Sẽ có cảm giác thế nào nếu một người đang trưng ra một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt bỗng dưng lại co ro nhăn nhó?
Hiện tại, đây chính xác là tình cảnh của Cale.
Cale đang cau mày với Raon, nhóc ấy dám bảo rằng cậu nên cười thật xấu xa với Sao Trắng vào lần tới. Thế nhưng, tất cả những gì mà Vua Lính đánh thuê và cả người bạn pháp sư của hắn trông thấy là việc một nụ cười xấu xa bỗng chốc chuyển thành vẻ nhăn nhó.
‘Cale Henituse.’
Vua Lính đánh thuê Bud Illis chợt nghĩ rằng mình đã từng nghe thấy cái tên này trước đây.
Thọc.
Hắn quay đầu lại và nhìn thấy cái mũ trùm của tên pháp sư sau cú chọt đó.
– Chốc nữa hãy cùng nhau nói chuyện đi.
‘Nói chuyện?’
– Cale Henituse. Ta từng nghe qua cái tên này rồi. Hình như ta đã thấy nó trong báo cáo của Tây lục địa.
Đông lục địa biết về thông tin của Tây lục địa, cũng tương tự như việc Vương thái tử Alberu nhận được thông tin về Đông lục địa.
Bud Illis gật đầu với bạn mình rồi tiếp tục nhìn về phía Cale Henituse. Bỗng hắn ta khựng lại.
“… Cậu say rồi à?”
Mặt Cale đỏ ửng.
‘Mình tưởng cậu ta chỉ mới uống vài ly rượu thôi mà?’
Lúc đó, vẻ mặt Cale còn đỏ hơn cả những trái táo chín mọng.
– Nhân loại này! Nhìn Vua Lính đánh thuê trông có vẻ thất vọng lắm kìa!
‘… Cái tên bợm rượu điên khùng này.’
Thấy Vua Lính đánh thuê đột nhiên chùng vai xuống, Cale bèn giải thích tình hình cho hắn.
“Mặt của ta khi uống vào đã luôn như vậy rồi.”
“Ồ! Vậy hả? Quả nhiên, tôi đã không nhầm khi đánh hơi thấy mùi của một kẻ nghiện rượu toả ra từ người cậu.”
‘… Trời ạ…’
Cale thầm chế nhạo lời đáp của Bud Illis, sau đó cậu bỗng thấy kinh ngạc bởi biểu cảm của Vua Lính đánh thuê đã trở lại bình thường ngay tức khắc.
‘Hắn ta điên thực sự. Tên này chắc điên ngang ngửa Clopeh.’
Dẫu vậy, Bud Illis vẫn không hề hay biết Cale thực sự đang nghĩ gì, hắn tiếp tục cất tiếng.
“Tôi không tin điều đó.”
Cậu chẳng cần phải hỏi rằng Bud không tin thứ gì. Cale cất lời đáp lại.
“Ngươi không thể tin ta, cũng như lời đề nghị của ta.”
“Đúng vậy.”
Bud Illis không thể dễ dàng giao phó mạng sống của hắn và cả tương lai của Hội Lính đánh thuê, ngay cả khi phe đối phương có hai con Rồng, một bậc thầy kiếm thuật, hay thậm chí người đưa ra lời mời chào ấy sở hữu rất nhiều năng lực cổ đại đi chăng nữa.
Hắn trả lời như thế là một điều rất đỗi bình thường.
Cho nên Cale cũng đơn giản đáp lại.
“Ta sẽ khiến ngươi tin ta.”
Cậu chỉ cần thuyết phục được Bud.
“Bằng cách nào?”
Bud nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của Cale.
“Ta sẽ nhờ ai đó chuyển một thứ cho ngươi vào cuối ngày. Cứ chờ mà xem.”
Cale chỉ tay về phía những người còn lại trong nhóm mình.
“Rồi ngươi sẽ biết thôi.”
Cale tỏ ra tự tin, cậu chắc mẩm về điều mình vừa nói.
Luân hồi giả – Sao Trắng, một sự tồn tại mạnh đến khó tin. Dù là vậy nhưng trong nhóm của cậu vẫn có những cá thể mạnh mẽ, dẫu chăng họ chỉ sống đúng một lần.
“Ngươi sẽ biết bọn ta vĩ đại và hùng mạnh đến nhường nào.”
Cale chắc rằng nhóm của cậu rất mạnh.
Sao Trắng không phải là kẻ duy nhất trở nên lớn mạnh từng ngày.
“Và ta chỉ cần đánh úp hắn từ phía sau.”
Một Kim Rok Soo tàn ác.
Cậu là một phần trong đội hậu cần và là thành viên đầu tiên của đội hỗ trợ tinh thần. Sau đó, chính cậu cũng đã trở thành trưởng nhóm, thống nhất cả đội Tiên phong thứ nhất và đội hậu cần thứ nhất.
Cale Henituse, à không, là Kim Rok Soo. Cậu đang dần dần phác hoạ từng mảnh ghép của tương lai.
Sao Trắng vẫn chưa có sự cân bằng giữa các năng lực cổ đại trong người.
Họ chắc chắn có đủ cơ hội để giành chiến thắng.
* * *
“… Hầyyy.”
Cale thở dài khi vừa về phòng mình sau bữa tối với Vua Lính đánh thuê.
“Chúng ta quá vĩ đại và hùng mạnh!”
“Tụi mình là vĩ đại và hùng mạnh nhất!”
“Vĩ đại và hùng mạnh!”
Raon, On, và Hong. Những đứa trẻ trung bình chín tuổi lần lượt hét lên. Tất cả chúng đều có vẻ rất hào hứng. Điều đó khiến khuôn mặt của Cale trở nên nhăn nhó.
‘Rồi ngươi sẽ biết thôi. Ngươi sẽ biết bọn ta vĩ đại và hùng mạnh đến nhường nào.’
Những đứa trẻ trung bình chín tuổi hẳn là rất thích những gì cậu đã nói với Vua Lính đánh thuê. Cả ba vừa chơi với nhau vừa lặp đi lặp lại câu nói đó.
“… Hầyyy.”
Tuy là thế, nhưng đây không phải là lí do duy nhất khiến Cale thở dài.
Cậu không bận tâm lắm đến bọn trẻ vì chúng vốn luôn như thế này.
“Thưa thiếu gia.”
Cậu chợt nghe thấy một giọng nói nhân từ và dịu dàng. Cale đưa vật trong tay cậu cho Ron với khuôn mặt vô cảm.
‘Mình không nghĩ rằng sẽ có ngày mình tự tay đưa vật này cho ai đó.’
Cale nhìn vật nằm trong tay Ron với vẻ mặt nửa muốn nửa không.
Nó là vật phẩm sẽ được chuyển đến Vua lính đánh thuê – Bud Illis.
“Nhân loại này!”
Raon lại gần cậu và kêu la rằng.
“Đừng có lo! Rosalyn đã quay lại rất rõ ràng! Hắn ta sẽ có cơ hội được nhìn cho rõ ai là ai thôi!”
Quả cầu này chứa một phần các phân cảnh mà Rosalyn và Clopeh đã thu lại xuyên suốt quá trình diễn ra trận chiến của họ từ trước đến giờ.
Đó chính là đặc tính của món đồ đang nằm trong tay Ron.
“… Ta không có lo lắng về điều này- mà thôi, nhóc đừng bận tâm làm gì.”
Cale quyết định ngừng nói. Cậu ngồi dậy và theo sau Ron, ông đang định tiến đến chỗ Vua Lính đánh thuê. Ron nhìn về phía Cale với vẻ khó hiểu.
“Cậu muốn đi cùng tôi sao, thưa thiếu gia?”
Cale lắc đầu theo phản xạ sau khi nghe Ron hỏi với giọng điệu hiền hoà hơn mọi ngày.
“Không. Ta sẽ đi chỗ khác.”
“Vậy à?”
Sau đó, Cale ra khỏi phòng cùng Ron. Và rồi Ron bước tới phòng của Vua Lính đánh thuê trong khi Cale rảo bước đến nơi khác.
– Nhân loại à, ta sẽ đi chung với ngươi!
“Meooooooo!”
“Meoooo!”
Những đứa trẻ trung bình chín tuổi bám theo sau Cale.
Cale tiếp tục cất bước trong lúc nhớ lại cuộc hội thoại với Ron vài phút trước.
‘Hắn ở đâu?’
‘Hẳn là đang ở gần cửa sau nhà bếp ạ.’
Cale tiến về phía cửa sau của nhà bếp trong quán trọ. Sau khi đến gần, cậu có thể thấy bóng dáng của ai đó đang rửa bát đĩa, đứng ngay bên con lạch ở cạnh cửa.
Lách cách. Lách cách.
Có lẽ tiếng bước chân của Cale đã bị át đi bởi tiếng vang của bát đĩa, chúng cứ lẻng xẻng va vào nhau. Cả người đang rửa bát cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn, khi Cale tiến đến gần hơn, hắn ta vẫn cứ mải mê tập trung vào việc lau rửa.
Biểu cảm của Cale dần trở nên hờ hững.
Cậu bước đến đủ gần rồi lên tiếng.
“Cũng đã được một thời gian rồi nhỉ.”
Cách.
Người đang rửa bát bỗng ngừng lại.
Đó là Rồng lai.
Hắn ngẩng đầu lên. Cale có thể nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Rồng lai.
Mái tóc hắn được nhuộm bởi ma thuật của Eruhaben nên chúng hiện đang có màu đỏ.
Rồng lai chầm chậm mở miệng nói.
“Lâu rồi k-, ưm.”
Một tiếng rên rỉ bất chợt phát ra từ miệng hắn ta.
Cale quan sát thấy Rồng lai đang siết chặt lồng ngực phía trên trái tim mình.
Cale đã nhìn ra trong lúc cậu tiến lại gần.
Bàn tay đang rửa bát của Rồng lai đang run nhẹ.
Có vài giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt hắn dù cho hắn đang ở trong bóng râm.
Mỗi vài giây một lần, trái tim của Rồng lai luôn khiến hắn đau đớn.
Hắn đang chết dần chết mòn trong khổ sở.
“Phùuuuu.”
Rồng lai thở một hơi dài trước khi quay lại nhìn Cale và tiếp tục đáp lời.
“Lâu rồi không gặp.”
Rồi hắn nhìn xuống chỗ bát đĩa và trở lại với công việc đang dở dang.
Khi ấy, Cale nghe thấy giọng nói của Raon vang lên trong tâm trí cậu.
– Nhân loại này! Th- thật kỳ lạ, nhưng ta cảm thấy tội nghiệp Rồng lai quá!
‘Chẳng ngờ là nhóc lại thấy tội cho hắn đấy.’
(*) Raw bên Anh để “I don’t know about that”. Đoạn này Cale thấy bất ngờ với câu nói của Raon, vì Rồng lai đã từng muốn giết chết nhóc, cũng như gây nguy hiểm cho gia đình nhóc.
Cale cúi người xuống, cậu nhìn vào đống bát đĩa bóng loáng thay vì trả lời Raon.
“Thấy vui lắm hả?”
Giọng nói điềm tĩnh của Cale vang vọng bên con lạch.
Nếu nghe được những lời ấy, có lẽ người ta sẽ tưởng rằng Cale đang khiêu khích đánh nhau, dẫu vậy, giọng Cale lại quá đỗi bình tĩnh khi nói ra điều đó.
Lách cách, lách cách.
Rồng lai tiếp tục nhìn vào những chiếc đĩa khi hắn đáp lại.
“Ta chịu đựng được.”
Cale cười khúc khích.
Đương lúc tiến lại gần, cậu đã thấy một thứ khác ngoài cảnh Rồng lai đang chịu đựng cơn đau đớn.
Cậu thấy Rồng lai nở một nụ cười nho nhỏ trên khuôn mặt khi hắn đặt được một chiếc đĩa lên đống bát đĩa sạch tinh tươm.
Cale cứ khúc khích như vậy thêm một lúc, trước khi cậu nói thêm vài điều nữa với Rồng lai.
“Bọn ta đã đánh nhau với Sao Trắng.”
“… Ta đã nghe qua về chuyện đó.”
Cuộc trò chuyện cứ tiếp tục lời qua đáp lại như thế.
“Hắn ta đã rất mạnh.”
“… Hắn ta vốn rất mạnh.”
Cale nhìn vào Rồng lai – kẻ được tạo ra bởi Sao Trắng.
“Ngươi vẫn nhớ mà, phải không?”
Rồng lai quay sang nhìn Cale sau khi nghe câu hỏi đó.
Cale đang hỏi Rồng lai rằng liệu hắn có nhớ cuộc đối thoại mà họ đã từng nói trong quá khứ hay không.
Thời điểm ấy là vào đầu năm nay.
Rồng lai nhớ lại cuộc đàm thoại giữa họ. Cale đã hỏi về vị trí căn cứ của Arm. Cậu cũng đã đưa ra một mệnh lệnh cho hắn.
‘Nghỉ ngơi một chút đi, khi ta gọi lại cho ngươi cũng sẽ là lúc chúng ta tấn công Arm.’
Tấn công Arm.
Rồng lai vẫn nhớ như in những câu mà Cale đã nói tiếp với hắn.
‘Hãy làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Tất nhiên là, mọi hành động của ngươi đều sẽ bị giám sát. Ngươi sẽ không có tự do hoàn toàn đâu.’
‘À, và không có thứ gì là miễn phí cả.’
‘Ta biết ngươi đang khá đau đớn, nhưng ngươi vẫn có thể làm việc tại nơi đây.’
‘Không có gì hoàn toàn miễn phí.’
‘Ngươi cũng là người lớn, nên ngươi cũng phải trả tiền cho bữa ăn của chính mình.’
Rồng lai chậm rãi cất lời. Môi hắn ta run rẩy vì hắn vẫn chưa quen với cơn đau đang ngày càng trở nên tồi tệ hơn của mình.
Tuy nhiên, giọng nói của hắn lại vô cùng bình tĩnh, hắn đáp lời.
“Có, ta nhớ.”
Sau đó, hắn do dự một lúc rồi nói thêm.
“… Ta nghĩ đó là nơi hoàn hảo để chiến đấu lần cuối cùng, với tất cả mọi thứ mà ta đem ra đánh cược.”
Trận chiến cuối cùng đặt cược mọi thứ. Cale ngập ngừng một thoáng rồi đáp.
“Đang nói về chính ngươi đấy à?”
“Phải.”
Lách cách, lách cách.
Rồng lai cúi đầu xuống và trở lại với công việc rửa bát đĩa.
Cale cũng chẳng hỏi gì thêm. Cậu xoay người và chuẩn bị rời đi.
– Nhân loại này! Ta có thể quan sát Rồng lai thêm một chút được không?
“Meooooooo.”
“Meoooo.”
Cale chậm rãi gật đầu.
Cậu nhìn về phía cửa sau của nhà bếp, cánh cửa ấy nối liền với khu vườn đằng sau. Cậu có thể nghe vu vơ tiếng những đứa trẻ trung bình chín tuổi nói chuyện với Rồng lai, nhưng cậu không quay lại nhìn.
Mặt khác, có những người chỉ chăm chăm nhìn vào một thứ và không thể rời mắt.
“… Cái này.”
Đó là Vua Lính đánh thuê Bud Illis. Bud không thể giấu nổi sự bàng hoàng khi nhìn vào những đoạn phim được ghi lại bên trong quả cầu.
Hắn có thể cảm nhận thấy từng cơn ớn lạnh chạy dọc quanh sống lưng.
Hắn đã xem đi xem lại đoạn phim vài lần.
Hắn quan sát nhóm của Cale chống lại hắc thuật.
Cũng như cách mà họ chiến đấu với Sao Trắng.
“Ta không hề nghĩ Sao Trắng lại mạnh đến mức này.”
Pháp sư từ gia tộc Poeff dùng cả hai tay để vuốt mặt.
Sức mạnh thật sự của Sao Trắng mà hắn chỉ mới phỏng đoán trước đây cũng đã đủ để khiếp sợ rồi. Tuy nhiên, những người có thể thắng kẻ thù mạnh như thế cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của họ, điều đó khiến Vua Lính đánh thuê không tài nào rời mắt khỏi đoạn phim.
“… Tộc trưởng.”
Bud Illis quay đầu lại.
Hắn có thể thấy Ron Molan đang ngồi trên chiếc ghế sô pha và nhìn xuống hắn cùng đôi mắt lạnh lẽo.
Ron cất tiếng.
“Trong đây không có bất cứ một cảnh quay nào là bịa đặt.”
Ron Molan.
Vẫn còn thông tin về ông trong Tàng thư các của Hội Lính đánh thuê.
Ông là một sát thủ nhận được nhiều sự kính trọng.
“Nghĩ cho kĩ đi.”
Ron để lại cho họ một lời khuyên, rồi ông quay người rời đi khỏi chỗ của Vua Lính đánh thuê và pháp sư. Khi đang đến gần cửa ra, ông nghe Bud gọi mình một lần nữa.
“Thưa tộc trưởng.”
Bud Illis cẩn trọng hỏi.
“Ông đang dự định truyền bá tên tuổi của gia tộc mình tại Đông lục địa một lần nữa sao?”
Bud thấy Ron xoay người lại sau khi nghe hắn thắc mắc.
Hắn không thể không lưỡng lự sau khi trông thấy biểu cảm trên khuôn mặt Ron.
Khoé môi Ron đang cong lên.
Nó là một nụ cười lạnh lùng khác hẳn với nụ cười dịu dàng như mọi khi.
“Tập trung vào việc của ngươi đi. Đừng có hỏi gì về chuyện của ta.”
Đây là một câu trả lời rất phù hợp với Trưởng tộc Molan, ông được miêu tả là một người lạnh lùng theo như thông tin trong Tàng thư các.
Ron đã đi xa khỏi cửa. Sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng của ông nữa, Bud Illis bỗng nhớ lại những gì Cale đã từng nói.
Hắn không thể biết liệu giọng điệu thẳng thừng nhưng đầy tự tin ấy có phải là cách Cale Henituse thường nói chuyện hay không. Tuy nhiên, khoảnh khắc đó là lần đầu tiên hắn nghe thấy sự quả quyết và một cảm giác tràn đầy tự hào trong giọng nói của Cale.
‘Rồi ngươi sẽ biết thôi. Ngươi sẽ biết bọn ta vĩ đại và hùng mạnh đến nhường nào.’
Vua Lính đánh thuê Bud Illis nhắm mắt lại.
Đã đến lúc hắn suy nghĩ về cuộc đời của hắn và tương lai của Hội Lính đánh thuê theo lời khuyên của Ron.
* * *
Sáng sớm hôm sau.
Cùng với nhóm của mình, Cale đã gặp mặt Vua Lính đánh thuê Bud Illis.
“Tôi chấp nhận lời đề nghị của cậu.”
Cale siết nhẹ lòng bàn tay, nhưng đã nhanh chóng nới lỏng sau khi nghe thấy câu trả lời của Bud.
“Thế thì chúng ta bắt tay vào làm ngay thôi.”
Cale muốn bắt đầu ngay chính lúc này. Cậu không nhìn sang Eruhaben, ông đang đứng ngay bên cạnh Cale, trông vẫn nhợt nhạt. Cậu tiếp tục nói.
“Trước hết, ta muốn bắt đầu với điều thứ hai.”
Vua Lính đánh thuê nhớ lại lời đề nghị thứ hai của Cale – ‘cứu ngài Rồng’, rồi hắn gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.”
Hắn đã nhìn thấy điều đó trong đoạn phim. Con Rồng trước mặt hắn đã bị thương trong khi chiến đấu với Sao Trắng.
Nên chẳng cần phải giải thích gì thêm nữa.
Tuy vậy, vẫn có một thứ cần phải bàn rõ. Ánh nhìn hờ hững của Vua Lính đánh thuê hướng vào Cale.
“Cậu khá nổi tiếng ở Đông lục địa đấy, bạn của tôi. Họ nói rằng cậu rất tài năng.”
Hắn đã suy ngẫm nhiều thứ vào đêm qua.
Tất nhiên, Vua Lính đánh thuê đã tra cứu thông tin về Cale Henituse. Hắn không thể chỉ tin tưởng vào đoạn phim trong quả cầu.
Cuộc điều tra đã nói cho hắn biết rằng Cale Henituse là một người có tài.
“Tôi đoán là cậu đã nghe từ đâu đó, rằng tôi sở hữu năng lực chữa trị, đúng chứ?”
Cale nghĩ về cuộc nói chuyện với Adin và gật đầu.
“Phải.”
Bud nở một nụ cười. Hắn lấy ra một chai rượu nhỏ từ trong túi áo và uống ừng ực.
‘… Tên khốn này lấy cái chai từ đâu ra vậy trời? Hắn bỏ rượu vào túi không gian để mang theo luôn à?’
Bud nốc cạn chai rượu và bắt đầu nói với Cale khi cậu nhìn hắn với vẻ hoài nghi.
“Có vẻ như thông tin bên phía cậu không chính xác cho lắm rồi.”
‘… Gì?’
“Tôi không có năng lực chữa trị.”
Cale nhớ lại những gì Adin đã nói.
‘Ta có thể nhận được sức mạnh cho riêng ta khi ngài Sao Trắng nắm quyền kiểm soát Hội Lính đánh thuê. Và khi đó, ta sẽ có một cơ thể hoàn chỉnh.’
Giờ đây, khi cậu ngẫm lại, Hoàng tử Adin chưa bao giờ nói năng lực chữa trị là một sức mạnh cổ đại. Hắn ta cũng chưa bao giờ bảo rằng năng lực đó chính xác là gì.
“… Vậy thì?”
“Tôi chỉ biết con đường dẫn đến chỗ có sức mạnh đó.”
Cale dần mỉm cười.
“Thế nên chúng ta chỉ cần đi lấy nó thôi nhỉ?”
“Đúng vậy. Bạn tôi thông minh thật đấy. Chúng ta chỉ cần đi lấy nó thôi. Nhưng mà…”
Đôi mắt ẩn đằng sau cặp kính của Bud Illis chuyển tầm nhìn sang những người đang đứng xung quanh Cale.
Hắn lần lượt chỉ tay vào từng thành viên trong nhóm.
Ron, Choi Han, Beacrox, Eruhaben, On, Hong, và cả nơi mà ắt hẳn Raon đang tàng hình đâu đó.
Hắn chỉ vào tất cả bọn họ rồi bắt đầu nói tiếp.
“Ngài này, ngài kia, mấy đứa nhóc tộc Mèo, và cả ngài Rồng đang tàng hình nữa.”
Bud Illis tỏ vẻ nghiêm túc mà đáp rằng.
“Không ai trong số họ có thể đặt chân tới. Họ cũng sẽ không thể lấy được sức mạnh chữa trị, dù cho họ có biết đường đến nơi ấy. Chắc chắn họ sẽ không thể lấy được nó.”
Choi Han đơ người một lúc.
Sức mạnh này là thứ mà ngay cả cậu cũng không lấy được ư?
Choi Han nhìn về nơi mà Vua Lính đánh thuê đang chỉ tới.
Hắn đang chỉ vào Cale.
“Nhưng cậu thì lấy được.”
Sau đó, hắn hạ bàn tay xuống rồi tiếp tục nói.
“Và tôi cũng lấy được.”
Cale bắt đầu nghĩ về điểm chung giữa cậu và Vua Lính đánh thuê.
“Chúng ta cần một người sở hữu năng lực cổ đại thuộc tính gió, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
Một câu trả lời nhẹ nhàng và thoải mái, nhưng nghiêm túc.
Sức mạnh chữa trị mà Vua Lính đánh thuê biết đến. Cần phải có năng lực cổ đại thuộc tính gió mới lấy được.
Rồng cổ đại luôn im lặng từ đầu bỗng lên tiếng.
“Năng lực chữa trị đó là cái gì thế?”
Nó là cái gì mà chỉ có những người sở hữu năng lực cổ đại thuộc tính gió mới lấy được chứ?
Bud trả lời lại.
“Thưa, là một thánh di vật.”
‘Thánh di vật?’
“Người đời đồn rằng đó là một hiện vật cổ đại đến từ Tây đại lục.”
Thịch!
Trái tim của Cale đột nhiên đập dữ dội.
“Hức!”
Cale ôm chặt ngực mình và hít thở sâu.
– Nhân loại yếu đuối!
“Meoooo?”
“Cale-nim!”
Cậu nghe thấy tiếng những người khác đang gọi cậu. Tuy nhiên, Cale nhanh chóng phục hồi và xua tay bảo rằng cậu vẫn ổn.
Cậu chợt nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu.
– Ta tìm thấy nó rồi.
‘… Tìm thấy nó? Tìm thấy cái gì cơ?’
Đó là ‘Âm thanh của Gió’. Cậu nghe thấy giọng của tên trộm từng sở hữu Âm thanh của Gió.
Giọng nói của cô khàn khàn nhưng lại có vẻ cực kì phấn khởi.
– Cuối cùng ta cũng đã tìm thấy nó.
‘… Cổ vật đó là của tên trộm à?’
Cale nhanh chóng cất lời sau khi cảm thấy tên trộm đang trở nên phấn khích hơn.
“Thánh di vật được đặt ở đâu vậy?”
Bud Illis đáp lại.
“Trên đảo.”
‘Đảo?’
“Một hòn đảo hiu quạnh nằm một góc tại vùng biển thuộc Đông lục địa.”
Biểu cảm của Bud Illis tối sầm lại.
“Đảo Gió ấy có hàng chục ngàn cơn gió mạnh đến mức có thể xé toạc bất kì thứ gì tiếp cận tới nó.”
Đây là nơi mà không một sự sống nào có thể xâm nhập đến.
Tại nơi đây, ngọn gió luôn trở thành những lưỡi kiếm của tử thần và sẽ giết chết bất kì thứ gì lại gần chúng.
“Thánh di vật nằm tận sâu bên trong hòn đảo này.”
Vua Lính đánh thuê đã từng dùng cổ vật đó đúng một lần.
Hắn đã cố gắng mang nó ra ngoài cùng mình, nhưng kết quả là chỉ có thể bỏ nó ở lại sau khi bị tấn công bởi những cơn gió chết người.
“Và chỉ có nó mới có thể cứu một người như ngài Rồng đây.”
Trong khi nghe Bud ảm đạm giải thích tình hình, Cale cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp nhưng đầy hào hứng của tên trộm.
– Sợi dây quay.
‘Sợi dây quay?
Cái vật dùng để quay con quay đấy hả?’
– Sợi dây quay của ta nằm trên hòn đảo đó.
Cale nhớ lại vật thể mà cậu thấy khi lấy được Âm thanh của Gió.
Nó là một con quay.
Một con quay bị kẹt bên dưới một tảng đá lớn.
Chủ nhân sở hữu Âm thanh của Gió – kẻ trộm bị đồn thổi rằng đã lấy cắp một thần vật của người dân tại ngôi làng ven biển thuộc lãnh địa Ubarr.
Nhưng thật ra, cô ấy chưa từng đánh cắp một món thần vật nào. Cô ta chỉ trộm đi một món đồ trong một ngôi đền.
Cale nghĩ về con quay đã quay không ngừng và tạo ra tất cả những xoáy nước kia.
Dây quay và con quay.
Cậu lại nghe thấy giọng của Bud Illis.
“Đảo Gió. Người ta còn gọi nó là Nấm mồ của Phong Đao. Đây là chốn nguy hiểm chết người.”
Một nơi mà lưỡi kiếm gió chém tất cả mọi thứ và biến chỗ đó thành mồ chôn của họ.
Thánh di vật, sức mạnh của tên trộm, đang ở trên đảo ấy.
“Và hòn đảo đó chỉ cho phép một người với năng lực cổ đại thuộc tính gió bước vào.”
Choi Han, Eruhaben, Raon, và những người còn lại đều nhìn về phía Cale sau khi Bud Illis đã nói xong với vẻ mặt tối sầm.
“Vậy đích thân ta sẽ đi lấy nó.”
Họ thấy Cale đang mỉm cười.