Trên bàn tiệc vẫn còn ồn ào, đám đàn ông ngồi tụ tập bốc phét, ăn nói không rõ ràng.
Sau khi Lý Lộ Vân chào tạm biệt khách khứa thì lên lầu nghỉ ngơi, Uông Liễm không cần thiết phải làm màu với ai nữa, bèn múc cho mình chén chè đậu mát lạnh, yên tĩnh ngồi ăn trong khung cảnh nhộn nhịp.
Cô ta để ý thấy Lý Thừa Dật đối diện không có ở chỗ ngồi, Ninh Hảo cũng không thấy.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, lòng cô ta trống rỗng, lại khuyên bản thân không được thần hồn nát thần tính.
Bỗng nhiên bác hai Văn Hoành Nghiệp cả người đầy máu me trở về phòng khách, ông ta hoảng hốt gọi cả nhà con gái mau chóng thu dọn đồ đạc về nhà, nháy mắt thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Văn Gia Xương say xỉn hỏi ông ta có chuyện gì, sao lại bị thương rồi.
Sắc mặt Văn Hoành Nghiệp hoảng loạn: “Cửa, cửa sổ xe bị đập rồi. Anh không bị thương, Tư Hoàn nhặt kính bị cứa rách tay. Không sao cả, không có chuyện gì to tát hết.”
Cứa rách tay? Văn Gia Xương không quan tâm, tiếp tục điên điên khùng khùng uống rượu với bạn bè.
Nhưng trong đầu Uông Liễm lại gióng lên hồi chuông cảnh báo, Văn Tư Hoàn và bác hai ở trong hầm xe, vậy Ninh Hảo ở đâu?
Cô ta không quan tâm việc phải kiềm chế nữa, trong thời gian Văn Hoành Nghiệp giục gia đình chị họ mặc quần áo, gọi xe thì cô ta đưa khăn ướt cho ông ta lau người, lên tiếng hỏi: “Bác hai, Ninh Hảo ở chung với mọi người không?”
Khi nghe thấy cái tên này, Văn Hoành Nghiệp bày ra dáng vẻ tránh còn không kịp, lau sơ mặt vài cái, vội vàng xua tay: “Không, không, không có. Bác không nhìn thấy con bé.”
Uông Liễm bỏ muỗng xuống, lòng nặng nề.
Rất khó để không chú ý đến sắc mặt bất thường của Văn Hoành Nghiệp. Ông ta đi chung với Văn Tư Hoàn, lại nói không nhìn thấy Ninh Hảo, cả người toàn máu nhưng không bị thương, mà giống như chứng kiến một cuộc xung đột nào đó, nhưng Văn Tư Hoàn có thể xảy ra xung đột với ai?
Uông Liễm tưởng tượng một vở kịch lớn trong đầu, đứng dậy rời khỏi phòng khách, đi vào sâu bên trong hành lang tìm kiếm.
Cô ta không thích ngôi nhà âm u, nhiều phòng như vậy, cảm thấy nó rất thích hợp để quay phim ma. Không biết cô ta đã đẩy ra bao nhiêu cảnh cửa, cánh nào cũng giống nhau, cứ như quỷ xuyên tường (*) một cách tuần hoàn vậy.
(*) Quỷ xuyên tường: Ý chỉ con người đi trong hoàn cảnh u tối, tưởng rằng mình đang đi về phía trước, nhưng thật ra là đi vòng về nơi ban đầu.
Cho đến khi đẩy trúng cánh cửa không thể mở ra được, cô ta mới dừng lại. Là nhà vệ sinh.
Uông Liễm cúi đầu nhìn mặt đất, trong cửa chiếu ra ánh sáng màu vàng, rõ ràng là tông ấm nhưng lại trông rất lạnh lẽo, khiến người ta liên tưởng đến cục đá lạnh đang dần dần tan ra.
Cô ta như bị trúng tà, bỗng nhiên đẩy mạnh cửa, vừa gõ vừa đập.
Bên trong lập tức có phản ứng: “Đợi chút, có người.”
Giọng của người phụ nữ như một tấm vải thưa, chậm rãi, nhỏ nhẹ bay bổng lướt qua tai, dấy lên cơn giận của Uông Liễm.
Trực giác nói cho cô ta biết người trả lời mình chính là Ninh Hảo.
Trong này không còn người phụ nữ trẻ nào có thể làm bộ lẳng lơ, giọng điệu nũng nịu như thế nữa.
Bản năng của cô ta cảm nhận được trong không khí đang lan tỏa hơi thở mờ ám thấp thoáng.
Vậy thì Lý Thừa Dật đâu? Cũng ở bên trong sao? Yêu đương vụng trộm?
Uông Liễm ra lệnh cho bản thân bình tĩnh lại, dựa vào bức tường đối diện nhà vệ sinh, yên tĩnh chờ đợi mấy phút, có lẽ đáp án sẽ tự động lộ ra thôi.
Nhưng rồi cô ta lại đối diện với một vấn đề mới.
Nếu đúng như cô ta suy đoán, Lý Thừa Dật và Ninh Hảo bước ra cùng nhau thì phải làm sao?
Chỉ đứng trước cửa chặn hai người họ vẫn có sự khác biệt với việc bắt gian tại giường. Mặc dù người ngoài đều biết là chuyện gì, nhưng Lý Thừa Dật là người trơ trẽn, nếu cho anh ta không gian để ngụy biện, chắc chắn anh ta có thể bịa ra lý do lừa gạt kẻ ngốc. Hơn nữa đây là nhà anh ta, bố mẹ anh ta sẽ không làm một thẩm phán vô tư, mà sẽ giả ngốc, tin tưởng tuyệt đối vào lý do của anh ta.
Không bắt được bọn họ đã đủ khiến bản thân khó chịu rồi, huống chi hôm nay vẫn còn rất nhiều người ngoài chưa đi về.
Chú rể mới và em dâu tằng tịu với nhau, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không chỉ mình anh ta mất mặt, mà cả gia đình họ Văn đều trở thành trò cười cho người ngoài, lan truyền đến Minh Châu cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Vừa mới gả vào gia đình giàu có ở thành phố Giang được hai tháng, còn chưa kịp biểu diễn gì mà sân khấu đã sập rồi, có nghĩ thế nào cũng là Uông Liễm tổn thất nặng nề hơn.
Cô ta lại suy nghĩ đến hậu quả, khi mọi chuyện bị làm ầm lên, người mạnh mẽ thì bước tiếp theo sẽ ly hôn. Cô ta hỏi lòng mình có muốn ly hôn hay không, đương nhiên đáp án là không rồi.
Lý Thừa Dật lăng nhăng, nhưng người đàn ông nào mà không lăng nhăng cơ chứ?
Điểm khác biệt nằm ở chỗ, không phải người đàn ông nào cũng có tài sản chục tỷ chờ thừa kế đâu, nếu ly hôn rồi thì tìm ai đây?
Nếu đã không định ly hôn, gây rối một trận lớn thì ai là người có lợi?
Về mặt pháp luật, chuyện này không có ai quản, mà mặt đạo đức cũng chưa từng khiển trách người đàn ông thay lòng đổi dạ. Có quậy lớn hơn nữa cũng chỉ thành chuyện cười mà thôi. Đáng sợ hơn là sau khi gây rối, Lý Thừa Dật sẽ như được mở rộng cửa, càng thêm không kiêng dè, từ đó làm gì cũng mặc kệ dư luận.
Quả bom này không thể nổ mạnh được, phải âm thầm thu thập chứng cứ, để Văn Gia Xương và Lý Lộ Vân biết bằng cách mưa dầm thấm lâu, cùng lúc đó biết mình vì toàn cục mà phải hy sinh, rồi lại bảo bố mẹ qua đây đòi giải thích. Văn Gia Xương nhất định sẽ dẹp yên và che giấu chuyện xấu hổ này, đuổi hai vợ chồng Ninh Hảo ra ngoài.
Sau khi suy trước nghĩ sau, Uông Liễm bình tĩnh lại, lùi về căn phòng đối diện hành lang, cách nhà vệ sinh mấy mét, đóng hé cửa để quan sát.
Một lát sau, Ninh Hảo đi từ trong ra, cô như đang thắc mắc sao không thấy người vừa mới gõ cửa, đứng im giây lát rồi rời đi.
Không ai đi theo phía sau cô cả.
Uông Liễm chờ người đi được một lúc lâu, xác định cô sẽ không quay trở lại, cô ta ra ngoài đi một vòng quanh cửa nhà vệ sinh, bên trong không một bóng người.
Cô ta cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không manh động gây chuyện.
Có điều, cô ta vẫn tin trực giác của mình không sai, giữa Lý Thừa Dật và Ninh Hảo chắc chắn có gì đó, cô ta đã nhìn rất rõ ở bàn ăn đối diện, khoảng cách chỗ ngồi của Ninh Hảo và Lý Thừa Dật còn gần hơn cô với chồng mình nữa.
*
Văn Gia Xương say xỉn đến mức chỉ còn chút ý thức, Lý Lộ Vân thì đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm, nhưng Uông Liễm vẫn kiên trì đóng kịch phải đóng đến cùng. Cô ta ngồi chung đến khi tiễn khách ra về, rồi cùng dì quản gia đưa Văn Gia Xương về phòng ngủ.
Đợi cô ta trở về phòng của mình thì đã là đêm muộn, trong khoảng thời gian đó cô ta không hề thấy Lý Thừa Dật, hóa ra anh ta đã về phòng từ lâu.
Lý Thừa Dật úp mặt xuống, tùy tiện nằm giữa giường ngủ say, ngay cả quần áo cũng không cởi.
Anh ta ngủ như vậy, cả chiếc giường đều bị chiếm hết.
Uông Liễm giả vờ làm người vợ hiền hậu, chịu đựng vất vả cả một tối nên rất chướng mắt khi anh ta sung sướng như vậy, cô ta kéo anh ta dậy: “Làm gì có ai ích kỷ như anh thế chứ, chẳng biết suy nghĩ cho người khác chút nào.”
Lý Thừa Dật ủ rũ, tiện thể nắm lấy cổ tay của cô ta, lăn sang bên cạnh, kéo cô ta nằm xuống luôn.
Uông Liễm ghét bỏ đẩy anh ta ra: “Nào là rượu, nào là thuốc, còn nằm lên giường nữa, anh đi tắm sạch sẽ đi!”
Cú đẩy mạnh này khiến Lý Thừa Dật hoàn toàn tỉnh táo.
Anh ta ngẩn ngơ nhìn cô ta, không đứng dậy, cũng không có hành động tiếp theo.
Uông Liễm chống tay lên giường, lấy đà ngồi dậy. Bỗng dưng tay bị thứ gì đó cứa vào, cô ta nhìn kỹ mới phát hiện không ngờ là mảnh vụn thủy tinh.
Bỗng nhiên cô ta nhớ đến lời mà bác hai nói ở nhà ăn lúc trước, Văn Tư Hoàn nhặt kính vỡ bị cứa vào tay, hóa ra Lý Thừa Dật ở chung với bọn họ, còn Ninh Hảo thì không. Xem ra, chắc là Văn Tư Hoàn và Lý Thừa Dật xảy ra tranh chấp ở hầm xe, nên mới làm bác hai hoảng sợ, vội vàng dẫn người nhà đi về.
Xe bác hai để lại nên khi Uông Liễm tiễn khách đã nhìn thấy cửa sổ một bên bị vỡ vụn, không loại bỏ khả năng đám đàn ông bọn họ đánh nhau rồi đập vỡ.
Là vì manh mối mà mình nhìn ra được trên bàn ăn sao, Văn Tư Hoàn cũng nhìn thấy rồi à?
Thật là mất mặt.
Uông Liễm tức giận cảnh cáo anh ta: “Anh đừng xảy ra tranh chấp chính diện với Văn Tư Hoàn, đừng có hạ thấp bản thân xuống cùng cấp bậc với anh ta, làm vậy sẽ chỉ khiến bố cảm thấy anh trẻ con mà thôi.”
Lý Thừa Dật nheo mắt nhìn cô ta. Cái gì vậy? Văn Tư Hoàn? Đại tiểu thư đang lảm nhảm linh tinh cái gì thế?
Uông Liễm nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của anh ta thì trợn mắt: “Anh không để ý bố anh luôn qua loa với sự tồn tại của Văn Tư Hoàn à? Người ngoài không hỏi thì ông ấy không nói, lúc hỏi tới cũng chỉ nói “con trai út”, làm mọi người đều tưởng rằng anh ta là con đẻ của mẹ anh. Bố anh không hề muốn nhắc đến chuyện mình đổi vợ.”
Lý Thừa Dật cười hỏi: “Đàn ông từng tuổi này đổi vợ thì sao chứ?”
Uông Liễm cau mày: “Anh nói thì sai à? Lúc gia đình anh và gia đình em nói chuyện hôn nhân sao không dám nhắc đến bố mẹ anh là cuộc tình thứ hai? Sao ban đầu chỉ nói có hai người chị gái? Còn làm bố mẹ em tưởng rằng hai chị gái kia là cùng một mẹ với anh?”
Cô ta không nhắc còn đỡ, cứ nhắc đến là Lý Thừa Dật lại nhớ tới ngọn lửa trong lòng lúc đó.
Chuyện hôn nhân này được quyết định khi bố của Uông Liễm vừa mới thăng chức, ông ta đắc ý khoe khoang khắp nơi, vốn dĩ mọi mặt cũng coi như môn đăng hộ đối, nhưng đột nhiên nhà họ Uông lại gây khó dễ.
Ban đầu nghe nói có hai chị gái, mẹ của Uông Liễm nói ở chung dưới một mái nhà nào là mẹ chồng, nào là chị chồng, sợ mấy chuyện vụn vặt trong nhà nhiều, làm Uông Liễm bị ấm ức.
Văn Gia Xương giải thích hai chị gái đều lấy chồng sinh con từ lâu rồi, nên nhà họ Uông mới miễn cưỡng chấp nhận.
Sau này giấy không gói được lửa, xuất hiện thêm Văn Tư Hoàn. Để nói rõ việc anh không thể nào tranh giành tài sản, Văn Gia Xương mới tiết lộ ba người đều là con của vợ trước.
Nhà họ Uông tiếp tục ồn ào một trận, còn tỏ ra hơi ghét việc mẹ của Lý Thừa Dật nhúng chân vào gia đình người khác, chứng minh cho câu nói “thượng bất chính, hạ tắc loạn” (*).
(*) Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Người trên mà làm vậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được.
Lý Thừa Dật cười khẩy: “Chuyện hôn nhân chẳng qua là cẩn thận chút thôi, bố mẹ em cũng kiếm chuyện để ra oai với anh đó. Nếu cuộc hôn nhân sụp đổ thật, e rằng hai ông bà sẽ hối hận đến mức khóc ầm trời mất.”
“Vậy thì anh nghĩ sai rồi. Vốn dĩ mẹ em đã kiên quyết muốn từ hôn rồi, để khuyên được bà ấy mà em nói đến rát miệng. Em nói vợ chồng chị cả anh là giảng viên đại học, tương lai con chúng ta đi học cũng có đường có lối. Em còn nói anh rể thứ của anh là bác sĩ, tương lai bố mẹ chúng ta lớn tuổi đến bệnh viện khám bệnh sẽ có người chăm sóc. Nói cấp bậc tổng thể của gia đình anh cao, kết hôn thì nên suy xét đến cả gia tộc. Nếu không phải vì bao nhiêu điểm tốt này thuyết phục được bà ấy, chuyện hôn nhân đã hỏng từ lâu rồi, ai khóc lóc thảm thiết đuổi theo anh chứ?” Uông Liễm vừa nói vừa cảm thấy vui mừng vì sự thông minh lý trí của mình, mắt sắp trợn lên tới não rồi: “Anh đừng nực cười thế nữa.”
Lý Thừa Dật đã biết Uông Liễm và mình không cùng một loại người từ lâu, cô ta là một người vô cùng tư lợi, chỉ quen người có ích với mình.
Nhưng cô ta áp dụng chiêu này lên người anh ta khiến anh ta cảm thấy rất buồn nôn.
Con người là tiêu chuẩn kép như vậy đấy.
Anh ta di chuyển ánh mắt, không nhìn Uông Liễm nữa.
Bỗng nhiên anh ta nhớ tới, không biết lúc này Ninh Hảo đang làm gì.
*
Văn Tư Hoàn ở trong sân hút vài điếu thuốc, đợi khách khứa trong nhà ra về, xe lần lượt rời khỏi hầm, mà gia đình Văn Hoành Nghiệp cũng gọi taxi rước đi rồi.
Dần dần tầng một trở về yên tĩnh, chỉ còn lại người giúp việc đang dọn dẹp nhà ăn.
Anh trông thấy ngọn đèn nhỏ chiếu sáng ở cửa sổ phòng ngủ của mình, anh biết Ninh Hảo về rồi.
Anh muốn lên lầu, nhưng bỗng nhớ ra.
Không biết mảnh vỡ ở hầm xe đã có người dọn dẹp chưa.
Năm giờ sáng mỗi ngày Ninh Hảo đều ăn chút gì đó rồi dắt chó ra ngoài đi dạo. Nếu gặp trời mưa, phạm vi hoạt động sẽ giới hạn ở các nơi trong nhà. Buổi sáng tầm nhìn không tốt, lỡ như đi ngang qua hầm để xe rồi dẫm trúng mảnh vụn kính vỡ sẽ rất dễ bị thương.
Suy nghĩ đến điều này, anh kẹp điếu thuốc, quay trở lại hầm xe.
Quả nhiên, tấm kính vỡ thế nào vẫn được để nguyên như thế đấy.
Không biết có phải do dì giúp việc làm biếng không, hay là giữ lại hiện trường đợi ngày mai bên sửa xe đến phân tích tình trạng tấm kính vỡ.
Văn Tư Hoàn lấy dụng cụ trong nhà dọn dẹp sạch sẽ đống kính, mất chút thời gian.
Sau khi lên lầu đánh răng rửa mặt, anh đổi khăn giấy dùng để băng bó đơn giản thành băng gạc.
Anh đoán Ninh Hảo đã ngủ say rồi nên làm gì cũng nhẹ chân nhẹ tay. Nhưng Ninh Hảo lại đột nhiên quay người, lập tức nhìn thấy băng gạc anh vừa quấn lên: “Tay anh bị sao vậy?”
“Xước da.”
Ninh Hảo lo lắng hỏi: “Không phải anh đánh bác hai một trận đấy chứ?”
“Sao được chứ!” Anh cười, nghiêng người xuống cạnh cô, dịu dàng hỏi: “Em vẫn chưa ngủ à? Khó chịu không?”
“Em nôn ra hết rồi. Dạ dày khó chịu như kiểu cơ thể bị đục một lỗ rồi gió lạnh thổi vào chính chỗ đó vậy. Không ngủ được, uống thuốc rồi.” Cô xoay người lại, gương mặt như đứa trẻ bị bệnh, trông rất ngoan ngoãn, lại hơi đáng thương.
Anh dùng tay trái luồn vào tóc cô, hôn nhẹ lên trán cô.
Anh chưa từng chăm sóc con nít, các chị của anh sinh con xong thì đã rời khỏi nhà từ lâu. Mặc dù hiện giờ ở chung, nhưng có nhiều người giúp việc, nên việc chăm sóc cháu trai cháu gái không đến phiên anh, người duy nhất anh phải bảo vệ chính là Ninh Hảo.
Khi cơ thể khó chịu, Ninh Hảo sẽ rất con nít, không hẳn lúc nào cũng ngoan ngoãn, có đôi khi sẽ vô cớ kiếm chuyện để quên đi đau đớn, nhưng tổng thể mà nói, cô dựa dẫm vào anh nhiều hơn. Anh thích cảm giác như vậy, trước kia anh chỉ có một mình, không vương vấn ai, nhưng giờ đây đã thành hai người.
Anh ôm Ninh Hảo vào lòng: “Em không ở thành phố Giang, anh nhớ em quá. Em có nhớ anh không?”
“Đi cao tốc mất có một tiếng. Anh nói nhớ em mà không đến thăm em, em không tin.” Cô ghé sát người vào anh, tay đặt lên hông anh, cảm nhận nhiệt độ ấm nóng trên cơ thể người đàn ông, hồi đáp lại xúc cảm khi cô chạm vào chính là cơ bắp ở eo anh căng cứng trong nháy mắt.