Thứ sáu có tiết tin học, giáo viên được mời dạy vài tiết học này cuối cùng cũng có thời gian lên lớp, học sinh trong lớp đều ồ ạt chạy đến phòng máy tính.

Lâm Đang cũng rất muốn đi, nhưng phòng máy tính nằm ở lầu 5, cô không thể đi lên được, mà dù có lên thì cũng không thể đi xuống.

Tống Noãn bên cạnh khuyên cô: “Cậu cứ đi cùng mình nè, mình có thể dìu cậu đi lên, rồi lại dìu cậu xuống, tiết tin học thú vị lắm á.”

Cô có chút động tâm, thật ra cô không nhìn rõ màn hình máy tính, nhưng vẫn đồng ý: “Vậy được, làm phiền cậu nhé.”

Tống Noãn vui vẻ hẳn lên, dắt tay cô cùng nhau đi về khu dạy học có phòng máy tính.

Đã có kinh nghiệm đi lên lầu trước đó, nên lần này Lâm Đang có thể đi khá nhanh, muộn năm phút, vẫn còn rất nhiều người chưa mở máy tính.

Hai người vừa bước vào phòng máy tính liền nhìn thấy Thịnh Hạ. Nhưng bên cạnh Thịnh Hạ đều đã có người ngồi, cả hai đành phải tìm một vị trí còn trống ngồi xuống.

Lại qua thêm vài phút, giáo viên tin học mới bắt đầu giảng bài, dạy bọn họ làm slide trình chiếu.

Lâm Đang không thấy rõ màn hình, Tống Noãn vừa giải thích cho cô vừa thao tác, cô nghe không hiểu gì nhưng vẫn rất phối hợp đáp lại.

“Mình định làm một bản trình chiếu tự giới thiệu rồi chèn thêm vài bức ảnh vào ha?”

Lâm Đang ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng hình như trong điện thoại của mình không có tấm ảnh nào cả.”

“Thế tụi mình tự chụp vài tấm đi.” Tống Noãn lấy điện thoại ra, mở camera, vươn tay, bắt đầu tạo dáng.

Lâm Đang vẫn còn đơ ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn màn hình.

“Đưa tay thành hình cái kéo, cười lên một chút.” Tống Noãn nói.

Lâm Đang làm theo như lời cô nàng, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, dù nhìn không được tự nhiên nhưng chẳng biết tại sao khi xuất hiện trên gương mặt cô thì lại cực đáng yêu.
“Đang Đang, cậu làm kiểu nào đáng yêu đi.”

“Làm thế nào cơ?” Lâm Đang khó hiểu.

“Kiểu như này nè.” Tống Noãn nắm tay cô thành quyền, rồi đặt lên mặt cô, “Sau đó phồng má lên.”

Lâm Đang cố gắng phồng má giống như một cái bánh bao nhỏ, gương mặt của cô trong màn hình điện thoại được gắn thêm filter tai mèo khiến Tống Noãn muốn ngã gục:

“Đang Đang, cậu đáng yêu quá à!”

Lâm Đang có chút xấu hổ, yên lặng thả tay xuống: “Cậu cũng rất đáng yêu.”

“Đừng buông đừng buông, chụp thêm vài tấm đã.”

Tống Noãn không tiếp tục selfie, đổi thành người chụp là cô nàng, ‘tách tách’ chụp cho Lâm Đang mấy tấm, vừa chụp vừa khen, đến mức Lâm Đang đỏ cả mặt.

“Trình Diễm! Trình Diễm!”

“Hả?”

Phía đối diện truyền đến tiếng nói làm Lâm Đang ngây ngẩn cả người.
Trình Diễm ngồi đối diện bọn cô?

Giọng nói bên kia vẫn tiếp tục: “Đang làm gì vậy? Nửa ngày trời vẫn không nói gì, chơi game hả?”

“Không có.”

Kết thúc cuộc trò chuyện nhưng Lâm Đang vẫn chưa lấy lại tinh thần, Tống Noãn gọi mấy tiếng, cô mới nghe thấy.

“Sao thế?” Tống Noãn cho rằng cô không khoẻ ở chỗ nào, bước đến nhìn trái phải một lượt.

Cô lắc đầu: “Không có gì đâu.” Chỉ tò mò một chuyện, có phải Trình Diễm đang ngồi đối diện các cô không, nhưng lại sợ người ta nghe thấy nên đành nín nhịn.

Mà Tống Noãn thấy sắc mặt của cô vẫn bình thường, nên lại bảo cô tiếp tục cùng tự sướиɠ.

Cô xấu hổ cực kỳ, nghĩ đến mấy động tác ngốc nghếch làm ra vừa rồi có thể đều bị Trình Diễm nhìn thấy, trong lòng liền rầu rĩ một trận.

Cậu ấy có thấy mình quá ngốc, quá dễ bị lừa không nhỉ?

Chắc chắn là cậu ấy cảm thấy mình quá ngốc, quá dễ bị lừa nên mới tới vòi tiền mình!

Cảm thấy bực tức, cô hung dữ trừng mắt về phía đối diện, mặc kệ người kia có nhìn thấy hay không, dù sao cơn tức trong lòng của cô cũng vơi đi không ít.

Cô căn bản không biết, bản thân lớn lên đáng yêu quá mức nên có trừng người khác thì cũng trông như đang làm nũng, khiến Trình Diễm sửng sốt một lúc lâu, không kịp định thần lại.


Tống Noãn chụp ảnh xong thì chia sẻ qua máy tính, bắt đầu chèn thêm hình ảnh vào slide: “Xong rồi, tiết sau lại nhập nội dung vào là hoàn thành.”

“Được.” Lâm Đang đã quên mất chuyện về Trình Diễm, ngồi bên cạnh xem Tống Noãn chơi game.

Tống Noãn vừa chơi vừa giải thích cho cô, còn cùng cô tám chuyện, hỏi ngày sinh nhật của cô.

Hai người nói sinh nhật của mình cho đối phương, rồi cùng nhau ghi ngày sinh nhật của người kia vào biệt danh trong danh bạ.

Lâm Đang phải để màn hình tới gần sát mới có thể nhìn thấy được, nhưng số người trong danh sách trò chuyện của cô rất ít, nên cũng dễ dàng tìm được để sửa lại.

Sau khi tan học, Tống Noãn dọn dẹp sách giáo khoa, định đi tìm Thịnh Hạ nhưng lại không thấy bóng dáng đâu, quay đầu tìm Lý Hoè An cũng chẳng thấy.

Cô nàng cau mày, nắm tay Lâm Đang đi ra ngoài: “Không sao đâu, tụi mình đi xuống từ từ là được thôi mà.” Lời này không biết là đang an ủi Lâm Đang hay là tự an ủi chính bản thân cô nàng.

Thật ra Lâm Đang cũng không sợ đến thế, một tay cầm gậy dò đường, một tay vịn cầu thang đi xuống lầu. Mỗi một bước đi của cô đều rất khó khăn, vừa xuống được một bậc là phải đứng lại chốc lát.

Bạn học cùng lớp đều đã rời đi gần hết, chỉ còn giọng nói của hai người vang vọng trong hành lang.

Bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân truyền đến từ trên lầu, Tống Noãn quay đầu lại nhìn, đúng lúc đối diện với ánh mắt hờ hững. Cô nàng theo bản năng né tránh ánh mắt mấy, lại tránh đường sang một bên, để người kia đi xuống lầu, nhưng dường như người ta lại không ý định đi vượt lên trước.

Lâm Đang mới vừa xuống xong một bậc thang, cũng nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ở sau lưng, thấp giọng hỏi: “Có phải tụi mình cản đường người khác rồi không?”
“Không, mình nhường rồi nhưng cậu ta không đi qua.” Tống Noãn nói nhỏ bên tai cô.

Giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Trình Diễm nghe thấy. Anh không để ý đến, đứng ở bậc thang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ót Lâm Đang.

“Là ai vậy?” Lâm Đang hỏi.

“Bạn cùng lớp tụi mình, Trình Diễm.”

Lâm Đang suýt đã ngã xuống bậc thang, cô vội vàng bám chặt lấy lan can, tránh sang một bên, lắp bắp nói: “Bạn học, cậu đi trước đi.”

Trình Diễm không nói gì, chậm rãi đi ngang qua cô, hướng đi xuống tầng dưới, để lại một mùi chanh tươi mát.

Tiếng bước chân của cô nhẹ hẳn đi, thở phào một hơi dài, kéo kéo tay áo Tống Noãn, thục giục: “Tụi mình đi về lớp nhanh nhanh đi.”

Trong lớp có rất nhiều bạn học, hơn nữa còn có camera, cho dù Trình Diễm có quậy đến đâu cũng không dám làm bậy.

Tống Noãn biết cô có hơi sợ Trình Diễm, nhưng lại lo cô bị ngã nên đỡ lấy cánh tay dìu cô đi xuống từ từ.

Nhưng bước chân của Lâm Đang bỗng trở nên lộn xộn, một chân dẫm vào không khí, cả người mất trọng tâm, Tống Noãn nhanh tay lẹ mắt muốn túm lấy cô nhưng lại hụt mất, chỉ bắt được nút áo rơi ra nơi cổ tay cô.

Mắt thấy cô sắp ngã xuống thang lầu, Tống Noãn lại bị hoảng sợ đến mức đứng đơ ra tại chỗ, không cách nào nhúc nhích được.

Tiếng hét của Lâm Đang vang vọng cả tầng lầu, cô ngã khỏi cầu thang, lúc đầu sắp chạm đến mặt đất thì được người khác tóm lấy. Nhưng người kia vì đỡ cô mà đập người xuống đất, phát ra một tiếng ‘bịch’.

Cô nghe thấy tiếng rên của anh, cũng ngửi thấy hương chanh thanh mát thoang thoảng trên người anh.

Là Trình Diễm sao?

Cô quên mất cánh tay đau rát vì ma sát với mặt đất, đôi mắt mở to ngây ngốc, được một vòng tay gầy gò ôm chặt để bảo vệ.

“Đang Đang! Đang Đang!”

Giọng nói Tống Noãn truyền đến từ sau lưng, cô nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn của cô nàng, mãi đến khi tới chỗ cô, sau đó cô bị kéo khỏi vòng tay kia.

“Đang Đang, cậu có bị va vào đâu không?”

Lâm Đang ngơ ngác nhìn bóng người trước mắt, vô thức lắc đầu.

“Còn nói không bị thương, tay cậu trầy da rồi nè.” Tống Noãn bật khóc, nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng thổi, đau lòng nói, “Có đau không?”

Hơi thở ấm nóng truyền đến, cô cảm thấy đau rát, nhẹ nhàng ‘xuýt’ một tiếng, nhìn lòng bàn tay của mình: “Hơi hơi đau.”

“Tụi mình đi tới phòng y tế!” Tống Noãn đỡ Lâm Đang, chuẩn bị đi thì mới chú ý tới Trình Diễm đứng bên cạnh. Cô nàng không có ấn tượng tốt về người này, nhưng dù sao vừa rồi cũng là anh đã cứu Lâm Đang, hơn nữa hình như anh còn bị đập vào đâu đó, “Cậu, cậu có muốn đến phòng y tế không?”

Trình Diễm không nhìn cô nàng mà lại liếc mắt nhìn Lâm Đang một cái, nhàn nhạt đáp: “Không cần.”

Dứt lời, anh liền đi xuống lầu, bước chân cực kỳ chậm, không biết có phải bị thương vì cú ngã vừa nãy hay không.

Tống Noãn không quan tâm đến anh, chỉ muốn dìu Lâm Đang đến phòng y tế càng nhanh, nhưng nhìn đến hàng loạt bậc thang xếp chồng lên nhau liền cảm thấy ảo não, còn tận bốn tầng nữa, không thể để Lâm Đang lại tự thân đi xuống được.

Cô nàng không hỏi Lâm Đang, ghé vào trên lan can, nhìn xuống: “Này, Trình Diễm, cậu có thể giúp Lâm Đang xuống lầu không?”

Lâm Đang kinh ngạc, vội vàng muốn ngăn cản nhưng lại nghe thấy giọng nói truyền đến từ lầu dưới: “Được.”

Cô sững sờ tại chỗ, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, so với vừa rồi còn ngơ ngác hơn.
Hương chanh lại bay tới bên cạnh cô, dù không nhìn thấy thì cô vẫn có thể cảm giác được thân ảnh kia, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta chặn ngang ôm lên.

!!!

Tim cô thật sự muốn nhảy ra ngoài, cô nghĩ tới việc từ chối, cũng định giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn an phận không nhúc nhích, co chặt thân mình, lông mi rũ xuống run run, sắc mặt có chút trắng bệch.

Mỗi một bước xuống bậc thang đều xóc nảy, khiến cô không cách nào khống chế chính mình, bản thân càng dựa gần anh hơn, muốn tránh cũng không tránh được.

Mãi đến khi xuống tới lầu một, được đặt trên mặt đất, cô vẫn chưa hoàn toàn định thần.

Cô nghe thấy anh nói: “Tôi đi trước.”

“Từ từ!” Cô theo bản năng mở miệng, đợi đến khi ánh mắt kia nhìn qua, cô mới có khẩn trương, “Lúc nãy người cậu vừa bị đập xuống đất, có muốn đến phòng y tế xem qua thử không?”
Trình Diễm vốn muốn từ chối, anh không có tiền để đi đến phòng y tế gì đó, nhưng nhìn đến gương mặt đỏ bừng kia, ma xui quỷ ám mà anh lại đồng ý: “Được.”

Ba người cùng nhau đi đến phòng y tế, Lâm Đang và Tống Noãn khoác tay đi ở phía trước, Trình Diễm nối bước theo sau.

Lúc này chuông vào lớp đã vang lên một lúc lâu, ngoại trừ trên sân thể dục, sân trường không còn bóng người nào, cả đường đi cực kỳ yên tĩnh, chỉ có ánh nắng xuyên qua kẽ lá, bởi vì gió thổi mà bay lên loạn xạ.

Giáo viên phòng y tế đang nghe nhạc, thấy có người tới, lập tức tắt nhạc, đứng dậy hỏi thăm: “Lâm Đang, tay em bị sao vậy?”

“Ngã trên mặt đất nên trầy da ạ.” Tống Noãn giúp cô trả lời.

“Mau tới đây, để cô rửa sạch cho em.”

Tống Noãn đỡ Lâm Đang ngồi xuống, đặt tay cô lên bàn dùng để khám chữa bệnh, giáo viên y tế lấy băng gạc ra rồi rửa sạch vết thương trên tay cô, vừa rửa vừa hỏi: “Té ở đâu mà bị thương vậy?”

“Trên cầu thang ạ.” Cô quay đầu nhìn thoáng qua, bóng người đứng ở cửa, rồi ngoái đầu lại nói, “Cô Tống, bạn học kia là người đỡ được em, hình như đầu của cậu ấy đã bị va đập, cô có thể xem qua giúp cậu ấy không ạ?”

Giáo viên y tế nhìn thoáng qua Trình Diễm, cười cười: “Băng bó cho em xong sẽ xem cho em ấy liền, phải cẩn thận một chút, mấy ngay tới không đυ.ng vào nước, nhờ bà ngoại đổi băng gạc mới cho em mỗi ngày một lần, nhớ kỹ chưa?”

Lâm Đang gật gật đầu, thu lại bàn tay đã được băng xong, sờ soạng đứng dậy, tránh sang một bên, lắp bắp nói: “Cậu, cậu lại đây để cô giáo khám thử đi.”

Trình Diễm buông cánh tay đang ôm trước ngực, kéo ghế ra, làm phát ra tiếng rít chói tai, lười biếng ngồi xuống.

Giáo viên y tế nhíu mày nhẹ, đứng dậy nhìn ót anh, thấy một cục u nhô lên, chọc nhẹ vào vài cái: “Có đau không?”

“Có chút.” Trình Diễm đau đến mức nước mắt cũng muốn chảy ra, cuộc tròn tay nắm chặt lại.

“Có cảm thấy hoa mắt chóng mặt không? Lúc nhìn đồ vật có thấy bị chồng lên nhau không?”

“Không có.”

Giáo viên y tế im lặng rồi nói: “Xác định không có thật hả? Nếu bỏ lỡ thời gian tốt nhất để khám chữa bệnh sẽ rất nguy hiểm.”

Trình Diễm nói đúng sự thật: “Không có.”

Cô giáo nhẹ nhàng thở ra: “Được, vậy các em có thể về lớp rồi, mấy ngày tới nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải đi khám để chữa trị kịp thời, lỡ như bị chấn động não thì rắc rối lắm.”

Lâm Đang kinh ngạc cực kỳ: “Não… Chấn động não? Cô Tống, có phải cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng không ạ?”

Giáo viên y tế vừa nhìn sang Lâm Đang, lại lộ ra nụ cười dịu dàng: “Phần ót bị va đập một chút, nhưng không có hoa mắt chóng mặt thì vẫn ổn, tuy nhiên không thể loại trừ nguy cơ bị chấn động não, cho nên mấy ngày tới phải đặc biệt chú ý, nếu đến cuối tuần vẫn không có vấn đề gì thì mới chắc chắn hoàn toàn không sao.”

“Em biết rồi ạ.” Lâm Đang cuộn tay lại, “Cô Tống, vậy tụi em trở về lớp học trước nhé.”

“Ừ, chậm một chút, đừng để lại bị ngã.”

Trình Diễm ra cửa trước, Lâm Đang đi theo sau, Tống Noãn luôn hỏi thăm tay cô còn đau không, cô chỉ lắc đầu, suy nghĩ đã bay đến phương xa.

Lúc gần đến khu dạy học, cô không nhịn được nữa, bèn đuổi theo.

“Trình Diễm.” Cô gọi.

2629 words

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play