Cô thực sự muốn nghỉ ngơi thêm một lúc, sau vài ngày ngồi trên ghế cứng khiến xương cốt cảm thấy đau nhức.
Nhưng cô biết rằng trời sắp tối, cô vẫn chưa tìm được nơi trú ngụ, đây không phải là lúc để thả lỏng.
Vì vậy, sau khi uống xong nước, cô xách bọc đồ đi ra ngoài.
---
Cuối những năm 60.
Thành phố Thượng Hải có “xe taxi rùa”, mặc dù chỉ là xe ba bánh điện, nhưng cũng đã cứu vớt Lận Đình.
Phí khởi đầu là 2 hào, đến nhà nghỉ gần nhất từ ga tàu điện mất 7 hào.
Trong những năm tháng khó khăn này, mỗi một hào cũng phải tiết kiệm, hầu hết mọi người thà đi bộ còn hơn là gọi taxi.
Nhưng Lận Đình thực sự mệt mỏi, đi bộ cũng lảo đảo.
Thay vì tiếc vài xu, cô cảm thấy thương cho bản thân mình phải trải qua những điều này hơn.
Có điều, sự “hào phóng” trong vài giây trước này không thể kéo dài, nghe nhân viên đăng ký thông báo có phòng đơn, phòng đôi và phòng tư, sau khi xác nhận phòng đôi chỉ dành cho nữ đồng chí, Lận Đình quyết định chọn phòng đôi rẻ hơn một nửa.
Thái độ của nhân viên đăng ký không lạnh cũng không nóng, nhưng chị cả Lưu, nhân viên phục vụ dẫn cô đến phòng, lại rất nhiệt tình.
Sau khi vào phòng, chị cả Lưu mang theo nét mặt tươi cười, dùng tiếng Bắc Kinh có pha chút giọng Thượng Hải giới thiệu sơ lược về bố trí trong phòng và vị trí của phòng nước nóng, cười nói: “Nếu tối nay không có đồng chí nữ nào đến ở, thì cô sẽ có một phòng riêng giống như phòng đơn.”
Lận Đình cũng nghĩ như vậy, cô cười đáp: “Cảm ơn chị cả Lưu.”
“Khách sáo gì? Một nữ đồng chí ra ngoài một mình cũng không dễ dàng, tôi thấy trên thư giới thiệu của cô viết là đi thăm quân đội, đi gặp người yêu à?”
Đã quen với khoảng cách xã hội ở thế giới hiện đại, mặc dù không thực sự thoải mái với sự nhiệt tình của người đối diện, nhưng Lận Đình vẫn mỉm cười trả lời: “Vâng, chồng tôi là một quân nhân.”
“Thật đáng ngưỡng mộ! Tất cả quân nhân đều là những anh hùng... À, nếu cô muốn tắm thì có thể qua phòng bên cạnh, bên cạnh nhà nghỉ có một phòng tắm, có vé chỉ mất 1 hào, không có vé thì 2 hào.” Người dân luôn có sự kính trọng tự nhiên đối với quân nhân, bà chị phục vụ đã nhiệt tình nay càng trở nên nhiệt tình hơn.
Lận Đình cảm ơn một lần nữa rồi hỏi: “Xin hỏi ở gần đây có chỗ nào gọi điện thoại không?”
“Có chứ, ra khỏi cửa rẽ phải, đi thẳng khoảng hơn một trăm mét sẽ thấy một buồng điện thoại công cộng. Vài năm trước không có tiện ích này đâu, phải đến bưu điện. Nhưng sau này chính phủ có chính sách tốt, thành phố chúng ta giờ có hơn ba nghìn buồng điện thoại...” Sau khi giải thích một cách tự hào, chị cả Lưu lại nhìn đồng hồ, nói: “Hôm nay chắc là không kịp rồi, sáng mai cô đi sớm, từ 7 giờ sáng đã có người rồi.”