Chương 17: Đồ ăn trân quý.
“Ngôn Ngôn, cậu muốn đi đâu vậy?” Ngũ Hào nhìn Mộc Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, vội vàng hỏi.
“Tôi đưa một ít qua cho nhà Hạo Hạo, một hồi sẽ trở lại, ăn trước đi, trong bát không đủ thì trong nồi vẫn còn không ít.” Mộc Ngôn trả lời, sau đó bưng bát lớn hướng về phía nhà họ Dương mà đi.
Hai nhà cách nhau không xa lắm, sau khi đến nhà Hạo Hạo, đồ ăn trong bát vẫn giống như lúc mới lấy ra khỏi nồi.
Mộc Ngôn còn chưa vào cửa chợt nghe thấy trong phòng truyền đến một chuỗi thanh âm thanh thúy, “Thơm quá a, cái gì mà thơm thế?”
“Anh Ngôn, anh tới rồi, trong tay anh bưng gì thế, thơm quá ạ.” Dương Oánh Oánh nhìn thấy Mộc Ngôn, lập tức tươi cười sáng lạn tiếp đón. Sau đó lại chú ý đến trên tay Ngôn ca ca còn bưng cái gì đó, mà hương vị bé vừa ngửi được dường như là từ nơi đó, khiến bé thật tò mò.
“Cái mũi nhỏ của Oánh Oánh thật lợi hại, cái này là đồ ăn.” Mộc Ngôn cười nói.
“Đồ ăn là gì ạ? Là cái mà anh đang bưng sao?” Dương Oánh Oánh liên tục hỏi vài vấn đề, bé còn nhớ rõ mấy ngày trước Mộc Ngôn nói có thể làm ra đồ ăn này nọ.
“Ngôn Ngôn đến à, mau vào đây.” Lâm Giai Ngữ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền ra xem thử, thấy người đến là Mộc Ngôn thì vội vàng gọi cậu tiến vào nhà.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT