Lâm Đang nhìn không rõ những chữ trên điện thoại, tiến gần lại màn hình mới nhìn thấy người gửi tin nhắn là Thịnh Hạ, hỏi cô tại sao không đến trường.

Cô nhấn vào nút voice: “Cơ thể mình không được thoải mái nên ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đi học lại.”

Trả lời xong, cô vừa muốn thả di động xuống thì lại nhận thêm thông báo mới, là Tống Noãn gửi lời mới kết bạn với cô từ thông tin trong nhóm chat lớp, còn nhắn cho cô thêm vài tin nhắn.

Cô lập tức đồng ý, ấn mở xem tin nhắn, cũng là hỏi cô tại sao không đi học, cô tiếp tục gửi voice trả lời, bên kia hồi âm lại rất nhanh, cũng là tin nhắn giọng nói:

“Trưa nay mình có nấu một ít đậu đỏ, muốn hỏi cậu có thích ăn đậu đỏ không, định này mai sẽ sữa đậu đỏ cho cậu, cậu nhớ ăn sáng ít lại một chút nha.”

Lâm Đang vui vẻ vô cùng, lập tức đứng dậy lục lọi tìm đồ ăn, khiến bà ngoại ngồi nghe nhạc bên cạnh giật mình: “Đang Đang, con tìm gì vậy?”

Cô đứng thẳng lên, ngẩng đầu cười tươi: “Bạn con nói ngày mai sẽ mang nước uống cho con, con cũng muốn mang đồ ăn cho cậu ấy.”

Bà ngoại buông cuốn phim trong tay, cùng tìm với cô: “Đồ ăn vặt đều để trong ngăn tủ này, con cứ lấy đi.”

“Vâng.” Cô đi qua theo bà ngoại, “Bà ngoại, chocolate anh trai mua cho con trước đó đâu rồi ạ?”

“Cũng để ở chỗ này.” Bà ngoại lấy túi ra đưa cho cô.

Cô cầm lấy vài thanh chocolate ra, nhét vào trong ngăn cặp, để ngày mai đưa cho Tống Noãn.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, bà ngoại bước nhanh đến mở cửa: “Chắc hẳn là Tiểu Hứa.”
Quả nhiên, vừa mở cửa ra đã thấy Hứa Phục Triều khoác cặp đứng chờ bên ngoài.

“Bà biết là con mà, Đang Đang sửa soạn xong rồi, để bà đưa hai đứa xuống lầu.” Bà ngoại cầm lấy cặp của Lâm Đang, đưa hai người xuống lầu, rồi nhìn cả hai bước lên xe.

Trong xe rất yên tĩnh, Lâm Đang và Hứa Phục Triều đều không nói gì.

Nói thật thì Lâm Đang không thân với Hứa Phục Triều lắm, dù biết nhau đã lâu nhưng hai người bọn họ không qua lại quá nhiều, chỉ khi đi học và ra về mới có thể ở chung một lúc.

Xe tới cổng trường, Hứa Phục Triều xuống xe trước, Lâm Đang đi theo ở phía sau.

Cô bước từng bước nhỏ, Hứa Phục Triều cố tình thả chậm bước chân, cùng cô đi song song về trước.

Lúc đến khu dạy học, Hứa Phục Triều hỏi: “Phía trước chính là lớp A10, cần anh đưa em qua đó không?”
Lâm Đang lắc đầu: “Không cần, em tự đi được rồi, cảm ơn anh họ, hẹn gặp lại.”

Dứt lời, cô chống gậy đi về phía trước, chuẩn xác tìm được lớp A10 rồi đi vào.

Tiết tự học sáng sớm vẫn chưa bắt đầu, trong lớp vẫn chưa có ai, cô không nhìn thấy rõ nên không biết Tống Noãn đã tới chưa, chỉ có thể mò mẫm đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Cô không biết làm gì bây giờ, đành lấy tai nghe bluetooth ra, bắt đầu nghe nhạc.

Âm lượng bài hát trong tai nghe rất nhỏ, vì cô sợ sẽ không nghe thấy khi có người gọi mình.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói xa lạ của vài nam sinh: “Trình Diễm, ra đây một lát.”

Cô nhớ rõ người tên Trình Diễm này, lúc phát quà vào ngày hôm qua, anh không có trong lớp.

Thị giác không tốt nên thính giác phá lệ nhạy bén, cô nghe thấy tiếng ghế dựa cọ xát với mặt đất, nhóm người sau đó đi đến dựa vào bức tường ở cửa sau.

“Số tiền ba cậu hỏi mượn ba tôi khi nào mới trả?”

“Việc này thì cậu nên đi hỏi ông ấy, tôi không biết gì hết, cũng chưa từng xài một đồng nào của ông ấy.”

“Tôi mặc kệ cậu có xài hay không, cậu là con của ông ta, ông ta là ba của cậu, con trai trả nợ thay ba là chuyện đương nhiên! Tôi nói trước cho cậu biết, nếu cậu mà không trả tiền thì đừng trách tôi không khách khí.”

“Nếu không cậu đem cái mạng này của mình trả thay đi.”

Lâm Đang đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, chiếc ghế xê dịch phát ra tiếng kẽo kẹt rất lớn, âm thanh nói chuyện khe khẽ ở cửa sau cũng dừng lại. Không biết có phải đã bị tiếng động do cô gây ra ảnh hưởng hay không, mấy người kia hình như đã đi rồi, còn Trình Diễm thì không biết có quay lại lớp học hay chưa.

Cô xoay người sang chỗ khác, nhìn chéo về phía sau lớp học, có một bóng dáng cao gầy đứng ở đó, cô không nhìn thấy rõ nhưng vẫn cảm giác được người kia cũng đang nhìn mình.

Muốn nói gì đó lại cảm thấy có chút thất thố, sau khi nhìn thấy thân ảnh kia ngồi xuống, cô cũng xoay người về, dùng hai tay chỉnh ghế rồi từ từ ngồi xuống.

Tâm trạng nặng nề không kéo dài quá lâu, Tống Noãn rất nhanh đã tới, lớn giọng chào hỏi với cô: “Lâm Đang, hôm nay cậu tới sớm quá nha.”

“Mình đến trường cùng anh họ, anh ấy thức dậy khá sớm nên mình cũng đến sớm theo.” Ánh mắt của cô nhìn đến nơi phát ra giọng nói của Tống Noãn, vẫn luôn dừng lại trên chiếc ghế bên cạnh.

“Lớp trưởng vẫn chưa tới, mình ngồi chỗ cậu ấy một lát chắc không sao đâu.” Tống Noãn tháo cặp xuống, kéo khoá kéo ra, lấy ra một cái chai thuỷ tinh từ bên trong ra rồi đặt lên bàn Lâm Đang, “Sữa đậu đỏ nè, vẫn còn ấm đấy, cậu mau uống đi.”

Lâm Đang giơ tay sờ sờ, cảm giác ấm áp, nở một nụ cười tươi với Tống Noãn.

Tống Noãn ngẩn ra một chút, nhéo nhéo mặt cô: “Lúc cậu cười rộ lên trông đáng yêu quá.”

Cô có hơi ngại ngùng, cầm balo đặt dưới gầm bàn lên, lấy ra một cái túi nhỏ: “Đây là đồ ăn mình mang đến cho cậu, bên trong còn có chocolate hôm qua cậu muốn ăn.”

Tống Noãn thoải mái hào phóng nhận lấy túi nhỏ, lấy đồ ăn bên trong ra, xé vỏ rồi cho vào miệng, mơ hồ nói: “Đúng lúc mình chưa ăn sáng, cậu nhanh uống thử sữa đậu đỏ xem có ngon không.”

“Được.” Lâm Đang sờ soạng, mở nắp chai ra, nâng chai uống một ngụm, “Ngon lắm.”

Xung quanh miệng cô dính một vệt sữa màu đỏ, Tống Noãn cười haha hai tiếng, lấy khăn giấy lau cho cô: “Lần sau mình sẽ mang thêm ống hút cho cậu.”

“Để mình tự đem theo được rồi.” Cô cầm lấy khăn giấy, cẩn thận lau lại một lần rồi hỏi, “Còn dính không?”

“Hết rồi.” Tống Noãn lắc đầu, cầm lấy túi lớn túi nhỏ, đứng dậy rời đi, “Gần tới giờ tự học rồi, mình về chỗ nha, tan học lại đến tìm cậu chơi, tạm biệt.”

Lâm Đang xoay người, huơ huơ tay với cô nàng: “Bái bai.”

Cô không hề biết rằng, vào khoảnh khắc cô quay đầu lại ấy, Trình Diễm ngồi ở hàng phía sau đã nhanh chóng rũ mắt xuống.

Mấy ngày đi học sau đó, Lâm Đang không còn ngửi thấy mùi chanh kia nữa, cô yên tâm hơn một chút, ít nhất nam sinh kia không học gần lớp bọn họ

Cuối tuần, cô cùng bà ngoại và dì Trần đi vườn dâu tây hái dâu, mới đầu không được thuần thục lắm, sau đó cô ngồi xổm bên những cây dâu tây, sờ qua sờ lại, bất cẩn làm rụng quá nhiều, dâu tây đựng đầy trong hai hộp lớn, không có chỗ để.

Lâm Đang có chút tự trách.

“Được rồi, không sao đâu, để bà nói dì Trần đưa cho nhà Tiểu Hứa một ít, số còn lại con có thể đem đến trường chia cho bạn học cùng lớp, không phải con có vài người bạn thân à?” Bà ngoại ngồi bên cạnh an ủi cô.

Cô gật đầu, ngày hôm sau mang theo hai hộp dâu tươi lớn đến trường, chia cho bạn bè xung quanh đã hai lần nhưng vẫn còn rất nhiều, cô xấu hổ không dám mời người khác, Tống Noãn kéo cô ra cửa, mỗi người cầm một hộp dâu tây.

“Có gì phải ngại, cậu mời mọi người ăn mà, nếu có người tặng đồ ăn cho mình thì mình là người ngại ngùng mới đúng, cậu nhìn mình nè.”

Tống Noãn đứng trước Lâm Đang, chặn lại một bạn học đang chuẩn bị bước vào lớp: “Cậu muốn ăn dâu tây không? Đã rửa sạch rồi nha ~ thích thì cứ lấy thêm vài trái.”

Đa số bạn học qua lại đều không từ chối, có người hoạt bát, vui vẻ nói cảm ơn, cũng có người điềm tĩnh, nhỏ giọng cảm ơn, hộp dâu tây trong tay Tống Noãn rất nhanh đã phát hết.

Cô nàng kéo Lâm Đang tiến lên phía trước, bản thân đứng sau lưng cô: “Cậu lên đứng chỗ của mình đi.”

Lâm Đang có chút lúng túng, ngón tay giữ hộp dâu nắm chặt hơn, ngập ngừng nói: “Nhưng, nhưng mình không thấy rõ.”

“Không sao, mình đứng phía sau cậu nè, mình sẽ nhắc cậu nếu có người đi tới.” Tống Noãn gác cằm lên vai cô, “Có người đi đến kìa.”

Không phải cô không nghe thấy, chỉ là hơi bị khẩn trương. Cô cầm hộp, nói lắp bắp: “Bạn học, có muốn ăn dâu tây không?”

Một vài nữ sinh dễ thương lần lượt đi tới, mỗi người đều nhận lấy dâu tây, rồi nói cảm ơn cô.

“Cậu xem, cũng đâu khó lắm.” Tống Noãn nhỏ giọng nói.

Khuôn mặt Lâm Đang có chút ửng hồng, thấp giọng ừ một tiếng, tiếp tục phát cho mọi người.

Sau 20 phút nghỉ giải lao, hộp dâu tây đã vơi đến mức thấy đáy. Khi Tống Noãn chuẩn bị dẫn Lâm Đang về lại chỗ ngoài, ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân. Lâm Đang lập tức quay đầu đưa dâu tây qua, Tống Noãn không kịp ngăn lại.

Cô nàng thấy rõ vết thương trên mặt người vừa đi tới, ở khoé mắt có một vệt xanh tím kỳ lạ, đến cả đuôi tóc rũ xuống cũng không che được.

Nhưng Lâm Đang lại không thể nhìn thấy, cô còn ngốc nghếch hỏi: “Bạn học, cậu có muốn ăn dâu tây không? Còn mấy trái cuối cùng, bọn mình ăn không hết, nếu cậu thích cứ lấy ăn hết đi.”

Người nọ không nói chuyện, ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Đang, ánh mắt lạnh như băng, không chút cảm xúc, giơ tay cầm hết số dâu tây cuối cùng còn lại, Tống Noãn tức giận đến mức suýt nữa đã nhảy lên đánh người.

Lâm Đang cũng ngây ngốc vào khoảnh khắc này, cô ngửi thấy hương chanh thoang thoảng trên người đối phương.

Là cái tên đóng giả thành Hứa Phục Triều để hỏi mượn tiền cô!

“Cảm ơn.”

Giọng nói của chàng trai có chút trầm thấp, anh đi vòng qua cô, bước vào cửa, chỉ để lại mùi chanh nhàn nhạt.

Đợi đến khi tiếng bước chân biến mất, cô cầm hộp dâu tây trống trơn, đi về chỗ ngồi, sau đó nắm tay Tống Noãn, nhẹ giọng hỏi bên tai cô nàng: “Tống Noãn, cậu có biết bạn học vừa rồi tên gì không?”

Tống Noãn ngẩn ra, tưởng cô đã nhìn thấy hành vi xấu xa của người nọ nên vội vàng giải thích: “Lâm Đang, cậu yên tâm, đa số bạn học lớp mình đều rất nhiệt tình, có mỗi tên kia là chơi bời không lo học, tối ngày chỉ biết hút thuốc đánh nhau, người như cậu ta thô lỗ lắm, lần sau cậu đừng chia đồ ăn cho cậu ta.”

“Sao vậy?” Lâm Đang không hiểu lắm.

“Hả? Không phải do cậu thấy cậu ta bất lịch sự à?” Tống Noãn đơ người vài giây, rất nhanh đã định thần lại, hình như Lâm Đang chỉ đơn thuần muốn hỏi tên anh thôi, “Dù sao thì chúng ta vẫn nên cách xa cậu ta một chút cho tốt, dáng vẻ cậu ta nhìn qua rất khó dây vào, đôi mắt còn bầm một cục, chắc chắn là vì đánh nhau cùng người khác.”

Lâm Đang có chút sợ hãi, cao hơn cô một cái đầu, thành tích không tốt, còn hút thuốc đánh nhau. Trong thế giới của cô, những người thế này chắc chắn bị phán là người rất rất xấu. Nhưng người này không chỉ xấu xa mà còn theo dõi và hỏi mượn tiền cô.

Giọng nói của cô run run: “Vậy tên cậu ta là gì…..”

Tống Noãn vỗ vỗ vai cô: “Cậu đừng sợ, cậu ta không dám làm bậy ở trường học đâu, hình như cậu ta tên Trình Diễm, sau này tụi mình cứ tránh xa cậu ta là được rồi.”

Linh hồn bé nhỏ của Lâm Đang bị cuốn đi, hai tiết học tiếp theo cô hầu như không nghe hiểu được gì, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói kia của Tống Noãn “Cậu ta tên Trình Diễm.”

Cô nhớ như in cái tên Trình Diễm này, hơn nữa cô còn nhớ rõ buổi sáng hôm đó, khi có vài nam sinh trong lớp tìm anh gây chuyện, bản thân đã nghĩ đến việc lao ra giúp đỡ.
Hoá ra người bắt nạt cô vẫn luôn học cùng một lớp với cô, còn bày ra dáng vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì, thản nhiên nhận đồ ăn vặt và dâu tây của cô.

Cô thật sự rất sợ, với lại có hơi buồn lòng. Bây giờ đang là lúc giao mùa đông xuân, nhiệt độ không khí thay đổi lớn, hở chút là ngã bệnh, chẳng cần phải giả bệnh mà cứ thế nghỉ học luôn.

Đêm đó cô sốt đến 39 độ, đến tận hôm sau mới từ từ hạ bớt, héo hon nằm ì trên giường.

Vừa treo bình truyền nước xong, bà ngoại tiễn bác sĩ ra về, rồi trở lại phòng ở cạnh cô: “Đang Đang có muốn ăn gì không, mấy ngày nay con ăn không bao nhiêu cả, thèm món gì thì cứ nói dì Trần làm.”

Dì Trần bước vào phòng, cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, Đang Đang muốn ăn gì thì cứ nói, nếu không biết dì Trần cũng sẽ học cho được.”
Lâm Đang ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt có chút trắng bệch, lắc nhẹ đầu: “Bà ngoại, con không muốn đi học nữa.”

Sự vui vẻ của Lâm Đang khi ở trường những ngày qua đều được bà ngoại thu hết vào trong mắt, nên bà không nghĩ nhiều, nhẹ giọng an ủi cô: “Mấy hôm nay con bị bệnh, chắc chắn không thể đi học, đợi cơ thể khoẻ hơn đi.”

“Không phải ạ…” Lâm Đang vừa lắc đầu vừa khóc, “Sau này con cũng không muốn đi học.”

“Tại sao?” Sắc mặt bà ngoại thay đổi, nhận ra có điểm không thích hợp, “Có phải trong trường có người bắt nạt con không? Con nói bà ngoại biết, bà sẽ giải quyết giúp con.”

Lâm Đang không ngừng lắc đầu, chỉ im lặng rớt nước mắt, thật sự có người bắt nạt cô nhưng cô lại không có bằng chứng, không có cách nào xác định được, cho dù ba mẹ có đến cũng chẳng thể làm gì, cùng lắm là lại chuyển trường cho cô, nhưng cô cũng không muốn chuyển trường, ở nơi này cô có rất nhiều bạn tốt.

“Đang Đang, có chuyện gì thì cứ nói ra được không con? Con cứ im lặng như vậy, khiến bà ngoại lo lắng lắm.”

“Không có gì đâu ạ, con chỉ có chút khó chịu vì cảm mạo thôi.” Cô vẫn rất muốn đến trường.

Bà ngoại không gặng hỏi nữa, chỉ bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, sau đó ra ngoài gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, dò hỏi tình hình của cô trong trường, nhưng cũng không phát hiện ra chỗ khác thường.

Cô không hề hay biết gì, dựa vào giường ngẩn ngơ một hồi lâu, cầm lấy điện thoại đã vài ngày không đυ.ng tới, lúc bấm vào wechat vừa thấy liền nhận được rất nhiều tin nhắn, phần lớn đều do Thịnh Hạ và Tống Noãn gửi đến, đôi mắt cô lại ươn ướt, bấm nghe từng tin một.

Cùng lúc đó, nhóm Tống Noãn cũng đang thảo luận về chuyện của cô.

Tống Noãn gật đầu vài cái: “Mình cũng muốn đi, nhưng tin nhắn mình gửi cho cậu ấy đều không thấy trả lời, lại không thể liên lạc với bà ngoại cậu ấy, cậu có cách nào không?”

“Chúng ta đi hỏi chủ nhiệm lớp thử, chắc chắn cô giáo biết.”

Dứt lời, hai người chuẩn bị đứng dậy.

“Từ từ!” Lý Hoè An ngồi ở phía trước mấy bàn quay đầu xuống, gọi hai người lại.

Hai người nhìn qua với vẻ mặt khó hiểu.

Lý Hòe An đứng dậy đi tới: “Tôi cũng muốn đến thăm cậu ấy, có thể cho tôi đi cùng không?”

Tống Noãn cau mày, ôm cánh tay hỏi: “Cậu có thân với Lâm Đang à? Đi cùng làm gì?”

“Đương nhiên rồi, tôi từng là bạn cùng bàn với cậu ấy, ngoài ra còn dạy cậu ấy đọc tiếng Anh.” Lý Hoè An bày ra bộ dạng kiêu ngạo.

Tống Noãn nhướng mày, cô nàng biết Lý Hòe An là đại biểu môn tiếng Anh, hơn nữa trên lý thuyết đúng thật là bạn ngồi cùng bàn cũ của Lâm Đang. Lớp A10 bọn họ hai tuần sẽ đổi chỗ ngồi một lần, mỗi lần sẽ lùi lại hoặc tiến lên một bàn, mọi người đều có thể ngồi ở đầu dãy hoặc cũng có thể ngồi ở bàn cuối, ngoại trừ Lâm Đang.

Cô nàng ngẫm nghĩ, miễn cưỡng nói: “Được, vậy cậu đi cùng bọn tôi đi, nhanh lên, sắp vào giờ học rồi.”

Ba người cùng nhau đi ngang qua cửa lớp, sau một lúc lâu, Trình Diễm đang ngồi tựa bên cửa sổ mới buông cây bút bất động trong tay từ nãy giờ xuống, anh thờ ơ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bước tường bên ngoài cửa sổ.

3113 words

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play