Chương 70: Kiếm chỗ ăn cơm trưa
Đến văn phòng, hai người kia đều bận rộn, Lý Tư Vũ bởi vì gửi thư nên đến trễ một lúc.
"Hừ!"
Hách Kiến Hồng nhìn Lý Tư Vũ khoan thai đến muộn, khinh thường hừ thành tiếng.
Lý Tư Vũ bình tĩnh trở lại chỗ ngồi, mỉm cười chào hỏi bọn họ.
"Xin lỗi, tôi đã đến trễ, hôm nay tôi đi gửi cho gia đình một phong thư."
Hách Kiến Hồng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bất thiện nhìn Lý Tư Vũ, trong lòng cô ta đang suy nghĩ chuyện gì đó, tròng mắt xoay tròn.
Giờ cơm trưa, Lý Tư Vũ vẫn như cũ, cô tính ở trong văn phòng giải quyết bữa trưa.
Chẳng qua hôm nay cô có thêm đồ ăn, là sườn còn sót lại tối hôm qua, sáng nay lại xào thêm cà chua trứng.
Lý Tư Vũ lấy đồng hồ từ trong không gian ra xem, vẫn còn sớm, cô cầm túi xách đi ra ngoài.
Lý Tư Vũ dạo một vòng trên mỏ, bây giờ là giờ cơm, tất cả mọi người đều đến căng tin, cho nên bên ngoài không có ai.
Lý Tư Vũ đi tới một gian phòng tạp vật, cửa không khóa, bên trong đều là bàn ghế bày tùy ý, phủ đầy bụi.
Cô nhìn một tầng tro dày kia, là biết bình thường không có ai tới đây.
Lý Tư Vũ khép cửa lại, lấy ra một cái giẻ lau sạch bàn ghế.
Cô lấy hai hộp cơm đã chuẩn bị sẵn từ trong không ra, mùi thơm nóng hổi xông vào mũi.
Bởi vì thức ăn nặng mùi, nên Lý Tư Vũ không thể ăn trong văn phòng, cô sợ bị người phát hiện.
Văn phòng bình thường nhiều người ra vào, cô không thể vào không gian, nên cô tìm một chỗ không có ai đến để giải quyết vấn đề ăn uống là tốt nhất.
Hơn nữa ở đây bình thường nhiều người, cô sợ đột nhiên xuất hiện bị người bắt gặp thì làm sao bây giờ?
Lý Tư Vũ bưng cơm lên, gắp một miếng sườn đỏ au, cho vào miệng.
"Ừm..." Quá ngon!
Lý Tư Vũ đang ăn thì cánh cửa khép hờ đột nhiên bị mở ra, cô cầm hộp cơm ngây ngô nhìn cửa, đồ trong miệng lập tức nghẹn lại không nuốt xuống được.
"Phù... Khụ khụ..."
Lý Tư Vũ buông hộp cơm xuống, cúi đầu ho khan, cô vô vỗ vào lồng ngực mình.
Lâm Thành ở cửa kinh ngạc nhìn Lý Tư Vũ, còn có hộp cơm trên bàn kia...
Người này chẳng lẽ là một kẻ ngốc? Ăn một bữa cơm cũng có thể sặc, quả nhiên phiền phức.
Lâm Thành liếc mắt một cái liền đóng cửa rời đi, lần này anh ta tới là tìm người trong xưởng nói chuyện, đi nhầm cửa liền nhìn thấy tình cảnh vừa rồi.
Lâm Thành cau mày, hồi tưởng lại hộp cơm trên bàn vừa rồi, trên mặt lộ ra một chút cảm giác hứng thú.
Người này lấy gạo tinh từ đâu ra? Còn có thịt và trứng? Bên trong trứng gà đỏ au đó có phải là ớt không?
Căn bản anh ta cách quá xa, cũng không dễ nhìn chằm chằm vào hộp cơm của người ta, cho nên anh ta không thấy rõ bên trong trứng gà xào cái gì.
Lâm Thành lắc đầu, chỉ muốn đi ăn, chuyện chính còn chưa làm!
Anh ta đã đi thật nhanh, cuối cùng đã nhìn thấy tấm biển trong văn phòng của giám đốc nhà máy.
Mà bên này, chờ Lý Tư Vũ lau khô nước mắt nước mũi, ngẩng đầu lên thì ở cửa đã không còn ai.
Trứng gai! Thật là dọa chết người mà!
Làm thế nào người đàn ông này có thể đi đường mà không có một tiếng động vậy?
Hết Chương 70: Kiếm chỗ ăn cơm trưa.