Câu chuyện này, tôi kỳ thật muốn viết từ lâu, chỉ là vẫn không biết nên viết như thế nào.
Thẳng đến hôm nay, rốt cuộc cũng tim được cảm giác, vì thế thử bắt đầu viết. Tôi không biết viết vă, hơn hai mươi mấy năm cũng chưa viết tác phẩm nào, bút lực hữu hạn, nếu bạn bất hạnh đọc được, thỉnh tự đảm đương.
Đây là chuyện xưa về tôi cùng người yêu. Trên thực tế, tôi khá rối rắm có nên hay không gọi tác phẩm này là “chuyện xưa”. Rốt cuộc, đối với chúng tôi, chuyện này rõ ràng chính xác, là quá khứ vô pháp lảng tránh.
Có lẽ sẽ vi phạm khoa học, không phù hợp lẽ thường… Không, là khẳng định sẽ có. Nhưng tôi có thể bảo đảm tất cả chi tiết trong đây đều là thật sự. Không có một chút ít hư cấu.
A, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên. Vì đảm bảo người đọc thể nghiệm, tôi tạm thời nhắc nhở trước. HIện tại hình như mọi người hay gọi là tránh bom? Ha ha. Xin lỗi, tôi không hiểu rõ mấy thứ này. Tôi lần đầu tiên viết cái gì, phía trước cũng không tiếp xúc mấy cái này. Hỏi người yêu, anh ấy cũng không rõ lắm, bất quá khó trách, anh ấy rốt cuộc thật lâu không lên mạng.
Nhưng bạn bè từng nhắc nhở tôi, cô ấy nói tôi quá luyến ái não, một khi gặp được cùng cảm tình có quan hệ liền hồ đồ, lại không thông minh, loại nhân thiết này sớm đã không lưu hành. Nếu lấy bản thân tôi vì vai chính viết chuyện xưa, khẳng định sẽ có một đống người đọc tức giận đến mắng chửi người, cho nên vẫn báo động trước thì tốt hơn.
Cho nên, báo trước vai chính luyến ái não, vụng về. Tốt, chuyện xưa chính thức bắt đầu!