“Tính dẻo dai rất tốt.”
Ninh Hảo đang tập Pilates, cơ thể uốn thành một hình dạng khó tin, nhưng lại bị câu đánh giá đột ngột này làm giật mình, chân buông lỏng, lộn ngược, rơi xuống khỏi giá trợ lực.
Lý Thừa Dật cũng bị giật mình, không còn dáng vẻ bình thản như vừa rồi nữa. Anh ta sải chân qua đó, vội vàng đỡ lấy cô trước khi cô rơi xuống đất.
Cho dù cô không bị ngã, nhưng khi lộn ngược vừa rồi đã dùng lực sai cách, cô cảm nhận được cơn co rút đau đớn một cách rõ ràng, đùi đã bị thương.
“Sao em càng ngày càng nhát gan thế.” Anh ta chột dạ, đổ tội cho cô.
Anh ta vừa từ nhà tắm của phòng tập gym đi ra, đã thay sang bộ đồ ở nhà thoải mái, cả người tỏa ra hơi nóng, mái tóc ướt sũng như chú vịt con vừa mới chui ra khỏi vỏ trứng, sợi tóc tán loạn, cả khuôn mặt đều là vẻ ấm ức như người khác bắt nạt anh ta.
Ninh Hảo tức giận đấm anh ta hai cái, đấm đến khi anh ta bước ra xa mới bực bội xoa chỗ bị thương của mình.
“Đi mà hỏi anh đó. Lần trước đã xông ra đột ngột rồi, đây là phản ứng sinh lý của em. Anh có thể đừng đùa dai ở nhà được không? Suốt ngày dọa em thấp thỏm lo lắng.”
Lý Thừa Dật vui vẻ nhoẻn miệng cười lộ răng: “Cho nên anh mới nói em nhát gan đó. Giờ này người già đã đi ngủ từ sớm rồi.”
“Anh kiềm chế chút đi.” Ninh Hảo xoa chân, trừng mắt nhìn anh ta: “Giấc ngủ của người già rất nông, ban đêm có thể thức dậy bất cứ lúc nào. Hơn nữa, trong nhà còn nhiều người làm như vậy, cú đêm không thiếu gì đâu. Anh chắc chắn bọn họ sẽ không đồn thổi linh tinh à?”
Lý Thừa Dật nhớ đến lần trước bị chị hai đụng phải, quả thực nguy hiểm. Nhưng Ninh Hảo lại không biết, cô phản ứng mãnh liệt như vậy rất khác thường.
Người đàn ông nhìn cô, suy ngẫm vài giây như tìm được mấu chốt vấn đề.
“Ninh Hảo.” Giọng điệu của anh ta bỗng trở nên nghiêm túc, tốc độ nói chuyện không kìm được mà chậm đi, dường như đang cố tạo nên bầu không khí đè nén: “Lẽ nào em chưa từng quen người đàn ông nào?”
Anh ta vẫn còn câu nói thẳng thắn hơn chưa nói ra.
Hôn hoặc gì đó, cảm giác như cô cũng không hề có kinh nghiệm.
Cô kiểm soát ánh mắt nhìn sang khoảng không phía trên bên phải, vẻ mặt không thay đổi: “Anh nghĩ gì thế, đương nhiên là em từng có đàn ông rồi.”
Mặt Lý Thừa Dật hiện lên sự yêu mến như khi đối xử với động vật nhỏ, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng: “Ninh Hảo, mỗi lần em nói dối đều nhìn sang phải, từ cấp ba đã như vậy rồi.”
Ninh Hảo thầm nghĩ trong lòng, là anh ta chẳng tiến bộ mấy so với thời cấp ba mới đúng. Cô tránh né ánh mắt chan chứa tình cảm sâu sắc của anh ta, khi rời mắt đi cô mới nhìn thấy có một bóng người cao lớn đang đứng trước cầu thang.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, cô bị giật mình đến hai lần.
Văn Tư Hoàn không biết đã đứng ở đó bao lâu, hiển nhiên anh cũng vừa tắm xong, chỉ tùy tiện mặc áo tắm rồi đi xuống, cổ áo mở toang đến ngực, phần hông có thắt nút sơ sài.
“... Chồng.” Cô buột miệng.
Chồng? Văn Tư Hoàn nhướn mày, đi tới, cố gắng nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Em không trả lời tin nhắn, điện thoại cũng không nghe, nên anh xuống xem thử.”
“Ồ.” Khi Ninh Hảo tập luyện đã chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, cô ngồi trên đất khó khăn với lấy điện thoại ở một bên giá qua, mở ra xem rồi bình tĩnh tắt đi, điều chỉnh bản thân thành chế độ kể khổ: “Chân em bị trật rồi.”
Bong bóng màu hồng đã tan thành mây khói từ lâu, Lý Thừa Dật đứng dậy kéo dãn khoảng cách, dáng đứng nghiêm túc thẳng tắp, phụ họa: “Chân cô ấy bị trật rồi.”
“Không cẩn thận gì cả.” Văn Tư Hoàn trả lời hơi lạnh lùng, rồi ngước mắt nhìn Lý Thừa Dật: “May là anh cả ở đây.”
“Tôi đang định lên lầu gọi cậu.” Lý Thừa Dật càng diễn càng nhập vai.
Ninh Hảo không chắc Văn Tư Hoàn có định nổi giận ngay lúc này không, cô thầm mong anh cố gắng kìm nén, có ân oán gì thì về phòng ngủ giải quyết. Cô tiếp tục kể khổ, tỏ vẻ yếu đuối: “Em không đứng dậy được.”
“Cầm lấy điện thoại.” Văn Tư Hoàn nói, sau đó không tốn chút sức lực nào đã ôm được cô lên, hệt như đang ôm tấm chăn mềm mại. Anh không thể hiện quá nhiều tình cảm, quay đầu khuyên Lý Thừa Dật: “Anh cả lên sớm đi, phòng tập gym không mở điều hòa, cẩn thận bị cảm lạnh.”
“Ừ ừ.” Lý Thừa Dật nhìn tư thế bế công chúa kia thì ghen tị đến mức muốn phát điên, khuôn mặt tái xanh nhưng vẫn giả bộ bình thản, mở nắp bình nước ra: “Tôi uống chút nước.”
*
Văn Tư Hoàn nhẹ nhàng đặt Ninh Hảo lên giường, trông cảm xúc của anh có vẻ rất ổn định.
“Không phải tôi đã bảo cậu đừng lạm dụng mỹ nhân kế à?”
“Tôi có giả vờ đâu.” Ninh Hảo ấm ức: “Tôi không đi được thật mà, hình như căng cơ dẫn tới bị thương rồi.”
Anh quan sát cô vài giây nhưng không nhìn vào mắt cô, bởi vì đôi mắt đó luôn biết cách ngụy biện cho chính mình. Anh nhìn môi cô, dấu răng do cô cắn môi trong lúc nhịn đau vẫn còn, xem ra không phải giả.
“Tôi xem nào.” Anh tiến lên trước một bước.
Còn chưa đợi anh lại gần, Ninh Hảo đã phòng vệ, lấy chăn che chắn kín kẽ.
Văn Tư Hoàn bất lực lùi ra xa, nói với giọng khinh thường: “Đồ nhỏ mọn, ai mà không có chân chứ?”
Anh thì không nhỏ mọn, cởi luôn áo choàng tắm ngay trước mặt cô, thay sang bộ đồ ngủ, vai rộng hông nhỏ, cơ bụng tám múi, không thiếu thứ nào.
Trong lúc thưởng thức vẻ đẹp, bỗng nhiên suy nghĩ của Ninh Hảo mất tập trung. Thân hình này, có khi nào bị “cong” không?
Chứng kiến một loạt động tác thay đồ lưu loát đó, thực sự trông hơi quyến rũ, có lẽ do anh không cố ý khoe khoang như Lý Thừa Dật kia.
Lý Thừa Dật biết mình rất đẹp trai từ khi còn nhỏ, mà một khi đàn ông cứ trưng ra vẻ dương dương tự đắc như vậy thì sẽ trông rất trẻ con.
Lúc nhỏ Ninh Hảo cũng thưởng thức vẻ trẻ con của anh ta, coi đó là dễ thương. Nhưng hiện giờ đã không còn bộ lọc đó nữa rồi.
Văn Tư Hoàn thừa dịp cô mất tập trung đã ăn mặc chỉnh tề, đeo mắt kính lên. Anh tìm thuốc trắng của Vân Nam (*) trong hộp y tế, sau đó ngồi bên ngoài tấm chăn nghiên cứu hướng dẫn sử dụng: “Nên xịt màu đỏ hay màu trắng đây?”
(*) Thuốc trắng của Vân Nam: Là một loại thuốc chuyên trị vết thương do va đập hoặc xước chảy máu. Nó là dạng thuốc bột, có màu vàng hoặc màu trắng vàng, có mùi thơm đặc biệt, hơi chua.
undefined
“Màu đỏ.” Nhìn anh ngạc nhiên, Ninh Hảo cong môi cười: “Tin tôi.”
Văn Tư Hoàn không lên tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, không phải sự yêu mến như đối với động vật nhỏ, mà là sự yêu mến kèm theo khâm phục, hóa ra cô cũng bị thương nhiều lần rồi.
Người đàn ông khẽ vén chăn lên, lắc chiếc bình: “Đôi chân ngọc ngà cao quý có tiện đưa ra cho người ta chiêm ngưỡng không đây?”
Ninh Hảo vén chăn lên cho anh xịt, chỉ vào vị trí đau.
Anh quan sát tỉ mỉ, nhẹ nhàng nhấn lên nó: “Hình như hơi sưng rồi? Chỗ này đau à?”
“Úi.” Biểu cảm của cô đã trả lời rõ.
Văn Tư Hoàn xịt thuốc cho xong, sắc mặt chuyển sang vẻ đáng tiếc, đã thế còn thở dài, hệt như bác sĩ trung y già phát hiện bệnh nhân vô phương cứu chữa.
Ninh Hảo không kìm được mà nhíu mày: “Sao thế?”
“Vốn dĩ cuối tuần này tôi định đi hẹn hò với cậu.”
Ninh Hảo: “...”
Lúc xử lý vết thương đừng có phản ứng quá lố như vậy được không hả?
Ninh Hảo điều chỉnh lại cảm xúc: “Hẹn hò thế nào?”
Anh mỉm cười: “Chẳng hạn như kiểu truyền thống, ăn cơm, xem phim.”
Ninh Hảo cụp mắt suy nghĩ một lúc, khoảng thời gian sống chung gượng gạo tẻ nhạt trước hôn lễ đó, phần lớn thời gian Văn Tư Hoàn chỉ đưa cô đi làm, cùng lắm thì rẽ vào khu thương mại đi mua một số đồ dùng hằng ngày với cô, rồi xách về nhà. Nếu xem xét tỉ mỉ thì, đúng là họ chưa từng có buổi hẹn hò đúng nghĩa nào.
Cô ngước mắt lên, thành thật nói: “Tôi không thích ăn một bữa cơm khó nuốt, không thích xem mấy bộ phim buồn chán, có thể để tôi chọn không? Tôi sẽ trưng cầu ý kiến của cậu trước.”
“Không cần đâu. Cậu quyết định là được, tôi chỉ cần được ở chung với cậu thì làm gì cũng vui cả. Cậu quyết định không nổi có thể vứt cho tôi, tôi đảm bảo sẽ đưa ra kế hoạch cụ thể.”
Ninh Hảo: “...”
Ai thắng ai thua đã rõ ràng.
Cô muốn nhắn tin Wechat với Chiêu Chiêu kể về biểu hiện trai đểu của chồng nhặt ngay lập tức.
Thực ra Văn Tư Hoàn đã sắp bật cười rồi, Ninh Hảo rất nghiêm túc, cô làm gì cũng thế. Mặc dù nói rằng hai người bàn chuyện hẹn hò, nhưng không khí lại cứ như hai người vừa mới nhặt được thi thể của người ngoài hành tinh, đang chuẩn bị xắn tay áo lên nghiên cứu vậy.
Anh không kìm được mà hỏi: “Ninh Hảo, không lẽ cậu chưa từng yêu đương thật à?”
“Tôi từng yêu đương mà.” Cô cảnh cáo với thái độ còn nghiêm túc hơn cả phát hiện ra người ngoài hành tinh: “Không phải Lý Thừa Dật, hy vọng cậu đừng suy diễn tôi thành một cô gái trong sáng gì đó.”
Anh mím môi, lạt mềm buộc chặt: “Tôi không thích cô gái trong sáng, tôi chỉ thích cậu.”
Cổ họng Ninh Hảo căng cứng, không nói được lời nào.
Hình như cô lại thua rồi.
*
Ninh Hảo chỉ bị chấn thương nhẹ, ngày hôm sau thức dậy vẫn còn hơi đau, nhưng đến chiều đã không còn cảm giác gì nữa. Có điều, bởi vì tối qua liên tục bị tỉnh dậy do đè trúng vết thương nên cả đêm cô không được ngủ một giấc ngon lành, khiến sáng sớm cạn kiệt sức lực, tinh thần uể oải. Cô quyết định hủy bỏ cuộc hẹn ăn cơm buổi tối với Trần Tiểu Nhàn, mọi ý kiến về hợp đồng chuyển sang bàn bạc qua điện thoại.
Thực ra nội dung trao đổi rất đơn giản, Ninh Hảo đề nghị khi ký kết hợp đồng thì hẹn sẵn với đơn vị thi công, để bọn họ phụ trách chi phí sơ tán di dời: “Trước giờ Vương Châu Giang luôn nổi tiếng gian trá, ban đầu ông ta vào giá rất thấp, sau khi bắt tay làm thì mới không ngừng phát hiện vấn đề phát sinh, kể lể khó khăn, đòi tăng giá. Không thành thực cho lắm.”
Trần Tiểu Nhàn nói: “Quạ nào mà quạ chẳng đen, trước kia người của Văn Hoành Nghiệp cũng thế. Lúc trước anh ba còn nổi giận đùng đùng kìa.”
Ninh Hảo nghe ra được anh hai Văn Hoành Nghiệp và em sáu Văn Tuấn Mậu của Văn Gia Xương có tranh chấp quyền lợi trong công ty.
“Anh ba” mà Trần Tiểu Nhàn nhắc tới chính là Văn Gia Xương. Mặc dù cô ấy nói Văn Gia Xương không hài lòng, nhưng không nói Văn Gia Xương đuổi sạch nhóm người này, có nghĩa là mọi chuyện vẫn chưa đến mức nghiêm trọng. Văn Gia Xương rất biết cân bằng quan hệ nội bộ, ăn xén quá nhiều thì phải nhắc nhở, nhưng sẽ không để anh em mình không ăn được chút nào.
Nếu mọi chuyện đã không nghiêm trọng, nhưng là người của Văn Tuấn Mậu, cô ấy lại nói đến chuyện không nghiêm trọng này, vậy chỉ có thể vì Văn Tuấn Mậu và Văn Hoành Nghiệp có ân oán cá nhân, nhìn nhau không vừa mắt.
Đời của Văn Gia Xương có bảy trai một gái, ngoại trừ em bảy Văn Tuấn Phong còn đang dưới quê chăm sóc mẹ già, những người khác đều làm việc ở Vân Thượng.
Tên của những người trong gia đình họ đều rất kỳ lạ, trên Văn Gia Xương có hai anh trai, một người tên Văn Hưng Nghiệp, một người tên Văn Hoành Nghiệp, đều giữ chữ “Nghiệp”, nhưng lại để ở chữ thứ ba, rất kỳ quái. Đến Văn Gia Xương, việc vai vế kì lạ này đã không còn xảy ra nữa. Bốn người em sau Văn Gia Xương đều có chữ “Tuấn”, để ở chính giữa. Đến em gái thứ tám, lại đột nhiên trở thành Văn Cốc Vũ.
Thực sự không dễ nhớ, ai không biết còn tưởng rằng bố mẹ ông ta tái hôn không chừng, nhưng thực ra không có chuyện đó. Ninh Hảo mất rất lâu mới hiểu ra.
Từ cái tên có thể thấy được, nhà họ Văn ở nông thôn không có nền móng gì, không tính là gia tộc lớn, không xếp vai vế trong nhà, nơi ở cũng từng thay đổi, tới đâu hay tới đó, hoàn toàn dựa vào thử vận may, một người thành công cả họ được nhờ.
Bảy anh em hồ lô này, tạm thời Ninh Hảo sẽ không tiếp xúc với ai trong công ty cả, cô không muốn phóng ra tín hiệu mình đứng về phe nào quá sớm.
Quan hệ hiện giờ của cô và Trần Tiểu Nhàn cũng chỉ giới hạn trong việc trao đổi công việc, không đi quá sâu.
Cô nói: “Muốn động vào đội ngũ kỳ cựu trong công ty rất khó, Vương Châu Giang mới vào, phải dạy dỗ quy tắc cho ông ta. Tình hình đất ở phía nam Giang Lăng phức tạp, nếu đụng phải bên B không đáng tin, chỉ mỗi việc san lấp mặt bằng thôi cũng rất dễ trở thành cái động không đáy rồi. Đề nghị của em là phần hợp đồng này sửa thành bao trọn gói, đơn vị thi công phụ trách trường hợp bất khả kháng, điều kiện địa chất.”
Trần Tiểu Nhàn: “Vậy chắc chắn ông ta sẽ hét giá.”
Ninh Hảo: “Để ông ta hét. Vượt qua hai triệu tệ thì chị đổ hết tội cho Tôn Quốc Đống, lúc cần thiết có thể để Thừa Dật gây áp lực với anh ta. Giám đốc dự án mới không phải nên thể hiện thực lực chút sao? Cứ lấy chuyện này để thể hiện sự trung thành đi.”
Trong lòng Trần Tiểu Nhàn giật mình, tính theo diện tích đất, vốn dĩ phí san bằng mảnh đất này chỉ mất tám trăm nghìn tệ, cô ấy tưởng rằng hai triệu tệ đã là hét giá lắm rồi chứ: “Có phức tạp như thế không?”
“Phía bắc phức tạp hơn chỗ em nhiều.”
Trần Tiểu Nhàn đoán Ninh Hảo từng trao đổi với công ty phát triển kỹ thuật xây dựng cấp một Kim Việt nên biết được một số tin nội bộ. Cô ấy không hỏi quá nhiều, chỉ mỉm cười đồng ý ở đầu dây bên kia, sau đó gửi lời hỏi thăm: “Em gái nhanh khỏi chân nha, chúng ta hẹn gặp lần sau.”
Trần Tiểu Nhàn chỉ dựa vào kinh nghiệm đã nhìn ra được ý định của Ninh Hảo. Tôn Quốc Đống muốn đứng vững nhất định sẽ ra sức chèn ép lợi nhuận của Vương Châu Giang, cho dù cái giá đưa ra khiến Vương Châu Giang hơi thua lỗ, Tôn Quốc Đống cũng sẽ bắt ông ta đồng ý.
Cô ấy cho rằng đây là một bước đệm, phải xem phía sau Ninh Hảo còn cách nào khác không.
Nhưng cô ấy không biết rằng trận đầu tiên đã kết thúc rồi.
Sau cuộc gọi thảo luận công việc, Ninh Hảo gọi điện cho nhà hàng hủy bỏ đặt chỗ. Nhà hàng đó rất khó đặt chỗ, bỏ thì hơi đáng tiếc. Trước khi hành động, cô gửi tin nhắn cho Văn Tư Hoàn trước: [Tối nay, có hai chỗ ở nhà hàng tây trên đường Trung Sơn Bắc, cậu có bạn nào muốn hẹn không, có thể đến ăn.]
Hiện giờ đang trong thời gian làm việc, Văn Tư Hoàn vẫn ở đơn vị, nhưng anh lại trả lời ngay lập tức.
Văn Tư Hoàn: [Không thích tiếp quản.]
Ninh Hảo ngẩn người, chơi chữ gì thế.
Làm ơn mắc oán, không quan tâm anh nữa.
Sau đó cô lóe lên suy nghĩ, hủy như vậy rất đáng tiếc, chi bằng đổi ngày, anh không thích tiếp quản thì cô bắt anh phải tiếp quản.
*
Đến cuối tuần, buổi hẹn hò vẫn tiến hành theo kế hoạch, địa điểm ở ngay nhà hàng kia.
Văn Tư Hoàn nhận được tên nhà hàng và thời gian địa điểm, lúc nhìn thấy cuộc đối thoại trong Wechat dừng ở “không thích tiếp quản” là đã đủ để cảm nhận được ý muốn so đo của cô.
Sau khi hai người tan làm thì lần lượt xuất phát ở hai khu khác nhau, gặp nhau ở nhà hàng. Không có ai đợi ai, đều đến rất đúng giờ, gần như là đến nơi cùng lúc.
Chỗ ngồi của hai người trong nhà hàng tây đặt ở gần cửa sổ, nhìn ra con sông đối diện.
Văn Tư Hoàn nho nhã cúi đầu cắt bít tết, rồi ngẩng đầu mỉm cười: “Hình như cậu rất thích nhà hàng này, có điểm gì đặc biệt à?”
Ninh Hảo mỉm cười nhìn anh, lúc cắt bít tết cũng không nhìn xuống, hơn nữa động tác còn hơi mạnh: “Món khai vị trông hơi tẻ nhạt, mặc dù món chính khó nhai nhưng rất sáng tạo, khiến người ta mong chờ món tráng miệng.”
“Là đến rất nhiều lần, lần nào cũng mong chờ, hay là cậu chưa từng đến, nên dẫn tôi tới thử nghiệm?”
Văn Tư Hoàn hỏi đã từng tới hay chưa, nhưng cô lại đánh tráo khái niệm, đọc ra đánh giá của khách hàng: “Đến rồi mới biết thái độ phục vụ rất bình thường, thích đảo khách thành chủ, thật sự không muốn trả tiền tip mà. Nếu như thức ăn hợp khẩu vị thì còn có thể bỏ qua những chuyện này.”
“Phục vụ bình thường nhưng lại bắt buộc phải theo yêu cầu của thực đơn, chi trả mười lăm phần trăm phí phục vụ, coi như mua trải nghiệm bị lừa đi. Tôi không thích bị lừa, nên sẽ không đến nữa.”
Ninh Hảo mỉm cười buông dao nĩa xuống, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: “Không thích tiếp quản, lại không thích bị lừa, điều cấm kỵ của cậu nhiều thật đó.”
“Vậy cấm kỵ của cậu thì sao?”
“Tôi không giỏi tổng hợp vấn đề, phải chờ mới biết được.”
Bầu không khí hòa hợp, ngầm hiểu lẫn nhau, một bữa ăn tàn sát khốc liệt.
Nhưng Văn Tư Hoàn cảm thấy cô sắp xếp không tồi, rất có tính thử thách. Có điều, anh không ngờ đây mới chỉ là khai vị thôi, thử thách còn ở phía sau.
Phim đã được Ninh Hảo mua sẵn vé trên mạng, khi đến rạp chiếu phim, cô quét vé bằng điện thoại, anh bận rộn mua bỏng ngô và nước uống. Tuần này có hai bộ phim mới ra rạp, một bộ về trinh thám phá án, một bộ phim hài về chủ đề gia đình. Văn Tư Hoàn đoán phương hướng của cô chắc sẽ là bộ phim trinh thám kia, nhưng phim hài cũng tốt, vì với anh thì sao cũng được.
Chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, bên cạnh lối đi. Tầm nhìn không tốt lắm.
Lúc ngồi xuống anh chợt thấy tò mò: “Vé mua sát giờ quá à?”
“Sợ cậu không thích xem, muốn rời đi giữa chừng.” Ninh Hảo rất hiểu lòng người.
“Không đâu, tính bao dung của tôi rất cao.” Anh giật mình.
Ánh đèn tắt ngúm, qua mười phút quảng cáo ồn ào, cuối cùng màn hình đã trở nên yên tĩnh.
Sau logo con rồng, trên màn hình xuất hiện hai khuôn mặt học sinh nữ, mặc đồng phục trường, lời thoại là mấy câu nói nhảm vô tri, phản ánh đầu óc ngây ngô của học sinh.
Ống kính được kéo từ gần ra xa, rồi hướng lên trên. Trong không trung xuất hiện tên bộ phim: “Thư tình gửi bầu trời”.
Bên dưới còn một dòng tiêu đề phụ: [Được cải biên từ tiểu thuyết “Yêu thầm mất cân bằng” của tác giả Hứa Gia Văn]
Bộ phim này đã ra rạp từ hai tuần trước, may là cô vẫn còn tìm thấy rạp chiếu phim có suất chiếu vào thời gian đông đúc này.
Văn Tư Hoàn hít sâu, đè xuống sự bức bối như ngồi trên thảm kim, mỉm cười quay sang nhìn cô: “Cậu lại chơi tôi?”
Ninh Hảo chớp mắt giả ngốc: “Sao cậu lại nói như vậy?”