Không khí ngưng đọng.
Văn Tư Hoàn không chắc chắn về câu trả lời của vấn đề này, có khi nào lại khiến Ninh Hảo cảm thấy sợ anh hay không.
Lỡ như cô bắt đầu ghét anh giống như ghét Lý Thừa Dật, thậm chí còn vì chuyện này trốn tránh anh thì sao?
“Em tìm chăn mền thì phát hiện, trong phòng hơi lạnh.”
Ninh Hảo thấy anh đứng cứng ngắc, lại lấy một số chứng cứ ra, dò xét anh: “Người mua đàn guitar của em là con gái, bọn em gặp mặt giao hàng nên em nhớ rất rõ. Nếu là con trai, em nhất định sẽ nhắc nhở kích thước của cây đàn guitar này không phải tiêu chuẩn, không hợp với con trai.”
“Anh biết.” Anh nhỏ giọng: “Anh cũng nghĩ đến điều này nên mới làm phiền bạn nữ cùng lớp đi mua giúp.”
“Vậy về sau anh dùng đàn của em để luyện tập à?”
“Ừ. Anh nghĩ… thứ này không cần thiết phải mua mới, nó đắt quá. Hơn nữa, đàn của em màu xanh dương, con trai dùng không hẳn là kỳ lạ.”
Lý lẽ chính đáng, siêng năng tiết kiệm, nghe anh giải thích cũng có vẻ hợp lý.
Khi cô đăng bài tìm chủ mới cho đàn guitar trên hệ thống BBS (*) của trường không hề nhấn mạnh rằng không cho con trai mua, hơn nữa khi đó là do anh tự tìm thấy trên mạng, rồi gặp mặt giao hàng, rất hợp pháp, anh không trộm không cướp, cùng lắm là giấu lòng riêng thôi.
(*) Hệ thống BBS: Tên tiếng Anh là Bulletin Board System: Hệ thống bảng thông báo điện tử. Là một hệ thống mạng, tiền thân của diễn đàn mạng. BBS cung cấp bảng thông báo, phân loại diễn đàn, đọc tin tức, đăng và tải ứng dụng, trò chơi và chức năng trò chuyện trực tuyến với những người dùng khác.
Ninh Hảo nghi ngờ nhìn anh, chậm rãi nói: “Có khi nào anh từng trộm đồ lót của em không?”
“Sao có thể. Anh có phải biến thái đâu.”
“Anh như vậy mà còn không tính là biến thái à?”
“...”
Cô im lặng vài giây rồi nói: “Mặc dù em cảm thấy hơi biến thái, nhưng kỳ lạ là không ngờ em đã quen với nó rồi.”
Vẻ mặt anh thả lỏng, thở phào một hơi, thử kéo cổ tay cô.
Cô không hất ra.
“Nhưng sau này anh đừng làm chuyện như vậy nữa, đáng sợ lắm.”
“Anh không làm nữa. Em đã là…” Ninh Hảo ngước mắt lên, anh lại chột dạ, im lặng.
“Là người nhà cũng phải có ranh giới.”
“Em nói đúng, anh sai rồi.” Anh nhanh chóng nhận sai, trông vô cùng hối lỗi.
“Sao khi đó anh biết người đăng bài là em?” Cô không nhớ chi tiết lúc đó, nhưng cô đoán chắc không có giới thiệu bản thân thẳng thắn như “tớ tên Ninh Hảo, tớ muốn chuyển nhượng đàn guitar của mình” đâu, là người bình thường không ai làm như thế cả.
“Anh biết ID của em trong diễn đàn trường. Em chưa từng thay đổi, cho nên khi nhìn thấy bài đăng kia anh đoán chắc hẳn là em.”
Rất tốt, ngay cả ID của cô mà anh cũng nhớ rõ, không biết anh đã đọc biết bao nhiêu bài viết cô đăng rồi.
Ninh Hảo hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Sao anh biết? Anh còn làm hacker à?’
“Không có, là sự may mắn rất tình cờ. Có một lần anh nhìn thấy bạn nữ khác gọi em là “chị gái Hảo Hảo” trong bài đăng, còn nhắc đến tiết học về kiến trúc và kinh tế, lên diễn đàn thảo luận với em nên qua trường nào photo tài liệu. Nhưng anh chỉ đoán có lẽ là em, sau này để ý đến bài đăng của ID này, cảm thấy thực sự rất giống những chủ đề mà em quan tâm. Cho đến khi lấy được đàn guitar, anh mới hoàn toàn xác định là em.”
Giọng điệu của anh chân thành, có gì nói đó, nghe không hề có sơ hở.
Ninh Hảo tin rồi, chắc là thực sự do anh may mắn, dù sao không thể bá đạo đến mức ngăn cản người ta gặp may được.
Mọi chuyện trôi qua lâu vậy rồi, dạy dỗ đã dạy rồi, còn giữ mãi không buông sẽ trông rất nhỏ mọn.
Ninh Hảo đổi giọng: “Đàn thế nào? Đừng uổng phí cây đàn của em đó.”
Anh lấy cây đàn trong chiếc túi đã được mở khóa kéo, quả nhiên kích thước của nó trông nhỏ hơn anh rất nhiều. Một người cao lớn như anh cầm cây đàn trên tay như đang cầm đàn ukulele vậy, hơi buồn cười.
Văn Tư Hoàn dựa vào bàn đánh một đoạn nhạc jazz, cô chưa từng nghe bài này, có lẽ là đàn ngẫu hứng. Cảm giác thoải mái ung dung kia cũng phần nào thể hiện kỹ thuật điêu luyện của anh.
Cô nhìn chằm chằm bàn tay trái nhấn hợp âm một cách linh hoạt của anh.
Lần đầu tiên cô biết tay của đàn ông lại đẹp như vậy, hệt như búp măng tách vỏ, thon dài, gọn gàng sạch sẽ, màu trắng tông lạnh. Khi anh nhấn dây đàn, tĩnh mạch trên mu bàn tay và cổ tay hiện lên rõ hơn.
Cô nuốt nước bọt, bỗng thấy hoảng loạn trong lòng, gương mặt không kìm được mà nóng bừng.
Không biết trôi qua bao lâu, tiếng nhạc đã dừng lại.
Sau đó cô cảm nhận mình bị nhìn chằm chằm một lúc lâu nên mới lấy lại tinh thần, hoảng loạn ngước mắt lên.
Vẻ mặt chìm đằm khi đánh đàn của anh không còn nữa, anh nở nụ cười ngại ngùng, xấu hổ, cảm giác thanh xuân toát ra một cách tự nhiên, khiến lòng người rung động.
“Em còn muốn nghe gì không? Bài này thế nào?” Anh nói xong thì lại cúi đầu, đánh ca khúc thịnh hành mà anh từng nghe cô đánh vấp tới vấp lui ở bên hồ kia.
Chỉ nháy mắt độ khó bài nhạc đã từ trình độ đại học giảm xuống mức độ nhà trẻ.
Hơn nữa, anh biết rõ cô bỏ dở giữa chừng, nên cười nhạo cô phải không?
Ninh Hảo xụ mặt, cuộn đống quần áo trên giường: “Em đi tắm đây.”
Khi cô đi ngang qua, người đàn ông buông dây đàn, kéo cổ tay cô lại, khiến cô không thể giãy giụa.
Anh nở nụ cười xấu xa: “Khen anh một câu thì anh buông tay.”
Cô sử dụng chiêu nắm thóp sở trường của mình, tiến lại hôn nhẹ lên môi anh, chưa từng thất bại.
Anh buông tay theo phản xạ có điều kiện, chỉ một thoáng mất hồn đã để cô chuồn mất, nhưng anh cảm thấy rất ngọt ngào, còn ngồi ở phía xa, âm thầm hồi tưởng lại.
Một lúc sau, phòng tắm không còn tiếng nước vang lên, mà truyền đến giọng nói lưỡng lự của cô: “Ơ?”
Anh bỏ đàn guitar xuống, đi tới trước cửa. Cô không đóng cửa, quần áo trên tay vẫn chưa bỏ xuống.
“Hết nước rồi. Vừa rồi anh tắm vẫn còn mà nhỉ?”
Văn Tư Hoàn chỉnh lại vòi nước và van nước, loại trừ khả năng trục trặc phần cứng: “Em đợi chút, anh ra ngoài xem thử.”
Anh đi rồi quay lại, cầm lấy quần áo trong tay cô nhét vào trong túi nilon nhỏ, dọn dẹp giúp cô: “Thật xui xẻo, hôm nay có thông báo cắt nước để vệ sinh bể chứa nước của cả khu, bên dưới lầu có thông báo mà chúng ta không chú ý. Vệ sinh hết tòa này sang tòa khác, giờ đến lượt tòa của chúng ta rồi. Không dùng nước được nữa, em thấy nên về Cẩm Hồ Uyển, hay là tìm khách sạn gần đây?”
Ninh Hảo hơi mệt, không muốn đi đường dài.
“Gần đây có khách sạn không?”
“Có, không xa lắm. Ở cạnh cửa số bốn của ga tàu cao tốc nhà máy Quân Đằng, lái xe mất mười phút.”
“Vậy cũng được.”
Ninh Hảo ngoan ngoãn cất đồ vào trong túi, mặc áo khoác rồi ra ngoài.
Anh lái xe, cô ngồi ở ghế lái phụ như thường lệ.
Mùa đông nên trời tối rất sớm, đèn đường đã sáng lên, một số đèn trang trí trên cây cũng bật sáng. Cô nhìn lướt một cái, cảm thấy quen mắt với chiếc đèn lồng đỏ và đèn màu hình bông tuyết này, hình như đã thấy ở chỗ nào đó.
Văn Tư Hoàn không nói đây là một khách sạn năm sao. Nếu anh tiết lộ trước thông tin này, có lẽ Ninh Hảo sẽ suy nghĩ đến nhân tố kinh tế rồi lựa chọn cùng anh bắt xe trở về Cẩm Hồ Uyển ở qua đêm.
Nhưng người đã bước vào đại sảnh màu vàng kim, còn muốn xoay người rời đi sẽ trông rất nũng nịu.
Anh dựa vào quầy lễ tân làm bằng đá hoa cương hỏi nhân viên phục vụ loại phòng và giá phòng.
“Phòng tổng thống đi.”
Lễ tân nói: “Phòng tổng thống đều được đặt trước cả rồi, chỉ còn phòng hoàng gia thôi ạ.”
“Phòng hoàng gia có mấy giường?”
“Hai phòng ngủ, hai giường ạ.”
Ninh Hảo vểnh tai lắng nghe, thấy anh định lên tiếng thì cô đột nhiên kiễng chân ghé sát bên tai anh nói: “Phòng giường phổ thông là được rồi, không cần giường lớn.”
Anh nhìn cô một cái, cũng nói bên tai cô: “Một mình anh thì được, nhưng dẫn theo em đương nhiên phải ở chỗ tốt chút rồi. “ Anh tiếp tục hỏi kiểu phòng và hướng phòng.
Cô đứng một bên không có việc gì làm, mắt nhìn xung quanh, khách hàng đi ra đi vào cũng nhìn về phía cô. Hiện giờ trước quầy lễ tân chỉ có hai người họ, một người có bóng lưng cao to, một người có gương mặt xinh đẹp, đương nhiên có thể hiểu là người yêu của nhau, trông rất thích mắt nên họ nhìn nhiều một chút.
Nhưng chính những ánh nhìn này lại khiến Ninh Hảo xấu hổ, tình cảnh trước mắt giống như cặp tình nhân cố tình đến đây thuê phòng vậy. Mà thông thường thuê phòng thì làm gì, cô lại nhớ đến món đồ trong túi xách kia, giờ cứ thỉnh thoảng cô lại nhớ tới nó, như một quả bom hẹn giờ mang theo bên người mọi lúc mọi nơi vậy.
Có khi nào Văn Tư Hoàn muốn làm gì đó nên mới chọn phòng sang trọng như thế không?
Anh làm xong thủ tục nhận phòng, xách đồ lên, lúc quay người thì thấy cô đang ngây ra. Anh xoa đầu cô, rồi khoác vai cô đi vào trong: “Đói chưa?”
“Bụng đói lắm rồi.” Hai người khổ cực đến tận bảy giờ, Ninh Hảo được nhắc nhở mới cảm thấy ấm ức, bước vào thang máy thì úp mặt vào lồng ngực anh.
“Về phòng rồi gọi nhân viên phục vụ.”
“Mắc.”
“Nhưng nhanh hơn đặt đồ ăn ngoài.”
Ninh Hảo không tranh luận với anh, trong lòng cảm thấy áy náy. Nếu không phải cô nổi hứng chạy đến chung cư thì sẽ không đến mức khiến anh tốn tiền như vậy, nhưng cô biết lòng tự trọng của anh cao, nếu như nói số tiền này để cô trả, chắc chắn sẽ chọc anh tức giận.
“Hình như em có tâm sự.” Anh lại thấy cô mất tập trung.
Ninh Hảo lắc đầu, không nhắc đến gì cả.
Cửa thang máy mở ra, anh nắm tay cô đi tới cửa phòng, quẹt thẻ bước vào.
“Em tắm trước đi, anh đi gọi đồ ăn.” Anh bận rộn bỏ đồ đạc xuống: “Em có muốn uống rượu không?”
“Không, không, nhất định đừng uống rượu, em còn đang uống thuốc đau dạ dày.”
*
Trước khi ngủ, Ninh Hảo dựa vào đầu giường lướt điện thoại. Bỗng nhiên cô nhớ ra gì đó, bèn cất tiếng hỏi anh: “Ngày mai chúng ta về chung cư của anh à?”
Anh vừa mới gỡ mắt kính xuống, hơi ngẩn người, rồi gật đầu: “Em có sắp xếp gì không?”
Nhưng anh không nói bây giờ em muốn về cũng được. Đây không phải lần đầu tiên vệ sinh bể chứa nước, dựa vào kinh nghiệm trước giờ, việc vệ sinh này chẳng mất bao nhiêu thời gian cả, hai người hoàn toàn có thể tìm một nơi ăn cơm rồi về nhà, đến khách sạn là một việc dư thừa. Anh cảm thấy bản thân rất bỉ ổi vì có ý định này.
“Tối mai chúng ta ăn lẩu ở nhà đi, em thấy chỗ anh có bếp điện. Chúng ta gọi Chiêu Chiêu đến ăn chung nhé, cậu ấy giận rồi.”
“Tại sao?”
“Cậu ấy cho rằng em giới thiệu Tống Vân Khai cho anh là giẫm lên vết xe đổ.”
“Cậu ấy… nói đúng lắm.” Anh chần chừ giây lát, rồi bỗng trở nên căng thẳng. So với việc thân mật với cô, anh càng muốn biết đáp án trong lòng cô hơn: “Vậy tại sao em biết rõ mà vẫn làm?”
“Giới thiệu cho anh là vì em kết hôn với anh à? Anh nghĩ em ngốc nghếch quá rồi đó.”
Anh không hiểu nên ngẩn người.
“Giới thiệu cho anh là vì em cảm thấy anh làm được. Nếu bản thân anh cảm thấy không được thì em cũng hết cách.”
Văn Tư Hoàn: “...”
“Hơn nữa, em muốn tin tưởng anh trước khi anh phản bội em.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Em nghe nói, tin tưởng là nền móng của hôn nhân. Em sải bước đi này trước, sau này anh không thể nói em “lừa cưới” nữa.”
Hóa ra cô coi đây như giải quyết việc công, liên hệ tình cảm duy nhất cũng chỉ có quan hệ hôn nhân…
Anh lại gần nắm lấy tay cô, mang đến một nhiệt độ vô cùng rõ rệt. Anh hơi buồn bã, nhưng nỗi buồn này hoàn toàn nằm trong dự tính.
Cô là một người lý trí, từ đầu cô đã nói hôn nhân trói buộc hai người lại với nhau, tổn thất thì tổn thất cả đôi. Cô coi trọng sự chân thành trong hôn nhân, vì vậy mà đồng ý thể hiện chân thành trước. Quan hệ của hai người là đồng minh, chuyện này có gì không tốt chứ?
Tại sao anh phải cảm thấy buồn bã?
Anh không kìm được mà chế giễu chính mình, chẳng qua là vì sự cuồng nhiệt tới vô lý và hài hước kia của anh bị dập tắt mà thôi. Nhưng nó vốn dĩ đã là một giấc mơ hoang đường rồi, Ninh Hảo và anh khác biệt một trời một vực, trước giờ cô cũng không thích kiểu người giống anh, là anh đắc ý vênh váo. Vẻ bình dị dễ gần của cô khiến anh buông thả, hiểu nhầm việc có qua có lại thành tình cảm triền miên.
Anh sắp xếp lại cảm xúc, nở nụ cười tiếc nuối: “Anh nói “lừa cưới” chỉ là nói đùa thôi, mọi người đều là người trưởng thành, tự anh quyết định tham gia, em không thiếu gì anh cả, cũng không cần phải chịu trách nhiệm với anh.”
Anh vân vê lòng bàn tay của cô như an ủi, sau đó buông tay, lùi ra xa.
Khi tới một khoảng cách an toàn, anh dựa vào đầu giường còn lại, tắt đèn đi trước.
“Chơi điện thoại một lúc rồi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh dẫn em đi tập xe, hóng gió.”
Ninh Hảo cảm nhận được sự lạnh lùng đột ngột của anh, nhất thời không phản ứng kịp.
Trong ánh đèn u ám, cô yên tĩnh suy nghĩ một lát, đoán rằng anh đã hiểu nhầm câu nói của cô rồi.
Đồ ngốc này.
Cô khẽ lên tiếng: “Lúc rời khỏi khu dân cư, em nhìn thấy đèn lồng và đèn màu hình bông tuyết thì cảm thấy rất quen mắt. Khi em vào Hải Nguyên chưa lâu có đi theo một người thầy, lúc đó anh ấy là giám đốc dự án, em làm việc dưới trướng của anh ấy. Ngoại trừ bố em thì anh ấy là người dạy em nhiều nhất. Anh ấy có năng lực nhưng không có bối cảnh gia đình, ở tập đoàn lớn cũng không tránh khỏi việc bị ăn cháo đá bát. Khi dự án sắp kết thúc thì anh ấy bị ném đi làm chủ quản dịch vụ quản lý nhà đất của công ty. Mà bộ phận đó là một nhánh nhỏ bé không có tiền đồ gì ở Hải Nguyên cả.”
Anh không biết tại sao cô lại nói chuyện này với mình, anh khó hiểu quay sang nhìn cô, góc mặt nghiêng xinh đẹp của cô gái như được khảm trong ánh vàng kim từ chiếc đèn ngủ đầu giường, có phần nhã nhặn cổ điển.
“Làm việc ở tập đoàn có thuận lợi hay không, thực ra phải xem cấp trên có chịu ủng hộ không. Tập đoàn không chuyển tiền cho dịch vụ quản lý nhà đất, đương nhiên chất lượng phục vụ sẽ không thể phát triển được, chỉ có thể giải quyết mọi chuyện sơ sài, qua loa. Em nhớ thầy từng dạy em một chiêu, đến tết phải treo đèn lồng đỏ và đèn màu hình bông tuyết, đêm giáng sinh và lễ tình nhân phải tặng hoa hồng cho chủ nhà là phụ nữ, đây là bỏ số tiền nhỏ nhưng có thể khiến người khác vui vẻ. Người lớn cũng cần được dỗ dành, hơn nữa còn dễ dỗ hơn cả con nít. Quy định này đã được đặt ra khi anh ấy còn là chủ quản của dịch vụ quản lý nhà đất, rồi dần trở thành một truyền thống tốt đẹp. Cho nên, vừa rồi em mới dùng điện thoại tìm kiếm thử. Khu dân cư của anh không phải Hải Nguyên xây dựng, nhưng bên quản lý bất động sản là từ tập đoàn Hải Nguyên. Vậy nên những điều này đều là tiêu chuẩn thống nhất.”
“Ồ…” Anh không hiểu, chỉ gật đầu: “Anh chưa từng để ý tới công ty dịch vụ quản lý nhà đất là của ai.”
“Anh không biết có những tiêu chuẩn được thống nhất toàn tập đoàn à?” Chưa đợi anh suy đoán, cô đã tự hỏi tự trả lời: “Tuần và thời gian vệ sinh bể chứa nước.”
Anh không kìm được mà ngồi ngay ngắn, tim đập loạn vài nhịp, đã không tìm được nhịp điệu bình thường nữa rồi.
“Anh đâu phải ngày đầu tiên dọn vào ở, quy trình vệ sinh mỗi tháng một lần, em không tin anh chưa từng để ý việc bắt buộc phải kết thúc công việc vệ sinh trong vòng một tiếng.”
Cô quay sang, tìm kiếm ánh mắt vì túng quẫn mà mất đi ổn định, rồi nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt của cô bình tĩnh như một mũi tên sắc nhọn chĩa tới.
Tiêu rồi, anh bỗng nhận ra.
Suy nghĩ không yên phận đã không còn chỗ nào giấu nữa, hiện giờ gượng gạo rồi đây.
“Thực ra em biết anh ủ ý định xấu xa gì…”
Anh căng thẳng nuốt nước bọt, quên mất phải hô hấp thế nào.
“Biết cũng không bỏ trốn…”
?
Dường như không khí lại bắt đầu chuyển động.
Thậm chí anh còn cảm nhận được nhiệt độ trong ánh mắt cô.
“Anh nói xem, là tại sao?”
Dây thần kinh anh căng cứng, cuối cùng đã có một sợi bị đứt.
Anh dừng nửa giây, ngơ ngác lại gần, khom người xuống, đặt tay lên trán cô.
Cô bị động tác đột ngột này chọc cười, nụ cười như phát hiện anh bị điên hay bị ngốc vậy, một nụ cười rất tỉnh táo.
Anh từng nghĩ đến hàng vạn khả năng. Cô trong sáng, lại không có kinh nghiệm gì, không để ý chuyện vặt vãnh, có đôi khi hơi lơ mơ, biết đâu nếu tạo ra bầu không khí tốt đẹp, dù mọi chuyện xảy ra đột ngột một chút thì vẫn có thể thành công. Hoặc là tư tưởng và quan niệm của cô tân tiến, muốn chơi trò phong lưu, nam nữ thân mật với nhau, ai có nhu cầu người nấy, vậy cũng không sao cả… Điều duy nhất anh chưa từng mong chờ là cô sẽ thêm gia vị tình yêu vào món ăn được nấu sẵn một cách rập khuôn, sẽ tỉnh táo chấp nhận anh, để anh biết hóa ra anh không phải yêu đơn phương.
Anh không dám tin, chỉ có thể vững tin.
Khi anh hôn cô, suýt chút nữa đã không có tiền đồ mà rơi nước mắt.
(Góc trong sáng: Câu chuyện đêm khuya không có duyên với bạn đâu. Nội dung tổng thể là hai bên cùng làm một số vận động tay chân, nhưng bởi vì bên nữ nhát gan, cho nên vận động toàn thân không thành công.)