Đào Đan không hỏi nhiều, dù sao gia đình mỗi người đều không giống nhau.

"Chỗ em có chút đồ, muốn nhờ chị giúp một chút hỏi xem có ai muốn hay không."

Lý Tư Vũ vẫn dựa vào đồ vật trong không gian, nhưng kiếm tiền nhanh chỉ có thể ra tay từ phụ nữ, cho nên cô chuẩn bị không ít đồ.

Đào Đan nhìn cô lấy từ bên trong túi xách ra một đống lớn đồ, mắt cô ta đầy kinh ngạc.

Hai thỏi son lì và một vài chiếc khăn lụa.

Những thứ này đều là hàng bình thường, nhưng Đào Đan có thấy qua, mà chưa từng được dùng qua.

"Em lấy ở đâu ra vậy?"

Nói xong cô ta liền hối hận, dù sao thứ này người bình thường không lấy được cũng không mua được, đây nhất định là dựa vào mối quan hệ của người ta.

Lý Tư Vũ lại không để ý nói.

"Nhà em có người thân ở Thượng Hải, thời gian trước trở về em bảo cậu ấy giúp mang về."

Đào Đan không hỏi nhiều, dù sao cũng không liên quan đến cô ta.

"Bao nhiêu tiền vậy?"

Nhìn thấy mấy thứ này, người phụ nữ nào có thể bỏ đi chứ?

Cho nên cô ta muốn hỏi giá, bản thân có tiền tích góp cũng phải mua một cái khăn lụa.

Trước khi đi, Lý Tư Vũ đã tới cửa hàng bách hóa một chuyến, khăn lụa bên trong bán năm tệ một cái, còn cần phiếu công nghiệp, hơn nữa lại còn hết hàng.

Ngược lại cũng ở đó có son dưỡng môi không màu, ba tệ một thỏi.

Chất lượng đương nhiên là không sánh bằng son môi của cô, hơn nữa son của cô còn có màu, không ở đâu mua được.

Vì sợ người khác nhận ra, cho nên Lý Tư Vũ mài mòn nhãn hiệu bên ngoài son môi, ký hiệu màu dán bên dưới cô cũng xé đi.

Các nhãn hiệu son môi giá rẻ đều có thể lau sạch, bởi vì sử dụng trong một thời gian dài, cũng sẽ mờ đi, vì vậy việc loại bỏ những cái này rất dễ dàng.

Lý Tư Vũ suy nghĩ một chút, cô nói:

"Son môi năm tệ một thỏi, khăn lụa sáu tệ, đều không cần phiếu. Nhưng có phiếu sẽ được được giảm tiền, không sao cả."

Nghe được giá cả, Đào Đan cảm thấy có thể mua, so với cửa hàng bách hóa đắt hơn một chút, nhưng đành chịu vì hết hàng.

"Chị mua một chiếc khăn lụa! Cái màu hồng này."

Đào Đan quyết định luôn, tuy rằng giá cả rất đắt, nhưng cô ta rất thích.

Loại khăn lụa này buộc trên cổ không có hao mòn gì, cho nên có thể đeo vài năm, tính trung bình ra thì không tốn bao nhiêu tiền.

Đào Đan cầm khăn lụa, cô ta vui vẻ đưa tiền cho Lý Tư Vũ.

"Ba tệ là được rồi, ưu đãi xem như là chị giúp em quảng cáo!"

Lý Tư Vũ không cho không, chỉ ưu đãi ba tệ.

Cô cũng không hào phóng đến mức cho không, những gì cô bỏ ra đều cần phải có báo đáp!

Hơn nữa cô tới tìm là muốn Đào Đan hỗ trợ, cho nên ưu đãi một chút cũng không sao.

Đào Đan đương nhiên càng vui, cô ta nói với Lý Tư Vũ:

"Em ở đây chờ nhé, chị đi tìm mấy người đồng nghiệp của chị đã."

Xưởng may mặc chủ yếu là đồng chí nữ, vì vậy rao bán không tốn chút sức nào.

Hơn nữa còn có Đào Đan góp sức làm trung gian, người đến mua vừa kín tiếng lại có tiền.

Hết Chương 119: Kiếm tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play