Chương 30: Đi xem thử
Lận Đình: “Rau này nấu món gì ạ?”
Triệu Phượng Anh: “Mấy hôm trước lớp nấu ăn có phát cho mấy lạng dầu đậu nành, cho rau vào xào chung đi. Tối nay chúng ta nấu cháo, hấp thêm hai củ khoai lang nữa.”
Lận Đình: “Dạ.”
Phải biết rằng ở thời đại này, dầu đậu nành được coi là hàng xa xỉ.
Chỉ có những gia đình có điều kiện tốt như nhà Lữ trưởng Ngụy mới có thể ăn được thôi.
Đương nhiên, cô biết sở dĩ chị dâu dùng nguyên liệu xa xỉ như thế để nấu ăn là vì muốn chiêu đãi cô, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lận Đình vội vàng rời đi.
“Đúng rồi, lúc quay về em có đi qua Thượng Hải không?” Trò chuyện một lát, Triệu Phượng Anh như nhớ ra chuyện gì đó, cất lời hỏi cô.
Lận Đình: “Có ạ. Dựa theo thời gian ghi trên vé xe lửa, thì em phải ở lại thành phố Thượng Hải khoảng một ngày rưỡi.”
Triệu Phượng Anh: “Vậy nếu cơ cơ hội thì em nên đi mua sắm đi, thật đấy, đi xa nhà một chuyến không dễ dàng đâu. Ở thành phố Thượng Hải có rất nhiều đồ không cần phiếu, giá cả cũng rẻ hơn bên này, nghe nói còn có dầu gội chuyên dụng gì đó nữa cơ. Tuy hơi đắt, thế nhưng tóc em dài quá, dùng xà phòng thì khó gội, mà dùng nước gạo thì lại không sạch, em nên mua lấy một chai dầu gội đi.”
Nghe nói vậy, Lận Đình liếc nhìn mái tóc đen dày thả trước ngực, cô thật sự hơi động lòng rồi đấy.
Thật ra cô là một cô gái rất yêu cái đẹp, đời trước sở dĩ cô đã hai mươi tám, hai mươi chín tuổi mà vẫn có thể giữ được làn da trắng nõn mịn màng, ngoại trừ nguyên nhân nội tiết tố của cô tốt ra, cô còn phải bảo dưỡng kỹ càng.
Ở đời này, làn da cô trắng nõn xinh đẹp là nhờ tuổi trẻ, thế nhưng sau mấy năm nữa thì chưa chắc.
Hay là, cô cứ đi xem thế nào nhỉ?
Tuy nói giá cả không rẻ, thế nhưng lần này ra ngoài, nguyên chủ mang theo cả sính lễ và cả của hồi môn nhà mẹ đẻ cho nữa, chắc chắn vẫn đủ tiền để mua kem dưỡng da, kem đánh răng, dầu gội đầu,... chứ nhỉ?
Không được, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ lòng càng chua xót. Đến việc mua tuýp kem đánh răng thôi cũng phải đắn đo hồi lâu.
Nhưng bây giờ cô đã trở thành Lận Đình của thập niên sáu mươi rồi.
Vì thế... Thích nghi đi! Quen dần đi.
Hơn nữa, cô cũng phải lập kế hoạch kiếm tiền thôi.
Chỉ là, việc mua, mua, mua vào lúc này, hình như không được tốt cho lắm nhỉ?
Mẹ chồng cô sẽ nghĩ thế nào đây?
Vả lại trong thôn cũng chẳng có bí mật gì.
Sợ là giây trước cô vừa dùng, giây sau đã lan truyền khắp thôn rồi...