Dịch: Dii

Mẹ Triệu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Chu Kế Nguyệt ngồi dưới đất, vô thức cắn móng tay. Từ nhỏ đến lớn, cô ta sẽ làm động tác này mỗi khi gặp phải chuyện khiến cô ta hoảng sợ, mẹ Triệu không khỏi nhíu mày gọi dì giúp việc mang hòm thuốc đến, “Chuyện gì đây?”

Chu Kế Nguyệt sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, “Mẹ, Tần Hoài Húc muốn chia tay với con, làm sao bây giờ?”

Mẹ Triệu cất cao giọng, “Muốn chia tay với con? Dự án khu 7 đó nếu không có con thì làm sao nó lấy được? Bây giờ dự án thì lấy tới tay rồi lại muốn chia tay với con? Nó thật sự là một đứa bạch nhãn lang*.”

*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có ‘điếu bạch nhãn’ thường hung tợn hơn cả. Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.

Chu Kế Nguyệt vẫn đang cắn móng tay có vẻ hơi sững sờ, “Con cho là anh ấy là sự lựa chọn tốt nhất của con. Con đối xử với anh ấy chưa đủ tốt sao? Tại sao anh ấy lại vì chút chuyện nhỏ này mà muốn phản bội con?”

Mẹ Triệu cười lạnh một tiếng, “Sớm đã nói với con rồi, đàn ông không đáng tin cậy, có tiền có của trong tay mới là thứ chân thật nhất, con lại không chịu nghe.”

“Bây giờ thì hay rồi, thằng nhóc Tần gia đó qua sông khinh sóng, dùng xong rồi thì không cần con nữa, con định làm sao?”

Giọng Chu Kế Nguyệt đột nhiên cao lên, “Anh ấy đừng hòng.”

Ngừng một chút, Chu Kế Nguyệt liếc mắt nghĩ ngợi, cô ta đột nhiên cầm điện thoại lên.

Mẹ Triệu nhận lấy hộp thuốc từ tay dì giúp việc vừa quay đầu lại đã thấy Chu Kế Nguyệt cầm điện thoại di động, vết máu trên ngón tay cọ vào màn hình, mẹ Triệu không khỏi nhíu mày nói: “Con làm gì vậy?”

Chu Kế Nguyệt không nói gì, ở trước mặt mẹ Triệu gọi điện thoại nói mấy câu bằng tiếng nước ngoài mà mẹ Triệu không hiểu được, Chu Kế Nguyệt cúp điện thoại, mẹ Triệu liền mở hộp thuốc giúp Chu Kế Nguyệt sát trùng băng bó, hỏi cô ta: “Con làm gì vậy?”

Chu Kế Nguyệt cụp mắt xuống giọng lạnh lùng, “Bọn họ không muốn để cho con sống tốt vậy thì bọn họ cũng đừng hòng sống yên.”

Nói xong Chu Kế Nguyệt đột nhiên cười lên, “Không phải anh ta muốn ở bên nhau với người phụ nữ đó à, được thôi, con thành toàn cho bọn họ vậy.”

Mẹ Triệu liếc nhìn Chu Kế Nguyệt, “Con điên rồi à?”

Chu Kế Nguyệt cười lạnh, “Người phụ nữ kia là loại hình gì, con nhìn một cái là ra liền.”

“Ai có tiền thì ở bên người nấy, Tần Hoài Húc có tiền thì được Tần Hoài Húc nuôi, Hạ Kiêu có tiền thì ở bên Hạ Kiêu, mẹ nói thử xem nếu một ngày nào đó người đàn ông bao nuôi cô ta không còn tiền nữa cô ta sẽ làm gì đây? Ruồng bỏ anh ta? Chắc là không chỉ như vậy đâu, nói không chừng sẽ cho anh ta cái sừng? Hahaaahaa đúng là thú vị.”

Mẹ Triệu vội vàng khiển trách, “Ai không có tiền cơ, Hạ gia có ưu điểm duy nhất là có tiền, ba con không phải kêu con không nên động vào Hạ gia rồi sao.”

“Con nào dám?” Chu Kế Nguyệt cười lạnh: “Mẹ cảm thấy Hạ gia như thế sẽ để một người phụ nữ không ra gì vào cửa? Không cần con động tay Hạ gia sẽ có cách tách hai người họ ra. Người phụ nữ đó vì tiền nhất định sẽ trở về bên cạnh Tần Hoài Húc, mẹ nói tới lúc đó Tần Hoài Húc đã phá sản rồi, haha, vậy thì tuyệt vời quá.”

Trong giọng nói của mẹ Triệu mang theo cảnh giác, “Con lại muốn làm gì?”

Chu Kế Nguyệt dang tay, “Con có thể làm gì được? Con trai bọn họ có bạn gái không lẽ nào bọn họ suốt đời không biết?”



Chồng của bác sĩ Lâm là giáo sư Đỗ Văn Sơn cũng giống bác sĩ Lâm vậy, cũng là bác sĩ, mà còn là bác sĩ rất giỏi, một chuyên gia về bệnh nhồi máu cơ tim đứng nhất cả nước, người hướng dẫn của các tiến sĩ, hiện đang dạy ở Yến Đại.

Với thân phận hiện nay của giáo sư Đỗ, thiết nghĩ người muốn tới chúc mừng sinh nhật ông ấy chắc chắn rất nhiều, nhưng giáo sư Đỗ và bác sĩ Lâm thì không thích náo nhiệt, cũng không thích khoa trương, thế nên sinh nhật của giáo sư Đỗ chỉ làm vài ba món đơn giản ở nhà, mời một vài người bạn và người thân vô cùng thân thiết tới ăn sủi cảo cũng coi như xong bữa tiệc sinh nhật.

9h tối ăn uống no say xong, người thân đều đi hết rồi, hai vợ chồng giáo sư Đỗ và bác sĩ Lâm tiễn mọi người ra cửa, lúc định quay về thu dọn bữa tiệc, thì lại có một tiếng gọi truyền tới, “Văn Sơn.”

Hai người cùng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, liền thấy một bóng đen cao gầy đi dưới ánh đèn mờ ảo, tay cầm theo một chiếc túi, khi đến gần hơn họ mới nhìn rõ đó là bạn cũ.

Giáo sư Đỗ cười một tiếng, “Sao giờ này ông mới tới.”

Bóng đen cao gầy đưa món quà trong tay cho giáo sư Đỗ, giọng nói vừa vừa chậm chậm, lộ ra ý vị tao nhã nhẹ nhàng, “Mọi người gia đình đoàn viên tôi tới làm cái gì.”

Bác sĩ Lâm cười nói: “Bên ngoài lạnh vào trong rồi nói.”

Giáo sư Đỗ vỗ vai bóng màu đen đó, cùng đi với người đó xuống lầu, “Lâu rồi không gặp, ông bận gì đấy, không phải con trai đang chuẩn bị tiếp nhận việc của ông sao, ông còn bận gì nữa?”

Bóng đen cao gầy ho một tiếng, “Cũng không bận gì, chỉ là mấy tháng trước bệnh một trận cơ thể không khoẻ lắm.”

Giáo sư Đỗ: “Sao rồi?”

Bóng đen cao gầy lắc đầu không nói gì.

Giáo sư Đỗ thở dài, “Có phải ông lại mơ thấy con gái rồi không?”

Bóng đen cao gầy không lắc đầu cũng không nói gì xem như là thừa nhận.

Bầu không khí hơi chìm xuống.

Ba người dần đi tới nơi có ánh đèn, dung mạo của bóng đen cũng dần hiện ra, là một ông chú rất có khí chất cao khoảng 1m78, rất là ôn hoà lịch sự, có thể nói là phong thái khác biệt khó mà tìm thấy ở lứa tuổi khác, chỉ là ông ấy có chút gầy, giữa lông mày cũng có chút nếp nhăn, tóc màu hoa râm, trông dáng vẻ không được tốt lắm.

Lúc này bác sĩ Lâm mới đột nhiên lên tiếng: “Trọng Nguy, vẫn chưa tìm được bé con à? Lần trước tôi có gặp một cô bé, lớn lên rất giống với Hoà Mộng Hàm, mà tôi nhìn thế nào…”

Bác sĩ Lâm quan sát Chu Trọng Nguy dưới ánh đèn, lớn tuổi rồi nên mắt không tốt mấy, lúc này mới nhìn ra manh mối, bà giật mình, thịch một cái, mới ghé vào thân hình cao lớn kia nói, “Nhìn thế nào, cũng thấy cô bé đó có đôi môi hơi giống ông…”

Chu Trọng Nguy nghe thấy, vội ngẩng đầu thật mạnh, tim đập thình thịch, cô con gái nhỏ của ông, từ lông mày cho tới chiếc mũi đều vô cùng giống vợ ông, chỉ có môi là giống ông…



Hạ Kiêu đã bỏ nhà đi nhiều năm.

Thực ra  ở cái tuổi này rồi, nói bỏ nhà ra đi có chút hài hước, đổi từ khác đi, thì là quan hệ gia đình có chút bế tắc, không chỉ lúc bình thường, mà ngay cả khi Tết đến hay dịp lễ khác cũng chẳng về nhà.

Thực ra cũng không phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ với gia đình, chuyện anh bỏ nhà ra đi, nội tình có chút phức tạp, nguyên cớ mâu thuẫn chủ yếu là do cái người cứng đầu trong nhà kia kìa.

Vì vậy, khi mẹ anh gọi cho anh, anh luôn trả lời.

Hạ Kiêu vốn định lười biếng nằm nhoài trên ghế sô pha xem kịch bản, Quý Tinh Diêu ở bên cạnh đọc sách, lúc điện thoại reo, Hạ Kiêu không để ý, bèn cầm lên nghe, nhưng lúc thấy rõ hình hiện lên khi điện thoại gọi tới, Hạ Kiêu vô thức ngồi thẳng lưng.

Trạng thái lười biếng ban nãy của anh thay đổi nhanh chóng, đi giày, phi thật nhanh xuống phòng sách ở tầng 1.

Quý Tinh Diêu chỉ nhìn anh tò mò, cuối cùng là ai có thể làm cho Hạ Kiêu đối xử nghiêm túc như vậy?

Hạ Kiêu tiếp điện thoại, “Mẹ.”

Giọng nói hơi già của Hoắc Ngọc Phân phát ra từ micrô, “Kiêu Kiêu đang ở nhà à con?”

Hạ Kiêu là đứa út, bố mẹ gần 40 tuổi mới có anh, cách quá xa tuổi của anh, nên giờ anh 24, thì bố mẹ cũng đã không còn trẻ nữa rồi.

Hạ Kiêu đáp một tiếng, “Đang xem kịch bản ạ. Gần đây cũng không bận lắm, gần đây cơ thể mẹ tốt hơn chưa?”

Hoắc Ngọc Phân: “Cũng tốt lắm, chỉ là mấy ngày nay thời tiết lạnh nên không ra ngoài đi dạo, chỉ đi ở trong vườn thôi. Quà mà lần trước con tặng mẹ đã nhận được rồi mẹ rất thích.”

Hạ Kiêu: “Mẹ thích là tốt rồi.”

Hoắc Ngọc Phân: “Kiêu Kiêu mẹ nghe nói con đang yêu đương?”

Hạ Kiêu cau mày khi nghe lời này, anh không giấu diếm chuyện tình cảm của mình, nhưng cũng không có cố tình đi nói cho ba mẹ anh, anh biết bởi vì anh không thường gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ cho người chú ý tới mấy chuyện của anh nhưng mẹ sẽ không bao giờ vì chuyện như này mà cố ý gọi điện thoại cho anh.

Hạ Kiêu luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề.

Quả nhiên lại nghe Hoắc Ngọc Phân nói: “Con lớn như vậy rồi mẹ sẽ không hỏi con, mẹ chỉ đợi tới khi nào con nguyện ý dẫn nghe về gặp mẹ nhưng mà…..”

Giọng bà chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng có sức truyền cảm vững chắc, “Có người đặc biệt nói với mẹ mấy câu không hay lắm.”

Tim Hạ Kiêu chùng xuống, quả nhiên là vậy, nhưng mà đáng tiếc….

Trong lòng Hạ Kiêu cười lạnh đáng tiếc là bọn họ tìm nhầm người rồi.

Lại nghe Hoắc Ngọc Phân nói: “Tính tình con dễ nổi nóng cũng dễ đắc tội người ta, đây là cơ hội cọ xát mài giũa mà con nên có mẹ sẽ không nhúng tay vào.”

“Chỉ là sợ lần này là cô gái kia đắc tội người ta rồi.”

“Mấy cái người tung tin đồn nhảm đó mẹ sẽ không tin bất cứ ai, mẹ chỉ có thể khích lệ và chống đỡ cho con, chỉ là bên phía ba con thì con cũng biết rồi.”

“Ba con là người hơi xem trọng chuyện môn đăng hộ đối, con không biết lúc nhỏ ba con còn chọn cho con một cô vợ chưa cưới rồi, gia đình của cô bé đó vinh quang lừng lẫy, chỉ là sau này cô bé đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chuyện này mới không thành.”

Hoắc Ngọc Phân nói những thứ này chỉ là để Hạ Kiêu có sự chuẩn bị đối với sự mong đợi kì vọng của ba anh đối với cuộc hôn nhân của anh, Hạ Kiêu cũng không phụ sự kì vọng đã hiểu được trọng điểm trầm giọng nói: “Con biết rồi mẹ.”

Cửa thư phòng mở ra, Hạ Kiêu bước ra khỏi phòng, lại ngồi lại bên cạnh Quý Tinh Diêu.

Quý Tinh Diêu tinh ý cảm nhận được Hạ Kiêu đang có tâm trạng không tốt, có chút lo lắng, “Sao vậy?”

Hạ Kiêu nắm tay Quý Tinh Diêu lắc đầu, “Không có gì.”

Không giống như không có gì…nhưng mà Quý Tinh Diêu cũng không hỏi nhiều.



Sau khi chân của Quý Tinh Diêu khỏi rồi, đã có thể một mình đứng lớp ở Tư Hàm, nhưng bây giờ vẫn chưa tuyển sinh, không có lớp khác để cô tới dạy, nên cô vẫn làm trợ giảng cho các thầy cô khác.

“Cô Quý! Cô Quý!”

Lúc nghỉ ngơi của buổi hôm nay, hành lang truyền tới tiếng cười hihi haha của bọn trẻ, Quý Tinh Diêu đi ra ngoài, cười hỏi: “Sao thế em?”

Một học sinh chỉ vào bàn trước cười toe toét: “Cô Quý, lại có người tặng hoa cho cô rồi.”

Nụ cười của Quý Tinh Diêu nhạt dần đi tới quầy lễ tân, quả nhiên trước đó lễ tân đã kí nhận một bó hoa thật sự là của cô.

Quý Tinh Diêu không ngạc nhiên nhưng vẻ mặt vẫn có chút không vui, cô mở tấm thiệp ở giữa bó hoa, trên đó có chữ ký——— Tần Hoài Húc.

Trần Lâm đi tới cười hỏi, “Bạn trai à?”

“Không phải, là một người kì lạ.” Quý Tinh Diêu cau mày, ném bó hoa vào thùng rác bên ngoài cửa công ty, sẽ có một người cô dọn dẹp đem đi.

Trong hai ngày qua, người này luôn gửi hoa cho cô một cách khó hiểu, trên thiệp còn nói những lời yêu thương lạ lùng khiến người ta cảm thấy ù ù cạc cạc.

Quý Tinh Diêu lúc đầu không có phản ứng gì, nhưng mãi về sau cô mới nhận ra Tần Hoài Húc này hình như là bạn trai cũ của mình, cho nên cô càng khó hiểu, họ chia tay lâu như vậy rồi sao vẫn tặng hoa làm gì?

Có bị điên không?

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đếm ngược tới ngày nhận người thân thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play