Ánh nắng mùa hè chiếu rọi khắp sân trường, tạo nên một không khí ấm áp nhưng cũng có phần oi ả. Đại Năng Sư đứng ở giữa sân, khuôn mặt nghiêm túc của thầy bỗng nhiên chuyển sang ngạc nhiên khi nhìn quanh lớp học. Ông nhíu mày rồi hỏi với giọng điệu ngập ngừng.
"À quên," Đại Năng Sư nói, với giọng nói có chút lúng túng, "hình như thầy chưa hỏi lớp mình tên gì thì phải?"
Câu hỏi bất ngờ khiến không khí phấn khởi của cả lớp trở thành khoảng không im lặng trong một lúc, ánh mắt của các học sinh đổ dồn về phía nhau, không biết phải trả lời như thế nào. Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên từ một vài bạn trong lớp, những ánh mắt lẫn lộn giữa ngạc nhiên và bối rối hướng về phía thầy giáo. Nhưng đa số đều cạn lời, bất ngờ trước câu hỏi không tưởng này.
Giữa đám đông, Đàm Trung Kiên, chàng trai vui vẻ và hoạt bát, đã không ngần ngại phá vỡ sự im lặng. Cậu ta đứng lên với nụ cười tươi rói, giọng nói vang vọng: "Thầy ơi, lớp tụi em là Nhất Niên Khóa Lã Thủy Đàm, hay gọi tắt là lớp 105C! Nhưng thầy cũng có thể gọi chúng em là lớp 'The Masters of Excellence' nếu thầy muốn!" Câu nói của Kiên khiến cả lớp phì cười, xua tan đi không khí ngại ngùng.
Võ Viết Hưng, chàng trai thẳng thắn và nóng nảy đứng ngay sau Kiên, không ngần ngại góp ý: "Nếu ai đó thấy tên lớp không quan trọng, vậy thì họ không cần phải hỏi hay nhớ làm gì?" Với ánh nhìn nghiêm túc và căng thẳng. Ánh mắt của Hưng quét qua những bạn học xung quanh, thể hiện rõ sự bức xúc đối với những ai không tôn trọng danh tính và nỗ lực của lớp. Cảm giác bất mãn đó khiến không khí trở nên nặng nề một chút, nhưng cũng khiến các bạn khác nhận ra sự nghiêm túc trong từng lời nói của Hưng.
Trong khi đó, Ly Kiều Hoa, cô gái xinh xắn nhưng có phần đỏng đảnh, đang soi vẻ đẹp của mình qua hình phản chiếu của chiếc màn hình điện thoại. Cô đang cố chụp được những tấm hình bản thân trong bộ võ phục Hòa Thuật, tận dụng ánh nắng chói chang để tôn lên vẻ đẹp của mình. Mỉm cười khinh bỉ trước những hình ảnh mình tạo ra, Kiều Hoa lẩm bẩm: "Có ai cần biết tên lớp đâu? Dù cho có cố gắng đến mấy, các người vẫn sẽ chỉ là những ao nước lã xuất sắc nhất trong giới Hòa Thuật."
Giọng điệu của cô ta ngập tràn sự thiếu kiên nhẫn, như thể mọi chuyện xung quanh đều không đáng để cô bận tâm. Ly Kiều Hoa dường như chỉ quan tâm đến bản thân và hình ảnh của mình, đôi khi khiến các bạn trong lớp phải lắc đầu ngao ngán. Dù cho thái độ của cô có phần châm chọc, không ai có thể phủ nhận rằng Kiều Hoa là một nhân tố thu hút sự chú ý trong lớp, với vẻ đẹp và sự tự tin không thể chối cãi.
Võ Viết Hưng, không thể chịu nổi cái cách mà Kiều Hoa coi thường sự nỗ lực của cả lớp, ngay lập tức phản bác: "Thế thì cậu có muốn trở thành một cái ao bùn không? Ngoài khuôn mặt và mấy lời đó thì cậu có gì tốt hơn chúng tôi!" Cậu ta nhướng mày, sắc mặt đầy bực bội.
Ly Kiều Hoa chỉ nhún vai, hoàn toàn không bận tâm đến phản ứng của Hưng. "Tôi chỉ nói lên sự thật. Đôi khi, sự thật đau đớn hơn cả những giấc mơ," cô ta trả lời, vẫn kiêu ngạo và bình thản như thường lệ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT