Những giọt mưa tí tách tí tách rơi trên mặt ô đen kịt, trong không gian được ngăn cách bởi chiếc ô, rất yên tĩnh.
Quý Tinh Diêu tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mắt.
Anh rất đẹp trai, đẹp trai đến mức khó tin, là kiểu đẹp trai mà nếu anh là bạn trai của cô thì dù cô nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Nhìn anh rất quen mắt, nhưng Quý Tinh Diêu hoàn toàn không có tí kí ức nào về anh.
Nhưng có một điểm làm cho Quý Tinh Diêu cực kỳ kinh ngạc, cho dù diện mạo và khí chất của người đàn ông này đều thuộc kiểu cực kỳ có tính công kích, nhưng Quý Tinh Diêu lần đầu tiên gặp anh, trong lòng lại không dâng lên cảm xúc cảnh giác cùng bất an.
Quý Tinh Diêu với ánh mắt tò mò, tìm tòi nghiên cứu, không biết xấu hổ mà thăm dò vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, con ngươi của người đàn ông này giống như một vùng biển sâu, dưới đáy biển cuồn cuộn cảm xúc mạnh mẽ, phức tạp, nhưng Quý Tinh Diêu có thể thấy được, đó chỉ là một chút sóng trên mặt biển, Quý Tinh Diêu không cách nào hiểu được toàn bộ, nhưng cô nhìn ra được sự quan tâm của người đàn ông này đối với mình cũng không phải là giả vờ.
Người này nhất định là người mình rất quen thuộc, Quý Tinh Diêu nghĩ.
Ánh mắt Quý Tinh Diêu ảm đạm xuống, lúc cô rơi vào đường cùng, che mưa chắn gió cho cô, đưa cô về nhà, nhất định là người rất quan trọng với cô, nhưng rất xin lỗi, cô lại quên hết mọi thứ về anh.
Nhưng cho dù như vậy, cho dù biết lời này trước mắt có chút làm tổn thương tình cảm, nhưng Quý Tinh Diêu vẫn không có cách nào không hỏi, thanh âm của cô hơi nhỏ, có chút chột dạ, “Thật ngại quá, anh là? ”
Khoảnh khắc nói ra lời này, Quý Tinh Diêu liền hối hận, việc bị cô quên mất đối với người đàn ông này dường như là một chuyện rất buồn, trong khoảnh khắc cô nói ra, áp lực quanh người anh càng trở nên trì trệ trầm thấp, sắc mặt anh càng tái nhợt, khóe miệng rủ xuống cùng ánh mắt khổ sở thất vọng, giống như những con dao, đâm từng nhát từng nhát vào tim Quý Tinh Diêu.
‘Mình sao có thể quên anh ấy chứ’, trong đầu Quý Tinh Diêu đột nhiên xuất hiện những lời này.
Quý Tinh Diêu trong lòng rất khó chịu, khổ sở áy náy thúc giục cô, giục cô mau chóng giải thích rõ ràng, để cứu vãn sự tổn thương mà câu nói trước đó mang đến.
Quý Tinh Diêu muốn bù đắp lại sự tổn thương trong lòng gấp gáp, cho nên theo bản năng dùng một tay nắm lấy mu bàn tay anh, đó là thái độ thân mật thành khẩn không giữ lại bất cứ điều gì, cô không ý thức được tư thế của họ lúc này có chút thân mật, chỉ muốn đem suy nghĩ trong lòng nói cho anh biết, “Tôi vừa bị tai nạn giao thông, bác sĩ nói tôi bị mất trí nhớ chọn lọc, quên mất rất nhiều chuyện… Tôi không cố ý quên anh. ”
Người đàn ông nghe vậy, vẻ mặt hơi giật mình, nhưng trong nháy mắt, sự mất mát và thương tâm trong con ngươi anh giống như băng giá gặp được mùa xuân ấm áp, từ đó dần tan chảy. Ánh mắt anh khẽ động, khóe miệng cũng bắt đầu nhếch lên, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng.
Thì ra anh cười rộ lên lại đẹp như vậy, tuy rằng cô quên mất rất nhiều thứ, nhưng cô có thể thấy được khí chất lộ ra từ khóe lông mày của anh lúc này, anh nhất định là một người tùy ý lại phô trương, giống như một con báo săn vừa lười biếng vừa kiêu ngạo trên thảo nguyên rộng lớn.
Quý Tinh Diêu bị nụ cười này mê hoặc, quên thu về ánh mắt của mình, liên tục nhìn chằm chằm.
Giờ khắc này, các loại ý niệm không chịu khống chế mà cuồn cuộn hiện ra trong đầu Quý Tinh Diêu, sau một tháng tỉnh lại, thông tin vụn vặt về những việc xảy ra xung quanh lại hiện ra.
【Mẹ, là chị gái ở đối diện sao? Tại sao cô ấy thuê phòng lại không ở? 】
【… Lần trước tôi gặp bạn trai chị ấy đưa chị ấy về, trông rất đẹp trai. 】
【Diêu Diêu, làm hòa với bạn trai chưa? 】
……
Những thông tin vụn vặt này được một từ khóa ‘bạn trai’ xâu chuỗi lại với nhau, Quý Tinh Diêu hoảng hốt mới thật sự ý thức được một vấn đề luôn bị cô xem nhẹ, cô hẳn là đã có bạn trai.
Nhưng anh ta là ai, vì sao còn không xuất hiện?
Hoặc anh ta đã xuất hiện… Quý Tinh Diêu vô thức đem tầm mắt tập trung lên người đàn ông, ý nghĩ hoang đường: Người này đột nhiên xuất hiện, thân mật gọi cô Diêu Diêu, muốn dẫn cô về nhà, khiến cho cô cảm thấy quen thuộc với anh…
Anh là bạn trai của cô sao?
Quý Tinh Diêu hoàn hồn, mặt đột nhiên đỏ bừng, không chỉ bởi vì suy nghĩ vừa rồi, mà còn bởi vì cô không để ý đem lời trong lòng hỏi ra.
Trong không khí trầm mặc đến mức khiến Quý Tinh Diêu xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, càng không có một chút dũng khí ngẩng đầu nhìn phản ứng của người đàn ông. Trong lòng cô vừa hối hận lại bất an, vạn nhất không phải thì sao?
Không… Chắc chắn không phải…
Quý Tinh Diêu chán nản nghĩ, với bản lĩnh cùng vận khí của cô, làm sao tìm được bạn trai đẹp trai như vậy?
Rốt cuộc cô lại động kinh cái gì chứ, làm sao có thể hỏi ra vấn đề lạ lùng như vậy?
Anh có cảm thấy cô quá lỗ m ãng, quá thất lễ, anh có cảm thấy lúng túng hay không?
Liệu anh có nghĩ cô đang thổ lộ hay không…
Nhưng dáng vẻ lúc này của cô so với con cún lang thang tuyệt đối càng thảm hại hơn…
Quý Tinh Diêu ảo não hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, thật sự là vô cùng thảm hại.
“Nếu không thì sao?”, Giọng nói trầm thấp pha chút ý cười vang lên trên đỉnh đầu của Quý Tinh Diêu.
Quý Tinh Diêu chìm đắm trong sự hối hận, đến nỗi hoàn toàn quên mất phản ứng của một người trong cuộc khác, một lúc lâu sau cô đột nhiên ngẩng đầu lên trong mắt tràn ngập sự không thể tin được, anh vừa nói cái gì?
Anh nói, ‘Nếu không thì sao? ’
Vì vậy, ý của anh là nói…
Người đàn ông cúi đầu xuống nhìn cô, một lúc lâu sau nở nụ cười, ánh mắt có chút khổ sở, “Tôi còn tưởng em thật sự đã quên mất bạn trai của mình rồi. ”
Ầm ầm!
Trên không trung tiếng sấm ầm ầm cũng không bằng tiếng sấm trong đầu Quý Tinh Diêu, Quý Tinh Diêu bị chấn động, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, mắt cũng không chớp một cái.
Người đàn ông nghĩ cô bị sấm sét dọa sợ, một một tay cầm ô, cởi áo khoác.
Áo khoác kia còn mang theo nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trên người anh, choàng lên cơ thể ướt đẫm bao bọc cô một cách kín kẽ, gió lạnh thấu xương, cũng không thể xuyên qua áo gió này, làm tổn thương cô.
Anh thấp giọng an ủi bên tai cô, “Đừng sợ. ”
Đồng tử Quý Tinh Diêu khẽ co lại, lỗ tai trong phút chốc liền biến sắc, giống như hạt mã não đỏ, cô không được tự nhiên cúi đầu xuống, giống như là muốn giấu đi lỗ tai của mình.
Người đàn ông nhét ô vào trong tay Quý Tinh Diêu, một tay với lấy vali trên tay Quý Tinh Diêu, một tay che chở Quý Tinh Diêu lấy đi cái nạng trên tay cô, sau đó đem đồ vật cầm gộp vào một tay, xoay người nói với Quý Tinh Diêu: “Anh cõng em trở về. ”
Quý Tinh Diêu không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Người đàn ông cũng nhìn thoáng qua, “Nhìn cái gì vậy? ”
Nhìn xem có phải là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống không.
Đôi mắt trong suốt của Quý Tinh Diêu nhìn vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, cô muốn cùng anh trở về không?
Cho dù anh mang lại cho cô một loại cảm giác quen thuộc, nhưng lời anh nói thật sự là thật sao?
Cô có thực sự may mắn như vậy không?
Cô có nên tin anh không?
Người đàn ông nhìn con mắt thuần khiết như bảo thạch của Quý Tinh Diêu, cô cẩn thận từng li từng tí, dáng vẻ mong đợi tin tưởng, ỷ lại lại tràn đầy cảnh giác, cực kỳ giống một con mèo lang thang trốn ở một góc đối mặt với người đưa tay ra với mình tràn đầy sự do dự cùng thăm dò.
Anh không khỏi vươn lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng, như sợ dọa đến cô, “Chúng ta về nhà. ”
Lỗ tai Quý Tinh Diêu đỏ lên, cho dù cô có mười nghìn câu hỏi, nhưng nhiệt độ và xúc cảm trong lòng bàn tay người đàn ông cho cô cảm giác rất dịu dàng, giống như cô rất quan trọng với anh vậy.
Con gái hầu như không cách nào cự tuyệt cảm giác được người khác trân trọng, Quý Tinh Diêu dao động, nhưng lý do lại không đơn giản như vậy.
Lý do thực tế hơn là, trong lúc cô lâm vào cảnh tuyệt vọng, anh có thể là lối thoát duy nhất mà vận mệnh ban cho cô, mặc dù cô không biết con đường này sẽ dẫn cô đi về đâu.
… Nhưng so với tình cảnh trước mắt thì tốt hơn nhiều, Quý Tinh Diêu nghĩ.
Nhìn người đàn ông coi như xa lạ này, Quý Tinh Diêu vẫn lựa chọn tin tưởng anh, cô gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừm. ”
Người đàn ông mỉm cười và hỏi cô, “Em có nhớ tên tôi không?” ”
Mưa vẫn rơi, gió lạnh vẫn tiếp tục thổi, trên đường không còn người qua lại, con đường nhỏ hẹp thế mà có chút trống trải, Quý Tinh Diêu cầm ô, Hạ Kiêu cõng Quý Tinh Diêu, trong lúc hoảng hốt có một loại ảo giác trên đời chỉ còn lại hai người.
Hạ Kiêu đi không nhanh, nhưng bước chân lại rất ổn định, giống như mỗi một bước đều cẩn thận cân nhắc, anh nhìn rất gầy, trên thực tế cũng thực sự gầy, chân của Quý Tinh Diêu đặt bên hông anh cảm giác được kích thước vòng eo gầy kia, vai anh rất rộng, cánh tay cứng rắn mạnh mẽ, anh có thể một bên cõng Quý Tinh Diêu, một bên còn kéo vali lớn của cô, đi xa như vậy, hô hấp cũng không thay đổi.
Quý Tinh Diêu nằm sấp trên vai Hạ Kiêu, dưới bàn tay là nhiệt độ cơ thể xa lạ, quanh mũi là mùi bạc hà nhàn nhạt trên người người đàn ông, Quý Tinh Diêu một tay bám lấy vai anh, một tay nắm chặt chuôi ô, cẩn thận điều chỉnh góc ô, không muốn để anh bị ướt.
Lúc Quý Tinh Diêu điều chỉnh góc ô thì liếc thấy quai hàm căng thẳng của anh, không khỏi hơi xuất thần.
Cô hình như quên hỏi gì đó.
Công việc của anh là gì? Làm sao họ biết nhau? Đã ở bên nhau bao lâu rồi?
Một tháng này anh đi đâu, vì sao bây giờ mới xuất hiện bên cạnh cô?
Bọn họ đã cãi nhau sao?
Bọn họ không sống cùng nhau sao?
Hay bọn họ đã chia tay? Chia tay rồi tại sao bây giờ lại tìm đến cô?
Vậy nên hiện tại bọn họ là tình huống gì … cô phải chung sống với anh như thế nào …
Quý Tinh Diêu nghĩ một hồi, cảm thấy có chút khổ sở, đột nhiên phát hiện có thể lối thoát duy nhất cũng tràn ngập nguy cơ, có lẽ tình cảm lúc trước xảy ra vấn đề, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Xe của Hạ Kiêu đậu cách đó không xa, là một chiếc Porsche màu đen. Hạ Kiêu thả Quý Tinh Diêu xuống, một tay đỡ cô đứng vững, sau đó mở cửa xe bảo vệ cô ngồi lên xe.
Quý Tinh Diêu không chịu ngồi vào trong, hỏi cô làm sao vậy, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Trên người tôi đều bị ướt, sẽ làm bẩn đệm xe. ”
Đã lạnh thành như vậy, còn quan tâm cái đệm xe rách nát này, Hạ Kiêu giống như bị chọc tức, dáng vẻ đè lông mày có chút hung dữ, “Như thế nào, chiếc xe này làm bằng da rồng, so với người và vàng còn quý hơn? ”
Anh thật hung dữ.
Quý Tinh Diêu theo bản năng lui về phía sau một bước nhỏ, giống như một con mèo sợ hãi.
Hạ Kiêu thấy bộ dáng kinh hãi của cô, thầm mắng mình một tiếng, tận lực làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng một chút, “Lên xe đi. ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT