Lâm Nhất Niên cảm thấy không ổn tí nào.

Lớn chuyện rồi.

20 năm làm trai thẳng, đột nhiên lại cong bất thình lình, đến cả người cởi mở hướng ngoại như cậu cũng khó lòng chấp nhận ngay được.

Cậu gặp Mạnh Nhiên trong một con hẻm nhỏ, nằm giữa hai trường.

Đường này không phải đường chính, đêm đến chỉ toàn học sinh đi lại và một dãy các quán ăn ven đường mở cửa.

Mạnh Nhiên tới trước, đứng mua đồ ở quầy hàng Oden.

Khi Lâm Nhất Niên có mặt, cậu không vui vẻ nói cười như mọi ngày mà chỉ im lặng đứng sang một bên.

Mạnh Nhiên liếc nhìn cậu, dè dặt hỏi: "Ăn không?"

Lâm Nhất Niên chán nản: "Không ăn, cậu ăn đi." Sắc mặt không hề ổn.

Cũng đúng. Nếu trai thẳng có thể chấp nhận mình là gay chỉ trong chốc lát, thì đàn ông trên toàn thế giới đã là gay cả rồi.

Mua oden xong, hai người đứng ở một góc, cách xa đám đông, trên đầu có ngọn đèn đường mờ ảo.

Mạnh Nhiên không buồn ăn, cầm bát oden trên tay, hỏi: "Làm sao mà biết?" Biết bản thân là gay.

Lâm Nhất Niên không dám hồi tưởng lại cảnh trong phòng tắm, cũng không dám kể chi tiết ra, chỉ nói qua loa: "Tôi có phản ứng với con trai."

Mạnh Nhiên kinh ngạc, vốn định nghe nguyên nhân để còn phản bác, không chừng chỉ là do Lâm Nhất Niên cả nghĩ nên đoán sai xu hướng tính dục của mình, trai thẳng đâu dễ cong như vậy.

Nhưng Lâm Nhất Niên lại bảo có phản ứng với con trai.

Mạnh Nhiên: "Là kiểu phản ứng đó sao?"

Lâm Nhất Niên: "Ừ."

Mạnh Nhiên: "Muốn động chạm với người ta? Kiểu như ôm ấp hả? Giống như trai thẳng muốn thân mật với con gái?"

Lâm Nhất Niên: "Ừ."

Mạnh Nhiên nói ra trọng điểm: "Giờ nghĩ đến việc hôn hít đàn ông, cậu có chấp nhận được không?"

Tâm trí Lâm Nhất Niên hiện lên hình ảnh Biên Việt. Đâu có dám tưởng tượng ra cảnh hôn môi với hắn, thế thì phát điên mất.

Nhưng đáp án án rất rõ ràng ––– chẳng phải vì cậu kích động muốn hôn Biên Việt nên mới phát hiện ra đó sao?

Dưới ánh đèn đường, Lâm Nhất Niên đút hai tay vào túi quần, mím môi, cắn chặt hai hàm. Thấy vậy, Mạnh Nhiên cũng nhận được đáp án rồi.

Mạnh Nhiên chưa từng phân tích việc này bao giờ, nên đành vắt óc: "Thế còn tâm lý thì sao? Cậu có thấy nữ sinh chân dài dáng thon quyến rũ không? Hay bị thu hút bởi thân hình và khuôn mặt của nam sinh hơn?"

Một lúc sau, Lâm Nhất Niên đã thôi buồn bực và khôi phục dáng vẻ thường ngày.

Cậu quay đầu, chớp mắt nhìn Mạnh Nhiên: "Không biết, không so được."

Mạnh Nhiên hất cằm, ra hiệu cho cậu nhìn về phía những cô cậu sinh viên đang đứng trước quầy hàng cách đó không xa, hỏi nhỏ: "Nhìn đi, xem xem nữ hay nam hút mắt cậu hơn?"

Mạnh Nhiên nhắc nhở: "Chọn trong số họ, xem ai đẹp hơn. Với con gái, tôi chỉ chú ý đến phụ kiện và quần áo thôi. Với con trai, tôi mới nhìn mặt, nhìn dáng, nhìn chân."

Lâm Nhất Niên quay đầu nhìn qua, cậu chưa từng nghĩ Mạnh Nhiên lại "thưởng thức" người khác như thế, thế là buột miệng nói: "Hóa ra đây là cách cậu quan sát con trai ư."

Mạnh Nhiên cứng họng trong chốc lát, giờ là lúc để trêu đùa à.

"Nhìn đi, nhìn đi."

Lâm Nhất Niên nhìn về phía xa xa nơi con hẻm mịt mờ, tìm kiếm những cô nàng xinh xắn, những anh chàng bảnh bao trong đám đông.

Vừa mới liếc qua thôi, đã phát hiện một bóng hình không muốn thấy rồi.

Biên Việt.

Da đầu Lâm Nhất Niên tê dần, còn Mạnh Nhiên thì sợ đến mức nấc lên.

Hồi trước, Mạnh Nhiên sang trường bên cạnh để theo đuổi Lâm Nhất Niên, gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi Biên Việt.

Biên Việt vừa xuất hiện, Mạnh Nhiên đã nấp sau lưng Lâm Nhất Niên, che đi tầm nhìn của hắn, thì thà thì thầm: "Hay thôi về nhà nhắn qua điện thoại nhé, nay muộn rồi, tôi phắn đây."

Thế rồi cong giò bỏ chạy luôn.

Bực! Không kịp í ới gì luôn.

Biên Viện xuất hiện trước mặt cậu, mắt hắn liếc về phía Mạnh Nhiên vừa rời đi, vẻ mặt hờ hững, nhàn nhạt nói: "Ký túc xá tắt đèn rồi, sao không về ngủ mà lại chạy ra ngoài?"

Lâm Nhất Niên cố gắng kiểm soát biểu cảm: "À, à, tôi ra ngoài ăn đêm."

Biên Việt nói với ngữ khí không rõ ràng: "Thế bạn cùng phòng, bạn cùng lớp đâu hết rồi, mà phải rủ sinh viên trường khác?"

Lâm Nhất Niên vô thức đáp: "Mạnh Nhiên cũng là bạn tôi mà."

Biên Việt: "Thế tôi thì sao? Sao không rủ tôi?"

Lâm Nhất Niên không trả lời.

Một là, không nghĩ ra được câu xéo sắc nào và cũng không có tâm trạng để đáp trả. Hai là, lòng cậu buồn bực không thôi: Đúng vậy, Biên Việt là bạn mình, là bạn thân nhất của mình.

Sao không rủ hắn?

Nhưng sao mà rủ được bây giờ?

Ánh đèn rọi sáng bóng đêm, Lâm Nhất Niên rũ mi. Một người xán lạn như mặt trời, giờ đây, lại có vẻ mặt rầu rĩ đến thế.

Biên Việt hiếm khi nhìn thấy Lâm Nhất Niên như vậy, trừ khi có chuyện gì đó đã xảy ra. Mà với người hướng ngoại tươi sáng như cậu, nếu có thể khiến cậu buồn, dù không phải chuyện gì to tát thì cũng là chuyện khó giải quyết.

Nhưng Biên Việt không mở lời, cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra. Hắn khoác vai cậu. Thấy cậu bảo ra ngoài ăn khuya nhưng lại chẳng cầm gì trong tay, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Muốn ăn gì?"

Lâm Nhất Niên suýt chút nữa đã đáp là không muốn ăn, nhưng kịp thời nhớ câu vừa rồi của mình, thế là đổi thành: "Crepe trứng."

Hai người đứng trước một quầy bánh.

Biên Việt gọi món mà chẳng thèm hỏi cậu lấy một câu, rằng thì mà là thích ăn gì, không thích ăn gì. Hắn chỉ nói: "Cho thêm chút xà lách ạ."

Miếng ăn là miếng nhục, Lâm Nhất Niên không ngậm miệng nổi nữa, cậu làu bàu: "Không ăn xà lách đâu."

Biên Việt: "Phải ăn."

Lại bắt này ép nọ rồi. Lâm Nhất Niên mím môi.

Nghe tiếng thông báo của điện thoại vang lên, Lâm Nhất Niên mở ra.

Mạnh Nhiên: Nhớ lời tôi đấy nha.

Mạnh Nhiên: Phải vừa quan sát vừa so sánh.

Mạnh Nhiên: Gay [Tin nhắn đã thu hồi]

Mạnh Nhiên: Khi nhìn nữ sinh và nam sinh, trai thẳng và trai không thẳng có góc nhìn khác lắm.

Lâm Nhất Niên thầm khóc một dòng sông. Anh chàng cong "thuần chủng" thu hồi tin nhắn để an ủi một chàng cong ngồi ghế dự bị à?

Không muốn nhận kiểu an ủi này tí nào.

Thôi được rồi, phải đối mặt chứ.

Lâm Nhất Niên xốc lại tinh thần.

Đúng lúc đó, có hai cô gái cùng nhau bước tới quầy hàng. Một người cao ráo, tóc dài, da trắng, trông đĩnh đạc và quý phái. Người còn lại tóc xoăn, váy ngắn, vô cùng ngây thơ.

Lâm Nhất Niên lặng lẽ nhìn thoáng qua khuôn mặt họ. Vừa liếc qua đã tình cờ chạm mắt của cô gái tóc dài. Cô nàng cũng đang nhìn cậu.

Lâm Nhất Niên cảm thấy không lịch sự lắm, đành dời mắt qua chỗ khác.

Hai nữ sinh che miệng cười đùa. Sau một lúc, cô nàng cầm điện thoại đến cạnh Lâm Nhất Niên, vui vẻ hỏi: "Anh đẹp trai, kết bạn Wechat không?"

Biên Việt quay đầu nhìn họ với ánh mắt thâm thúy.

Lâm Nhất Niên đã quen với việc được ai đó xin phương thức liên lạc, vậy nên từ chối cũng dễ dàng.

Cậu lắc đầu. Không được đâu.

Cô gái cười: "Vậy vừa rồi anh nhìn tôi làm gì?"

"Anh nhìn tôi trước nên tôi nghĩ anh muốn kết bạn Wechat. Mãi không thấy anh chủ động nên tôi đành đi trước một bước."

Lâm Nhất Niên: "..."

Biên Việt: "..."

Biên Việt giữ im lặng, chuyển ánh mắt khó đoán qua người Lâm Nhất Niên.

Hắn nghĩ, đêm rồi mà hắn còn không ngủ, cũng không ngồi duyệt văn kiện, mà lại chạy ra ngoài đi tìm ai kia để làm gì. Để chứng kiến bữa hẹn đêm của Lâm Nhất Niên với Mạnh Nhiên? Hay là đứng ngoài cuộc, xem màn tương tác của ai kia với mấy người khác giới?

Biên Việt: "Chú ơi, bỏ thêm chút xà lách nữa đi ạ."

Lâm Nhất Niên định bụng nói xin lỗi cô gái kia, cậu không cố tình... Cũng không phải, cậu cố ý liếc nhìn thật nhưng không ngờ lại dẫn tới hiểu lầm như vậy.

Rồi nghe thấy Biên Việt gọi thêm xà lách, cậu vội vàng đáp lại: "Đừng thêm, đừng thêm." Chẳng còn muốn trả lời cô gái kia luôn.

Thêm rau nữa thì còn gọi là crepe trứng không? Sao không gặm cỏ luôn đi?

Nhưng nữ sinh không từ bỏ, cô nàng dùng hai ngón tay níu nhẹ ống tay áo của Lâm Nhất Niên, giống như làm nũng: "Kết bạn đi mà, tôi chủ động mở lời như vậy rồi. Cậu giữ chút thể diện cho tôi nha?"

Thực ra, Lâm Nhất Niên không bị thuyết phục bởi hành động này của cô, chẳng qua vì phép lịch sự, cậu cũng cảm thấy không nhất thiết phải để một người con gái bị mất mặt. Hơn nữa, bạn của cô nàng cũng đang nhìn. Con gái thường dễ xấu hổ, để người ta mất thể diện trước mặt người khác thì không ổn lắm.

Kết bạn xong, về nhà lẳng lặng hủy là được.

Vừa giữ mặt mũi cho cô nàng, vừa thể hiện thái độ của mình.

Cậu định lấy điện thoại ra, nhưng lại bị Biên Việt nắm lấy cổ tay, kéo cậu về cạnh hắn. Hắn nhìn cô nữ sinh, điềm nhiên đáp: "Xin lỗi."

Cô nàng nhìn Biên Việt, rồi lại nhìn qua Lâm Nhất Niên, giống như chợt hiểu ra điều gì, "A" một tiếng rồi cười gượng: "Tôi hiểu rồi, xin lỗi nha."

Bánh crepe trứng kẹp xà lách xoăn vừa khéo được làm xong, Lâm Nhất Niên nhận lấy nó rồi cùng Biên Việt rời đi.

Lâm Nhất Niên đang phiền lòng, không bận tâm đến việc sao nữ sinh kia phải ngượng ngùng xin lỗi.

Biên Việt thì hiểu rõ, nhưng hắn chẳng để tâm. Thay vào đó, hẳn cởi áo khoác ra, khoác lên người Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên đang gặm crepe rau, vô thức chỉnh lại mép áo khoác trên vai. Cậu quen mặc đồ của Biên Việt từ nhỏ, giống như đã ngấm vào xương, vào tủy.

Nhưng cũng vì chỉnh lại áo, mùi hương của Biên Việt từ từ len lỏi, ngửi được nó, Lâm Nhất Niên đứng hình, ngượng ngà ngượng ngịu.

Cậu vùi đầu, cố tỏ ra bình tĩnh, sau đó cởi áo khoác ra, nhét lại vào tay Biên Việt, khô khan nói: "Không lạnh."

Vừa thốt lời, cậu hắt hơi liên tục.

Biên Việt khoác lại áo lên người cậu, nói: "Không lạnh mà thế à?"

Tôi lạnh thật, được chưa?

Có mắng thì phải biết tiếp thu, dù sao cũng không phải lúc để ý mấy chuyện này, nên suy nghĩ xem mình cong hay thẳng thì hơn.

Vậy nên cậu khoác lại áo của Biên Việt, vừa đi vừa ăn, không hề trì hoãn "việc nước", lặng lẽ ngước mắt nhìn mọi người.

Tình cờ có một nhóm nam sinh đang đi thẳng tới đây, vừa trò chuyện vừa cười đùa. Lâm Nhất Niên đưa mắt đến người đẹp trai nhất, dù sao cũng chẳng phải ngắm con gái nhà người ta, nên không lo lắng gì, cứ vậy mà nhìn chằm chằm.

Như cảm nhận được gì đó, cậu trai quay đầu, nhìn thấy Lâm Nhất Niên thì kinh ngạc nhướn mày, rõ ràng có quen biết. Thế là khi tiến đến gần, cậu chàng chủ động chào hỏi: "Là đàn anh Lâm Nhất Niên bên Quản lý Công nghiệp phải không ạ?"

Lâm Nhất Niên quen biết rộng, những người cậu không biết cũng biết cậu. Lâm Nhất Niên, một sinh viên nổi bật của khoa Quản lý Công nghiệp tại Học viện A, bốn năm liên tiếp đứng đầu toàn khóa, là người chủ trì cho những bữa tiệc tối, biết chơi bóng rổ, cũng biết trượt patin, thành thạo hầu hết các môn thể thao, nơi nào có các cuộc thi, nơi đó có cậu.

Lâm Nhất Niên đang ăn bánh, đáp lại: "Chào cậu."

Cậu chàng và bạn bè đã đi quá Lâm Nhất Niên, đành xoay người nói: "Em học năm nhất, tuần trước vừa đăng ký vào câu lạc bộ patin, khi nào rảnh thì chúng mình trượt cùng nhau được không ạ?"

Lâm Nhất Niên phóng khoáng đáp: "Được."

Trong lòng thì đang phân tích: Nhìn đi nhìn lại, góc nhìn của cậu về nam sinh và nữ sinh vẫn hệt nhau, chẳng giống như lời Mạnh Nhiên nói.

Trong mắt cậu, anh đẹp trai hay chị xinh gái cũng chẳng khác nhau gì, không thấy ai cuốn hút hơn ai.

Đột nhiên, có người nắm lấy bả vai cậu, dùng ngón trỏ và ngón cái nhéo cằm cậu, buộc cậu phải quay đầu.

Khuôn mặt sắc sảo của Biên Việt đang xích lại gần.

Biên Việt ôm cổ cậu, híp mắt hỏi: "Tôi còn tưởng cậu có chuyện gì? Hóa ra là ra ngoài để liếc trái liếc phải em khóa dưới, chị khóa trên?"

Lâm Nhất Niên chớp mắt, tim đập thình thịch không thôi.

Ôm cổ, khoác vai, bình thường thôi, quen rồi.

Chẳng qua, nhìn khuôn mặt của Biên Việt gần trong gang tấc, đôi mày, cặp mắt, chiếc mũi hay cánh môi mà cậu nghĩ mình đã quen thuộc từ lâu, nay đột nhiên lại đẹp đến lạ thường. Cậu muốn ngắm thêm nữa.

Không chỉ có vậy, bởi vì Biên Việt cao hơn cậu một chút, khoảnh khắc cậu vừa mới quay đầu, thứ đầu tiên đập trúng mắt cậu là đôi môi của Biên Việt. Cậu vô thức nhìn nó chằm chằm, tim đập nhanh trong chốc lát, toàn thân giống như bốc cháy.

Lâm Nhất Niên dời mắt đi chỗ khác nhưng lại quay về rất nhanh.

Trái cổ lăn lên lăn xuống mấy lần, không biết có phải do ăn crepe rau không, cổ họng của cậu khô khốc lắm.

Hết cứu thật rồi, cậu nghĩ vậy.

Trong mắt cậu, cô nàng xinh xắn hay anh chàng bảnh bao đều giống nhau.

Ngoại trừ Biên Việt.

Chỉ mình Biên Việt thôi.

Đáy lòng Lâm Nhất Niên điên cuồng gào thét: Aaaaaaaa, sao lại thành ra thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play