Quý Tinh Diêu từ trên xe xuống, xách theo một túi đồ lớn đi vào thang máy, cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hôm nay rõ ràng cô chỉ đến chỗ bác sĩ Lâm lấy thuốc, nhưng lúc trở về thuốc không lấy được, ngược lại còn xách theo một túi quà lớn không biết là cái gì, tất cả đều do dì Lâm chú Đỗ còn có chú Chu nhét cho.
Quý Tinh Diêu ánh mắt mê mang nhìn đồ vật trên tay, mấy vị trưởng bối này đối với tiểu bối thật tốt.
Thang máy rất nhanh đã đến nơi, ấn khóa vân tay mở cửa vào bước vào, Quý Tinh Diêu để đồ trên tay xuống đất, sau đó đóng cửa lại, rất tự nhiên hét lên: “Em đã trở lại.” ”
Đèn điều khiển bằng giọng nói trong phòng khách được bật sáng, nhưng trong phòng không có một bóng người, yên tĩnh trống rỗng.
Quý Tinh Diêu xách đồ vào phòng khách, nhìn phòng khách trống rỗng, thần thái trong mắt hơi ảm đạm đi một chút, cô chán nản ném mình xuống sô pha, ôm gối ôm lăn qua lăn lại vài cái, sau đó nhìn trần nhà nhỏ giọng lẩm bẩm, Hạ Kiêu sao còn chưa trở về.
Đã 8 giờ 30 rồi.
Nhưng anh lâu như vậy cũng không trở về gặp người nhà, vậy nhất định phải ở lại lâu hơn.
Quý Tinh Diêu trong lòng tự nhủ, anh áy không giống như mày, anh ấy có người nhà, anh ấy cần dành thời gian cho gia đình mình, mày phải hiểu chuyện một chút.
Cô nghĩ như vậy, trong đầu đột nhiên xuất hiện giọng nói của một người đàn ông, giống như chỉ trích, giống như thất vọng, “Em quá không hiểu chuyện rồi.”
Quý Tinh Diêu từ trên ghế sofa ngồi dậy, đặt gối ôm trở về, vuốt phẳng lại vết lõm trên sô pha, đem sofa sắp xếp lại như cũ, sau đó phồng má, giống như là có chút không vui đá nhẹ chân sofa, “Anh mới không hiểu chuyện ý.”
Nói xong Quý Tinh Diêu bịt lỗ tai chạy về phòng mình.
Quý Tinh Diêu cởi áo khoác ra, chôn mình trong chăn, cô lại nhớ tới ký ức trước kia, vì sao ký ức trước kia tất cả đều tệ như vậy?
Quý Tinh Diêu hiện tại đã có thể phân biệt rõ ràng giọng nói trong trí nhớ kia thuộc về người bạn trai cũ cặn bã trong truyền thuyết kia của cô, mà không phải là của Hạ Kiêu.
Kỳ thật hiện tại Quý Tinh Diêu không quá muốn nhớ lại những ký ức trước kia nữa, bởi vì những ký ức bị cô quên đi, cũng không phải là những việc vui vẻ gì, nếu đã là như vậy vẫn là không nên nhớ lại thì tốt hơn.
Cô hiện tại rất tốt cũng rất hạnh phúc. Bạn trai của cô đẹp trai săn săn sóc lại dịu dàng, quan trọng là, anh rất rất yêu cô, Quý Tinh Diêu nghĩ tới đây không nhịn được cười trộm ra tiếng.
Hơn nữa chân cô cũng khỏi rồi, cô có thể tiếp tục khiêu vũ, hiện tại cô đang làm trợ giảng ở Tư Hàm, mỗi tháng lương cơ bản là 5 nghìn tệ, bình thường còn đăng một số video lên trạm B, thỉnh thoảng nhận hai đơn quảng bá, tất cả cộng lại, tổng thu nhập một tháng cũng trên 2 vạn, số tiền trong thẻ ngân hàng cũng luôn cố định trên năm con số, rất có cảm giác an toàn.
Cô cảm thấy tiền đồ hiện tại của mình rất tốt, chỉ cần không quay đầu lại luôn đi về phía trước là được rồi, những thứ khiến người ta không vui lúc trước không đáng để cô bận tâm.
Hơn nữa cô rất bận, cũng không có thời gian để ý, cô phải làm việc, phải đăng video, cắt ghép video, phải khiêu vũ, phải ở bên bạn trai, cô làm gì có thời gian suy nghĩ những thứ không quan trọng lúc trước?
Quý Tinh Diêu ngáp một cái, đem mình vùi vào trong chăn, thật buồn ngủ…
Quý Tinh Diêu nhịn không được díp mắt lại, có điều cô nhớ rõ mình còn chưa tẩy trang, cũng chưa tắm rửa, cô vẫn chưa thể ngủ, cô chưa thể ngủ…
Có lẽ cô có thể chợp mắt một lúc, chờ lúc Hạ Kiêu trở về sẽ kéo cô ra khỏi chăn, cô… lại… đi… tẩy…
Quý Tinh Diêu đầu tựa vào gối đầu ngủ thiếp đi.
Không nghĩ đến vừa ngủ liền ngủ một mạch cho đến sáng.
Khi cô lần nữa mở mắt ra đã là 7 giờ sáng.
Cô đầu tóc bù xù, mơ màng nhìn bầu trời đã sáng trưng bên ngoài cửa sổ, ngồi nửa ngày cũng chưa phản ứng lại, Quý Tinh Diêu cào cào tóc, mơ hồ bước xuống giường, chuyện gì vậy?
Chờ Quý Tinh Diêu nửa mở to mắt nhập nhèm đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn bộ dạng vẫn còn mặc quần áo hôm qua, cũng chưa tẩy trang, đầu tóc như tổ chim trong gương, mới giật mình nhớ tới bản thân đã quên cái gì đó.
“A…”
Quý Tinh Diêu hét lên một tiếng, vội vàng tìm khăn tẩy trang tẩy trang, lại đi tắm rửa đánh răng rửa mặt.
Nửa tiếng sau, Quý Tinh Diêu với mái tóc sấy gần khô đi ra khỏi phòng tắm, liếc nhìn thời gian đã là bảy rưỡi sáng rồi, bình thường lúc này Hạ Kiêu hẳn là đã dậy rồi.
” Hạ Kiêu?”
Quý Tinh Diêu đến phòng khách cùng phòng bếp tìm một vòng, không nhìn thấy người, giọng của cô vọng lại trong căn phòng trống trải, không ai đáp lại.
Cô đi phòng ngủ chính ở lầu hai, chăn trên giường trải phẳng, gần như không có một chút nếp gấp nào, không có dấu vết có người từng ngủ.
Quý Tinh Diêu lại đi đến cửa chính, mọi thứ ở cửa chính không khác gì ngày hôm qua lúc cô trở về, bất luận là giày hay là chìa khóa khăn quàng cổ vị trí cũng không xê dịch dù chỉ một chút.
Quý Tinh Diêu nhíu mày, chẳng lẽ Hạ Kiêu ngày hôm qua không trở về?
Quý Tinh Diêu lấy điện thoại mở khóa, xem tất cả tin nhắn chưa đọc, xác định Hạ Kiêu không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào nói cho cô biết anh không trở về.
Quý Tinh Diêu mày nhíu chặt hơn, trực giác cảm thấy có chút không thích hợp.
Hạ Kiêu là người làm việc rất thỏa đáng, anh luôn để ý chăm sóc cô cẩn thận, cho nên đối với chuyện của cô càng cẩn thận hơn rất nhiều, có đôi khi anh để ý đến cả những chuyện vụn vặt giống như chăm sóc một đứa trẻ cái gì cũng không biết, cũng như tối ngày hôm qua anh bận đến như vậy, còn sợ Quý Tinh Diêu đến nhà bác sĩ Lâm không an toàn, cố ý dặn dò Quý Tinh Diêu không được một mình đến nhà bác sĩ Lâm, lại tự mình liên hệ với tài xế đi đón cô.
Hạ Kiêu chu đáo như vậy nếu không về nhà ngủ sao có thể không nhắn tin cho cô chứ?
Quý Tinh Diêu trong lòng lo sợ, có chút đứng ngồi không yên, Hạ Kiêu đã xảy ra chuyện gì sao?
Cô trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Kiêu, âm thanh máy móc đô đô chậm rãi vang lên, Quý Tinh Diêu tay bất an nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng thúc giục mau nhận, mau nhận.
Nhưng tận đến khi chuông tự động tắt, cũng không có ai bắt máy.
Quý Tinh Diêu thật sự hoảng hốt, Hạ Kiêu đã xảy ra chuyện gì sao?
Sau khi Quý Tinh Diêu mất trí nhớ ở bên cạnh Hạ Kiêu, cô hầu như không rời khỏi Hạ Kiêu quá lâu. Hạ Kiêu đối với Quý Tinh Diêu không chỉ là người thân cận nhất của cô, mà còn gần như có thể nói là trụ cột tinh thần sau khi cô mất trí nhớ tỉnh lại. Hạ Kiêu giống như một người khổng lồ, chống đỡ thế giới nhỏ bé của cô.
Giờ phút này, anh không rõ nguyên nhân mất tích, đả kích Quý Tinh Diêu vượt xa sự tưởng tượng của cô.
Cô sốt ruột đến nỗi dậm chân tại chỗ, vành mắt bất giác đỏ lên, cô nắm chặt điện thoại, hít thở sâu, nhỏ giọng an ủi bản thân, “Đừng nóng vội, đừng nóng vội.”
“Anh ấy chỉ là về nhà, có thể xảy ra chuyện gì được?”
“Ngày hôm qua anh ấy đi gấp như vậy, lúc nói chuyện cũng vội vàng như vậy, nhất định là trong nhà có việc gấp.”
“Có thể tình huống trong nhà quá khẩn cấp, hiện tại anh ấy vẫn còn bận, không có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại, chờ thêm một chút, anh ấy hết bận, lúc nhớ đến sẽ gọi điện thoại tới.”
Quý Tinh Diêu dần dần bình tĩnh lại, cũng không hoảng hốt như vậy nữa, cô nghĩ cô đợi thêm một buổi sáng nữa, nếu Hạ Kiêu còn không gửi tin nhắn cho cô, cô có thể gọi điện thoại hỏi trợ lý của Hạ Kiêu, hoặc là tài xế của Hạ Kiêu, hoặc là ông chủ của Hạ Kiêu, bọn họ chắc chắn sẽ có một người biết tin tức của anh.
Có điều lúc này Quý Tinh Diêu mới đột nhiên phát hiện, thì ra thế giới của Hạ Kiêu lớn như vậy, mà cô chỉ tiếp xúc với một phần nhỏ trong thế giới của anh, có lẽ thậm chí là một phần rất nhỏ, mà lúc trước cô lại gần như coi một phần nhỏ này là toàn bộ cuộc sống.
Có một sự thật khiến Quý Tinh Diêu trong lòng ít nhiều có chút chua xót chính là, kỳ thật cô đối với thế giới của Hạ Kiêu, biết rất ít.
Phát hiện này cũng không phải nói Quý Tinh Diêu hoài nghi tâm ý của Hạ Kiêu đối với mình, cô chỉ là có chút thất vọng với bản thân.
Kỳ thật nếu cô chịu quan tâm anh nhiều hơn, nhất định sẽ biết, vì sao trong mấy tháng bọn họ ở bên nhau, Hạ Kiêu gần như chưa bao giờ nhắc tới người trong nhà? Tại sao anh không bao giờ đề cập đến việc về nhà?
Quý Tinh Diêu cũng không phải không phát hiện ra việc này, chỉ là cô sẽ không hỏi.
Tại sao cô lại không hỏi?
Cô vốn dĩ cảm thấy cô lựa chọn không hỏi, là lựa chọn không chạm vào sự riêng tư của anh, là lịch sự và cho nhau không gian, nhưng thật ra cũng không phải như vậy.
Là cô không đủ quan tâm, là cô lạnh lùng vô tâm.
Rõ ràng với quan hệ của hai người bọn họ, cô không nên giữ ở ngoài khoảng cách lịch sự, những thứ Hạ Kiêu không thể cũng không muốn biểu hiện cho người ngoài biết, cho dù mạo muội, cô cũng nên chủ động chạm vào, cho dù biết phản ứng của anh có thể sẽ không tốt, nhưng nguyện ý chấp nhận rủi ro bị đối xử lạnh nhạt cũng phải đi hỏi cho rõ ràng, đây mới đúng là biểu hiện nên có giữa những người thân thiết.
Quan hệ của hai người bọn họ, đều quá lịch sự, quá thích hợp, nhưng đây chính là biểu hiện của không tận tâm.
Quý Tinh Diêu vẫn cho rằng hai người bọn họ bây giờ thích nhau, là hai bên đều hướng tới nhau, nhưng thì ra cũng không phải, vẫn chỉ là Hạ Kiêu đơn phương chạy về phía cô, thì ra cô thủy chung vẫn đứng tại chỗ, nơi ban đầu lịch sự lại xa cách kia.
Trong lòng Quý Tinh Diêu có chút khổ sở, cô nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, thật ra cô thích anh, cô nguyện ý đi ra khỏi vòng tròn thoải mái chạm vào chuyện thương tâm anh không muốn nói cho người khác biết, cùng anh chia sẻ, cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác.
Cô muốn chạy về phía anh, tìm hiểu một Hạ Kiêu toàn diện và chân thật hơn.
–
Quý Tinh Diêu không yên lòng chờ một buổi sáng cho đến 12 giờ trưa, Hạ Kiêu cũng không gọi điện thoại, hoặc là gửi bất kỳ tin nhắn nào cho cô.
Quý Tinh Diêu gần như bấm đồng hồ lúc 12:00, gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Vương của Hạ Kiêu.
Lần này điện thoại chỉ đổ chuông ba tiếng đã được kết nối.
Quý Tinh Diêu nói ra lo lắng của mình, tim cô đập rất nhanh, kỳ thật cô càng sợ Tiểu Vương không biết Hạ Kiêu đi đâu.
May mắn mọi chuyện so với tình huống tồi tệ nhất mà cô dự đoán tốt hơn rất nhiều, Tiểu Vương nghe xong, vỗ ót mình một cái, “Xin lỗi chị dâu! Là lỗi của tôi, lỗi của tôi. ”
“Mọi việc xảy ra quá gấp, tôi cũng quên nói với chị một tiếng, đều trách tôi không tốt. Chị đừng sợ, không có việc gì, anh Kiêu hiện tại đang ở nhà, trong nhà anh ấy có hai đội bảo vệ, anh ấy có thể có chuyện gì được chứ, sáng nay tôi còn gặp anh Kiêu, chẳng qua bây giờ anh ấy bị thu điện thoại, không tiện gọi điện thoại cho chị, chị không cần sợ, chỉ cần ở nhà chờ anh ấy là được, anh Kiêu rất nhanh sẽ trở về thôi.”
Quý Tinh Diêu đáy lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy cái thở phào này thở được một nửa lại bị kẹt lại rất khó chịu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà trong nhà lại lấy đi điện thoại của anh?
Quý Tinh Diêu hỏi, Tiểu Vương cũng không nói, chỉ nói không có việc gì, để cho cô ở nhà chờ.
Quý Tinh Diêu không còn cách nào, nhưng nghe nói Hạ Kiêu không có việc gì cuối cùng cũng không quá lo lắng nữa, cô nói: “Vậy, tôi ở nhà chờ, anh có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại nói cho tôi biết, được không? Nếu anh không nói với tôi, tôi sẽ chỉ càng lo lắng hơn. ”
Tiểu Vương cười hì hì cam đoan, ” Anh Kiêu ở nhà, còn có thể xảy ra chuyện gì đây. Chị dâu cứ yên tâm, tôi sẽ gọi cho chị.”
Quý Tinh Diêu cau mày cúp điện thoại, trong lòng vẫn cảm thấy không yên tâm, lại không thể nói không yên tâm chỗ nào.
Chỉ tiếc Quý Tinh Diêu không biết có một từ gọi là flag, càng không biết loại dự cảm bất an này là bởi vì thứ tên flag này, lập rồi tất nhiên phải ngã.
Mỏ quạ đen của Tiểu Vương, bất tri bất giác đã lấy được một mạng.
Vốn dĩ chuyện này, Tiểu Vương cùng tài xế đều gạt cô, Quý Tinh Diêu dù thế nào cũng sẽ không biết được, nhưng không ngăn được có vài người hết lần này tới lần khác muốn cho cô biết, làm cách nào cũng phải để cô biết.
–
Tần Hoài Húc hôm qua từ Đức trở về, cũng không kinh động tới ai.
Anh ta mang theo một thân mệt mỏi xử lý xong công việc trong tay liền ngã xuống giường, ngủ một mạch đến trời đất tối om, mệt mỏi sau một tuần chạy ngược chạy xuôi mới dần hòa hoãn lại.
Chuyện Tần Hoài Húc sau khi tỉnh lại muốn làm nhất, chính là muốn gặp Quý Tinh Diêu.
Tần Hoài Húc đã mấy tháng rồi chưa gặp cô, trong mấy tháng này, ban đầu anh ta một lòng nhào vào công việc, không có thời gian rảnh nghĩ đến cô, đợi đến lúc công việc đi vào quỹ đạo, anh ta có thời gian rảnh rỗi, lại bị Chu Kế Nguyệt mạnh mẽ lão luyện hấp dẫn, ngọt ngào với cô ta một khoảng thời gian.
Nhưng đợi đến khi cảm giác mới mẻ ban đầu qua đi, sức hấp dẫn này cũng nhạt dần, Tần Hoài Húc mới phát hiện, sâu trong nội tâm anh ta nhớ nhất vẫn là Quý Tinh Diêu dịu dàng như nước không ai biết đến, đứng sau lưng anh ta.
Lúc đầu anh ta chỉ thỉnh thoảng nhớ đến cô, hoài niệm sự hiền dịu trong quá khứ, nhưng gần đây, càng gần ngày về nước, anh ta lại càng lo lắng vội vàng, giống như thằng nhóc mới biết yêu, trong lòng lúc nào cũng chỉ muốn thật nhanh về gặp cô, anh ta thậm chí nghĩ đến tình cảnh sau khi nhìn thấy cô, lại nhịn không được cười ra tiếng.
Tần Hoài Húc nói chuyện này với bạn bè, bạn bè cười nói: “Không phải có cái câu nói gì mà? Tiểu biệt thắng tân hôn. Xem ra yêu đương cũng không thể lúc nào cũng dính vào nhau, dễ chán, thỉnh thoảng nên tách ra một thời gian, không phải lập tức liền tốt lên đấy thôi.”
Tần Hoài Húc cũng cười theo, “Có một lần như vậy cũng tốt, cũng làm cho tôi hiểu được tình cảm của mình, tôi vẫn là để ý cô ấy nhất. Chuyện tiệc đính hôn lúc trước đúng là tôi khiến cô ấy tủi thân, cô ấy náo loạn với tôi, tôi cũng không nên nổi giận. Chờ tôi lần này trở về, còn không biết phải xin lỗi như thế nào mới có thể làm cho cô ấy bớt giận đây.”
Bạn bè cười nhạo, “Tần đại thiếu gia sao lại cần xin lỗi chứ?”
“Lúc trước cô ấy lặng lẽ đi theo bên cạnh anh ba năm, không nói từ trước đến nay cũng không đòi anh bất cứ thứ gì, vừa hiểu chuyện vừa nghe lời, ai mà không biết cô ấy cực kỳ yêu anh? Hai người xa nhau lâu như vậy, người khó chịu nhất chính là cô ấy mới đúng? Đến lúc đó anh vừa về nước, đến trước mặt cô ấy lượn một vòng, cũng không cần anh xin lỗi, cô ấy không phải vội vàng nhào lên người anh à.”
Tần Hoài Húc cười lắc đầu: “Sao có thể đơn giản như vậy, cô ấy rất bướng bỉnh.”
Bạn bè liếc mắt liền nhìn thấu Tần Hoài Húc đang đắc ý, “Chậc chậc chậc, tôi làm sao nghe ra được anh một chút cũng không lo lắng, còn như thể đều đã tính sẵn mọi chuyện vậy?”
Tần Hoài Húc híp mắt không nói lời nào, một lát sau mới cười nói: “Cậu nói đúng, cô ấy rất yêu tôi.”
Bạn bè một một hồi không chịu nổi “chậc” một tiếng.
Tần Hoài Húc thu hồi suy nghĩ, lắc đầu, đè nén nỗi nhớ nhung điên cuồng với Quý Tinh Diêu trong lòng, trước tiên xử lý tốt mọi việc của bản thân, gửi tin nhắn cho Chu Kế Nguyệt.
Trước khi gặp lại Quý Tinh Diêu, có một chuyện, cần anh ta xử lý ổn thỏa trước.
Nửa tiếng sau, nhà hàng Tây gần nhà Chu Kế Nguyệt, một đôi nam nữ ngồi ở vị trí khá kín đáo.
Chu Kế Nguyệt trên người diện một chiếc váy đen đắt tiền, dưới chân đi đôi giày cao gót tám phân, tai đeo bông tai thạch anh tím, mái tóc dài xõa tung phía sau, đôi môi gợi cảm thoa thêm lớp son tint màu đỏ tươi diễm lệ, xinh đẹp bức người, nhưng dù xinh đẹp đến đâu, Tần Hoài Húc cũng không cảm thấy rung động, bình tĩnh nói ra lời mà mình đã sớm chuẩn bị sẵn.
Chu Kế Nguyệt không đáp lại, móng tay dài của cô ta được gọt giũa cẩn thận đẹp đẽ, lộ rõ những ngón tay thon dài xinh đẹp, cô ta chậm rãi dùng khăn lau đi vết rượu không tồn tại bên miệng, nét mặt bình tĩnh, giọng nói không gợn sóng, “Được, tôi đồng ý chia tay.”
Tần Hoài Húc hai tay đặt trên bàn, mười ngón tay đan chéo, giọng nói có chút trầm thấp, “Thật xin lỗi Kế Nguyệt, nếu có thể tôi cũng không muốn đi tới bước này. Dự án khu 7 là em giúp tôi lấy được, tôi bằng lòng nhượng lại 50% lợi ích của khu 7 cho em, coi như là thù lao của em.”
Chu Kế Nguyệt đáp ứng, “Được.”
Bữa cơm này hai người đều không có khẩu vị, vì thế nói chuyện xong rất nhanh liền rời đi.
Chu Kế Nguyệt nhìn Tần Hoài Húc dày công ăn mặc, từ áo sơ mi, đến âu phục, thậm chí tinh xảo đến cả cổ tay áo, kẹp cà vạt cũng được phối hợp tỉ mỉ, thậm chí anh ta còn xịt loại nước hoa mang hương thơm lãng mạn phù phiếm, dày công ăn mặc như vậy, đương nhiên không có khả năng là vì tới gặp bạn gái để chia tay.
Vì vậy, …
Chu Kế Nguyệt nói, “Anh muốn đi gặp Quý Tinh Diêu?”
Giọng điệu của cô ta gần như chắc chắn.
Tần Hoài Húc không trả lời cô ta, trong mắt còn mang theo một tia đề phòng.
Chu Kế Nguyệt lại cười nhạt một tiếng, “Phòng bị tôi như vậy làm gì? Sợ tôi sẽ làm gì với người trong lòng anh?”
“Tôi không rảnh rỗi như vậy, muốn ra tay thì sớm đã ra tay rồi.”
Trong mắt Tần Hoài Húc lóe ra tia lạnh, “Kế Nguyệt, em biết cái gì nên đụng, cái gì không nên đụng, đúng không?”
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại tràn đầy cảnh cáo.
Chu Kế Nguyệt cười buông tay, “Mọi người dễ hợp dễ tan, không cần phải ồn ào đến mức khó xử như vậy, tôi chỉ là tò mò hỏi một câu mà thôi.”
Tần Hoài Húc không nói gì, xoay người rời đi.
Chu Kế Nguyệt ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhìn phương hướng Tần Hoài Húc rời đi, cô ta biết Tần Hoài Húc đã tra được Quý Tinh Diêu đang làm giáo viên múa ở Tư Hàm. Có điều chỉ sợ anh ta không tra ra Quý Tinh Diêu hiện tại đã ở bên Hạ Kiêu.
Có điều, Chu Kế Nguyệt cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, cô ta cũng không có ý định nói cho anh ta biết.
Chu Kế Nguyệt uống xong ly rượu, đứng dậy cầm áo khoác rời đi, cô ta muốn đi xem kịch hay.
–
Bình thường buổi trưa Quý Tinh Diêu không về nhà ăn cơm trưa, thông thường đều là cùng các giáo viên của Tư Hàm đến cửa hàng nhỏ gần đó ăn chút gì đó.
Chỉ là Quý Tinh Diêu hai ngày nay không có khẩu vị gì, cô đã hai ngày không gặp được Hạ Kiêu, làm cái gì cũng không có tinh thần, cô rất nhớ anh, chưa từng nghĩ tới sẽ nhớ anh như vậy.
Cô gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Vương, Tiểu Vương vẫn là lý do kia, nói Hạ Kiêu không có việc gì, rất nhanh sẽ trở lại.
Nhưng rất nhanh này rốt cuộc là bao lâu.
Quý Tinh Diêu vùi mình như cây nấm nhỏ tại bàn làm việc, đồng nghiệp thật sự nhìn không nổi nữa, lúc này mới đem cây nấm nhỏ cả người phủ đầy mây đen này từ trong phòng làm việc kéo ra, dẫn cô ra ngoài ăn cơm.
Đồng nghiệp cùng nhau ríu rít thảo luận bữa trưa ăn ở quán nào, Quý Tinh Diêu cúi đầu bị đồng nghiệp kéo đi về phía trước, dáng vẻ ủ rũ đáng thương.
Cô nghĩ đến Hạ Kiêu, không chú ý tới tiếng nói chuyện của đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên dừng lại, cho đến khi đồng nghiệp chọc chọc thắt lưng cô, Quý Tinh Diêu mới mờ mịt ngẩng đầu lên, “Làm sao vậy?”
Đồng nghiệp nháy mắt với cô, “Có người gọi cô.”
Quý Tinh Diêu mờ mịt nhìn về phía trước, lại nghe thấy một giọng nói khác từ mặt bên truyền đến, “Tinh Diêu!”
Quý Tinh Diêu nghe tiếng nhìn qua, mới đầu nhìn, Quý Tinh Diêu còn tưởng rằng nhìn thấy Hạ Kiêu, lúc thân ảnh kia ngược sáng nhìn không rõ thật sự rất giống Hạ Kiêu.
Quý Tinh Diêu mắt đột nhiên sáng lên, nhưng chờ người nọ đi tới, cô mới phát hiện, người này căn bản không phải Hạ Kiêu, anh ta không trắng bằng Hạ Kiêu, cũng không cao bằng Hạ Kiêu, so với Hạ Kiêu cũng không đẹp trai bằng.
Sắc mặt Quý Tinh Diêu liền nhạt dần, ánh mắt cũng không còn sáng như vừa rồi, cô lạnh nhạt nói: “Anh là?”
Người này cô rõ ràng không quen, nhưng vừa nhìn cô liền cảm thấy không vui, thái độ của Quý Tinh Diêu đối với anh ta liền rất lãnh đạm.
Người nọ nghe vậy, rõ ràng sửng sốt, “Tinh Diêu? Em vẫn còn tức giận sao?”
Tần Hoài Húc rõ ràng nhìn thấy Quý Tinh Diêu lúc đầu nhìn thấy mình còn rất vui vẻ, nhưng chờ anh đến gần thì cô lại không vui rồi, còn làm bộ như không biết anh ta hỏi anh ta là ai.
Xem ra cô vẫn còn giận chuyện lúc trước.
Tần Hoài Húc thở dài, giọng mềm mỏng giải thích: “Lúc trước là anh không tốt, chỉ là việc xảy ra đột ngột, anh cũng không còn cách nào. Hiện tại anh đã xử lý xong mọi việc, lập tức liền trở về tìm em, đừng tức giận nữa được không?”
Quý Tinh Diêu cảm thấy rất khó hiểu, “Thật ngại quá, tôi không biết anh.”
Tần Hoài Húc cảm thấy bất đắc dĩ, tại sao tính khí của cô lại lớn như vậy, “Tinh Diêu, bây giờ anh và Chu Kế Nguyệt đã không còn quan hệ gì, người anh yêu là em, theo anh trở về được không, anh sẽ giải thích rõ ràng tất cả những chuyện với em.”
Quý Tinh Diêu nghe đến đây mới hiểu được, à, người lạ này hóa ra là bạn trai cũ của cô à?
Vậy thì càng khó hiểu, chia tay rồi còn dây dưa với người yêu cũ, vừa nhìn đã không phải loại tốt lành gì.
Quý Tinh Diêu sợ hãi lui về phía đồng nghiệp, kéo lấy mọi người rời đi.
Đồng nghiệp vẻ mặt tò mò quay đầu nhìn lại, thấy anh đẹp trai mặt đen lại đứng ở phía sau, khí thế thập phần đáng sợ.
Đi xa rồi, đồng nghiệp mới nhỏ giọng hỏi: “Tinh Diêu, bạn trai của cô?”
Quý Tinh Diêu lắc đầu, “Mới không phải, người yêu cũ kì quái mà thôi.”
Đồng nghiệp đều tỏ ra vẻ mặt: “Không phải chứ, cô cũng đã có bạn trai mới rồi, anh ta còn quấn lấy cô sao?”
“Chậc, dáng vẻ đẹp trai như vậy, không nghĩ tới là chó liếm.”
“Cho nên không thể yêu đương với loại người này, cô đã có cuộc sống mới rồi còn đến quấy rầy cô, đáng sợ, anh ta sẽ không chơi trò theo dõi nữa chứ! Tinh Diêu cô phải cẩn thận đấy! Không được mau báo cảnh sát! Loại cuồng theo dõi này thật đáng sợ!”
Quý Tinh Diêu ôm tay, nghiêm túc gật đầu, “Ừm.”
–
Chu Kế Nguyệt từ xa nhìn Tần Hoài Húc thất bại thảm hại trở về, ôm tay cười lạnh một tiếng, nhưng không định trở về, cô ta nhìn Quý Tinh Diêu đã tiến vào nhà hàng nhỏ, gọi điện cho Tô Tiểu Tiểu.
Sau khi gọi đồ ăn xong, Quý Tinh Diêu ra toilet bên ngoài rửa tay, lại không nghĩ đến gặp được người quen ở đây.
Tô Tiểu Tiểu thấy Quý Tinh Diêu, liền nhiệt tình chào hỏi, “Tinh Diêu, đã lâu không gặp.”
Quý Tinh Diêu không có gì để nói với người này, khách sáo chào hỏi liền muốn rời đi.
Không ngờ Tô Tiểu Tiểu chắn trước cửa, chặn đường Quý Tinh Diêu, cô ta cười nói: “Sao gặp tôi liền chạy nha, tôi có đáng sợ như vậy sao? Hay là…”
“Hay là cậu lại bị bạn trai cậu vứt bỏ lần nữa sợ tôi chê cười cậu.”
Tô Tiểu Tiểu nhìn Quý Tinh Diêu cười càng đắc ý, “Cô không phải vẫn còn chưa biết chứ?”
“Bạn trai Hạ Kiêu của cô bị gia đình ép hôn.”
Quý Tinh Diêu cảm thấy cô gái này có phải điên rồi hay không, cô ta đang nói nhảm cái gì, Quý Tinh Diêu vòng sang phía bên cạnh muốn rời đi, không muốn để ý tới cô ta, nhưng Tô Tiểu Tiểu lại dịch sang bên cạnh, lần thứ hai chặn đường Quý Tinh Diêu.
Tô Tiểu Tiểu. “Cô không phải là cái gì cũng không biết chứ?”
“Chậc chậc, đáng thương.”
“Cô thật sự cho rằng muốn gả vào hào môn tìm một người bạn trai có tiền là được sao? Tần Hoài Húc không cần cô, cô liền tìm Hạ Kiêu, nhưng cô cho rằng Hạ Kiêu thì cần cô sao?”
“Cô có biết gia đình Hạ Kiêu là gia đình thế nào không? Cô cho rằng loại xuất thân này của cô, đến cửa Tần gia cũng không vào được chẳng lẽ có thể vào được Hạ gia? Một gia đình như vậy căn bản không thể nào cần một người phụ nữ như cô, trừ khi cô tình nguyện làm một tình nhân không thể gặp người, không có danh phận!”
Tô Tiểu Tiểu càng nói càng đắc ý, tốc độ nói của cô ta rất nhanh, “Cô có biết Hạ Kiêu đi đâu không? Gia đình anh ta biết anh ta dính đến một người phụ nữ như cô liền gọi anh ta trở về giam lỏng rồi. Còn tìm cho anh ta mấy thiên kim tiểu thư xuất thân hào môn làm đối tượng xem mắt! Ông cụ nhà bọn họ nói rồi, khi nào anh ta đồng ý chia tay với cô cùng với thiên kim tiểu thư liên hôn, thì lúc đấy sẽ thả anh ta ra.”
Tô Tiểu Tiểu nói: “Cô đừng tự lừa mình dối người nữa, cô cho rằng chỉ cần cô quyến rũ được đàn ông, anh ta có thể vì cô mà đối nghịch mãi với gia đình sao? Cô nghĩ ba mẹ anh ta sẽ thỏa hiệp sao?”
“Kiểu gia đình này, gia phong nghiêm khắc, loại phụ nữ như cô coi như là anh ta có chết thì nhà anh ta cũng sẽ không cho cô vào cửa. Cô có lẽ còn không biết, Hạ Kiêu vì trốn ra ngoài, cũng ngã gãy một chân, kết quả thì sao? Ông cụ Hạ gia trói anh ta lên giường, nói anh ta dù ngã thành người thực vật, cũng vô dụng.”
Quý Tinh Diêu hốc mắt đầy nước mắt, càng thể hiện rõ dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, Tô Tiểu Tiểu trong lòng càng thêm chán ghét, cô ta nghĩ đến sắp xếp của Chu Kế Nguyệt, còn ra vẻ thân thiết vỗ vỗ lưng Quý Tinh Diêu, “Nhà Hạ Kiêu dù sao đi chăng nữa cô cũng không gả vào được, có điều cô muốn gả vào hào môn, Tần Hoài Húc chỉ sợ là lựa chọn duy nhất của cô, anh ta đã chia tay với Chu Kế Nguyệt, cô chỉ cần có thể nắm chặt anh ta, nói không chừng liền thật sự có thể gả vào hào…”
Tô Tiểu Tiểu còn chưa dứt lời, đã bị Quý Tinh Diêu đẩy mạnh ra, Tô Tiểu Tiểu lảo đảo hai bước đụng vào tường, trên đầu bị đập giống một phong bao lì xì lớn.
Tô Tiểu Tiểu đau đến mức ôm trán tức giận thét lên một tiếng chói tai, nhưng Quý Tinh Diêu đã sớm chạy xa, tức giận cũng vô dụng, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Quý Tinh Diêu chạy đến góc đường, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Vương, bởi vì trong lòng phập phồng kịch liệt, tay của cô đều đang run rẩy, cô dùng tay áo lau nước mắt, hít sâu một hơi, điện thoại kết nối, giọng của Tiểu Vương từ trong điện thoại truyền ra.
“Alo, chị dâu.”
Quý Tinh Diêu cố gắng giữ giọng của mình bình tĩnh, “Cậu nói thật với tôi, Hạ Kiêu có phải bị gia đình nhốt hay không.”
Tiểu Vương pha trò, “Làm sao có thể, ai nói bậy, chị dâu đừng tin, anh Kiêu hết thảy đều tốt.”
Quý Tinh Diêu hít sâu một hơi, “Cậu đừng gạt tôi nữa, tôi đều biết, Hạ Kiêu có phải bị gãy chân hay không.”
Tiếng hít thở của Tiểu Vương dừng lại, nửa ngày mới thở dài, “Chị dâu, chị đều biết rồi sao.”
Quý Tinh Diêu nghe vậy, không nhịn được, nước mắt lạch cạch bỗng chốc liền rơi xuống, “Anh ấy thật sự bị gãy chân?”
Có phải vì cô không?
Quý Tinh Diêu trong lòng quặn đau khổ sở.
Tiểu Vương cũng không biết an ủi như thế nào, “Chị dâu, chị đừng buồn, anh Kiêu ở nhà có một đội bác sĩ luôn ở bên cạnh, anh ấy khẳng định không có gì đáng ngại.”
Quý Tinh Diêu nghe vậy cơ hồ muốn ngất đi, vết thương nghiêm trọng cỡ nào, vậy mà cần một đội bác sĩ luôn ở bên cạnh? Cô cơ hồ bị những lời này của Tiểu Vương làm cho tim thắt lại.
Một câu an ủi này của Tiểu Vương khiến Quý Tinh Diêu sợ tới mức khóc càng dữ dội.
Tiểu Vương trong lòng sốt ruột, “Ai, chị dâu, không phải, chị đừng nóng vội, thật sự không có việc gì.”
Quý Tinh Diêu nức nở, hỏi: “Anh ấy như vậy là bởi vì gia đình anh ấy không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau sao?”
Tiểu Vương không nói gì.
Quý Tinh Diêu liền biết xem ra Tô Tiểu Tiểu lần này nói không sai.
Hai người cầm điện thoại, trầm mặc một hồi, Tiểu Vương cũng không có cách nào, chuyện này quá khó giải quyết.
Một lát sau, Quý Tinh Diêu khàn khàn mở miệng, “Tiểu Vương, cậu có thể nói cho tôi địa chỉ nhà Hạ Kiêu không?”
Tiểu Vương sửng sốt, “Chị dâu, chị muốn địa chỉ nhà anh Kiêu làm gì? ”
Giọng Quý Tinh Diêu rất nhẹ, nhưng ngữ khí lại rất kiên định: “Tôi muốn đi tìm anh ấy.”
–
“Buzz buzz.”
ChBaa con Chu Trọng Nguy và Chu Thời Tranh vừa kết thúc một cuộc họp, lúc này người trong phòng họp còn chưa tan hết, điện thoại của Chu Trọng Nguy đã vang lên.
Chu Trọng Nguy cầm điện thoại lên nhìn, là điện thoại của quản gia, quản gia biết lúc này ông đang họp nếu không có chuyện khẩn cấp thì bình thường sẽ không gọi điện thoại cho ông.
Chu Trọng Nguy nhận điện thoại, “Alo. ”
Giọng quản gia hơi sốt ruột từ trong điện thoại truyền ra, “Tiên sinh, kết quả DNA ra rồi!”
Chu Trọng Nguy chấn động mạnh mẽ, khẩn trương đến ngồi thẳng người, giọng nói của ông đều run rẩy, “Thế nào?”
Kỳ thật nếu giờ phút này ông không khẩn trương như vậy liền biết những lời này của mình là thừa thãi, lão quản gia kích động đến giọng cũng đã thể hiện hết thảy, hoặc là ông chỉ muốn nghe một câu trả lời xác thực hơn.
Giọng của quản gia mang theo nghẹn ngào, “Chúng ta tìm được tiểu thư rồi. Chúc mừng tiên sinh!”
“Oanh.”
Một khắc kia, loại vui sướng cực lớn này kích thích Chu Trọng Nguy không biết phản ứng như thế nào, nên khóc hay là nên cười, trước tác động cực lớn như vậy, ông tựa hồ cũng không biết làm sao nữa rồi.
Một lúc lâu sau ông mới tìm lại được giọng của mình, khàn khàn nói: “Cho tôi xem.”
Quản gia biết Chu Trọng Nguy muốn xem cái gì, là báo cáo giám định quan hệ cha con, quản gia nói: “Tôi đã gửi trên điện thoại di động của thiếu gia.”
Chu Trọng Nguy nhìn qua, quả nhiên chỉ thấy con trai mình Chu Thời Tranh vẻ mặt ngơ ngác nhìn một phần tài liệu quét trên điện thoại, hốc mắt đều đỏ lên.
Chu Trọng Nguy nhận lấy điện thoại của con trai, nhìn một dòng chữ trên phiếu giám định: Quan hệ cha con.
Chu Trọng Nguy không nhịn được, nước mắt nóng bỏng thiếu chút trào ra khỏi hốc mắt.
Một lát sau, ông phản ứng lại: “Tốt, tốt, tốt!”
Trong giọng nói Chu Trọng Nguy mang theo vui sướng bất tận, “Nhanh lên, chúng ta đi đón con bé, đón con bé trở về!”
Nói đến đây, giọng nói quản gia dừng lại, trong giọng nói kia lại có chút chua xót, “Nhưng tôi vừa mới nhận được tin tức, tiểu thư đi Hạ gia.”
Chờ Tô Tiểu Tiểu ôm trán đi ra, tức giận đến đầu váng mắt hoa, qua một hồi lâu mới nhớ tới gọi điện thoại nói cho Chu Kế Nguyệt biết cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ.
Chu Kế Nguyệt nghe xong lãnh đạm ừ một tiếng, “Sao giờ mới xong?”
Tô Tiểu Tiểu ôm trán, không nói gì.
Chu Kế Nguyệt cũng không tiếp tục truy hỏi, cúp điện thoại, gọi điện thoại cho một trợ lý khác theo dõi mọi chuyện của Quý Tinh Diêu, “Thế nào, cô ta đi tìm Tần Hoài Húc chưa?”
Trong mắt Chu Kế Nguyệt, loại phụ nữ vật chất như Quý Tinh Diêu, mất đi một cơ hội gả vào hào môn nhất định sẽ nắm chắc một cơ hội khác, cho dù là quay đầu ăn cỏ cũ, cô cũng nhất định ăn rất vui vẻ. Chỉ sợ bây giờ cô đã sớm vứt bỏ Hạ Kiêu, một lần nữa nương tựa vào vòng tay Tần Hoài Húc, như vậy cũng tiện cho cô ta đến lúc đó bắt gọn đôi cẩu nam nữ này.
Trợ lý chần chờ nửa ngày, mới nói: “Không có…”
Chu Kế Nguyệt không kịp phản ứng, tươi cười trên mặt cứng đờ, “Cái gì?!”
Trợ lý nói, “Cô ấy đã đi … Hạ gia.”
Chu Kế Nguyệt cao giọng: “Cô ta đi Hạ gia làm gì? Tự tìm nhục sao? Chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng cô ta đi Hạ gia, giống như trong phim truyền hình quỳ trước cửa Hạ gia một ngày, Hạ gia có thể bị cô ta cảm động, để cho cô ta gả vào sao?”
Chu Kế Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Tự tìm nhục mà thôi.”
Trợ lý không nói gì, Chu Kế Nguyệt nghĩ lại, hừ lạnh một tiếng, “Quên đi, anh gọi điện khiến cho Tần Hoài Húc cũng đến đi.”
Đến lúc đó, vậy thì có một vở kịch hay để xem rồi.
Trợ lý gật đầu, “Vâng ạ.”
Ngay khi trợ lý Chu Kế Nguyệt muốn cúp điện thoại, trợ lý đột nhiên nói một câu, “Không biết có nên nói với cô không, Chu tiên sinh vừa rồi cũng cùng Chu thiếu gia đến Hạ gia.”
Chu Kế Nguyệt nhíu mày, “Bọn họ đi làm gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT