Eruhaben bối rối nhìn về phía Sao Trắng.
‘Vẫn cần phải sống lâu hơn nữa.’
Lời đó khiến Eruhaben không thể tin nổi.
Một ngàn năm.
Ông nghĩ rằng mình đã sống quá lâu, nên ông cảm thấy mệt mỏi. Ông thấy chán nản. Đương nhiên ông chán chẳng phải vì không còn mối nguy hiểm nào ập tới nữa.
‘Ta đã luôn tự hỏi…’
Eruhaben đã đặt câu hỏi cho cuộc sống của ông như cách mà Sao Trắng tự hỏi hắn vậy.
‘Tại sao Rồng lại sống đến gần cả ngàn năm?
Vì lý do gì?
Một mình trải qua cuộc đời dài đằng đẵng như thế để làm gì?’
Một trong những thứ mà Eruhaben đã chứng kiến nhiều nhất trong một ngàn năm cuộc đời là cái chết.
Đến một lúc vạn vật đều đón nhận cái chết, đó là quy luật của tự nhiên. Ông không muốn chống lại nó, nhưng thật khổ sở khi phải chứng kiến những người khác ra đi.
Cũng có thể có một lý do nhất định nào đó mà Eruhaben lại quyết định trông coi Cây Thế giới và bảo vệ các Elf. Cây thế giới là một thứ cây bất tử trong khi các Elf là những sinh vật có tuổi thọ cao nhất.
“Ta không mong rằng trong những năm cuối đời của mình mọi chuyện lại diễn ra như thế này.”
Eruhaben ngăn khóe môi đang dần nhếch lên, rồi nhắm mắt lại một lát và mở mắt ra. Trước mặt ông là Sao Trắng.
Ánh mắt lạnh lùng của con Rồng cổ đại nhớ đến Cale, người đã bay về phía đám mây đen, và chỉ nghĩ đến một điều duy nhất.
‘Ta phải giữ cho họ sống.’
Ông cần phải giữ những tên khốn này sống.
Nhiệm vụ đó quan trọng hơn tất thảy.
Eruhaben đâm một ngọn giáo về phía bàn tay đang vươn lên bầu trời của Sao Trắng.
“Ây da, ngươi đang tính cắt phăng cánh tay ta đấy à?”
Sao Trắng cười khúc khích rồi dùng bàn tay còn lại tạo ra một bức tường nước.
Bangggg!
Ngọn giáo bạch kim và bức tường nước va chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ lớn. Ánh vàng kim bùng nổ khiến cho tầm mắt mọi người chìm trong màu trắng xóa.
Mắt Sao Trắng hơi trợn lớn khi nhìn vào ánh sáng vàng vừa biến mất.
“Phải, đó là kế hoạch của ta, ông bạn sống dai ạ.”
Eruhaben đã xuất hiện trước bức tường nước của hắn ta. Tay trái của ông đấm thẳng vào bức tường nước.
Ngay khi bàn tay được bao phủ bởi lớp bụi bạch kim chạm vào dòng nước xanh…
Xì-
Không có một tiếng động nào cả.
Nước đã biến thành bụi cách vô thanh vô tức. Bàn tay của Eruhaben xuyên thẳng qua bức tường nước và hướng về phía Sao Trắng.
Đồng thời, trong tay Erubaben xuất hiện một ngọn giáo mới.
Đôi mắt nâu đỏ của Sao Trắng xuyên qua làn nước nhìn vào mắt của con Rồng. Đôi mắt có con ngươi dài và sắc lẹm, không giống với con người.
“… Con Rồng cổ đại chết dẫm.”
Sao Trắng lần nữa di chuyển tay trái của mình khi ngọn giáo của Eruhaben đâm về phía bàn tay phải đang giơ lên bầu trời của hắn.
Baaaaaaaaaaaaaaaangggggggggg!
Một vụ nổ khác làm rung chuyển cả thủ đô của Đế quốc.
“Ư!”
“Ực! Chuyện, chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Bên ngoài bức tường thủ đô.
Những người đang tụ tập quanh đó không giấu nổi sự sợ hãi của họ khi chứng kiến cảnh đám mây đen bao phủ bầu trời thủ đô, cùng với việc có hai người đang chiến đấu trên Tháp Chuông của Nhà giả kim.
Tâm trí của họ tràn ngập những biến cố hỗn loạn trong quá khứ.
Những vụ nổ như vậy chỉ làm dấy lên sự sợ hãi và nỗi tuyệt vọng trong lòng họ.
Họ đã chạy khỏi bức tường thủ đô xa nhất có thể, họ chạy trong sợ hãi, tuy vậy, những người coi mái ấm của mình là tất cả chỉ có thể trèo lên bức tường để xem.
“… Ngài Bernard… là Lich…”
Họ không bao giờ muốn nhìn thấy bộ xương đen kinh tởm đó một lần nữa. Song, khi Lich chết đi đã có kẻ khác thay thế hắn.
Và kẻ đó đang giơ tay lên bầu trời như thể hắn chuẩn bị làm gì đó.
Mục đích Rồng cổ đại Eruhaben khi đâm ngọn giáo của ông về phía tay phải của Sao Trắng là để xem hắn đang muốn làm gì, nhưng đòn tấn công của ông đã bị tay trái được bọc bởi nước của Sao Trắng chặn lại.
“Thế nào?”
Sao Trắng lơ đãng hỏi con Rồng cổ đại khi trên tay hắn đang nắm lấy ngọn giáo.
“Có phải ngươi đang thắc mắc rằng sức mạnh cổ đại của ta là gì đúng không?”
Eruhaben bắt đầu lên tiếng.
“Bầu trời đang khóc.”
Tất cả các giác quan của ông đều tập trung theo dõi từng chuyển động của bầu trời.
Gió.
Mưa.
Sấm sét.
Những thứ tồn tại sẵn trên bầu trời cũng như những thứ bầu trời có thể tạo ra đều đang tập trung vào một đám mây đen. Sức mạnh của bầu trời mạnh đến mức khiến cho cổ long ớn lạnh và rợn tóc gáy.
Eruhaben có một ý nghĩ về những gì mà sức mạnh cổ xưa này có thể tạo ra.
“Có phải là sức mạnh cổ đại mang thuộc tính bầu trời không?”
“Chính xác, có lẽ ngươi chưa bao giờ nghe về nó nhỉ.”
Ngọn giáo và cánh tay trái tiếp tục chiến đấu với nhau. Eruhaben vẫn có thể bình tĩnh và trả lời câu hỏi của Sao Trắng.
“Đúng, trước đây ta chưa từng nghe về nó.”
Một loại sức mạnh cổ xưa có thuộc tính bầu trời. Ông thật sự chưa bao giờ nghe về nó. Dù sao thì, hiện tại nó không phải là vấn đề. Eruhaben cảm giác như mọi thứ không chỉ có như vậy.
“Ngươi sẽ chỉ sử dụng một phần thôi sao?”
Gió, mưa và sấm sét. Trực giác của Eruhaben cho ông biết rằng đây chưa phải là giới hạn của loại sức mạnh cổ xưa này.
Bầu trời.
Không thể nào một thứ mang chữ “bầu trời” trong nó lại chỉ có chừng này sức mạnh. Bản năng của ông mách bảo, cho dù ông có cảm thấy rợn người vì sự mạnh mẽ của sức mạnh này thì đấy vẫn chưa là tất cả.
Một ngàn năm kinh nghiệm đang cảnh báo ông.
Sao Trắng mỉm cười.
“Chính xác, ta không có ý định dùng hết, nhiêu đây là đủ rồi.”
Về sức mạnh thì ngọn giáo bạch kim và bức tường nước xem chừng cũng tương đương nhau. Không bên nào bị đánh bật, Sao Trắng có thể thong thả nhìn Eruhaben trong khi Eruhaben hơi khựng lại một chút.
Lý do mà Sao Trắng không xuất toàn lực.
Eruhaben không tin vào điều Sao Trắng vừa nói ra.
Đó là lý do ông có thể thẳng thắn hỏi tiếp.
“Bởi vì nó sẽ gây sức ép lên cơ thể ngươi sao?”
Nụ cười tức khắc vụt mất trên khuôn mặt của Sao Trắng. Eruhaben tiếp tục hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Có vẻ như cơ thể ngươi cũng chứa đựng nhiều sức mạnh cổ đại giống như Cale. Vậy, ta tự hỏi rằng nó có đè ép cơ thể ngươi không nhỉ?”
Các thuộc tính khác nhau tập hợp sẽ gây ra sức ép lên cơ thể nhân loại.
Tất nhiên, cũng tùy thuộc vào bản chứa của người đó có kích cỡ như thế nào, dù thế nào thì cơn đau khi sử dụng sức mạnh cổ xưa đều sẽ ảnh hưởng tới cơ thể.
“Ngươi luôn có thể thu thập các sức mạnh cổ đại lại để cân bằng cơ thể mà.”
Nước, lửa, gió, gỗ và đất.
Cale Henituse giờ đây đã tập hợp đủ các sức mạnh cổ đại lại với nhau nên cậu ấy không bị ảnh hưởng bởi sự xung đột của các sức mạnh cổ đại.
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Eruhaben. Ông hồi tưởng lại cảnh vừa nãy, lúc Sao Trắng đã ho ra máu khi chống lại ngọn giáo của ông.
“Xem ra ngươi chưa thu thập đủ tất cả, hiện tại ngươi vẫn chưa cân bằng được, ta nói có đúng không?” Eruhaben tiếp tục mỉm cười trước khuôn mặt đã tắt nụ cười của Sao Trắng và nói tiếp.
“Ngươi không phải kẻ duy nhất đã sống ngàn năm, tuy rằng ta chỉ sống một đời, nhưng ta cũng đã sống qua một ngàn năm rồi.”
Một cơn sóng lớn dâng lên sau lưng Eruhaben.
Cơn sóng bụi bạch kim. Eruhaben không còn ý định kiềm chế.
“Có vẻ như ngươi sẽ phải dốc toàn lực rồi nhỉ.”
Con Rồng cổ đại ra lệnh cho cơn sóng phía sau lưng ông.
“Đi.”
Cơn sóng bạch kim lao thẳng về phía Sao Trắng. Sao Trắng lặng lẽ quan sát cơn sóng đang mạnh mẽ lao thẳng tới mình.
Sau đó hắn nhếch mép.
“Eruhaben, xem ra ngươi thật sự muốn giữ chân ta lâu hơn chút nữa.”
Thanh kiếm lửa xuất hiện.
Thanh kiếm phải đối mặt với cơn sóng vàng đang lao tới.
“A!”
Thánh tử Jack, người đang quan sát ở bên dưới phát ra tiếng thở gấp.
Cậu ấy đã nghĩ rằng thanh kiếm đó sẽ chém xuyên qua cơn sóng vàng, nhưng không, tia lửa từ thanh kiếm đó không hướng về phía ngọn sóng.
“… Thiếu gia Cale!”
Tia lửa bắn ra từ thanh kiếm nhắm thẳng tới Cale trong hình dạng một cái boomerang. Sao Trắng mỉm cười và vung kiếm về phía cơn sóng bạch kim.
“Sức mạnh cổ xưa của Cale Henituse không thể chống lại ta. Chúng không tương thích.”
Dù Cale có sử dụng loại sức mạnh cổ xưa nào thì cậu cũng không thể chống lại sức mạnh hiện tại của Sao Trắng. Đó là lý do mà dù Cale có làm gì, cậu cũng không thể đánh tan đòn tấn công từ sức mạnh thuộc tính bầu trời của hắn ta.
“Không phải sẽ rất tệ sao? Ngươi có muốn cứu hắn không? Ta chắc rằng ngươi rất muốn bảo vệ Cale Henituse.”
Sự mệt mỏi trong đôi mắt của Sao Trắng hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự thích thú. Hắn ta có thể thấy Eruhaben thở dài.
Phản ứng bất ngờ này khiến Sao Trắng bối rối.
Baangg!
Tia lửa của Sao Trắng đã va phải thứ gì đó và phát nổ.
Tấm khiên bạc vỡ vụn và tan biến cùng ngọn lửa. Cale cau mày hướng mặt lên bầu trời.
“… Hàaaa”
Cậu thờ ơ thở ra.
“Mắc gì nhóc lại xuống đây?”
Một tấm chắn bạc dày ba lớp bao bọc lấy cậu. Con Rồng đen mũm mĩm đã sớm bay đến bên cạnh Cale từ bao giờ. Rồng con vỗ cánh và dõng dạc trả lời.
“Ta sẽ làm những gì ta muốn!”
Cale không kìm được mà chế giễu. Cậu có thể cảm nhận được hai chân trước của con Rồng con đang níu chặt lấy áo cậu như đang nói rằng nó sẽ vĩnh viễn không buông ra.
“Còn cô nữa, xuống làm gì?”
Bậc thầy kiếm thuật Hannah. Cô ấy mang theo biểu cảm cáu gắt giống như cái người đờ đẫn lúc nãy không phải là cô ấy vậy.
“Cậu là đồ ngu à?”
“Hả?”
‘Đây là lúc để đặt câu hỏi mình có bị ngu không á?’
Hannah cưỡi trên con Rồng xương trắng đưa tay về phía Cale đang hoang mang tột độ, sau đó rút thanh kiếm trắng đang nằm trên người Cale.
“Cậu có biết dùng kiếm không hả?”
“…”
“Có biết xài cái này không?”
“…”
Raon trả lời thay Cale.
“Nhân loại không biết phải trả lời cái gì cả!”
Thằng nhóc nói đúng.
Cale không biết phải nói gì.
– Ta làm gì nói phương pháp giải quyết đâu chỉ có thanh kiếm trắng? Nó bao gồm cả những đồng đội quanh cậu kìa.
Giọng nói của Kẻ hám tiền vang lên trong đầu Cale.
“…. Haaaaaaa.”
Cale thở dài một tiếng, cúi đầu xuống sau khi thấy nụ cười của Hannah và Raon liên tục vỗ cánh. Và đột nhiên, cậu trông thấy một điều.
“Ngươi định làm gì với cơn sóng yếu ớt như này hả?”
Cậu thấy cách Sao Trắng chẻ đôi cơn sóng bạch kim bằng một nhát chém chậm chạp từ thanh kiếm của hắn ta. Có máu dính trên khóe miệng hắn, dù vậy, sức mạnh mà hắn đã dùng dễ dàng cắt phăng cơn sóng mana thật đáng kinh ngạc.
Song, Cale lại tập trung vào thứ khác hơn là cơn sóng đã bị chẻ làm đôi đó. Cậu không nhìn vào cuộc chiến của Eruhaben và Sao Trắng.
Cậu đang nhìn xuống sâu hơn.
Cậu đang nhìn xuống mặt đất.
“Tại sao-!”
‘Tại sao họ không bỏ chạy!?’
Cale càng nhíu mày sâu hơn.
Cậu đang nhìn về phía quảng trường của tháp chuông nhà giả kim bên dưới.
Choi Han, Mary, Jack, và cả Ngài Rex đều đang tụ tập dưới đấy. Cậu cũng thắc mắc phi thuyền đang nằm ở đâu, khi cả Rosalyn cũng đang ở dưới đó với họ trong khi sử dụng ma thuật bay lên người họ.
“Trời ạ.”
Cale thốt lên.
“Ta đã bảo mọi người chạy đ-”
“Vậy thì nhân loại! Ngươi cũng phải chạy đi chứ! Tại sao ngươi không chạy!?” Cale câm nín trước những lời trách móc của đứa trẻ sáu tuổi, nhưng cậu phải nhanh chóng tỉnh táo lại.
Xoẹttttttt
Tiếng kêu khủng khiếp đến từ đám mây đen trên trời ngừng lại. Cale tăng tốc.
“Nhanh lên.”
Cậu có một dự cảm đáng lo ngại.
Sao Trắng trông như đang bận rộn chiến đấu với Eruhaben.
Eruhaben phòng thủ khá tốt trước thanh kiếm lửa của Sao Trắng khi tung ra những đòn tấn công.
Ngay tại đó.
Cale chạm mắt với Sao Trắng, kẻ vừa ngẩng đầu lên.
Cậu bỗng thấy đôi mắt của hắn qua lớp mặt nạ.
Khóe mắt của hắn ta cong lên.
Cậu nghe thấy giọng của Eruhaben.
“Mọi người chạy mau!”
Tiếng hét đầy tuyệt vọng.
Tia sáng bạch kim đột ngột phát ra từ cơ thể của Eruhaben như giấy bị vẩy nước. Cale không hề quan tâm tới những tia sáng đó.
Ầmmmm-
Đám mây đen lại kêu gào.
Cale quay đầu lại.
“Ư, Ực!”
Hannah cố gắng nắm chặt lấy thanh kiếm đang rung lên dữ dội. Hannah mỉm cười khi cô chạm mắt với Cale.
Giọng nói của cô run rẩy.
“… Có gì đó không ổn. T, tay của tôi đang run sao?”
Cale cau mày.
Hannah đổ rất nhiều mồ hôi. Nó bắt đầu từ lúc đám mây đen phát ra tiếng kêu quỷ dị.
“Nhân loại! có thứ gì đó kì lạ bên trong đám mây đen đó!”
Raon nhìn về phía Cale và nói tiếp.
“Tuyệt vọng! Trong đó có tuyệt vọng!”
Cale có thể thấy thứ giống tia sáng bên trong đám mây.
Không, nó không phải tia sáng.
Đó là tia sét màu đen.
Tia sét đen này có vẻ sẽ sẵn sàng giáng xuống bất cứ đâu mà nó chiếu tới.
Ầmmmmm-
Cale nhìn xuống chân mình trong khi nghe tiếng gầm của bầu trời.
Tia sáng vàng đã đáp xuống dưới chân cậu từ lúc nào. Sau đó nó di chuyển xung quanh tạo thành một vòng tròn.
Tia sáng vàng này là một kết giới.
Đó là một vòng tròn bạch kim lớn bảo vệ bất cứ thứ gì ở bên dưới đám mây đen. Cale có thể thấy Eruhaben cùng với vòng kết giới bạch kim ngang hông ông.
Hai tay của Eruhaben giơ lên như thể ông đang chống đỡ đám mây đen đó bằng vòng kết giới của mình, không, như thể ông ấy đang đỡ lấy sức nặng của cả bầu trời.
Choi Han, Mary, và Rosalyn đều đang vây quanh Eruhaben.
Trước mặt họ là Sao Trắng.
Cale thấy Sao Trắng đang cười. Nụ cười của hắn như mỉa mai rằng cho dù là Eruhaben hay là Cale đi chăng nữa cũng chẳng đủ sức chống đỡ lấy bầu trời.
“Tên khốn chết tiệt đó.”
‘Mình đếch quan tâm hắn có sống gần ngàn năm hay không, tên khốn này chắc chắn phải chết.’
– Cale.
Ngọn lửa hủy diệt kẻ hám tiền gọi Cale.
– Chúng ta sẽ không tiêu hủy tia sét đó, chúng ta sẽ tiêu hủy tia sáng đen kia.
‘Tôi biết.’
“Hannah, Raon.”
“Gì? Tôi sẽ nghe theo cậu!”
“Ta cũng sẽ nghe!”
Hannah đang đứng đó với đôi tay run rẩy trong khi Raon tập trung vào vòng kết giới của Eruhaben. Cale nghiêm khắc trả lời hai người họ.
“Hãy ẩn nấp ở bên dưới vòng kết giới của ngài Eruhaben.”
“Tôi đã bảo là không rồi mà!”
“Nhân loại! Ta không muốn đi!”
Ầm, ầm.
Raon và Hannah quay đầu lại.
Tiếng động không phải từ tia sấm sét nhìn như chuẩn bị giáng xuống bất cứ lúc nào kia.
Đó là loại tia sấm khác.
Là tia sấm màu vàng kim và đỏ hồng.
Nó đang chiếu sáng trong tia sáng vàng hồng và trông có vẻ như nó sẽ phóng lên trời bất cứ lúc nào.
Cale bay ra khỏi vòng kết giới bạch kim và đứng song song với đám mây đen, rồi mở miệng đáp lại họ.
“Ta sẽ đốt chúng thành tro.”
– Dốc toàn lực?
Kẻ hám tiền hỏi, và cậu trả lời.
“Đúng vậy.”
Cảm nhận được dòng sức mạnh tràn ngập trong cơ thể, Cale khẽ nhếch môi.