Cô ta sẵn sàng làm tình nhân ngầm của cậu cả đời.

Lần đầu tiên, có người nói về việc lăng nhăng, không chung thủy mà nghe thản nhiên, hợp lý như vậy.

Tề Yểu Yểu á khẩu.

Chu Lỵ thì sau khi thao thao bất tuyệt về lý thuyết của mình, liền quay sang hỏi Tề Yểu Yểu: "Sao thế, cậu bị tổn thương tình cảm à? Không tin vào tình yêu nữa sao? Không đúng, nhìn cậu thế này không giống. Vậy là bị gì, kích động hả?"

Tề Yểu Yểu nhìn cô, đành nói thật: "Mình cảm giác cậu không thể giúp mình được..."

Lý thuyết của Lỵ Lỵ tuy khác với mẹ nàng, nhưng nghe qua cũng chẳng khác gì nhau, đều là một thái độ thờ ơ và vô trách nhiệm với tình cảm.

Thấy vậy, Chu Lỵ sao có thể để Tề Yểu Yểu thoát khỏi dễ dàng, cô muốn nghe chuyện, thúc giục: "Yểu Yểu, cậu nói đi, không nói làm sao mình giúp được?"

Mặc dù Tề Yểu Yểu cảm thấy Chu Lỵ và mẹ mình đều không đáng tin, nhưng trong đám người xung quanh, chỉ có hai người này có xu hướng thích nữ, đành coi như "chữa ngựa chết thành ngựa sống."

Dù sao thì nàng vẫn đủ khả năng phân biệt đúng sai.

Nếu Chu Lỵ nói không đáng tin, nàng sẽ để nó vào tai này và ra tai kia thôi.

Vậy là Tề Yểu Yểu thành thật nói: "Mình thích một cô gái học ở Nhất Trung."

Chu Lỵ nghe vậy, trong lòng có chút kích động, lập tức bày ra tư thế lắng nghe: "Ừ ừ, chính là người hôm qua đi học về cùng cậu phải không? Rồi sao nữa? Trông thế nào?"

"Rất xinh đẹp."

Chu Lỵ ngạc nhiên trước câu trả lời đầy quả quyết của Tề Yểu Yểu. Học bá mà cũng có người xinh đẹp sao?

Phải biết rằng, tiêu chuẩn của Tề Yểu Yểu rất cao vì ngoại hình của nàng quá hoàn hảo, khiến mắt nhìn người của nàng cũng trở nên khắt khe.

Như lần trước, nàng từng bảo người pha chế rượu kia trông không đẹp, trong khi người đó có ngũ quan tinh tế như được vẽ ra, khí chất lại mạnh mẽ, nhưng Tề Yểu Yểu vẫn nói là xấu.

Chu Lỵ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy xao động.

Đã một thời gian rồi cô chưa ghé lại quán bar.

Nhìn Tề Yểu Yểu, có vẻ cô ấy đã quên mất chuyện này vì đang chìm đắm trong tình yêu. Vậy cô có thể tranh thủ cơ hội này không?

Đang nghĩ vậy, Chu Lỵ đột nhiên khựng lại.

Ủa từ từ.

Hôm đó, học bá kia có phải trông hơi giống với chị pha chế rượu không?!

Đúng là vậy.

Cả hai đều tóc dài đen mượt, cao ráo nữa mà.

Trông giống nhau cũng chẳng có gì lạ.

Chu Lỵ nghĩ vậy, không nghi ngờ gì khác, lại hỏi Tề Yểu Yểu: "Rồi sao nữa? Các cậu yêu nhau rồi à?"

Tề Yểu Yểu nói: "Chưa đâu, mình đang cố gắng theo đuổi cô ấy."

"Các cậu chưa hẹn hò luôn hả?!" Chu Lỵ rất ngạc nhiên, cô nhìn Tề Yểu Yểu: "Cậu tỏ tình rõ ràng thế mà cô ta không đồng ý? Cô ta làm trò gì vậy? Cô ta mù à? Hay là cô ta thẳng?"

Chưa kịp để Tề Yểu Yểu trả lời, Chu Lỵ lại tự nhủ: "Nhưng mà nhìn cô ấy cũng chẳng có vẻ gì là thẳng cả."

Tề Yểu Yểu không nghe thấy câu cuối.

Tề Yểu Yểu chỉ nghe thấy từ "thẳng", nàng đã tìm hiểu về điều này trước khi đến, liền nhỏ giọng hỏi: "Lỵ Lỵ, cậu nói mình bảo cô ấy hôn mình, đồng ý cho mình theo đuổi. Như vậy có phải là đang uốn cong người ta không?"

Chu Lỵ nghe xong thì ngây người, nhìn cô bạn chằm chằm.

Đây là tiểu thư nhà họ Tề đấy à?

Người thừa kế duy nhất của tập đoàn Quân Châu!

Xinh đẹp tuyệt trần chưa nói, còn sở hữu bao nhiêu vinh hoa phú quý không kể hết.

Xưa nay vốn là kiểu người kiêu ngạo, phóng túng, chẳng ai dám chọc. Vậy mà giờ lại trở nên e dè, thậm chí có phần nhún nhường như thế này sao?!

Chẳng lẽ đối phương đang thao túng tâm lý cô ấy rồi?

Chu Lỵ nhíu mày hỏi: "Các cậu đã hôn nhau rồi à?"

Tề Yểu Yểu gật đầu.

Chu Lỵ ngồi thẳng lưng, nhìn Tề Yểu Yểu, vẻ mặt nghiêm túc: "Yểu Yểu, lúc cô ta hôn cậu, phản ứng của cô ta thế nào? Hay là cô ta có nói gì không?"

Tề Yểu Yểu nhớ lại mà ngại ngùng, lắp bắp nói: "Cô ấy, lúc đó hôn rất mạnh, sau đó còn cắn môi mình một cái..."

Chu Lỵ nhìn vào môi đối phương.

Tề Yểu Yểu ngượng ngùng, bực bội nói: "À không phải gần đây! Là lần trước cô ấy cắn!"

"Vậy chắc không phải bẻ thẳng thành cong đâu, mà có lẽ cô ta giả vờ thẳng, cố ý câu kéo cậu." Chu Lỵ nhíu mày nói: "Gái thẳng thật sự sẽ phản kháng những hành động thân mật này, trừ khi cô ta có mục đích khác."

Tề Yểu Yểu lại nghe đến cái "mục đích" này, cảm giác Chu Lỵ với mẹ mình thật chẳng khác gì nhau.

Nàng hỏi: "Mục đích gì? Tiền của mình à?"

"Ừ, lừa tiền lừa sắc, quay video giường chiếu rồi dùng nó để uy hiếp cậu đưa tiền chẳng hạn."

Tề Yểu Yểu lập tức phản bác: "Cô ấy không phải loại người như vậy."

"Sao không phải? Mấy đứa mới biết yêu, ngây thơ như cậu là dễ bị lừa nhất đấy." Chu Lỵ, với kinh nghiệm tình trường phong phú, tự tin rằng cô đã thấy đủ kiểu người, liền nói: "Cậu không tin thì thử xem cô ta thẳng thật hay thẳng giả."

Tề Yểu Yểu tò mò hỏi: "Thử thế nào?"

"Dĩ nhiên là "vô tình" cởi hết đồ trước mặt cô ấy rồi." Chu Lỵ đáp: "Với dáng vóc như cậu, chỉ cần là người cong, mười người hết mười sẽ không kìm nổi."

Tề Yểu Yểu nghĩ ngợi một lúc, mặt đỏ bừng bừng.

Nàng không hiểu, hỏi lại: "Nhưng thử thế thì có tác dụng gì?"

"Xem mục đích của cô ta chứ sao!" Chu Lỵ giải thích: "Nếu cô ta là gái thẳng giả vờ làm cong, thì chắc chắn chỉ vì tiền, nhưng trong lòng vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý. Còn nếu cô ta là người cong, mà vẫn câu kéo không chịu ở bên cậu, thì cô ta đang tính kế lừa tiền cậu."

Nghe đến đây, Tề Yểu Yểu thấy cả hai khả năng đều không ổn, lập tức nói: "Không, mình không thử đâu." Quá là phi lý!

"Đừng ngốc thế, Yểu Yểu, tám, chín phần cô ta đang lừa cậu đấy!" Chu Lỵ nói: "Với nhan sắc của cậu, trong giới đồng tính nữ, bất kỳ T nào mà cậu nhìn đến đều sẽ nằm trong tầm tay, hà cớ gì phải cố chấp với một kẻ lừa đảo?"

Tề Yểu Yểu bĩu môi, vẻ u sầu.

Chu Lỵ thấy không thể lay chuyển được cô ấy, liền đổi giọng: "Thôi được, cậu mà thật sự muốn thử thì cứ thử, đừng để trái tim mềm yếu. Dù gì thì người ta cũng xinh đẹp mà, cậu cứ cập nhật tiến triển của hai người cho mình, mình sẽ giúp cậu đánh giá, biết đâu cuối cùng ai lừa ai lại chưa biết đâu."

Tề Yểu Yểu chỉ biết tròn mắt nhìn Chu Lỵ đầy bất lực.

Trong phòng bao náo nhiệt ồn ào.

Khương Minh ngồi bên cạnh chỉ nghe được vài câu, không thể nắm bắt toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người, bèn cầm ly rượu trong tay, lắng tai nghe kỹ hơn.

"Không đời nào." Tề Yểu Yểu dứt khoát từ chối đề nghị của Chu Lỵ: "Cô ấy chắc chắn sẽ không lừa mình đâu."

Chu Lỵ thật sự hết nói nổi: "Thế tối nay cậu hỏi mình T hay P là định lên giường với cô ta à?"

Tề Yểu Yểu mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Đương nhiên là không, cậu tưởng chúng mình giống cậu à. Những chuyện đó phải đợi chúng mình quen nhau rồi, sau khi thi đại học mới tính tiếp."

"Thi đại học? Cậu lại không cần thi, chúng ta đi du học luôn."

Tề Yểu Yểu hỏi: "Lỵ Lỵ, cậu nghĩ nếu mình đi du học, cô ấy có chia tay mình không? Hay là sẽ đồng ý yêu xa?"

Chu Lỵ: "Chắc chắn là không chia tay rồi, kẻ lừa đảo mà, sao lại muốn chia tay cậu, chỉ cần cậu đều đặn gửi tiền cho cô ta, cô ta sẵn sàng làm tình nhân ngầm của cậu cả đời, tin không?"

Tề Yểu Yểu nhíu mày: "Đừng lúc nào cũng dùng suy nghĩ của cậu áp đặt lên Tri Tri, cô ấy không phải người như vậy."

Chu Lỵ hết cách, cô nói: "Thế cậu nói xem làm sao đảm bảo sau khi tốt nghiệp các cậu sẽ ở bên nhau?"

Tề Yểu Yểu suy nghĩ một lúc, chuyện đã nói đến đây rồi, giấu cũng vô ích, tối nay đến đây cũng không thể uổng phí, nàng liền nói: "Chúng mình đã hẹn nhau rồi, trước khi tốt nghiệp, chỉ cần điểm của mình cao hơn cô ấy, cô ấy sẽ đồng ý yêu mình."

"..." Chu Lỵ không tin vào tai mình thốt lên: "Trời đất ơi!"

Chu Lỵ nhìn Tề Yểu Yểu: "Cô ta đồng ý rồi?"

Tề Yểu Yểu vô thức trả lời: "Ừ."

Khóe miệng Chu Lỵ co giật, Yểu Yểu thật sự quá ngây thơ, quá trong sáng.

Cô nhìn sang Tề Yểu Yểu, thấy đối phương vẫn đang thao thao nói rằng chỉ cần mình chăm chỉ học tập, chắc chắn sẽ sớm đạt được mục tiêu.

Chu Lỵ không nhịn nổi phải chỉ ra vấn đề mấu chốt: "Không phải, Yểu Yểu, cậu thật sự nghĩ kết quả này do cậu kiểm soát à? Cô ta thông minh như thế, biết được trình độ của cậu rồi, chẳng phải cô ta có thể cố ý làm sai bài thi sao? Chỉ cần điểm thấp hơn cậu, sau đó nói là thi không tốt, vậy là có thể đường hoàng ở bên cậu rồi?"

Chu Lỵ giận dữ nói: "Cậu đúng là bị lừa còn giúp người ta đếm tiền nữa chứ!"

Tề Yểu Yểu sững sờ, lần đầu tiên nhận ra còn có thể nhìn nhận thỏa thuận của hai người theo cách này.

Trong lòng bỗng chốc thấy vui mừng hẳn lên!

Vậy có nghĩa là, dù năng lực của mình không thể leo lên hạng nhất, nhưng chỉ cần Tri Tri thích mình, cậu ấy sẽ tìm cách âm thầm giúp mình gian lận, để mình giành được hạng nhất sao?!

Chu Lỵ nhìn Tề Yểu Yểu, thấy cô ấy chẳng những không tỉnh táo lại mà còn vui mừng như vừa nghĩ ra điều gì đó, cô chỉ biết thở dài.

Thôi kệ...

Chu Lỵ nghĩ, dù sao Tri Tri cũng chỉ là một cô gái nghèo, chẳng thể gây ra cơn sóng lớn nào lúc này đâu.

Chu Lỵ nói: "Cậu muốn hẹn hò với cô ta thì cứ hẹn đi, nhưng nhớ kỹ điều này, đừng đặt quá nhiều tình cảm vào, không thì người tổn thương sẽ là cậu."

Tề Yểu Yểu lại chống cằm, nói: "Nhưng nếu mình không nghiêm túc, làm sao biết được Tri Tri có phải là true love của mình không?"

Nói đến đây, Tề Yểu Yểu đã ngọt ngào tưởng tượng, vui vẻ nói: "Biết đâu Tri Tri là tình yêu đích thực của mình, cô ấy thông minh thế kia, sau này mình còn chẳng cần thuê giám đốc điều hành, cứ để cô ấy quản lý cả tập đoàn cho mình ~~"

Chu Lỵ kinh ngạc đến mức ngay lập tức đáp: "Rồi cậu bị cô ta lừa hết sạch tài sản, không nhà để về, tới cái quần cũng không còn, cuối cùng phải đến cầu xin bọn mình cứu giúp?"

Tề Yểu Yểu nhìn cô, nói chắc nịch: "Không đời nào!"

Tối nay, dù Chu Lỵ cứ liên tục dội nước lạnh, nói những điều khó nghe.

Nhưng từ những lời đó, Tề Yểu Yểu lại nhận ra một điều.

Nàng quay sang nói với Chu Lỵ: "Cậu nói đúng, mình không thể chỉ ôm tâm lý thử nghiệm hay chơi đùa. Mình phải nghiêm túc với mối quan hệ này. Tri Tri mãi không chấp nhận mình, không thích mình, chắc chắn là do mình không đủ nghiêm túc."

Chu Lỵ: "...?"

Cái gì? Khoan đã? Mình vừa nói vậy sao?!

Sao mình lại thành người giúp cho cái con nhỏ lừa đảo Tri Tri kia vậy?!

Thấy bà rồi!

Nếu dì Tề biết chuyện Yểu Yểu bị lừa mà mình cũng góp phần, chắc chắn sẽ không tha cho mình.

Chu Lỵ vội vàng định nói thêm.

Nhưng lúc này, Khương Minh bên cạnh cuối cùng cũng đã nắm bắt được chủ đề hai người đang thảo luận, cô ấy vắt chân chữ ngũ, đôi chân dài miên man đáng ngưỡng mộ, mang đôi giày Martin, mũi giày khẽ chạm vào vạt váy của Tề Yểu Yểu.

"Không cần phiền phức vậy đâu." Khương Minh bật cười chen ngang vào cuộc trò chuyện.

Tề Yểu Yểu ngẩn người, nhìn sang.

Khương Minh xoay ly rượu trong tay, đôi mắt phượng cong cong, liếc nhìn Tề Yểu Yểu: "Muốn biết cô ấy có thích em không, có hứng thú với em hay không, có cách rất đơn giản."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play