“Là có chuyện gì cần cô ấy gánh sao ạ?”

Văn Tư Hoàn cười thoải mái, anh biết hôm nay mình có “kim bài miễn tử”, cánh đã cứng lại không dựa vào Văn Gia Xương để ăn cơm, cho nên Văn Gia Xương không có cách nào một mực bày ra uy nghiêm của chủ nhà để chèn ép anh được, mà còn hơi kiêng dè anh.

Câu nói này giống như nói đùa, nhưng mọi người cũng không chắc chuyện này có thể đùa được hay không, đều tập trung quan sát sắc mặt của Văn Gia Xương.

Sắc mặt của Văn Gia Xương hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã ổn định lại khí thế, lườm anh một cái rồi cười lên: “Con ăn nói linh tinh gì đó! Hảo Hảo, bố coi con bé như con gái ruột, có thể hại con bé được à?”

Tuy rằng ông ta tỏ ra phẫn nộ nhưng không giống tức giận thật, mà như đang biểu diễn ông già nghịch ngợm, giọng điệu quở trách, tự hỏi tự trả lời: “Bố làm vậy là đang đào tạo con bé. Cuối năm rồi, phòng công trình thường xuyên có chuyện đòi tiền, bên B thay phiên nhau tìm đến, có đôi khi còn ăn vạ ở phòng làm việc không chịu đi. Tiền không thể không đưa, nhưng không thể đưa nhiều. Sau này Hảo Hảo phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, nhất định phải học cách làm sao xử lý những mối quan hệ này. Con bé là phụ nữ, nói chuyện lại dịu dàng, làm việc ở phòng công trình thì cấp dưới không dám dây dưa với con bé, ngược lại là một ưu thế, tránh khơi dậy mâu thuẫn. Đối với con bé là rèn luyện, mà đối với công ty cũng là chuyện tốt. Con muốn làm gì hả? Người phụ nữ xuất sắc như vậy, con muốn để con bé suốt ngày ở nhà quanh quẩn con cái à?”

Văn Tư Hoàn bị chiếu tướng, dứt khoát cười châm biếm, giả vờ vô lại: “Cuối cùng cô ấy vẫn phải về nhà chăm con thôi, vậy đào tạo cô ấy làm gì ạ? Đào tạo xong lại về nhà chăm con không phải làm chuyện thừa thãi sao?”

Văn Gia Xương trừng mắt: “Con ích kỷ quá rồi đó, vợ con cũng có sự nghiệp của riêng mình mà, đâu phải sinh con xong thì không làm nữa. Gia tộc lớn như nhà chúng ta, mỗi người đều nên góp một phần sức lực cho sự nghiệp của gia tộc. Con đừng cảm thấy chuyện này không liên quan đến con, là Hảo Hảo đang làm trọn nghĩa vụ giúp con đó, hiểu không hả?”

Văn Tư Hoàn bắt lấy câu nói này, cười hì hì, dồn ép: “Con không hiểu thôi mà, giờ chú tư đi phẫu thuật rồi, bố để cô ấy phụ trách bốn tháng, sau này chú tư quay về thì không phải lại chuyển cô ấy đi à? Vậy sự nghiệp ở chỗ nào?”

Văn Gia Xương tự thấy mâu thuẫn, đường ra bị chặn nên nhường một bước: “Bố tự có sắp xếp, chuyện này không cần con phải bận tâm. Con đến cả công ty mở ở đâu còn không biết, bố nói con cũng không hiểu được.”

Chị hai sợ Văn Tư Hoàn còn dồn ép nữa sẽ khiến Văn Gia Xương tức giận, bèn nhúng tay vào giải vây: “Ôi trời, mấy đứa lấy đâu ra tự tin thế, nói chuẩn bị mang thai thì có thể sinh ngay à. Thời giờ chuẩn bị mang thai khó khăn lắm, ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, còn cả vấn đề an toàn thực phẩm nữa. Đàn ông mấy người toàn ngồi trong phòng làm việc không vận động, sức khỏe không được, chất lượng tinh trùng cũng không tốt. Bao nhiêu bạn học và đồng nghiệp của chị chuẩn bị mang thai suốt một hai năm còn không mang thai được kìa, cũng có một đống người mang thai rồi nhưng không giữ được, uống thuốc, thụ tinh ống nghiệm vất vả lắm. Nói không chừng còn phải bốn năm năm nữa Hảo Hảo mới sinh được đó, chị không phải miệng quạ đâu.”

Câu nói này khiến Văn Tư Hoàn không thể nào trả lời tiếp được.

Chuyện này còn không tính là miệng quạ à? Là body shaming đó, biết không?

“Ăn cơm, ăn cơm đi.” Văn Gia Xương chuyển chủ đề: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã tính sẵn rồi?”

Uông Liễm không có khẩu vị ăn bữa cơm này, một cục tức ứ đọng nơi lồng ngực.

Hình như cô ta cố gắng sai hướng rồi, Văn Gia Xương rất khác so với trong tưởng tượng của cô ra. Dựa vào lời của Lý Thừa Dật, Văn Gia Xương chắc rất phản đối việc phụ nữ vào công ty.

Mảnh đất Vụ Tùng Viện này giành được là nhờ gia đình của Lý Lộ Vân, ban đầu là một mảnh vườn ươm, gia đình của Lý Lộ Vân vốn có thế lực ở khu ngoại ô, thời kỳ rộ lên quy hoạch đất đai lại không có quy định gì rõ ràng nên mảnh đất này được quy hoạch thành khu vực thương mại và nhà ở. Nói Văn Gia Xương phát tài dựa vào nhà họ Lý cũng không sai.

Nhưng cho dù là vậy, từ đầu tới cuối Lý Lộ Vân vẫn không hề vào công ty, một mực ở nhà giúp chồng dạy con.

Em trai của bà ta, cũng là em vợ của Văn Gia Xương, mặc dù không có tài năng gì, nhưng vẫn được che chở, làm rất nhiều công trình của công ty.

Uông Liễm nghe nói những chuyện này, nhận định rằng Văn Gia Xương rất theo chủ nghĩa trọng nam khinh nữ, ngay cả đi ở rể cũng phải giả vờ có kinh tế, có thực lực, không tán thành phụ nữ tham dự vào chuyện chính sự. Cô ta suy đoán con dâu lý tưởng trong lòng ông ta nên là kiểu tháo vát, hiền lành.

Nhưng nhìn khung cảnh hiện giờ lại không hẳn là như vậy, nói không chừng những chuyện trước kia đều là Lý Thừa Dật cố ý bịa ra để cắt đứt ý định muốn vào Vân Thượng của cô ta.

Nếu cô ta biết có thể vào Vân Thượng từ sớm, mà Văn Gia Xương cũng bằng lòng đào tạo con dâu, đương nhiên Uông Liễm sẽ không từ bỏ cơ hội này.

Cho dù đảm nhận chức vụ không có thực quyền thì vẫn có thể nghe ngóng, nắm bắt được động thái của công ty, tốt hơn việc “cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài” này gấp trăm lần, sao có thể nghe Lý Thừa Dật lừa gạt chứ?

Vốn dĩ cô ta cho rằng Văn Gia Xương sắp xếp cho Ninh Hảo chức vụ có tính chất công việc tương tự chị hai, tạo cơ hội kiếm chút cơm cho mấy đứa con không đủ điều kiện kinh tế thôi. Cô ta không ngờ ông ta lại để Ninh Hảo làm cán bộ cấp cao, may thay người phụ nữ này ngu ngốc, chỉ biết dụ dỗ đàn ông, còn từ chối nhận chức. Thật là vô dụng.

Uông Liễm suy nghĩ, lát nữa đi thương lượng với bố mẹ mình, không cần phải kiên trì việc đón tết ở nhà nào nữa. Nhưng cô ta phải mượn cơ hội này đưa ra chút yêu cầu, qua tết cô ta cũng muốn đến Vân Thượng làm việc.

Cụ thể là chức vụ gì, cô ta vẫn chưa nghĩ ra, nhưng một tập đoàn lớn thế chắc chắn sẽ có một số chức vụ quản lý đơn giản nhẹ nhàng thôi. Dù sao chức vụ trong mắt cô ta không khác gì một món hàng thời trang cả.

Lý Thừa Dật cũng vô dụng, nghe người ta nói chuẩn bị mang thai thì mất kiểm soát, không có tiền đồ gì cả. Cô ta không hiểu nổi anh ta nữa rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc này Lý Thừa Dật không quan tâm đến cô ta, vừa rồi nói một đống trên bàn ăn nhưng anh ta chẳng nghe được câu nào cả, trong đầu lặp đi lặp lại bốn chữ kia của Ninh Hảo.

Nói ra cũng thật nực cười, đám cưới còn không khiến anh ta cảm thấy chân thực như vậy.

Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được việc Ninh Hảo đã cưới chồng, là vợ của người khác, bị người ta cướp đi mất một cách dứt khoát như vậy.

Có lẽ là vì người kia đột nhiên có tiền, phát tài rồi, khiến anh ta cảm thấy bị uy hiếp.

Anh ta cần phải đòi Ninh Hảo một lời giải thích liền, ngay và lập tức!

Bữa tiệc gia đình kích thích kết thúc, ai về phòng người nấy. Văn Tư Hoàn muốn hỏi rốt cuộc Ninh Hảo có chuyện gì, nhưng e ngại còn có người giúp việc đi lại không tiện nói chuyện, nên đưa mắt ra hiệu cho cô lên lầu.

Ninh Hảo đi theo sau anh, mỗi khi lên được một lầu, Văn Tư Hoàn đều quay về sau liếc nhìn cô một cái theo bản năng.

Nhưng vừa mới lên tới lầu hai, một người sống sờ sờ như thế đã biến mất rồi. Anh nhướn mày, nhìn xuống dưới, rồi lại đi qua cửa phòng gần cầu thang bên cạnh lầu hai nhất.

Anh nghe kỹ, bên trong có giọng của Ninh Hảo.

Hiệu quả cách âm của cửa phòng tạm được, lờ mờ có thể nghe thấy một giọng nam, nhưng nghe không rõ hai người đang nói gì.

Văn Tư Hoàn đoán, có lẽ người kia là Lý Thừa Dật. Trông thấy phản ứng vừa rồi của anh ta trên bàn ăn, chắc chắn cũng muốn hỏi rõ ngọn nguồn từ chỗ Ninh Hảo. Bình thường, Ninh Hảo sẽ bịa chuyện để ổn định anh ta. Anh dựa vào cửa nghe, đúng là giọng nữ nói nhiều hơn một chút.

Anh lo lắng cảm xúc của Lý Thừa Dật không ổn định, dựa vào quan sát trước giờ của anh, có lẽ anh ta còn có khuynh hướng bạo lực. Anh không dám rời đi, mà đứng ở trước cửa quan sát tình hình, luôn trong tư thế phòng bị.

Trong cánh cửa, cổ tay cô khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của Lý Thừa Dật, gấp gáp đến mức xây xẩm, gương mặt phiếm hồng, gằn giọng lên án: “Anh làm em đau rồi!”

Lý Thừa Dật không lay động, thậm chí làm cô đau đớn anh ta mới thấy vui sướng.

Anh ta cụp mắt nhìn cô, ý tứ xâu xa, tức đến bật cười: “Chuẩn bị mang thai?”

Ninh Hảo trợn mắt: “Anh con nít à? Không nghe ra em đang muốn từ chối “đại diện tổng giám đốc dự án” kia mà cố ý viện cớ hả? Đầu óc của em trai anh còn hoạt động nhanh hơn anh đó.”

“Tốt, tốt lắm.” Anh ta một chốc thì nhìn trời, một chốc thì di chuyển ánh mắt, giọng điệu cười cợt: “Hiện giờ em xem thường anh rồi, chê đầu óc anh chậm chạp đúng chứ.”

Ninh Hảo phồng má, che giấu cơn giận dữ, trở lại dáng vẻ yếu đuối, ỷ lại, nửa cằn nhằn nửa làm nũng: “Ai bảo anh không nói giúp em chứ? Anh là tổng giám đốc, lời nói chắc chắn có trọng lượng hơn. Nếu vừa rồi anh giúp em, biết đâu bố sẽ nghe theo lời anh.”

Lý Thừa Dật ăn mềm không ăn cứng, lập tức cười lên: “Anh không cố ý, là em nói chuẩn bị mang thai gì đó gây ra chấn động quá lớn cho anh.” Anh ta tìm lại lý trí, giọng điệu dịu đi: “Trước đó em đâu có nói mình không muốn làm tổng giám đốc dự án, phản ứng đột ngột như vậy làm sao anh biết được. Tại sao em không muốn nhận?”

Cô chậm rãi nói: “Năm nay toàn thị trường đều lao dốc, công ty ở thành phố Giang của chúng ta đã không còn hàng tồn nữa, mảnh đất phía nam Giang Lăng quan trọng nhất cũng phải đến cuối năm mới mở bán, dòng tiền đang rất căng thẳng.”

Lý Thừa Dật gật đầu: “Bố cũng suy xét đến việc không muốn bỏ ra số tiền lớn nên mới để một cô gái như em lên chức vị này đó, ai dám làm khó em chứ.”

“Anh tưởng rằng chỉ mỗi bên B khó đối phó à?” Ninh Hảo thở dài: “Tổng công ty ở thành phố Giang có hơn hai trăm nhân viên, trước kia số tiền kiếm được hàng năm là ba mươi tỷ, có thể khiến trên dưới công ty một lòng đều dựa trên cơ sở này. Nhưng anh nhìn năm nay xem, chỉ bán được vài giao dịch muộn, giành đất thì đầu tư một hơi hơn mười ba tỷ, khoản vay còn chưa giải ngân. Em hỏi anh, tiền thưởng cuối năm của hơn hai trăm người này từ đâu ra?”

“Chuyện này chắc chắn có thể thương lượng, điều phối.” Lý Thừa Dật ăn nói ậm ờ, không được tự tin.

“Hai năm trước, tiền lương hàng năm của các giám đốc dự án là trăm triệu tệ, năm nay không phát được nhiều như vậy, mọi người chắc chắn sẽ có kêu ca một đống.”

“Vậy vẫn phải thấu hiểu cho nhau chứ. Phát triển là tính chu kỳ, giai đoạn công ty khó khăn thì số lượng công việc cũng ít, sao có thể nhận cùng một số tiền được. Có nhiều công ty khác còn bị phá sản nữa kìa.”

Ninh Hảo hỏi: “Ai đi thuyết phục bọn họ thấu hiểu đây? Em à?”

Lý Thừa Dật cười: “Chắc bố cũng suy nghĩ đến mặt này rồi, chú tư xử lý quá cứng nhắc, em dịu dàng hơn, dễ thuyết phục bọn họ hiểu hơn.”

“Sao hiểu?” Ninh Hảo thở dài: “Bình thường làm ngành này tiền lương đã ít ỏi rồi, phần lớn áp lực nằm ở việc phát tiền thưởng cuối năm, mọi người cũng mua nhà, nuôi gia đình, anh tuyên bố tiền thưởng cuối năm từ năm trăm nghìn biến thành một trăm nghìn, bảo người ta trả nợ, sinh sống như thế nào? Chỉ nói ngoài miệng, người ta sẽ thấu hiểu à?”

Lý Thừa Dật không lên tiếng, đi quanh phòng hai vòng, sau cùng chống tay ngồi tựa vào sofa: “Em cứ nói mình cũng hết cách, đều là quyết định của công ty, đổ hết tội lỗi lại cho bố.”

Ninh Hảo dựa vào tường không nhúc nhích, ấm ức bĩu môi: “Bố nói rồi đó, nửa cuối năm em làm không tồi, có chút thành tích trong công trình, đợi kinh doanh có lời sẽ tăng đãi ngộ phúc lợi của mọi người lên. Trong tập đoàn, em có thành tích thực tế thì có thể thuyết phục được đám đông. Nhưng anh nhìn đi, hiện giờ ông ấy bảo em gánh lấy vị trí không tốt thế này, đi trao đổi với mọi người rằng tiền thưởng cuối năm bốc hơi rồi, còn đổ lỗi nói “em cũng hết cách”, khiến người ta chịu tổn thất, sau này còn ai phục em nữa? Nửa năm này em coi như thành chú hề, làm việc công cốc rồi.”

Lý Thừa Dật khó hiểu, gãi đầu.



Ninh Hảo bước lại gần một chút, giả vờ ngoan ngoãn, tủi thân: “Bố để em chịu thiệt thòi, vốn dĩ em chịu là được rồi, nhưng nhìn ra xa thì người chịu thiệt là anh mà.”

Cuối cùng anh ta vẫn quan tâm đến lợi ích của bản thân mình, anh ta xoa đầu cô, dỗ dành: “Sao em lại nói vậy?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Anh làm vận hành tài chính cũng cần em giúp anh bảo vệ trận địa, anh cho rằng chú tư cam tâm tình nguyện phối hợp với anh à? Từ xưa đến nay, có mấy Vương gia nằm quyền lực trong tay mà không muốn phế bỏ Thái tử, kế thừa ngôi vị Hoàng đế đâu? Qua bốn tháng này, người chịu làm việc, muốn kiếm tiền nhưng không phục em thì đầu năm sẽ nhảy việc, mà những người còn lại đều là người có quan hệ với chú tư.”

Lý Thừa Dật rơi vào suy tư, nghiền ngẫm kỹ lời nói của Ninh Hảo.

Cổ áo anh ta không hề nhăn, nhưng Ninh Hảo lại làm việc thừa thãi, giúp anh ta chỉnh lại cổ áo. Anh ta lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Ninh Hảo dịu dàng hơn.

Ninh Hảo nói: “Tương lai, anh muốn các công ty con đều phải ngoan ngoãn nghe lời bơm máu cho công ty mẹ, vậy chỉ có thể để em quản lý công trình. Chú tư cũng có con trai, dựa vào đâu mà giúp đỡ anh? Huống hồ bản thân ông ấy còn trẻ hơn bố anh.”

“Nhưng vừa rồi không phải em nói em không muốn nhận việc sao?” Lý Thừa Dật bị cô nói đến chóng mặt.

“Không muốn nhận việc trong bốn tháng này, anh giúp em thuyết phục bố đi, đừng lấy em ra làm bia đỡ đạn.”

“Ờ…” Lý Thừa Dật suy xét thấy việc thuyết phục có độ khó quá lớn: “Chuyện này bố cũng bất lực, chú tư nói phải đi làm phẫu thuật, ông ấy đâu thể ra lệnh không cho phép chú ấy phẫu thuật được. Hiện giờ ngoài em ra, không còn người nào thích hợp để gánh vác nữa cả. Anh còn phải tìm dự án, sắp xếp thủ tục di dời, lẽ nào để anh ngồi trong văn phòng, suốt ngày tranh cãi với cấp dưới à?”

“Vậy được, anh giúp em thuyết phục bố, đừng để chú tư về. Lúc khó khăn thì để em gánh, không thể tới lúc mọi chuyện giải quyết ổn thỏa lại đổi em đi. Đây cũng là đang giúp bản thân anh, không thể để ông ấy quay về được.”

Lý Thừa Dật im lặng, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Anh đi nói. Nếu cứ làm như vậy, sau này ai kiểm soát được đám người lão làng này nữa.”

Ninh Hảo lấy lui làm tiến, coi như có thu hoạch. Cô đang định quay người đi thì bị anh ta tóm lấy cánh tay.

Lý Thừa Dật nở nụ cười lấy lòng: “Em nói “chuẩn bị mang thai”... là giả phải không?”

“Nếu em thật sự chuẩn bị mang thai còn bảo anh đi thuyết phục bố đừng để chú tư về à? Nếu em đi sinh con, ông ấy muốn về cũng không ai cản được.”

Nghe có vẻ rất hợp lý, Lý Thừa Dật như trút được gánh nặng: “Anh biết mà.”

Ninh Hảo nghiêm mặt, rút tay ra khỏi tay anh ta: “Còn anh phải chú ý một chút, đừng có sinh đứa con với cô Uông, tương lai muốn ly hôn cũng không được.”

Lý Thừa Dật không để tâm đến “cơn ghen” của Ninh Hảo, giả vờ khổ sở: “Em đừng nhắc cô ta với anh nữa, cứ nghĩ tới cô ta là anh thấy phiền. Suốt ngày giả vờ nịnh nọt lấy lòng mẹ chồng, đúng là buồn nôn, làm như người cô ta cưới là mẹ anh vậy. Trong nhà này anh chẳng khác gì dư thừa, không cãi nhau thì bọn họ sẽ không nhớ đến anh, vừa phiền vừa cô đơn. Sao dạo này em không ở nhà? Đến cả người nói chuyện anh cũng không có.”

Ninh Hảo kiên nhẫn an ủi anh ta: “Đều đang bận công việc mà. Tôn Quốc Đống suốt ngày không ở chỗ dự án, đến cuối năm lòng người tan rã, em sợ xảy ra vấn đề an toàn khiến mọi người ăn tết không yên lành. Em trông coi dự án, xảy ra chuyện có thể giải quyết kịp thời.”

“Cái gì? Tại sao Tôn mập không có ở chỗ dự án!” Chuyện này không ai báo cáo với anh ta cả.

“Công trình khu đông bắc Hải Nguyên đã nghỉ đông ba tháng không thi công rồi, nhân viên bên đó lập nhóm đi khắp phía nam khảo sát, du lịch, đồng hương lại còn cùng ngành đến thành phố Giang nên Tôn mập bận rộn giao lưu với bọn họ.”

“Vậy không phải làm tầm bậy ư!” Sao lại có người không đáng tin cậy như vậy!

Lý Thừa Dật tức đến mức lập tức gọi điện mắng Tôn Quốc Đống, anh ta nào biết rằng Tôn Quốc Đống không những nghỉ đông, mà thường ngày cũng rất ít khi đến công trường. Tôn mập trắng trẻo, mịn màng, không có dấu vết cháy nắng nào cả. Lần đầu tiên khi tới Hải Nguyên khảo sát, đáng lẽ Lý Thừa Dật phải nhìn ra rồi.

Anh ta gọi điện mắng người xong, lại gọi cho giám đốc công trình Tiểu Trương ở điểm dự án, bảo cậu ta làm tai mắt cho mình, để ý kỹ Tôn mập, một khi phát hiện Tôn mập lơ là chức vụ, lập tức báo cáo với anh ta.

Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, anh ta cúp điện thoại, Ninh Hảo đã rời đi trước rồi.

Anh ta ngơ ngác, chán nản thất vọng, mệt mỏi buông thõng vai như người bệnh vừa mới hạ sốt, nhưng đồng thời anh ta cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.

Anh ta nghĩ, Ninh Hảo chỉ là người nhát gan, không dám làm mấy chuyện vô đạo đức, nhưng trái tim vẫn một lòng hướng về anh ta, hành động đều ủng hộ anh ta. Ban đầu cô thực sự đã từng nhắc nhở Tôn mập không đáng tin, nhưng bố nghi ngờ lung tung, bảo anh ta phải đề phòng Ninh Hảo, giờ lâu ngày thấy lòng người, đã nhìn ra được ai tốt ai xấu.

Anh ta nghĩ mãi nghĩ mãi, cán cân trong lòng đã đổ về phía Ninh Hảo.

Có một điều anh ta không nói dối Ninh Hảo, dạo này anh ta thật sự không muốn nói chuyện với con người diễn sâu Uông Liễm kia.

*

Ninh Hảo đi ra khỏi phòng, trải nghiệm được cảm giác nghẹt thở như bị tấm vải vừa ướt vừa bẩn bịt chặt mũi miệng, giao tiếp với Lý Thừa Dật thật tốn sức.

Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy Văn Tư Hoàn đang dựa vào tay cầm ở cầu thang, mặt đối mặt với cô, ánh mắt như sợi tơ quấn lấy cô, đèn trong nhà phong cách cổ điển có tông màu vàng ấm chiếu sáng từng lỗ chân lông trên da cô, hàng lông mi khẽ rung của cô như hai con bướm vừa trốn được mưa dập gió vùi.

Anh không nói tiếng nào, bĩnh tĩnh ra hiệu cho cô lên lầu.

Cô sợ Lý Thừa Dật sẽ bước ra nên đi rất nhanh, đi tới trước mặt anh, cho đến khi vào phòng ngủ mới đột nhiên quay người ôm lấy anh, cả người nhào vào lòng anh.

Văn Tư Hoàn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đóng cánh cửa sau người lại: “Anh ta không bắt nạt em chứ?”

Ninh Hảo lắc đầu, trán kề sát lồng ngực anh, giống như muốn chui vào trái tim đang đập của anh.

Anh ôm chặt lấy cô: “Công việc rất khó nhằn à?”

“Không ngờ lại khai chiến sớm như vậy.” Cô dừng lại giây lát, lúng túng nói: “Cảm ơn anh đã làm hậu phương cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play