[Leng keng.....Leng keng....]

Tiếng chuông ngân vang vọng trong không gian rộng lớn, từng hồi chuông nhè nhẹ nhưng mạnh mẽ đánh thức người thiếu nữ vẫn say ngủ trên nền đất bằng phẳng.

Xung quanh là một màu xám xịt tối tăm, chỉ có duy nhất một tia sáng le lói hạ xuống bao phủ người con gái ấy như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng, đẹp đến nao lòng.

Có lẽ vì ánh sáng chói mắt, người thiếu nữ vốn yên tĩnh khẽ xoay người, đôi mắt nhắm nghiền nhẹ nhàng mở. Bên trong đôi mắt đen hun hút thoáng nét mơ hồ, mờ mịt quan sát xung quanh.

Khi nhìn đến tia sáng le lói phía trên đầu, thiếu nữ hoa mắt lấy tay che trước mặt, lúc này cô đã dần tỉnh táo hơn.

“Đây là đâu?...”

Cô cất giọng khe khẽ ẩn chứa sự nghi hoặc.

nơi đây trông có vẻ lạ lẫm nhưng lại có chút quen thuộc với cô, nhưng hình như cô không còn nhớ điều gì nữa cả, đầu óc trống rỗng rối như tơ vò.

Cô có cảm giác bản thân đã quên điều gì đó, nhưng khi cố gắng nhớ lại ký ức đã quên thì đầu óc truyền đến từng trận đau đớn khủng khiếp khiến cô phải dừng lại, không thể tiếp tục ngẫm nghĩ nữa.

Lúc này, một giọng nói khác đột nhiên cất lên, vang dội trong không gian im ắng.

“Xin chào, tôi mừng vì cô đã tỉnh”

Đó là một giọng trầm thấp, lúc rõ lúc không, nghe như thể giọng của một cỗ máy bị hỏng, rè rè không ngừng.

Nghe thấy giọng nói đó, cô xoay người lại nhìn, trước mặt cô đúng là một cỗ máy, bề ngoài có hình dạng giống một quả cầu với nhiều đường vân xanh lấp lóe, nhìn giống như một con robot trí năng---

Cô ngừng lại dòng suy nghĩ, robot? đó là gì? giống như vừa có gì đó xuất hiện trong suy nghĩ của cô, nhưng cô chưa kịp phản ứng thì đã biến mất rồi.

nhưng không đợi cô rơi vào suy tư, cỗ máy vừa rồi thấy cô không trả lời liền không mặn không nhạt nhả ra một câu.

“Chẳng lẽ ngủ đến ngốc rồi hả”

“....”

 uhm, không những là loại cỗ máy biết nói mà còn rất độc miệng nữa.

“Ngươi...là thứ gì vậy?”

Nghe cô hỏi thế, cỗ máy có hơi dừng lại một chút sau đó mới bắt đầu nói.

“Tôi là hệ thống thu nhận năng lượng, cô có thể gọi tôi là Mộc Mộc”

“Mộc Mộc à”

Cô nhẩm đi nhẩm lại rồi khẽ mỉm cười dò hỏi

“Tên rất hay, uhm vậy ngươi đến đây có việc gì sao? sẵn cho hỏi nơi đây là nơi nào vậy”

Mộc Mộc nhìn cô rồi thong thả đáp

“tôi đến là để gặp cô, nơi đây sau này cũng sẽ là nơi cô nghỉ ngơi”

"Nghỉ ngơi? là sao" cô khó hiểu hỏi lại

“Có nghĩa là sau này cô và tôi sẽ trở thành người đồng hành khi làm nhiệm vụ, đây chính là nơi mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức để tiếp tục làm nhiệm vụ tiếp theo”

"Khoan đã-- nhiệm vụ gì chứ, ngươi nói tôi chẳng hiểu gì cả" cô bối rối cười.

" Vậy để tôi phổ cập cho cô hiểu một chút, tôi là hệ thống thu nhận năng lượng cấp A của máy chủ không gian, nhiệm vụ của tôi là tích lũy năng lượng để duy trì máy chủ.

Vì máy chủ là sự sống của hệ thống chúng tôi, nên muốn duy trì máy chủ chúng tôi bắt buộc phải tích lũy năng lượng, mà nguyện vọng của loài người các cô chính là nguồn năng lượng để chúng tôi duy trì, chỉ khi hoàn thành nguyện vọng của một số người nhất định, chúng tôi mới có thể tích lũy được năng lượng

nhưng chúng tôi là hệ thống, nên không thể nào giúp loài người hoàn thành nguyện vọng, vì vậy chúng tôi mới lựa chọn một số người để hỗ trợ giúp đỡ đôi bên cùng có lợi"

giọng máy móc chầm chậm vang lên, cô cũng dần hiểu được một chút về câu chuyện.

“vậy tôi là người được chọn à”

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ chọn một số người phù hợp trước khi chết, đưa tiềm thức của họ vào đây. Bởi vì trước khi được đưa vào đây, họ đã cận kề cái chết rồi, vì thế dù cho có quay lại bây giờ họ cũng sẽ chết, nên chúng tôi cùng bọn họ ký kết với nhau. Họ giúp chúng tôi thu năng lượng, chúng tôi giúp họ quay trở về cuộc sống trước đây, đây chính là đôi bên cùng có lợi và cô là người phù hợp đó”

“vậy cô có muốn quay trở về cuộc sống trước đây không?”

"cuộc sống trước đây sao.." thiếu nữ khẽ mím môi, cô chẳng nhớ gì về cuộc sống trước đây của mình cả, nhưng cô cảm thấy chắc hẳn có điều gì đó cô vẫn lưu luyến nên cô nhất định phải quay về

“Tôi nghĩ là tôi muốn quay trở về”

Khi cô nói xong, Mộc Mộc im lặng một lúc lâu mới gật đầu nói “tốt”

“vậy được rồi, chúc mừng cô đã trở thành kí chủ của tôi”

nói rồi, Mộc Mộc đưa ra một giao diện ảo, yêu cầu cô kí tên vào đó

“đây chính là hợp đồng hệ thống, kí cái này rồi giữa tôi và cô sẽ có hiệu lực thời gian, sau khi tích lũy đủ năng lượng cần thiết tôi sẽ giúp cô quay trở về nhà”

"Được, hợp tác vui vẻ" cô vui vẻ mỉm cười

"ừ, hợp tác vui vẻ" Mộc Mộc như cũ lạnh tanh nói

Ngừng một lát, Mộc Mộc nói tiếp

“Có lẽ cô đã quên hết mọi chuyện trước đây, nhưng rồi sẽ có một ngày cô sẽ nhớ lại. Đừng quên, cô tên là Sơn Tra”

Vừa dứt lời, Mộc Mộc liền biến mất, trước mắt Sơn Tra cũng là một mảnh quay cuồng, cô dần dần mất ý thức rồi chìm vào bóng tối.

Nhưng trước khi mất ý thức hoàn toàn, Sơn Tra thoáng nghe lời nói khe khẽ của Mộc Mộc

“nhưng tôi mong rằng, cô sẽ không nhớ lại”

______________

[Tích--Tích--Tích]

Chiếc đồng hồ báo thức vừa điểm giờ đã rung lên không ngừng, chói tai đến mức thiếu nữ nằm trên chiếc giường nhỏ phải cố gắng bật dậy đưa tay tắt nó đi.

sau khi đồng hồ đã tắt, xung quanh lại rơi vào trạng thái yên tĩnh như ban đầu, nhưng Sơn Tra không thể nào nằm xuống được nữa.

đầu cô đau như búa bổ, đau đến mức khiến cô phải rên lên một tiếng, nhưng rất may cơn đau đã nhanh chóng qua đi. Lúc này, Sơn Tra mới có thời gian dò xét hoàn cảnh mới mẻ xung quanh

Đây là một gian phòng trọ khá nhỏ, xung quanh đồ đạc rơi rớt lộn xộn, trong góc còn có vài thùng giấy carton chưa được tháo ra. Trong căn phòng không đến mấy mét vuông chỉ đơn độc một cái giường đơn sơ được ghép lại bởi hai tấm gỗ, một cái bàn tròn cùng một cái ghế, ngoài ra thoáng thấy xa xa là một cái tủ lạnh và một chiếc bếp được tặng kèm thêm chiếc nồi xám ngắt.

thật sự thể hiện rất rõ chữ "Nghèo", Sơn Tra cũng không nghĩ là bản thân sẽ tỉnh lại trong hoàn cảnh như thế này.

"này hệ thống, ngươi đâu rồi" Sơn Tra meo meo gọi hệ thống vừa kí kết của mình

"tôi đây" Mộc Mộc đáp lại cô

“tôi cần phải làm gì?”

“Đợi một chút, tôi gửi cho cô dữ liệu”

Dứt lời, một số ký ức không thuộc về mình xâm nhập vào đại não của Sơn Tra.

sau khi xem hết một lượt, Sơn Tra trầm ngâm, trong lòng ẩn ẩn chút đau lòng.

Nguyên thân tên là Du Sơn Tra. cùng tên với cô, cô ấy sống ở thành phố Triệu Tây cùng với cha mẹ mình.

Nhưng vì chịu ảnh hưởng bạo lực từ trường học nên khi có cơ hội nguyên thân đã cố gắng để vào được một trường trọng điểm ở thủ đô, một là vì cô ấy muốn tránh xa những quá khứ đáng sợ ấy, hai là vì cô ấy muốn có một tương lai tươi sáng hơn để có thể báo hiếu cho cha mẹ.

nhưng bị bạo lực học đường trong suốt một thời gian dài đã khiến nguyên thân bị ám ảnh. Dù chuyển đến trường mới, nhưng vì sự tự ti về ngoại hình và ngại giao tiếp nên cô ấy không thể hòa nhập với mọi người.

Trong một lần nguyên thân bị người khác vu oan giá họa nên lại một lần nữa cô ấy trở thành nạn nhân của bạo lực học đường, không thể nói với ai, không muốn khiến bố mẹ mệt mỏi lo lắng nên cũng từ đó, cô ấy khép mình lại, mắc chứng trầm cảm nặng, thành tích tuột dốc không phanh dẫn đến việc uống thuốc ngủ để kết thúc tất cả.

“Nhiệm vụ lần này cô cần làm là giúp nguyên thân tốt nghiệp cao trung và đậu đại học ngoài ra cũng hãy giúp đỡ chăm sóc cho ba mẹ của cô ấy thật tốt cho đến khi đó”

Sơn Tra gật đầu đồng ý, cô cũng không biết nói gì nữa, nhìn lại cuộc đời của nguyên thân với góc nhìn thứ ba, cô cảm thấy có chút chua xót rồi lại chỉ biết thở dài.

cô ấy còn rất trẻ, nhưng lại kết thúc quá sớm, cuối cùng điều cô ấy muốn cũng chỉ là hối tiếc vì không thể ở bên chăm sóc bố mẹ nhiều hơn.

Sơn Tra hạ ý định, nếu đã để cô đến giúp đỡ vậy thì cô sẽ cố gắng hết sức để nguyên thân cảm thấy yên lòng.

_________

[Chương đầu tiên đã hết, cảm ơn các bạn đọc giả đã xem đến cuối nhé! mong rằng những chương sau sẽ được mọi người tiếp tục theo dõi và ủng hộ(◕ᴗ◕✿)]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play