Văn Tư Hoàn ngẩn người.
Đây là trạng thái ngủ đông sau khi nhận thức của bản thân bị nát vụn.
Cô bình tĩnh như vậy, giống như là chuyện hiển nhiên.
Dường như tất cả các cặp vợ chồng đều nắm tay nhau đi đăng ký kết hôn vào lần đầu tiên gặp mặt.
Dường như phần đáng để suy nghĩ nhất khi quyết định kết hôn chính là ngày làm việc thích hợp để đăng ký.
Ninh Hảo cũng ngồi xuống sofa đối diện với anh: “Thói quen của tôi là đặt ra mục tiêu trước khi làm…”
“Ừ.” Anh miễn cưỡng trả lời, cổ vũ cô nói tiếp.
“Giống như điền nguyện vọng vào đại học, tôi vừa lên lớp Một thì mẹ đã dẫn tôi tham quan một vòng đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh rồi. Bà ấy nói, hãy lấy đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh làm mục tiêu cố gắng, có lẽ cuối cùng thi đỗ đại học Chiết Giang, đại học Giao Thông. Nếu như mục tiêu ban đầu là các trường 985, có lẽ cuối cùng chỉ thi đỗ các trường 211 (*).”
(*) Dự án 211: Là dự án xây dựng khoảng 100 trường đại học mà chính phủ Trung Quốc tập trung xây dựng để phát triển kinh tế xã hội trong thế kỷ 21.
Dự án 985 là dự án của chính phủ và bộ giáo dục Trung Quốc xây dựng các trường đại học mang đẳng cấp thế giới. Nó nhằm mục đích đổi mới, xây dựng đội ngũ, xây dựng nền tảng cơ sở, hỗ trợ và trao đổi hợp tác quốc tế.
Tất cả các trường thuộc dự án 985 đều thuộc dự án 211. Nhưng các trường thuộc dự án 211 không nhất định nằm trong dự án 985. Các trường đại học thuộc dự án 985 là các trường đại học trọng điểm trong trọng điểm được lựa chọn trong các trường thuộc dự án 211.
Văn Tư Hoàn gật đầu: “Bà ấy nói đúng.”
“Cho nên, để bắt đầu một cuộc tình, tôi muốn lấy kết hôn làm mục tiêu. Đặt ra trước rồi mới dốc hết tâm sức vào nó. Ý của chú Văn cũng là tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng. Cậu cảm thấy sao?”
Anh nghe thử xem cách nói này có hợp lý không?
Văn Tư Hoàn sắp cười rộ lên rồi, nhưng anh cố hết sức nhịn xuống, tránh để Ninh Hảo cho rằng anh hớn hở ra mặt.
Nhưng Ninh Hảo thường có những suy nghĩ kỳ lạ, anh cũng quen rồi. Không ngờ anh lại cảm thấy quyết định đột ngột này lại rất hợp lý khi xảy ra trên người cô.
Mặc dù anh không hề bị thuyết phục, nhưng lại loáng thoáng nghĩ rằng:
Có lẽ Ninh Hảo có thành ý với chuyện kết hôn này. Vừa rồi Lý Thừa Dật quấy rối như vậy, e rằng sẽ gây thêm phiền toái, không những làm hỏng việc cưới xin này, mà còn khiến quan hệ giữa hai nhà rạn nứt, cho nên cô hy vọng nhanh chóng kết thúc chuyện này?
Cũng có thể hiểu được.
Văn Tư Hoàn không cách nào nghĩ về Ninh Hảo theo hướng xấu xa, quan trọng hơn chính là anh che giấu ý đồ riêng. Cho dù là vì lý do nào thì việc kết hôn với Ninh Hảo, anh cầu còn không được. Dù cho cô manh động nhất thời, anh cũng muốn hèn hạ lợi dụng sự manh động này.
Sao có thể từ chối chứ?
Anh cố gắng nói một cách nhẹ nhàng: “Có lý lắm. Cậu mang đầy đủ giấy tờ chưa?”
“Mang rồi.” Ninh Hảo thả lỏng đôi vai căng cứng, cô tưởng rằng phải nói rất nhiều, không ngờ anh lại dễ thuyết phục như vậy.
“Vậy bây giờ đi thôi. Tôi nhờ bạn mang sổ hộ khẩu qua đó.”
Nguyên nhân bảo bạn đưa qua, đương nhiên là sợ đi đi về về mất thời gian rồi.
Lỡ như cho cô đủ thời gian suy nghĩ, cô hối hận thì sao?
*
Sau khi hoàn thành thủ tục ở Cục dân chính, hai người băng qua khu vực chờ, đi lấy xe.
Cơn mưa đã tạnh, Ninh Hảo từ chối lời đề nghị bảo cô đợi ở đại sảnh của anh. Cô muốn đi chung với anh qua đó, trực tiếp xuất phát từ bãi đậu xe.
Hai người sánh vai cùng nhau, lại không cần che dù, Văn Tư Hoàn không biết nên giữ khoảng cách giữa hai người như thế nào, có hơi mất tự nhiên.
Ninh Hảo đã đổi sang đôi giày đế bằng màu đỏ đậm rất đẹp mắt, trông cũng không cần thiết để anh dìu.
Ngược lại, khoảng cách xa hơn lúc trước.
Hai người giống như vừa mới học được cách bước đi, đều nhìn chằm chằm mặt đất, không hề ngó lung tung.
Văn Tư Hoàn hỏi dò: “Tiếp theo, cậu có sắp xếp gì?”
“Tôi phải về nhà bố mẹ một chuyến, kể chuyện chúng ta đăng ký kết hôn cho họ biết.” Cô ngẩng đầu lên, bỗng nhiên trải nghiệm được sự chênh lệch chiều cao. Từ góc độ này, ánh mắt cô nhìn thấy cổ của anh trước, quai hàm góc cạnh được áo sơ mi đen làm nổi bật, trông trắng đến mức cấm dục (*).
(*) Cấm dục: Kiểu không vướng mùi dục vọng, ngây thơ trong sáng, ngăn chặn ham muốn.
Cô nhanh chóng di chuyển tầm mắt, bổ sung thêm một câu: “Cậu cũng vậy nhỉ?”
Vốn dĩ Văn Tư Hoàn không có ý này, anh muốn hỏi cô bắt đầu tập trung vào chuyện tình cảm này như thế nào, có thể cùng nhau ăn tối hay không.
Cô nhắc đến bố mẹ, anh mới nhớ ra mình vừa hoàn thành một chuyện lớn trong đời, có rất nhiều quan hệ xã hội quan trọng cần phải giải quyết.
Anh mỉm cười chế giễu chính mình, đầu óc yêu đương mù quáng: “Làm trước báo cáo sau à…”
“Họ sẽ có phản ứng gì đây? Bố cậu…” Cô nhớ đến người kia không phải mẹ ruột anh, bèn đổi cách dùng từ: “Người nhà của cậu.”
“Chắc sẽ rất vui. Có nên nói…” Vừa hay anh đứng dưới bóng cây, mặt sầm xuống: “Bố tôi bỗng nhiên quan tâm đến chuyện hôn nhân của tôi, thực sự rất khác thường. Trước kia học lên cao, lập nghiệp, ông ấy đã quen với việc ngồi không kiếm lợi, cùng lắm là sau khi sự việc xảy ra thì bắt đầu nói này nói nọ. Có lẽ do bây giờ lớn tuổi, vật chất đủ đầy rồi, có nhu cầu về tinh thần, cho nên mới muốn gom người nhà lại bên cạnh mình.”
Hóa ra anh nghĩ như vậy, đúng là chẳng hay biết gì, hoàn toàn khác xa sự thật.
Cô hơi đồng cảm với anh. Anh chưa từng nhận được tình yêu thương của bố, bây giờ còn phải làm công cụ.
Trở thành công cụ để giải quyết mối nguy hại tiềm ẩn là cô đây.
Ninh Hảo thoáng lơ đễnh, túm lấy phần vải ở khuỷu tay kéo anh về phía mình, bỗng chốc lại buông tay ra.
Văn Tư Hoàn ngạc nhiên quay mặt sang, cụp mắt nhìn cô.
Một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc, rũ bỏ những hạt mưa còn sót lại, khiến chúng rơi xuống lối đi bộ mà anh vừa bước qua.
Anh choàng tỉnh, muốn nói cảm ơn nhưng lại nghĩ liệu nói ra có xa lạ quá hay không. Suy nghĩ này khiến anh bỏ lỡ cơ hội mở lời tốt nhất.
Cô nối tiếp chủ đề trước đó: “Hai chị của cậu, ông ấy cũng sắp xếp xong cả rồi?”
“Công việc và gia đình của hai chị đã ổn định từ lâu rồi.”
“Vậy thì tốt.”
“Nhưng ông ấy lại muốn giày vò, hy vọng chị và anh rể đều chuyển về căn nhà ở Vụ Tùng Viện.”
Vụ Tùng Viện của Vân Thượng là sản nghiệp của Văn Gia Xương, cũng chính là biệt thự hạng sang đã xây dựng chung với Hải Nguyên.
Văn Gia Xương giữ lại cho mình một trong những căn biệt thự độc lập lớn nhất, xây dựng giống như một trang viên, hai năm trước đã dọn qua đó ở rồi. Kể từ khi ấy, ông ta đã không còn làm hàng xóm với nhà họ Ninh.
Khi đó ông ta cũng mời Ninh Vĩnh Vinh dọn qua, nhưng nằm ở khu vực ngoại ô của Vụ Tùng Viện. Phần lớn người ở đó đều không cần đi làm, bằng không mỗi ngày đến trung tâm đi làm, quãng đường đi lại mất khoảng hai ba tiếng đồng hồ cũng sẽ không chịu nổi.
Ninh Hảo hơi ngạc nhiên: “Ở đó tiện không?”
“Vợ chồng chị cả của tôi là giáo viên cấp ba, vốn dĩ trường học không xa Vụ Tùng Viện cho lắm, cũng không cần thiết phải ngày ngày đi làm. Họ về nhà cũng không vấn đề gì.”
“Nhà chị hai tôi thì hơi phiền phức, chị hai làm HR ở một công ty nước ngoài, bố tôi nói còn không bằng làm HR ở Vân Thượng, nên bảo chị ấy từ chức về nhà.”
“Chị hai tôi chịu rồi nhưng anh rể thì có ý kiến. Anh ấy làm bác sĩ ở bệnh viện công lập, ở khu ngoại ô thực sự không tiện. Con người của bố tôi thì độc tài phát xít.”
Khi nói đến đây, Văn Tư Hoàn tự cảm thấy hoang đường, anh bật cười.
“Ông ấy nói “Kết hôn mấy năm rồi, cần gì phải ngày ngày ở bên nhau, nhìn cũng nhìn đến chán rồi. Một tuần gặp nhau một lần, ngược lại sẽ không dễ dàng đòi ly hôn”.”
Toàn những lời ngụy biện. Ninh Hảo cũng cười.
“Nhưng tôi đoán cuối cùng họ sẽ đồng ý.”
“Đã nhìn đến chán rồi?”
“Không phải, đứa nhỏ một tuổi rưỡi, chị hai tôi lại không muốn từ bỏ công việc. Nếu như dọn về nhà, người giúp việc nhiều, có rất nhiều việc chị cả cũng giúp một tay được. Chị ấy còn muốn nhân lúc còn trẻ, dễ phục hồi, nhanh chóng sinh đứa thứ hai. Nhờ vào gia đình, chuyện gì cũng thuận lợi hơn.”
“Nhưng ở chung một mái nhà với mẹ kế, không khó khăn trong mối quan hệ sao?”
“Có.” Văn Tư Hoàn nói một cách dứt khoát, không có chút tình cảm nào: “Nhưng nó rất nhỏ so với áp lực cuộc sống. Vẫn là đạo lý kia, đầu tiên phải có cơ sở về vật chất, vì cuộc sống, trong lòng ấm ức cũng không là gì cả.”
Ninh Hảo im lặng, bắt đầu hiểu sơ về con người anh rồi.
Anh lý trí và có hơi tàn nhẫn.
Anh hiểu sai ý, bèn xin lỗi cô: “Thật ngại quá, lại đi nói những chuyện buồn chán trong nhà với cậu.”
“Không buồn chán.” Vốn dĩ là cô cố tình nghe ngóng: “Tôi rất tò mò về gia đình lớn.”
“Vẫn là con một hạnh phúc nhỉ?”
“Cho nên tôi thích nhộn nhịp.”
Văn Tư Hoàn không trả lời được, anh không hiểu ý cô là gì. Cô thích nhộn nhịp, trong nhà anh nhiều người, cho nên… Đây còn là mục được cộng điểm ư?
“À! Chắc tôi phải đến gặp mẹ cậu sớm.” Cô lại nảy ra một suy nghĩ, giống như giương đông kích tây vậy, cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
Cô có lòng ghi nhớ chuyện này, Văn Tư Hoàn hơi cảm động.
Nhưng lễ nghi chu đáo như vậy khác hẳn với bầu không khí mà anh tưởng tượng. Hai người họ không giống mới kết hôn, mà giống như vừa thành lập công ty chung, bắt đầu bàn luận về cơ cấu quyền lợi cổ đông.
Anh mở cửa ghế lái phụ cho cô, cánh tay gác lên cửa: “Chuyện này không vội, qua một thời gian nữa đi.”
Chiêu này của cô hụt rồi.
Cô ngồi vào trong xe, phát hiện ra chút khác lạ.
Đợi sau khi anh ngồi vào ghế lái, cô nghiêng đầu quan sát biểu cảm của anh và hỏi: “Mẹ cậu không tán thành chuyện cậu kết hôn?”
Văn Tư Hoàn hơi ngẩn người, đầu óc cô suy nghĩ gì lung tung vậy: “Nào có, chỉ là quan niệm của bà ấy khác người trẻ, tôi cần phải nói bóng nói gió trước, cho bà ấy chút thời gian.”
“Tôi cần chuẩn bị gì không? Bà ấy có sở thích gì?”
“Ninh Hảo.” Anh khởi động xe, rồi quay sang nhìn cô, nói đùa: “Trước khi hiểu mẹ tôi, cậu không nghĩ đến việc tìm hiểu tôi trước à?”
*
Xe dừng trên con đường ngoài cổng biệt thự của bố mẹ Ninh Hảo.
Ninh Hảo cởi dây an toàn.
Người đàn ông gác tay lên vô lăng, căn dặn: “Tôi không vào làm phiền nữa. Cậu lên lầu hai tắt mở đèn ở ban công một lần để tôi nhìn thấy, coi như tạm biệt.”
“Ừ.” Cô cười lên.
Yêu cầu thật kỳ lạ, ra vẻ thần bí.
Hai người đã trao đổi cách liên lạc, nhưng dùng ám hiệu vẫn thú vị hơn.
Ninh Hảo xuống xe, bấm mật khẩu. Sau khi cổng lớn tự động mở ra, cô mới cảm thấy nghi ngờ.
Sao anh biết có ban công hướng về phía mặt đường?
Trước kia anh từng đến nhà họ Văn ở bên cạnh?
Có lẽ quan hệ của hai bố con họ không lạnh nhạt như bên ngoài nghĩ.
Thay đổi bé nhỏ này khiến cô ngầm đẩy anh về phía phe đối diện một chút, sự đồng cảm cũng giảm đi.
Bố mẹ của Ninh Hảo không ngờ tối nay cô sẽ về nhà.
Vì vậy cô tốn chút thời gian ở tầng một.
Đồng hồ trôi qua năm sáu phút, Văn Tư Hoàn mới nhìn thấy đèn ban công sáng lên rồi lại tắt đi.
Cửa sổ bên trong mở ra, cửa lưới không di chuyển. Anh hy vọng cô đừng mở ra, bởi vì gió nổi lên rồi, đêm xuân rất lạnh và ẩm ướt.
Nhưng bao gồm cả năm sáu phút chờ đợi phía trước, bức tường bên kia có tiếng động, nhìn thấy bóng người thấp thoáng trước cửa sổ. Anh cảm thấy rất thi vị.
Anh và Ninh Hảo, mọi thứ đều khác biệt, giống hệt như đang nằm mơ.
Cho đến giây phút này, anh vẫn không có cảm giác chân thực.
Sao anh dám nằm mơ giấc mơ như vậy?
Chuông điện thoại vang lên.
Là tin nhắn Wechat cô gửi đến: [Ra ngoài theo con đường cũ, sau khi rẽ một đoạn nhỏ có một quán ăn tên Lệ Viên, đồ ăn Thượng Hải, mùi vị cũng ngon lắm.]
[Cảm ơn đã giới thiệu.]
Anh trả lời tin nhắn của cô, mũi cay cay.
Cô biết quan hệ giữa anh và người nhà không giống như cô - có thể không nói trước mà vẫn có thể về nhà ăn ké bất cứ lúc nào, hẳn là cần giải quyết bữa ăn trước trên đường đi.
Anh lùi xe trên con đường quen thuộc này, rất nhiều chuyện xưa ùa về trong tâm trí.
Tầm mắt anh trở nên mơ hồ.
*
Dì giúp việc ở nhà bếp gọi cô xuống ăn cơm. Ninh Hảo thay đồ ở nhà, bước xuống lầu.
Vốn dĩ mẹ rất vui mừng vì cô về nhà ăn cơm, vừa rồi lại nghe ngóng được chuyện phiếm, bà vui mừng hớn hở nhưng cố hạ thấp giọng: “Tiểu Văn đưa con về à? Cả buổi chiều hai đứa ở cùng nhau? Đi dạo ở đâu rồi?”
Ninh Hảo cười vì bà quá mức kích động: “Mẹ, mẹ đừng có trông mặt mà bắt hình dong nữa, thấy người ta đẹp trai thì như thấy thịt Đường Tăng vậy.”
“Thịt Đường Tăng cái gì, mẹ thấy thằng bé rất giống con rể của mẹ!”
Ninh Vĩnh Vinh nghiêm mặt: “Còn chưa đâu vào đâu cả, bà nói linh tinh cái gì. Tôi thấy chẳng ra làm sao, không biết đối nhân xử thế gì cả. Học đến ngốc rồi, chẳng có chút tiền nào.”
“Nói chung là có tiền đồ hơn ông.” Mẹ cãi lại.
“Sao lại so sánh với tôi? So sánh với ông già sắp nghỉ hưu như tôi? Tiền đồ gì chứ!”
“Vậy ông muốn thằng bé hiểu cách đối nhân xử thế kiểu gì? Khôn khéo và sến sẩm như ông à?”
Ninh Hảo đã nghe quen hai người cãi tay đôi, cô dở khóc dở cười, cắt ngang để nói chuyện chính: “Bố, mẹ…”
Cô bỏ đũa xuống, lấy cuốn sổ đỏ từ trong túi áo và mở ra, đưa đến trước mặt bố: “Buổi chiều con đến Cục dân chính đăng ký kết hôn rồi.”
Lời nói khiến mọi người ngạc nhiên.
Nhà bếp trở nên yên tĩnh.
Ngay cả dì giúp việc đang bưng thức ăn lên bàn cũng ngừng lại ở giữa đường, do dự không biết nên bước tới hay lùi lại.
Mẹ lấy lại tinh thần trước, đi qua bàn ăn, cầm lấy giấy đăng ký kết hôn nhìn một lúc, bà không thể kiềm chế niềm vui: “Không hổ là con gái của mẹ, ra tay nhanh như vậy!”
Ninh Vĩnh Vinh xuân đường, lại muốn nhấn nhân trung, cuối cùng ông chống cằm, rơi vào suy tư.
Một lúc sau, ông nặn ra một câu: “Có phải con hờn dỗi với Thừa Dật rồi không?”
“Bố, bố trông con giống người ấu trĩ như vậy à?” Ninh Hảo bình thản nói: “Con không hờn dỗi, con muốn trả thù.”
Dì giúp việc vừa mới thuận lợi để thức ăn lên bàn, lại giật mình hóa đá ngay tại chỗ.
Ninh Vĩnh Vinh xoa huyệt thái dương: “Con trả thù thế nào? Trả thù ai? Văn Tư Hoàn còn không nói được gì trước mặt bố mình, con gả cho nó sẽ chỉ để Lý Thừa Dật xem trò cười.”
Cô nói một cách nhẹ nhàng: “Họ Văn, họ Lý, ai nói gì cũng chẳng liên quan đến con. Con muốn tập đoàn Vân Thượng sửa thành họ Ninh.”