Chương 38: Càng nghĩ càng giận
Trong lòng Lận Đình có chút bối rối, thế nhưng cô cũng chỉ có thể bất chấp mọi thứ vẫy vẫy tay với hai người ngoài cửa sổ.
Hôm nay Băng Thành không đổ tuyết, nhưng có gió.
Đứng trong môi trường âm hai mươi độ, Lận Vĩ chỉ lộ ra một đôi mắt phải dậm chân, nhảy tới nhảy lui để giữ ấm.
Cũng may, anh ấy không phải chịu tội vô ích, con nhóc chết tiệt kia về thật rồi.
Anh ấy dùng tay chọc chọc anh cả vẫn đang ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh: “Anh, Đình Đình ở bên kia.”
Dứt lời, anh ấy lập tức xụ mặt, đi thẳng về phía toa xe của em gái mình.
Có thể có sắc mặt tốt mới là lạ đó.
Có trời mới biết, sau khi em gái cuỗm tiền chạy trốn, Lận Vĩ đã đến nhà họ Hoắc để kiểm tra đồ đạc của cô.
Khi anh ấy phát hiện ra rằng, ngoại trừ quần áo và tiền bạc, thì tất cả những lá thư từ người yêu cũ mà em gái anh ấy vẫn luôn vô cùng trân trọng cũng biến mất theo, đầu của anh ấy quay cuồng.
Nếu không phải em gái kịp thời gọi điện thoại về, thì Lận Vĩ đã chuẩn bị đi tìm bạn học của cô để hỏi địa chỉ, rồi tự mình chạy đến Tây Tạng bắt người rồi đó.
Không ngờ, anh ấy lại đoán sai.
Thế nhưng!
Cho dù cô có thực sự đến bộ đội để nhận lại di vật của em rể, thì cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cô như thế được.
Con nhóc chết tiệt này không có miệng chắc?
Muốn đi sao không rủ anh ấy đi cùng?
Cô muốn khiến mọi người lo lắng chết hả?
Càng nghĩ càng giận!
Lận Vĩ đẩy người anh trai hiền lành đang cười ngơ ngác ra, nghiêm mặt đưa tay về phía em gái mình: “Nhảy xuống đây.”
Lận Đình nhìn đám đông đang chen lấn nhau, cũng nhập gia tùy tụy thả gói hàng xuống trước, sau đó bắt đầu nhảy ra khỏi cửa sổ.
Khi được anh trai đón lấy, đỡ xuống đất, còn chưa kịp nói chuyện, thì trên gương mặt đã truyền đến cảm giác đau xót.
Lận Vĩ cởi gang tay ra, giơ một tay lên bóp mặt em gái rồi kéo ra ngoài: “Con nhóc chết tiệt kia, em có thấy mình quá đáng không hả? Anh còn tưởng em bỏ trốn đi tìm thằng kia rồi chứ?”
Lận Đình cũng có một người anh ruột, cô đứng thứ hai trong nhà, do mẹ cô vô tình mang thai, phải nộp tiền phạt mới được sinh ra.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều bị anh trai bóp mặt thế này, cho nên cô đã quá quen thuộc với hành động này rồi.
Lần này, khi cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, Lận Đình lập tức quên đi cảm giác xa lạ và xấu hổ, vô thức cau mày đập vào tay anh ấy một cái.
Thế nhưng khi vừa nâng tay lên, cô đã bị những lời nói của đối phương làm cho kinh ngạc đến choáng váng.