Ninh Hảo không ra khỏi phòng ngủ, Văn Tư Hoàn lại viện cớ phải chăm sóc cô nửa bước không rời, nên Lý Thừa Dật không thể nào đứng trước mặt cô hỏi tội.
Có điều, Wechat thể hiện sự kháng nghị còn chưa đợi Văn Tư Hoàn ăn xong cơm thì đã được gửi tới điện thoại của cô trước rồi.
[Anh đồng ý thả Trình Dục Thông vào giúp em trông coi dự án không phải để em ca hát ngày đêm!]
Còn sử dụng cả dấu chấm than.
Khoan dung với chính mình nhưng khắt khe với người khác, sao có thể nói đường hoàng đến mức này nhỉ?
Ninh Hảo cười khẩy trong lòng, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên màn hình: [Anh còn nhớ nửa tháng nữa mình phải tổ chức đám cưới không?]
Một đòn chí mạng, đối phương hồi lâu chưa thấy trả lời.
Văn Tư Hoàn đẩy cửa, bưng một mâm cơm vào phòng ngủ, để lên bàn: “Tôi biết cậu thích ăn hải sản, nhưng bình thường người bị cảm sẽ sợ đồ tanh, nên nhà bếp đã đổi hết cho cậu thành thịt nạc rồi. Cậu cố gắng… Diễn thì diễn cho trót nhỉ? Nếu muốn ăn gì khác, nửa đêm tôi lén lấy cho cậu.”
Anh nói chuyện mà nhăn hết mặt mày, Ninh Hảo mỉm cười đứng dậy, đi tới nhìn “bữa cơm người bệnh” gì đó, có phần hơi thanh đạm: “Tôi ăn những thứ này đủ rồi.”
“Sao hoảng loạn vậy, vừa nhìn thấy tôi đã cất điện thoại đi?” Anh lùi về sau hai bước, người như không xương dựa vào tường nhìn cô ăn cơm.
“Lý Thừa Dật gửi tin nhắn đến mắng tôi.” Cô nói thẳng.
“Lúc ở trên bàn ăn, anh ta giả vờ điềm tĩnh lắm.”
Ninh Hảo nhún vai: “Cũng có thể là điềm tĩnh thật, rồi giả vờ phát điên. Đàn ông mà, không phải đều tiêu chuẩn kép như vậy sao? Mình ở bên ngoài phóng đãng thì không nói, nhưng bị người ta cắm sừng lại nhảy cẫng lên, giả vờ mình coi trọng sự chung thủy như thế nào.”
Anh cười toét miệng: “Xem ra cậu hiểu biết rất sâu rộng.”
Cô phủi sạch: “Gặp một người là đủ biết rồi.”
“Nghe có vẻ như có sự tích đó.” Anh ngồi xuống, khuỷu tay chống bên mép bàn, chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.
“Có sự tích thì tôi cũng quên rồi.” Cô nặn ra một nụ cười giả tạo, gặp đâu gỡ đó: “Tôi không phải người viết tiểu thuyết, không cần phải tích lũy tài liệu thực tế.”
Anh ôm ngực, bày ra bộ dạng bị thương: “Đừng suốt ngày nói móc mỉa nữa.”
Ninh Hảo cười, cúi đầu tập trung ăn cơm.
Văn Tư Hoàn nắm lấy tay cô, cô không rút ra, chỉ dùng tay phải ăn tiếp.
Anh bóp tay cô từ ngón đến lòng bàn tay, ánh mắt chan chứa tình cảm.
Cảm giác ở lòng bàn tay vừa ngứa vừa nóng truyền lên đến trái tim, khiến nó như bị lông vũ cọ qua vậy.
Ánh đèn ấm áp chiếu vào một bên mặt của anh, nửa còn lại được giấu trong bóng tối, ánh sáng khiến đường nét khuôn mặt của anh tươi sáng sắc nét như một bức tượng thạch cao.
Lẫn lộn trong những đường nét khung xương cứng rắn, ánh mắt của cô tìm thấy nơi mềm mại duy nhất. Cô nhìn vào môi anh, vô tình nhớ đến nụ hôn bên cửa sổ vào ngày đầu tiên.
Cô nhếch khóe môi: “Giờ bảo cậu giúp đỡ, sao không thấy đòi hỏi “có lợi ích gì” nữa vậy?”
Anh mỉm cười, quay mặt sang chỗ tối: “Kẹo xòe tay xin với kẹo được người ta chủ động cho, mùi vị sẽ khác nhau.”
Ninh Hảo ăn xong cơm, đi đánh răng rửa mặt, rồi lại nằm lên giường, cầm điện thoại lên. Cô trông thấy có vài tin nhắn Wechat của Lý Thừa Dật gửi tới.
[Cho nên chuyện chính quan trọng hơn, em đừng gây sự với anh trong thời điểm này được không?]
[Lẽ nào em thật sự yêu nó rồi?]
[Đây là đang trả thù sao?]
Tin nhắn anh ta chất vấn “đây là đang trả thù sao?” đã gửi từ một tiếng mười lăm phút trước.
Ninh Hảo nhẹ nhàng trả lời: [Anh nghĩ nhiều rồi.]
Từ bốn chữ này, Lý Thừa Dật đọc ra được rất nhiều thông tin ấn giấu bên trong. Đúng là cô đang ghen tuông vì ngày cưới của anh ta gần kề, những hành động này cũng là sự trả thù nhỏ bé của cô. Điều đáng vui mừng là tình cảm của cô đối với anh ta không hề thay đổi. Điều cần lo lắng là có lẽ cô sẽ làm ra hành động quá khích ảnh hưởng đến đám cưới này, mà bố sẽ không muốn nhìn thấy cục diện này xảy ra.
*
Hai ngày trôi qua, Văn Gia Xương dẫn theo Lý Thừa Dật đi tới Tứ Thành và Thuần Châu khảo sát, kế hoạch mở rộng đang được tiến hành rùm beng đúng như Ninh Hoạt dự đoán.
Lý Thừa Dật hoàn toàn không giống người sẽ cử hành hôn lễ sau hai tuần nữa, chỉ vậy đã đủ để nhìn ra mối hôn sự này mang lại giá trị lợi ích không tầm thường.
Bên ngoài chặt chẽ tương ứng với bên trong lỏng lẻo.
Bầu không khí trong nhà rõ ràng đã trở nên thư giãn hơn vì chủ nhân đi công tác, không ai chú ý đến Ninh Hảo ở nhà bao lâu, có phải đã khỏi bệnh hay chưa.
Nhà bếp cũng không còn làm cơm bệnh nhân riêng cho cô nữa, có đôi khi sẽ múc một phần rau và canh đưa tới phòng cho cô, đôi khi thì cô tự xuống lầu nhưng tránh thời gian dùng cơm của những người khác, để “đề phòng lây bệnh”, kiên trì diễn kịch thì phải diễn cho trót.
Hai ngày sau là đến cuối tuần, cô càng có lý do chính đáng không quan tâm chuyện ở công trường.
Văn Tư Hoàn đến đơn vị kịp thời trước khi đồng nghiệp tan làm để lấy một số tài liệu về nhà, chuẩn bị sẵn sàng duy trì làm online trong thời gian gần đây. Chuyên môn của anh rất tốt nên thường ngày ít khi bị nhắm đến việc chuyên cần, cộng thêm Văn Gia Xương đã gọi điện với sở trưởng, cho nên lãnh đạo đều mắt nhắm mắt mở.
Buổi tối ăn xong cơm, Ninh Hảo trở về phòng xem TV một lúc, hết một tập phim mới bắt đầu cảm thấy thắc mắc anh đã đi đâu.
Cô mặc đồ ngủ, khoác áo khoác đi xuống lầu, gặp được người giúp việc đang lau chùi đàn piano ở sảnh phụ, bèn hỏi: “Dì Trần, dì có nhìn thấy chồng cháu đâu không?”
“Cậu chủ đi xuống tầng hầm rồi.”
Ninh Hảo nói cảm ơn, tiếp tục đi men theo cầu thang xoắn ốc, cô đoán anh đang ở phòng thu âm hoặc là ở phòng tập gym.
Cô đi vòng quanh căn nhà khoảng mười mấy phút, cuối cùng đã tìm thấy anh. Người đàn ông đang bơi trong hồ, không có gì đáng chú ý cả. Cô vừa định rời đi thì anh đã nhìn thấy cô, tăng tốc độ bơi tới dưới chân cô, rồi ngoi lên khỏi nước.
Ninh Hảo dừng bước, nhìn anh.
Anh lau nước trên mặt: “Xuống đây bơi chung đi.”
Cô cười với anh: “Tôi không mang theo đồ bơi.”
Anh cụt hứng, lập tức bơi tới cầu thang, bước lên.
Cô ngăn cản: “Cậu không cần quan tâm đến tôi, bơi tiếp đi, chẳng qua là tôi không thấy cậu nên đi xem mà thôi.”
Anh phớt lờ lời nói của cô, động tác dứt khoát, “rào” một tiếng lên khỏi mặt nước, cơ bắp dính nước tỏa ra ánh sáng rực rỡ, buộc cô phải nhìn sang chỗ khác.
Cô cảm thấy một hơi thở mạnh mẽ ập tới, thẩm thấu vào từng nhịp hô hấp một cách dữ dội.
Tầm mắt tối sầm trong chốc lát, bóng của anh đổ lên người cô.
“Cậu đợi tôi tắm xong, rồi cùng nhau đi lên.” Anh như không hề phát hiện sức tấn công của cơ thể mình, thản nhiên sắp xếp.
“Ừ.” Mắt cô cụp xuống, không cách nào nhìn anh ở khoảng cách gần.
Cô nuốt nước bọt, ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài nhà tắm, nhịp tim khôi phục lại sự ổn định.
Cơ thể đàn ông mạnh mẽ sinh động vừa rồi trở thành một bóng hình trên tấm kính mờ, đường nét không hề rõ ràng.
Cô cố gắng không nhìn về phía đó.
Ánh mắt cô nhìn vào hư không, nhưng trong đầu lại xuất hiện khoảnh khắc vừa rồi khi lướt ngang qua khuôn mặt của anh, tóc mái ướt sũng lộ ra vầng trán khiến người đàn ông trông thanh tú hơn thường ngày.
Cô chợt hối hận vì không mang theo điện thoại, ngay cả thứ để di dời sự chú ý cũng không có.
Thời gian chầm chậm không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng nước nhỏ dần.
Có vẻ anh đang dùng sữa tắm, mùi thơm nồng từ nhà tắm bay ra.
Văn Tư Hoàn không nghe thấy tiếng động của cô, bèn lên tiếng hỏi một cách không chắc chắn: “Cậu còn đó không?”
“Ừ.” Cô trả lời, bỗng nổi lên ý định xấu xa: “Tối nay tôi muốn giữ khoảng cách với cậu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì Lý Thừa Dật thường dùng nhà tắm này, tôi hơi buồn nôn.”
Chơi xấu rất có hiệu quả, từ bóng hình trên kính có thể nhìn ra được anh ở bên trong đã dừng động tác.
Dừng trong ba giây.
Cô nhếch khóe môi: “Tôi đùa đó.”
“Vậy à. Suýt nữa thì tôi cho là thật rồi.”
Anh vặn nắp bình, đổ hết toàn bộ sữa tắm bên trong ra, ống thoát nước gần đó nổi lên bọt sữa, sau đó nhanh chóng bị lượng lớn nước nóng dội sạch.
Trên tấm kính mờ bốc lên sương nóng, cô ngửi thấy mùi thơm quen thuộc kia ngày càng nồng nặc hơn.
Cô hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì trong nhà tắm.
*
Tính luôn cả cuối tuần, Tôn Quốc Đống đã cho người đào suốt năm đêm rồi, đào được một số bia đá, bia bằng gỗ, trông không đáng tiền cho lắm.
Tiền không kiếm được, nhưng phiền phức đã tìm đến cửa.
Không biết ai ở công trường đối diện nhiều chuyện để lộ tin tức khiến ba anh em hô hào dưới đất có báu vật kia khiêng ghế đến nằm trước cửa công trường tìm Tôn Quốc Đống gây chuyện, không chỉ ảnh hưởng xe cộ ra vào, còn ảnh hưởng trật tự ở công trường, bọn họ làm vậy chỉ vì muốn có thứ báu vật không hề tồn tại kia.
Tôn Quốc Đống bảo Tiểu Trương đuổi bọn họ đi, Tiểu Trương sứt đầu mẻ trán trở về phòng làm việc: “Hỏng rồi, bị bọn họ tóm được bằng chứng.”
Tôn Quốc Đống giật mình, hỏi kỹ mới biết không có bằng chứng gì cả, ba anh em cầm mấy tấm ảnh chụp hình ảnh trong camera ở công trường đối diện, nhưng bởi vì buổi tối nên camera không quay được rõ nét. Hơn nữa, những thứ này có thể làm bằng chứng gì?
Có thể chứng minh Tôn Quốc Đống từng đào đất ở đối diện, chứng minh xe anh ta từng chở đồ đi, nhưng cụ thể là đồ gì? Nói chung bình hoa không chụp được, hoàn toàn không có chứng cứ.
Tôn Quốc Đống thả lỏng, mắng Tiểu Trương không giải quyết được việc: “Mấy tấm ảnh kia thì chứng minh được gì? Đừng có tật giật mình nữa.”
Nhưng ba anh em không nói chuyện bằng chứng với anh ta, chủ yếu là nói vu vơ, giở trò vô lại mà thôi. Bọn họ gây rối ồn ào quanh công trường, hai bên báo cảnh sát mấy lần, nhưng cảnh sát đến cũng không giải quyết được gì, đành phải dẫn bọn họ đi hòa giải, kết thúc hòa giải thì lại trở về vòng tuần hoàn.
Không lâu trước đó Tôn Quốc Đống mới bị tạm giam nên anh ta chỉ muốn khiêm tốn khi đến Vân Thượng thôi. Nếu không, dựa vào tính cách trước kia của anh ta, nhất định sẽ tìm người xử lý bọn họ một phen. Hiện giờ anh ta thật sự đã bị mấy tên lưu manh này bắt chẹt rồi.
Bọn họ cứ thế gây rối mấy ngày.
Không những người của hai phòng dự án đều biết, mà còn trở thành trò cười trong cuộc trò chuyện của phần lớn người ở tổng công ty.
Hai bố con đi khảo sát về, Ninh Hảo đã quay lại làm việc được mấy ngày rồi.
Lúc ăn tối, chị hai tò mò nhắc đến chuyện này: “Nghe nói anh Tôn chạy đến công trường của em đào báu vật gia truyền của gia đình bị thu hồi đất kia, hai bên tranh cãi mấy ngày trời. Là báu vật gì thế?”
Ninh Hảo ăn chậm nhai kỹ, thản nhiên nói: “Em không rõ nữa, hình như là chuyện xảy ra trong mấy ngày em bị bệnh.”
Lý Thừa Dật nhíu mày khó hiểu: “Anh ta chạy đến công trường của em đào đất?”
“Người bên dưới không báo cáo với em, chắc do không cảm thấy có gì quan trọng.”
Văn Gia Xương xen vào: “Sao tên họ Tôn này suốt ngày không lo làm ăn đàng hoàng vậy, đúng là nực cười.”
Lý Thừa Dật hơi xấu hổ, giọng nói không vui: “Lát nữa con gọi điện thoại hỏi anh ta.”
Tôn Quốc Đống đã chịu đau dùng chín mươi nghìn tệ để đuổi ba anh em kia đi, ngoài ra còn bỏ thêm mười nghìn cho anh em của Kim Việt để bọn họ đi trấn áp, cộng thêm mấy bữa nay mời khách hàng ăn cơm tốn thêm hai mươi nghìn, cuối cùng mọi chuyện đã giải quyết xong.
Anh ta không ngờ chuyện vặt vãnh này còn truyền đến tai của ông chủ nhỏ.
Khi ông chủ gọi điện tới hỏi, đương nhiên Tôn Quốc Đống không thể không biết điều được, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền: “Không giấu gì cậu, anh em ở công trường bên cạnh đã tặng tôi hai món đồ cổ. Món đồ tao nhã như vậy mà lại tặng cho một người thô lỗ như tôi không phải bị chôn vùi vô ích hay sao, cho nên tôi muốn đợi cậu đi công tác về sẽ mang đến tặng cho cậu.”
Lý Thừa Dật nghe thấy câu nói này thì không còn tức giận nữa, nghĩ rằng Tôn mập này có thể thân thiết được với mọi người chứng tỏ chỉ số EQ tạm được, mặc dù giải quyết việc không tốt, nhưng vẫn coi như biết điều, không tính là tham lam.
Phản ứng của anh ta bình thản: “Không cần đâu, anh giữ lại đi.”
Tôn Quốc Đống mong muốn thể hiện công lao: “Mấy bữa nay tôi đã tìm chuyên gia giám định rồi, chuyên gia nói phải quan sát kỹ, nhưng sau khi nhìn sơ qua thì đã đảm bảo nó ít nhất có xuất xứ từ thời dân quốc. Tôi gửi ảnh cho cậu xem qua, thật sự là rất nghệ thuật, chỉ hơi sứt mẻ một chút. Cậu xem, có cần đưa qua cho cậu không?”
Lý Thừa Dật chê phiền phức, nói qua loa vài câu rồi tắt điện thoại.
Sau khi tắt máy, qua vài giây thì có tin nhắn gửi tới.
Tôn Quốc Đống gửi ảnh bình sứ qua, Lý Thừa Dật liếc nhìn một cái, lộ ra sắc mặt một lời khó nói hết.
Nói là báu vật thì cũng có thể coi là báu vật đấy.
Có điều, màu sắc và hoa văn của chiếc bình này nhìn khá quen mắt. Hoặc nên nói là rất quen mắt.
Bình hoa trang trí của nhà mình đều cùng kiểu dáng này, ít nhất phải hai mươi bình.
Lý Thừa Dật lập tức chia sẻ cho Ninh Hảo, kèm theo một dòng tin nhắn: [Tôn Quốc Đống đào được bình hoa nhà chúng ta trên công trường của em, thú vị đấy.]
Ninh Hảo trả lời ngay: [Em chôn đó.]