Căn phòng đúng là rất nhỏ.

Ninh Hảo thật sự không ngờ vẫn còn loại phòng nhỏ như vậy, cùng là căn hộ hai phòng ngủ như nơi ở lúc độc thân của cô, nhưng diện tích lớn nhỏ thì không thể so sánh được.

Bên ngoài thậm chí không được tính là sảnh, chỉ có thể coi như một lối đi bên ngoài phòng vệ sinh mà thôi. Một chiếc bàn tròn đủ cho hai người ngồi, đi ra bên ngoài nữa là một chiếc bếp mang tính tượng trưng, có thể đặt được hai cái nồi, nhưng nhìn thế nào cũng giống như để trang trí.

Văn Tư Hoàn lấy dép đi trong nhà cho cô, điều kiện ở chỗ này khác xa nhà của bố anh, người đàn ông hiếm khi lộ ra vẻ mặt túng quẫn.

Ninh Hảo không kìm được mà bật cười, không ngờ nguyên nhân khiến anh hoảng loạn lại là kinh tế.

Nhưng cô không để ý, xỏ dép bước vào nhà.

Phòng ngủ chỉ đủ để một chiếc bàn và một tủ quần áo, chiếc giường một mét rưỡi gần như lấp kín cả không gian.

Anh ngồi trước bàn, cô đành ngồi trên giường.

Bởi vì vị trí này nên bầu không khí ban đầu hơi gượng gạo đã nhanh chóng ổn định lại. Anh hỏi cô có muốn xem TV hay không, anh đưa điều khiển TV cho cô, sau khi đã sắp xếp cho cô xong xuôi, anh bắt tay vào công việc.

Ninh Hảo không muốn làm ảnh hưởng công việc của anh nên không mở âm lượng TV. Bộ phim mới này kể về cuộc tình chốn công sở, lời thoại nhiều, xem trong tình trạng tắt tiếng như vậy cảm xúc rất khó hòa nhập vào cốt truyện. Cô nhìn qua loa vài cái, lấy điện thoại ra xem đánh giá bộ phim trên Douban (*) để hiểu cốt truyện hơn.

(*) Douban: Là một trang mạng xã hội của Trung Quốc cho phép người dùng đăng tải nội dung liên quan đến phim, sách, âm nhạc cũng như các sự kiện và hoạt động đang diễn ra ở các thành phố của Trung Quốc. Người dùng chưa đăng ký tài khoản có thể tìm kiếm điểm số và bài đánh giá của các tác phẩm, còn người dùng đã đăng ký tài khoản sẽ được giới thiệu những cuốn sách, bộ phim, bài hát mà họ có thể sẽ thích.

Công việc tạm thời kết thúc, khi Văn Tư Hoàn ngẩng đầu lên, cô đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, điện thoại vứt sang một bên như sắp trượt ra khỏi tay, nhưng mấy video ngắn vẫn đang phát liên tục, tiêu đề là về bộ phim “Giải thoát 7” mà cô đang xem kia.

Anh cảm thấy buồn cười, lại hơi áy náy, nên không tranh thủ mò mẫm điện thoại của cô mà giúp cô tắt máy để bên gối, đắp chăn lên cho cô.

Ninh Hảo ngủ khoảng hai mươi mấy phút, khi tỉnh dậy liền va phải đôi mắt sâu thẳm kia của anh, chắc do vừa rồi anh làm việc trước laptop nên không đeo kính.

Cô chớp mắt, ngồi dựa vào giường, viện lý do: “Buổi sáng uống thuốc dị ứng, hơi buồn ngủ.”

Văn Tư Hoàn ngồi với tư thế thoải mái, mặt hướng về phía cô. Anh uống một ngụm cà phê, cười nheo mắt hỏi: “Bị bệnh gì thế? Hen suyễn à? Hay là viên khí quản?”

“Dị ứng không khí lạnh, sáng mùa đông dễ bị ho.”

“Chẳng trách. Tôi còn tưởng cậu bị cảm mãi không khỏi. Nhưng điều khiến tôi thật sự lo lắng là.” Anh cười ngượng ngùng: “Sợ do chỗ tôi quá buồn chán khiến cậu cảm thấy tụt hứng.”

“Không đâu. Vốn dĩ tôi cũng…” Cô muốn nói ngày nghỉ đã quen nằm trong nhà nghỉ ngơi nhưng lại bị tờ giấy A4 anh đưa đến trước mặt cắt ngang mạch suy nghĩ.

Là bản “câu hỏi điều tra” mà anh làm, dùng để trưng cầu ý kiến của cô, sắp xếp thứ tự chọn một hoặc chọn nhiều phương án, xem mấy ngày tiếp theo cô muốn đi đâu chơi, muốn ăn gì, đi dạo chỗ nào.

Xung quanh thành phố có rất nhiều khu du lịch nhỏ, còn có một kế hoạch đơn giản mà anh đã chuẩn bị, có hàng chữ nhỏ ghi chú bên cạnh, nói rõ ưu khuyết điểm để cô tham khảo.

“Cậu chọn trước đi.” Sau khi anh nghiêng người đưa bút cho cô thì lại dựa lưng vào ghế: “Chọn xong tôi sẽ sắp xếp lịch trình, đường đi.”

Cô ngẩng đầu, khẽ cười: “Cậu quen như vậy à? Chuyện gì cũng có kế hoạch?”

Đôi tay vốn đang bắt chéo để trên đùi của anh bỗng dưng vươn ra, anh mỉm cười nói thẳng: “Có kế hoạch sẽ tốt hơn, thương lượng trước tránh cho mấy ngày sau cậu nhớ lại rồi cảm thấy ở chung với tôi không được thỏa mãn, chỉ toàn ngủ.”

Ninh Hảo mỉm cười, cúi đầu, mở nắp bút ra, bắt đầu lựa chọn. Cô nói: “Làm tôi giật cả mình, tôi còn tưởng cậu lại bắt được một đống “tội” của tôi chứ.”

Anh đặt tay lên mép bàn, chống cằm nhìn cô, giọng nói chậm rãi: “Cậu có nhiều “tội” như thế sao?”

“Khó nói lắm.” Cô không ngẩng đầu lên: “Rất nhiều người đều nói tôi là người phụ nữ xấu xa.”

Anh lặng lẽ cười càng tươi hơn: “Mặt đó tôi rất hiếm thấy, cậu cho tôi thấy nhiều chút đi.”

Ninh Hảo ngừng bút, ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo quanh. Ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống khuôn mặt anh, khiến xương mày đổ bóng râm xuống trong đôi mắt.

Cô nghiêng đầu: “Hứng thú của cậu dành cho tôi đều chỉ dừng lại ở trên miệng.”

“Sao cậu lại có ảo giác này?”

Trong giọng điệu của cô chứa sự oán trách nũng nịu: “Cậu không thích ở chung một phòng với tôi, làm những thứ này…” Cô phe phẩy tờ giấy trong tay: “Trông thì chu đáo ân cần, nhưng thực tế lại giống như dắt chó đi dạo vậy.”

Anh sững sờ hai giây, bật cười thành tiếng, nhỏ giọng lặp lại lời nói của cô: “Ở chung một phòng? Cậu đã ngủ say rồi.”

Cô tiếp cận từng bước, chiếu tướng (*) anh: “Vừa rồi lúc tôi ngủ say, cậu có thừa dịp hôn tôi không?”

(*) Chiếu tướng: Chiếu hay chiếu tướng là một khái niệm trong cờ vua và những trò chơi tương tự cờ vua khác như cờ tướng, makruk, shogi… Trong một ván cờ, chiếu xảy ra khi quân Vua của một bên đang bị dọa bắt. Trong câu “chiếu tướng anh” chính là dành nói trước khi bị anh bắt.

“...” Anh nghĩ không ra ý đồ của cô, chỉ cẩn thận lắc đầu.

“Tại sao không có?”

Văn Tư Hoàn: “... Sợ làm cậu thức giấc.”

“Cho nên tôi mới nói, cậu chỉ biết nói lời ngọt ngào, giả vờ giả vịt mà thôi, nhìn hành động là biết cậu không để tâm rồi.”

Văn Tư Hoàn cụp mắt, thở dài, nở nụ cười chua chát. Anh thừa nhận cuộc chiến này mình đã bị cô đánh cho dữ dội, đến mức trở nên hơi nhếch nhác. Anh nghiêng người nâng mặt cô, đặt lên đó một nụ hôn: “Sửa sai.”

“Qua loa quá.” Cô không lay động, bĩu môi khinh thường.

Văn Tư Hoàn lùi về sau, cười lớn: “Đừng khiêu khích, khả năng kiểm soát của tôi không tốt như cậu nghĩ đâu.”

Ninh Hảo cũng rút quân, nghiêm túc đọc tờ giấy trước mặt, nhưng ngoài miệng vẫn không quên chế nhạo: “Vậy sao? Tôi tưởng mỗi ngày cậu trừ đi làm ra thì đều thắp nhang, ăn chay niệm phật chứ.”

Nếu lời cô nói là sự thật, vậy thì cô đánh giá anh cao quá rồi.

Đừng nói đến chuyện còn cách cảnh giới thanh lọc tâm hồn, tiêu tan ham muốn hơn mấy ngàn năm tu vi nữa, mà chỉ nói đến chuyện trước mắt. Anh và cô giờ đây gần nhau trong gang tấc, lại bị cô trêu đùa, sợi dây thần kinh của anh đã căng đến giới hạn rồi, bèn tránh né theo bản năng.

Anh bình tĩnh cầm điện thoại lên lướt: “Buổi trưa cậu muốn ăn gì, tôi gọi đồ ăn trước.”

“Cậu không biết nấu ăn à? Làm… Bữa trưa tình yêu gì đó?” Cô cố tình gây khó dễ.

Anh bỏ điện thoại xuống, mỉm cười: “Bữa tối tình yêu được không? Chỗ này không có siêu thị cao cấp giao hàng, muốn mua nguyên liệu phải đi bộ đến chợ.”

“Vậy buổi chiều chúng ta đi dạo chợ đi.”

“... Được.” Chỉ là anh cảm thấy không lãng mạn chút nào.

“Nếu mua nhiều rau thì gọi Chiêu Chiêu đến ăn chung, dù sao cậu ấy cũng ở gần đây.”

Anh không trả lời, giống như đang tập trung chọn đồ ăn nên không nghe thấy lời đề nghị của cô vậy.

Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, lặng lẽ chuyển chủ đề nói chuyện: “Cậu muốn ăn đồ Thái không? Hơi đắt, nhưng tôi nghĩ an toàn thực phẩm tốt hơn chút.”

Cô tùy tiện khua tay: “Tôi sao cũng được, không kén chọn.”

“Có điều hơi xa, giao đến đây chắc mất khoảng bảy mươi phút. Nếu cậu đói rồi…”

Cô cắt ngang lời của anh: “Vậy cậu dùng cách khác khiến tôi no đi.”

Ra hiệu quá rõ ràng, anh bỗng ngước mắt lên, chớp vài cái như phải bỏng.

Cô lười biếng vùi mình trong chăn, cười lên, vẻ mặt gian trá như đang xem chuyện cười.

Anh cười thoải mái, ném điện thoại đi, đeo mắt kính lên: “Cho nên phải dẫn cậu ra ngoài chơi thôi, cậu cứ ở trong nhà sẽ thấy buồn chán, rồi một lòng lấy tôi ra đùa bỡn.”

“Tôi không thích cậu đeo kính.” Hôm nay cô như quyết tâm muốn chống đối lại anh vậy.

Anh nhìn sang: “Tại sao?”

“Đeo lên trông không đẹp trai bằng lúc bỏ xuống.”

“Không biết cậu lại đang có ý đồ xấu xa gì nữa.” Anh đã quen với nước cờ của cô, quay sang nở nụ cười dễ chịu.

“Nghe nói người cận thị lúc bỏ kính xuống, khi nhìn người khác sẽ tự xuất hiện filter làm đẹp.”

Anh thật sự bị chọc cười rồi: “Cậu không cần, trong mắt tôi, cậu luôn rất hoàn hảo.”

“Chậc.” Cô khinh thường quay mặt đi nơi khác, ném tờ giấy đã chọn xong cho anh: “Có phải cậu từng học lớp bổ túc ăn nói ngọt ngào không? Mùi vị như ở Ý vậy.”

Anh cúi đầu cười, nhìn những hoạt động cô cảm thấy hứng thú, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên dòng chữ đề xuất cô viết bên ngoài, anh nhướn mày khó hiểu: “Cậu muốn về trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên?”

“Ừ. Thời cấp ba tôi không để ý đến cậu, tôi muốn cậu đến hiện trường xác nhận, nói cho tôi biết quỹ đạo hoạt động của cậu.”

Anh hơi khó hiểu: “Tại sao?”

Ninh Hảo nghiêm túc nhìn anh rồi nói: “Tôi cũng muốn tìm hiểu về cậu, chỉ có cậu hiểu về tôi thì thật bất công.”

Một lúc sau anh mới chậm rãi “ừ” một tiếng, giọng nói thờ ơ: “Cậu nói cũng đúng. Nhưng ở chỗ tôi chắc sẽ không có gì khiến cậu cảm thấy mới mẻ đâu. Chỉ là những ngày tháng nặng nề, tâm trạng nặng trĩu thôi. Nếu không có tầng quan hệ này trong nhà.” Anh cụp mắt, nở nụ cười chế giễu: “Chúng ta nào có thể ngồi nói chuyện giống như bây giờ. Nói thật, chắc cậu không bao giờ suy nghĩ đến việc hẹn hò với người đàn ông ở chung cư như tôi đúng chứ?”

“Vậy thì chưa chắc. Đa số cuộc hôn nhân vì tình yêu trên thế giới chẳng qua là thấy đẹp nên nổi ý thôi, sau đó cùng nhau ăn uống vui vẻ, giết thời gian, hoặc là trộm dùng tình dục đi đường tắt để đạt được sự ăn ý. Môn đăng hộ đối, đến cuối cùng chẳng qua vẫn là chia sẻ một phòng ngủ, một chiếc giường mà thôi, có khác biệt gì lớn chứ? Giống như người bình thường vậy, không rảnh đòi hỏi gì về thức ăn nhanh cả.”

Văn Tư Hoàn hơi ngẩn người, cơn ứ đọng nơi lồng ngực kia bỗng dưng tan đi.

Anh chăm chú nhìn cô, vuốt ve mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng ma sát khiến cô cảm thấy hơi ngứa ngáy. Có một khoảnh khắc, anh chìm sâu vào đôi mắt đen láy xinh đẹp của cô, hệt như rơi vào suối nguồn đầy ánh mặt trời, đầu óc thả lỏng.

“Có dám chơi lớn không?” Cô lên tinh thần, ánh mắt phát sáng.

Anh tin chắc cô không chơi được gì lớn, yêu chiều hỏi cô: “Chơi gì?”

“Trò nói thật.” Cô nói quy tắc đơn giản: “Hai chúng ta đặt câu hỏi luân phiên cho nhau, người không thể trả lời thành thật coi như thua. Hình phạt là ngày mai phải nghe lời người thắng.”

Văn Tư Hoàn cười đến mức vai run lên: “Còn cần phải chơi sao? Mỗi ngày tôi đều nghe lời cậu mà.”

Ninh Hảo trợn mắt với anh: “Vậy cậu chơi rồi thì có tổn thất gì không?”

“Không có.” Anh bày ra thái độ mặc cho cô nắn bóp: “Chơi đi, chuyện này cũng nghe cậu.”

Cô vui mừng ngồi nghiêm chỉnh: “Cho cậu hỏi trước đó.”

Anh nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi: “Người kia kết hôn rồi, cậu có buồn bã chút nào không?”

“Có chứ.” Cô nhìn ra vẻ mặt anh trở nên hơi u ám, bình tĩnh nói tiếp: “Dù sao cũng là người mình từng thích lâu như thế. Lúc nhỏ tôi thật sự cảm thấy anh ta rất có sức quyến rũ, cười lên cứ như ánh sao lấp lánh vậy. Không ngờ sau này lại dần thay đổi, vì nổi tiếng mà thể hiện mấy hành động tình cảm đầy gượng gạo với đồng đội nam, thu hút sự chú ý của hủ nữ (*)...”

(*) Hủ nữ: Là một thuật ngữ để chỉ những người phụ nữ thể hiện niềm yêu thích và sự quan tâm đối với mối quan hệ tình yêu giữa các cặp nam - nam (gọi là đồng tính nam).

Đồng đội? Thu hút hủ nữ? Anh chợt thấy khó hiểu.

“Thật sự là khiến các cô gái mộng mơ phải nguội lòng. Có điều, tôi vẫn kiên trì làm cái việc lừa mình dối người này, cố gắng gây dựng số liệu, bỏ tiền mua merchandise (*), nhưng mấy lời bàn tán của fan lại khiến tôi cảm thấy rất nực cười. Hóa ra điều này có nghĩa là bộ lọc mà tôi dành cho anh ta đã biến mất, công khai yêu đương, tuyên bố kết hôn chỉ có thể tính là giọt nước tràn ly thôi, trông mong thần tượng độc thân suốt đời là điều không thể nào. Hối hận cũng là vì không kết thúc kịp thời lúc ngay từ những lần thất vọng đầu tiên mà anh ta đem tới thôi.”

(*) Merchandise: Viết tắt là merch, đây là từ chỉ chung tất cả sản phẩm liên quan đến thần tượng mà bạn có thể mua bán, trao đổi: album, lightstick, poster, áo, móc khóa và nhiều thứ khác.

Văn Tư Hoàn tức đến bật cười, lãng phí một cơ hội quý giá để nghe đoạn tuyên bố thoát fan này.

“Đúng là người phụ nữ xấu xa. Chơi trò “nói thật” mà còn lách luật được à?”

Ninh Hảo nghịch ngợm vui vẻ nhìn anh: “Ai bảo cậu nói không rõ? Đến lượt tôi rồi.”

Văn Tư Hoàn để mặc cô, ra hiệu xin mời.

Ninh Hảo giấu đi nụ cười kỳ quặc, đổi sang giọng điệu đàn áp và dụ dỗ: “Tại sao lại kết hôn với tôi?”

Bỗng nhiên anh cảm thấy đây mới thực sự là lúc bước vào chủ đề chính, hóa ra cô vòng vo là muốn hỏi chuyện này.

Văn Tư Hoàn hơi bất ngờ, khựng lại một lúc: “Tôi từng nói là vì yêu cậu, không giống lời nói thật à?”

Cô yên lặng, nhưng sau đó liền lắc đầu một cách quyết đoán.

Anh kéo dãn khoảng cách với cô, hít thở sâu, dường như hạ quyết tâm rất lớn: “Tôi có thể lấy ra bằng chứng, nhưng sợ sẽ dọa đến cậu.”

Ninh Hảo hơi khiêu khích, ngước mặt, nhếch môi: “Người theo đuổi tôi rất nhiều, không sợ được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play