Lý Tư Vũ là người nghĩ là làm, hơn nữa cô sợ cụ bà có sơ suất gì, cho nên sáng sớm hôm sau cô xin nghỉ ba ngày.

Nhiều hơn người ta cũng không cho.

Tuy nói Lý Tư Vũ chẳng qua chỉ là bí thư, nhưng trong xưởng cũng không nuôi người nhàn rỗi, ba ngày nghỉ không nhiều lắm, đủ để cô làm một số việc rồi.

Không có gì để dọn dẹp, cô cầm theo túi xách của mình và lên xe về nhà.

Cô đã phòng bị xong cho một quãng đường đi điên đảo, Lý Tư Vũ ăn kẹo cao su, buổi sáng lại không ăn nhiều cơm.

Cho nên cả quãng đường ngoại trừ dạ dày có chút khó chịu, thì đúng là không có nôn ra.

Chạng vạng tối Lý Tư Vũ mới thở hồng hộc xuất hiện trước cửa nhà họ Lý.

Bởi vì bây giờ là giờ ăn tối nên cô không nhìn thấy bất cứ ai trên đường đi.

Tay cô vừa định đẩy cửa ra, thì nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện.

"Mẹ, người ăn ít nhiều một chút đi, mẹ yên tâm, con không nói cho Tư Vũ biết đâu."

Đó là giọng nói của Lý Tư Quốc.

Anh ta hết lòng khuyên cụ bà ăn cơm, nhưng cụ bà hết lần này tới lần khác không há miệng.

Lý Tư Vũ trong lòng chua xót, lập tức mở cửa vào nhà.

Lý Tư Quốc thấy người vào nhà cũng sửng sốt một chút, có điều anh ta lập tức áy náy.

Lý Tư Vũ không để ý tới anh ta, cô chạy thẳng tới chỗ cụ bà.

"Mẹ."

Lý Tư Vũ chạy đến cụ bà nằm trên giường, đã không còn dáng vẻ "hăng hái" lúc trước.

Sắc mặt cụ bà hơi tái, khóe miệng hơi méo, bởi vì không có răng, nước miếng không có gì chặn mà theo khóe miệng chảy ra.

Lý Tư Vũ liếc mắt một cái liền nhìn ra cụ bà bị đột quỵ.

Cụ bà thấy Lý Tư Vũ trở về nên vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Bởi vì ngày đó Lý Thành Tài nói chuyện với Lý Tư Quốc, bà đều nghe thấy.

Cụ bà cũng không muốn Lý Tư Vũ trở về, nhưng trong lòng bà cũng rất nhớ cô.

Lại sợ Lý Tư Vũ lo lắng cho bà, nên trong lòng bà rất rối rắm.

Bây giờ nhìn thấy Lý Tư Vũ, bà không kìm được nước mắt.

"Tư Vũ ..."

Vì cụ bà bị méo miệng nên nói chuyện không rõ ràng.

Nhưng Lý Tư Vũ nghe hiểu, cô nhìn thấy cụ bà khóc, trong lòng cô cũng vô cùng khó chịu.

Trước đây bà nội cô bị đột quỵ ở nhà một mình, bởi vì không ai phát hiện ra, sau đó khi được tìm được thì đã chết.

Hiện tại nhìn thấy cụ bà, Lý Tư Vũ cũng khóc.

Tuy rằng tâm tư của cụ bà là dành cho nguyên thân, nhưng tim của cô cũng không phải làm từ sắt đá.

Nhất là khi nhớ tới bà nội đối tốt với cô, cô càng cảm nhận được tình thương của cụ bà đối với mình.

Cụ bà mấy ngày nay hành động không tiện, quần áo trên người cũng không thay, có hơi hôi.

Lý Tư Vũ cũng không ghét bỏ, cô ôm cụ bà không nói lời nào, tùy ý khóc.

Lý Tư Quốc đứng ở một bên nhìn thấy một màn này, anh ta mím môi nói không nên lời.

Anh ta hiếu thảo với mẹ, nhưng nhà nhiều người, không có cách nào để anh ta chia ra chăm sóc hết.

Hết Chương 112: Trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play