Khác với thường ngày, khi Ninh Hảo chuẩn bị chào tạm biệt Văn Tư Hoàn ở hầm để xe, anh lại nổi hứng: “Không mời tôi lên ngồi à?”
Ninh Hảo ngẩn người, bỗng nhiên cô nghẹn lời không trả lời được. Theo lý mà nói, nếu là thường ngày anh muốn lên lầu cũng được, nhưng tia sáng trong đầu cô lóe lên một số thông tin, hôm nay không tiện.
Ai mà ngờ, chuyện xui xẻo liên tục xảy ra. Lúc không tiện thì anh lại đưa ra lời đề nghị mà thường ngày không có.
Văn Tư Hoàn trông thấy cô khó xử, anh lại hỏi: “Trong nhà có khách khác à?”
“Ờ… Không có.” Ninh Hảo càng thêm bất ngờ, sao anh lại có suy nghĩ này: “Chỉ là trong nhà hơi lộn xộn, buổi sáng ra ngoài vội quá chưa kịp dọn dẹp, hay là đổi ngày khác?”
“Không sao. Tôi cũng không phải đến để kiểm tra vệ sinh.” Văn Tư Hoàn nở nụ cười tinh nghịch, dường như anh càng trông mong hơn.
“... Sao hôm nay cậu lại có hứng thú vậy?” Ninh Hảo không nghĩ ra được lý do để từ chối. Cô không hiểu được, với EQ của anh, dưới tình huống nhìn ra được bản thân rõ ràng không tình nguyện nhưng tại sao vẫn còn kiên trì, lẽ nào muốn xảy ra chuyện gì đó?
Văn Tư Hoàn nở nụ cười trông rất vô tội: “Con người có ba cái gấp mà.”
Ninh Hảo: “...”
Hóa ra là muốn mượn dùng nhà vệ sinh, chẳng trách anh lại mặt dày như thế.
Cô biết mình nghĩ bậy rồi, Ninh Hảo dở khóc dở cười, vội vàng ngoắc tay với anh: “Đi thôi.”
Từ góc độ của Văn Tư Hoàn, anh cảm thấy rất ngạc nhiên tại sao Ninh Hảo một mực từ chối, nói năng ấp úng.
Vốn dĩ anh không cố chấp như vậy, là sắc mặt hoảng loạn của cô khiến anh bỗng thấy tò mò, vì vậy mới cố chấp.
Trong thang máy, hai người im lặng cúi đầu.
Máy móc đang chuyển động, va chạm, bánh răng và dây thép ma sát với nhau, phát ra tiếng ồn nhỏ.
Anh đứng bên phải cô, hơi nghiêng đầu, mắt nhìn lưng cô.
Trên mái tóc dài buông xõa vẫn còn vết gãy do dây buộc tóc, mái tóc dày che kín phần cổ, không thể nhìn thấy phần da nào.
Anh nhớ đến lúc nhỏ cô thường xuyên cột tóc đuôi ngựa cao hoặc buộc nửa đầu, làn da sau tai và sau gáy trắng đến chói mắt.
Rất nhiều thứ đã thay đổi rồi.
Anh ngẩng đầu, đếm số tầng đang nhảy lên.
Cửa nhà mở ra, anh đề phòng Náo Náo, nhưng hơi hụt hẫng. Người ta đang ngủ say, trông thấy bọn họ bước vào, chỉ mở mắt một cái liền nhắm lại, không chút hứng thú.
Không tích cực như vậy, bệnh rồi sao? Anh nghĩ.
“Nhà vệ sinh ở bên kia, cậu biết mà.” Ninh Hảo không thay giày, vội vàng đi tới kệ sách, giá treo lấy quần áo xuống.
Đi vào trong vài bước, nhìn xung quanh, những nơi có thể treo đồ đã bị treo đầy trong phòng khách.
Nhiều nhất là nội y, bốn năm chiếc áo ngực bằng lụa bày la liệt. Đồ lót của cô còn sặc sỡ hơn quần áo bên ngoài nhiều, khiến người ta cảm thấy mới mẻ.
Ngoài trời đang đổ mưa lớn, mây đen dày đặc trước cửa sổ, nhưng trong phòng lại “tràn đầy sức sống”.
Hóa ra cô nói trong nhà lộn xộn, không tiện là có ý này.
Văn Tư Hoàn lịch sự cụp mắt xuống, nín cười thay giày: “Chung cư cao cấp như vậy mà không có ban công à?”
Ninh Hảo vừa gấp gáp vừa túng quẫn, cô vừa thu quần áo vừa nói: “Không có nắng, phơi không khô. Chỉ đành buổi tối mở điều hòa ở phòng khách.”
Thật là quá sức tưởng tượng. Anh nhớ ra rồi, mùa mưa ở thành phố Giang vô cùng dài, mùa hè lại nhiều bão, mưa liên tục. Cảm giác ẩm ướt như hình như bóng kia giống như mãi mãi không biến mất.
Anh cười bản thân nghi ngờ lung tung, còn cho rằng cô một mực từ chối là vì giấu Lý Thừa Dật trong nhà.
Nhưng cô mặc đồ lót xinh đẹp như vậy, là có hứng thú về phương diện đó à…
Với Lý Thừa Dật?
Anh điều chỉnh hô hấp, buộc bản thân ngừng suy đoán.
*
Gần kề hôn lễ, Văn Tư Hoàn và Lý Thừa Dật chỉ gặp nhau một lần.
Hôm đó thương lượng chuyện rước dâu tại nhà bố ở Vụ Tùng Viện, Văn Tư Hoàn và Văn Gia Xương uống trà ở phòng khách, Lý Lộ Vân cũng có mặt, ngồi ở sofa đối diện Văn Tư Hoàn.
Lý Thừa Dật đi xuống lầu, không hề chào hỏi ai, chỉ lề mề đứng ở chỗ lấy nước một lúc lâu.
Văn Tư Hoàn đoán anh ta đang nghe lén cuộc nói chuyện bên này, giống hệt như mẹ anh ta.
Văn Gia Xương vừa mới nói đến: “... Trước mắt rước dâu thì về đây đi, sau khi kết thúc hôn lễ ở khách sạn, trở về đây cũng tiện hơn. Bố đã bảo dì Vân của con kêu người làm dọn dẹp sạch sẽ căn phòng lớn nhất ở phía nam tầng bốn rồi, dành riêng cho hai đứa đó…”
Lý Thừa Dật đột ngột chen vào, ngạc nhiên cất cao giọng nói: “Hai người họ ở chung một phòng sao?”
Ba người trong phòng khách cùng lúc nhìn anh ta, câu hỏi kỳ lạ này khiến bố mẹ anh ta ngơ ngác.
Văn Tư Hoàn hiểu ra trước, mười ngón tay đan xen nhau đặt trước người, trong nụ cười có chứa sự khiêu khích, nói như lẽ đương nhiên: “Bọn em là vợ chồng hợp pháp, đương nhiên ở một phòng rồi.”
Lý Lộ Vân cảm thấy câu hỏi của anh ta quá ngu ngốc, bèn cười ha ha: “Đúng đó, hiện giờ đang thương lượng chuyện kết hôn, kết hôn xong chính là vợ chồng rồi. Con không biết vợ chồng thì phải ở chung một phòng à? Con cũng sắp kết hôn rồi đó.”
Lý Thừa Dật bị chê cười, trở nên tỉnh táo hơn. Anh ta ý thức được bản thân mất bình tĩnh, mặt mũi hơi xấu hổ, cãi lại mẹ mình: “Mẹ với bố đâu ở chung một phòng, hai người không phải là vợ chồng rồi à?”
Lý Vân Lộ còn đang cười không ngừng: “Còn không phải vì bố con ngủ ngáy à!”
Văn Gia Xương cứng miệng: “Bây giờ anh không ngáy nữa rồi.”
Lý Vân Lộ nói: “Anh đừng bốc phét, nửa đêm cách một cánh cửa, đi trên hành lang cũng nghe thấy.”
Văn Gia Xương: “Đó là do em nghe nhầm. Nửa đêm em làm gì mà đi dạo ở hành lang? Chứng minh em mất ngủ rồi soi mói anh. Em bổ sung thêm melanin (*) đi!
(*) Melanin: Là một sắc tố da tự nhiên, màu tóc, da và mắt ở người và động vật chủ yếu phụ thuộc vào loại và lượng melanin có trong cơ thể.
Lý Lộ Vân: “Là Melatonin (*)!”
(*) Melatonin: Là một hormone được sản xuất bởi tuyến tùng ở não, giúp điều chỉnh nhịp sinh học, có vai trò trong giấc ngủ. Quá trình sản xuất và giải phóng melatonin ở não được kết nối với thời gian trong ngày, tăng khi trời tối và giảm khi trời sáng. Sản xuất melatonin trong cơ thể giảm dần theo tuổi.
Hai người già anh một câu tôi một câu khịa nhau, bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Văn Tư Hoàn và Lý Thừa Dật ngạc nhiên, không hề nhìn đối phương, nhưng vẫn không ngừng để ý qua khóe mắt.
Lý Thừa Dật chưa hết tức giận, sợ cái ly trong tay bị bóp vỡ nên đã quay người đặt ly xuống.
Cuối cùng anh ta vẫn không cách nào chia rẽ “vợ chồng hợp pháp” của người ta.
Bốn chữ này đập mạnh lên trái tim anh ta, chua chát đến mức sắp bùng nổ.
Anh ta chỉ đành gọi điện thoại để phát điên với Ninh Hảo, ngay lập tức.
*
Ninh Hảo ngoại trừ nói năng dịu dàng dỗ dành anh ta thì còn cách nào khác? Bản thân cô cũng không biết phải đi đâu.
Ngày này đến thật nhanh, vừa mới quen thuộc với Văn Tư Hoàn một chút, dạo gần đây vì anh bận rộn chuẩn bị hôn lễ nên rất ít gặp mặt, vì thế lại xa cách. Mối quan hệ thường xuyên nói năng lịch sự khi trò chuyện như vậy, không ngờ đã sắp trở thành vợ chồng.
Sáng ngày tổ chức hôn lễ phải dậy sớm, việc quấy rối đám cưới (*), làm những thủ tục theo quy trình giày vò suốt một ngày.
(*) Quấy rối đám cưới: Là một tập tục trong đám cưới của người Trung Quốc. Bạn bè người thân sẽ xông vào phòng tân hôn của cô dâu chú rể đùa nghịch, nghĩ ra đủ trò kỳ lạ.
Buổi chiều đi tới khách sạn, trước khi đón khách, khó khăn lắm mới có ít thời gian nghỉ ngơi. Ninh Hảo dặm lại lớp trang điểm, muốn ở riêng một lúc nên thợ trang điểm và các phù dâu ồn ào náo nhiệt mới rời đi.
Cô thở dài, có lẽ mang giày cao gót quá lâu, tới kỳ sinh lý nên bụng quặn đau, lưng mỏi đến mức sắp gãy.
Cô lại nghĩ đến buổi tối sẽ cùng Văn Tư Hoàn dọn về nhà Văn Gia Xương ở, thờ cúng rất nhiều “Phật”, còn cả cửa ải khó khăn.
Cô đang ngẩn người thì có người bước vào.
Cô quay đầu nhìn, là chú rể, thế là cô ngồi im tại chỗ.
Thường ngày Văn Tư Hoàn đi gặp Ninh Hảo đều đặc biệt ăn diện, cũng mặc đồ vest, nhưng những bộ đồ kia phù hợp với kinh tế của anh. Thứ đồ vest này, tiền nào của nấy, từ cắt may, chất liệu, vừa nhìn đã có thể nhận biết được không phải cùng một đẳng cấp. Hôm nay anh kết hôn, mấy bộ đồ chú rể cũng bao gồm trong dự tính chi tiêu hôn lễ mà Văn Gia Xương đưa ra, muốn xứng với váy cưới của Ninh Hảo, đều là sản phẩm cao cấp được đặt may, vì vậy cũng vô cùng vừa người và đẹp trai.
Ninh Hảo trông thấy anh từ xa tiến lại gần, cô bỗng dưng nhấc tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát đôi môi đã khô rát của mình.
Vài tiếng trước, trong tiếng ồn ào lúc rước dâu, anh đã hôn cô, thoáng qua hệt như chuồn chuồn đạp nước.
Khi đó lòng cô không hề có bất cứ gợn sóng nào.
Hiện giờ cô mới nhận ra, đó là nụ hôn đầu của mình, lẽ ra nên có ý nghĩa không tầm thường, nhưng cô lại nổi hứng lên mà kết hôn, đầu óc cô nhức nhối, rối loạn.
Nhưng khoảnh khắc này nhìn thấy anh, bỗng nhiên cô trở nên bình tĩnh. Cô cảm thấy trong cuộc hôn nhân này, cô cũng không thiệt thòi gì cả.
Văn Tư Hoàn trông thấy khuôn mặt cô nặng nề, buồn rầu thì ngẩn người. Anh không biết cô đang mệt mỏi, mà tưởng rằng cô cảm thấy chán nản thất vọng, bây giờ bắt đầu nhớ nhung Lý Thừa Dật, một ngọn lửa vô hình bốc lên, giọng điệu có sự bỡn cợt: “Sao nhìn cậu không được vui thế? Kết hôn đau khổ như vậy à?”
Ninh Hảo không nghe ra được ý cười nhạo trong câu nói, cô lắc đầu: “Tôi chỉ không ngờ sẽ vất vả như vậy.”
Văn Tư Hoàn cười sảng khoái. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười thoải mái như vậy.
Cô đầy ngạc nhiên, nhìn thấy anh bước ra xa, dùng chìa khóa mở ngăn kéo lấy một túi da bò rồi bước lại gần.
“Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (*), đương nhiên vất vả hơn rồi.” Anh vừa mở dây buộc túi da, vừa nói đùa: “Ninh Hảo, cậu nên nghĩ tới từ sớm rồi nhỉ.”
(*) Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: Dựa vào hành động rõ ràng, không liên quan để thu hút sự chú ý của đối phương, nhưng âm thầm áp dụng hành động khác để hoàn thành mục đích ban đầu.
Ninh Hảo mệt mỏi nên suy nghĩ trì trệ, cô vẫn nghe không hiểu, chỉ nhăn mày, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cười khẩy, lấy từng tấm ảnh ra, tiện tay ném lên trời, để nó rơi xuống đất.
Sau khi ném ảnh xong, tiếp đó là từng xấp giấy A4.
Giống hệt như động tác rải tiền trong tang lễ. Anh nhìn Ninh Hảo chăm chú, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, anh mỉm cười và nói: “Yêu nhau với Lý Thừa Dật, nhưng lại kết hôn với tôi. Tôi không biết hai người muốn chơi trò tình yêu gì, cũng không có hứng thú muốn biết. Nếu muốn mang tôi ra làm kẻ chết thay, vậy thì cậu nhắm nhầm người rồi…”
Tấm ảnh rơi vương vãi trên đất, có một số úp mặt xuống dưới, có một số thì hướng lên trên.
Ninh Hảo nhìn lướt qua những tấm ảnh hướng lên trên kia, toàn là ảnh lôi kéo nhau ở hầm xe của cô và Lý Thừa Dật cách đây không lâu.
Là hôm đó. Cô nhớ ra rồi, vẫn còn chút ấn tượng.
Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt đã chứa sự tức giận, cô lạnh lùng nói: “Cậu chụp lén tôi?”
Văn Tư Hoàn vui mừng khôn xiết: “Tôi không tẻ nhạt như vậy. Có khả năng nào là người khác chủ động đưa cho tôi không? Dù sao cậu cũng đã gả cho tôi rồi, cậu làm ra chuyện này, tôi có quyền được biết, đúng chứ?”
“Tôi không làm gì cả.”
“Vậy những thứ này là chính tay cậu viết phải không?” Anh lại lấy ra một xấp giấy nhỏ nữa, lần này trực tiếp ném lên tà váy cưới của cô.
Ninh Hảo cúi đầu cầm một tờ giấy lên, không ngờ là những bức thư tình không chủ mà cô đăng trên Weibo thời cấp ba. Đáng chết, cô còn đặc biệt bảo Lục Chiêu Chiêu xóa hết những bài đăng chửi Lý Thừa Dật ở phía sau rồi. Văn Tư Hoàn chỉ đọc những bài đăng còn lại, đương nhiên sẽ cho rằng tình cảm giữa cô và Lý Thừa Dật rất kiên cố, từ quá khứ cho đến hiện tại.
“Không ngờ cậu lại điều tra tôi?” Ninh Hảo cười nhạo bản thân cảnh giác quá tệ, đáng lẽ cô nên biết anh không phải đèn cạn dầu từ lâu mới đúng.
“Cũng không phải.” Văn Tư Hoàn nói thật: “Gia đình luôn muốn đổi ngày đám cưới với chúng ta có mở công ty quan hệ công chúng. Bọn họ điều tra cậu rồi nói tôi biết, chắc là muốn tôi hủy bỏ hôn lễ.”
Điên rồi…
Ninh Hảo mắt chữ A miệng chữ O. Chỉ vì ngày đám cưới ư? Tại sao trên thế giới này lại có nhiều người điên đến vậy?
“Nhưng tôi sẽ không làm thế.” Anh ôm mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, nhấc đầu cô lên một chút: “Con người tôi có thù tất báo. Cậu đã gả cho tôi, có nghĩa quan hệ giữa cậu và Lý Thừa Dật đã kết thúc rồi. Sau này, chỉ cần anh ta đến gần cậu, tôi thấy lần nào đánh lần đó, thực hiện quyền làm chồng của mình. Tôi sẽ gây rối đến dư luận xôn xao. Nói chung, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giữ thể diện cho nhà họ Văn. Thế nào? Coi như hôm nay là ngày tàn cho cuộc tình của hai người đi.”
“Đồ điên!”
Cô đẩy tay anh ra, chân anh vô tình giẫm trúng mép tà váy của cô, để lại dấu chân bên trên: “Hôm nay kết hôn, cậu tính toán những chuyện vụn vặt thời cấp ba với tôi? Cấp ba của cậu không lăng nhăng à? Hứa Gia Văn, Từ Tiếu, cậu có từng nói cho tôi biết không?”
Văn Tư Hoàn không ngờ cô lại nhớ rõ hai cái tên thoáng qua này. Thời khắc quan trọng, cô còn cắn ngược lại, khiến anh bất ngờ bị tấn công: “... Không cùng chung tính chất với cậu. Hiện giờ tôi và họ không còn liên lạc nữa…”
Ninh Hảo thô lỗ cắt ngang lời giải thích của anh: “Tôi mặc kệ cậu có liên lạc hay không. Kết hôn thì kết hôn, nói chuyện tình cảm cái gì? Lẽ nào cậu là con người yêu đương mù quáng?”
???
Văn Tư Hoàn nhăn mày, xác định bản thân không nghe nhầm.
Kết hôn không nói đến chuyện tình cảm. Lần đầu tiên anh biết cách nhìn nhận của cô lại lệch lạc như vậy.
“Thật là, sắp phải ra ngoài đón khách rồi, khó khăn lắm tôi mới được nghỉ ngơi một lát, cậu chạy đến đây phát bệnh thần kinh gì chứ?” Có thể nghe ra được cô rất tức giận: “Nếu biết trước cảm xúc của cậu không ổn định thế này thì tôi đã không kết hôn với cậu rồi. Thành công chưa thấy đâu, nhưng thất bại thì cầm chắc.”
Văn Tư Hoàn: “...”
Tốt lắm, anh nói thầm trong lòng, cô còn có lý cơ đấy?
Ninh Hảo đứng dậy chỉnh lại váy cưới: “Văn Tư Hoàn, gỗ đã đóng thuyền rồi. Nếu đã kết hôn thì tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, tôi muốn trả thù cả nhà cậu, khiến bọn họ phải trả giá.”
Đến lượt Văn Tư Hoàn ngẩn ngơ.
Đây thật sự là ngày “vui mừng” mà, hết niềm vui này đến niềm vui khác.
“Mà cậu chỉ có thể chung một chiến tuyến với tôi, bởi vì cậu có tố cáo với bố mình cũng chỉ khiến cậu bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi. Đây gọi là hôn nhân, trói buộc nhau rồi, một người thua, tất cả đều thua.” Ninh Hảo xách tà váy, giẫm lên những tờ giấy đi tới khoảng trống, rồi quay đầu chế giễu: “Cậu là người có thù tất báo, sao không đi trả thù người đàn ông vứt bỏ cậu từ nhỏ kia đi? Hứ!”
Sau đó cô khinh miệt liếc nhìn đống bừa bãi dưới đất: “Rác tự mình xả thì tự mình dọn sạch, dọn xong thì nhanh ra.”
Nói xong, cô tràn đầy tinh thần đẩy cửa ra ngoài, giống như bên trong chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Văn Tư Hoàn ngẩn người năm phút, đầu óc mụ mị.
Khi anh khom lưng nhặt tờ giấy đầu tiên, anh phát hiện quả thực bản thân là một người yêu đương mù quáng.