Vương Kiệt thành thật lại nghe lời, dỗ dành một chút là xong, là một tấm phiếu cơm ngon.
Từ Vi Nam đứng trong rừng cây chờ nửa ngày cũng không gặp được người, trong lòng có chút sốt ruột.
Có phải Vương Kiệt có việc nên chậm trễ không? Nhưng có việc gì cũng nên đến chứ?
Đúng vậy! Chờ sau này anh ta nghe lời rồi, để xem mình dạy dỗ Vương Kiệt thế nào đây!
Trương Đại Vĩ trong bóng tối nhìn thấy Từ Vi Nam cười, mặt đỏ lên, tức giận không thở nổi, con đĩ này, đúng là đê tiện.
Anh ta nhìn bên ngoài quả thật không có người đến, lại nhớ tới lúc trước Vương Kiệt nói sẽ không tới, nên đánh liều đi ra.
Trời tối, đặc biệt là trong rừng cây nên không có ánh trăng soi tỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT