Chương 2: Thật xin lỗi, cháu uống hết rồi.
” A……” Một tiếng nhỏ vang lên, người nằm trên chiếc giường cuối cùng cũng có động tĩnh.
Trong đầu Mộc Ngôn một mảng hỗn độn, trên người truyền đến cảm giác đau nhức làm cậu nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.
Sao lại thế này? Người cậu đau quá………..
Cậu còn nhớ rõ mình bị cha quở trách, sau đó cậu lên núi nhặt củi về nhà để nấu cơm, kết quả không cẩn thận bị trượt chân ngã xuống.
Đúng rồi, cậu trượt chân, trên sườn núi nơi nơi đều là nhánh cây và cỏ dại sắc nhọn, trên người bị quẹt qua thật sự rất đau, sọt củi của cậu cũng mất tiêu.
Củi? Củi của cậu. Cậu nhất định phải đứng lên nhanh chân đi nhặt bó củi về, nếu không khi cậu về nhà cha nhất định sẽ đánh cậu.
Mộc Ngôn đột nhiên kích động ngồi dậy, tay chân có hơi loạn, tựa như đang giãy giụa với suy nghĩ muốn ngồi dậy của cậu.
” Anh trai lớn động đậy như vậy chắc chắn là đang gặp ác mộng.” Đứng ở bên giường là một cậu bé khoảng chừng ba bốn tuổi, nhìn Mộc Ngôn nhắm nghiền mắt nằm trên giường nhưng tay chân lại động đậy, bên cạnh cậu bé còn có một bé gái, hai bé lớn lên rất giống nhau.
” Làm sao anh biết là anh trai lớn đang gặp ác mộng?” Một thanh âm non nớt trong trẻo khác vang lên.
” Bởi vì lúc trước khi em gặp ác mộng cũng như thế.” Bé trai làm như có thật gật gật đầu.
” Ồ, vậy để em đi gọi mẹ.” Một lát sau cô bé nói, sau đó liền xuống giường chạy bép bép ra ngoài.
” Mẹ ơi, mẹ ơi, anh trai lớn gặp ác mộng.” Bé gái ở trong sân gọi lên.
Rất nhanh, một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc đơn giản đi theo phía sau bé gái, nhìn thấy người trên giường có động tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
” Ai, cháu đừng cử động, trên người cháu đang có vết thương” Người phụ nữ đến gần, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, giúp Mộc Ngôn chỉnh chăn trên người.
Giọng nói thật dễ nghe, thật dịu dàng.
Có lẽ lời của người phụ nữ có tác dụng, quả nhiên Mộc Ngôn không còn lộn xộn giãy giụa mà chậm rãi mở mắt ra.
” Mẹ, anh trai tỉnh.” Bàn tay nho nhỏ của bé gái nắm chặt góc áo của người phụ nữ, con ngươi to tròn nhìn người đang nằm trên giường.
Mộc Ngôn nhìn những người xung quanh và hoàn cảnh xa lạ, có chút mê man.
” Tỉnh lại là tốt rồi, bác sĩ nói vết thương trên người cháu chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi chăm sóc tốt là được.” Lâm Giai Ngữ nói: ” Là A Diệu ở tìm thấy cháu ở ven rừng, trong rừng nguy hiểm vô cùng sao cháu lại đến đó?”
Bây giờ Mộc Ngôn có chút mơ hồ, không biết tình huống trước mắt là sao. Vừa mở mắt, mọi thứ xung quanh đã thay đổi, rất xa lạ. Người trước mặt cậu có chút kì quái, trước ngực nhiều thêm hai khối thịt, mắc bệnh sao?
Cậu chưa từng gặp người như vậy, nhưng cậu không thể phủ nhận người trước mặt rất đẹp, giọng nói cũng rất êm tai. Chẳng lẽ cậu được người ở thôn dưới vách núi cứu sao?
Ngay từ đầu cậu cho rằng mình chỉ trượt xuống một sườn núi nhỏ, vốn định bò lên để nhặt lại củi, cuối cùng lại không ngờ cái sườn núi nhỏ này nối liền với vách đá, hậu quả là cậu một đường từ sườn núi trực tiếp rơi xuống vực sâu.
Cái vách đá kia rất cao, lúc ấy cậu nghĩ rằng mình nhất định sẽ chết, trong lòng tràn ngập tiếc nuối.
Cậu còn chưa lập gia đình, còn chưa sinh được bé con đáng yêu, còn chưa có đồng ruộng, kết quả lại cứ như thế mà chết đi, hi vọng kiếp sau có thể nỗ lực thực hiện tất cả nguyện vọng.
Không ngờ tới được Thần Linh chiếu cố, rơi xuống từ vách núi cao như thế mà cậu lại không chết, thật sự là quá tốt.
Lâm Giai Ngữ trông thấy Mộc Ngôn chỉ ngơ ngác nhìn nàng mà không nói gì, cho rằng đối phương còn đang sợ hãi, lời nói càng thêm dịu nhẹ.
” Cháu có đói bụng không? Ăn chút gì đó rồi cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào, như vậy vết thương trên người cháu mới nhanh khỏi.” Lâm Giai Ngữ cười nói, sau đó từ bên cạnh lấy ra một cái bát đưa cho Mộc Ngôn.
Mộc Ngôn nhận lấy cái bát, bên trong là cháo mềm xốp, hai mắt cậu bỗng nhiên sáng lên, sau đó uống từng ngụm từng ngụm, cậu thật sự rất đói.
Từ lúc ra ngoài nhặt củi cái gì cậu cũng chưa ăn, đến bây giờ cậu sớm đã đói tới nỗi bụng dán vào lưng, tuy vậy việc này đối với cậu cũng bình thường cho nên cũng không than gì.
Dù sao dựa vào kinh nghiệm trước kia, mỗi lần cậu than đói chẳng những không được ăn ngược lại còn bị đánh chửi.
Từ đó về sau cậu bắt đầu học được cách chịu đói, chờ đến khi cha và phụ thân nhớ đến mình mới thôi.
Nếu cha và phụ thân vẫn chưa nhớ đến, cậu sẽ ra sau núi tìm chút trái cây dại để đỡ đói.
Tuy rằng bát cháo này hương vị không phải ngon nhất, nhưng so với lúc ở nhà cậu chỉ uống được nước cơm, ngay cả một hạt cơm cũng không có. Chén cháo tuy bình thường nhưng đối với cậu lại thơm ngon.
” Xin, xin lỗi, cháu uống hết mất rồi.” Mộc Ngôn khẩn trương nói, nhìn cái bát trống trơn mặt cậu liền đỏ.
Ở nhà, tất cả cơm đều là cho các em trai, cậu chỉ có thể uống nước cơm. Bánh bột ngô làm từ bột mì cũng chỉ có phụ thân và em trai mới được ăn, cậu chỉ có thể ăn bánh bột ngô làm từ trấu lạnh lẽo. Cháo trắng đặc sệt như này ở nhà cậu chưa từng được ăn, nếu để cha biết cậu ăn được thứ tốt như vậy nhất định sẽ hung hăng đánh cậu.
Vừa rồi thật sự cậu rất đói, không cẩn thận ăn sạch sẽ, người ta có ý tốt cứu cậu còn cho cậu ăn, thế mà người ta còn chưa ăn cậu đã ăn hết, sao cậu có thể hư hỏng như vậy.
Lâm Giai Ngữ nhìn Mộc Ngôn gầy yếu lộ ra biểu tình bất an lập tức đau lòng.
Tinh cầu nơi bọn họ sống là tinh cầu lạc hậu nhất Liên Bang, không có công nghệ cao, cuộc sống vẫn lạc hậu như thời tổ tiên trước kia. Đồ ăn ở nơi này chỉ có thuốc dinh dưỡng và bột dinh dưỡng vô vị, miễn cưỡng cũng chỉ có thể no bụng.
Loại đồ này ở tinh cầu khác người ta đều khinh thường, trước mặt đứa bé này còn bởi vì lỡ uống hết rồi mà cảm thấy co quắp vô thố, có thể thấy được cuộc sống khó khăn trước kia của cậu.
Từ lúc Lâm Giai Ngữ trở thành mẹ của hai bé con, nàng liền đối với các đứa bé khác đều rất rất thương yêu, đặc biệt là đứa bé ốm yếu như này.
” Không sao đâu chúng ta còn rất nhiều, nếu chưa ăn no thì nói, dì lấy thêm cho cháu.” Lâm Giai Ngữ điều chỉnh vẻ mặt nàng càng thêm hoà ái.
Mộc Ngôn vội vàng lắc đầu, nói: “Cảm ơn, không, không cần ạ.”
Có thể ăn được một bát cậu đã rất hạnh phúc, làm sao có thể tham lam tiếp tục muốn.
” Vậy cháu ngủ thêm một chút đi, bác sĩ nói cháu phải nghỉ ngơi nhiều một chút thì vết thương mới mau chóng lành lại.” Lâm Giai Ngữ giúp Mộc Ngôn dịch dịch góc chăn, nói.
Vì sợ hãi khi rơi xuống vực cùng với thương thế trên người làm tinh thần và thể lực của Mộc Ngôn đều mệt mỏi, rất nhanh cậu đã thiếp đ