Vì Đào Đan cố ý lấy lòng Lý Tư Vũ, cho nên cô cũng sẽ không keo kiệt.
Đào Đan vui vẻ gật đầu đồng ý.
Giặt sạch quần áo mới, Lý Tư Vũ chuẩn bị một ít đồ ăn gia đình.
Thức ăn chính là hai loại lương thực, ngô trộn với gạo đem hấp lên.
Bình thường Lý Tư Vũ cũng không ăn mấy thứ này, chủ yếu là không thể làm cho Đào Đan cảm thấy mình phung phí, cho nên cô mới làm món này.
Nhưng loại cơm này, cũng khiến cho Đào Đan rất vui vẻ.
Dù sao ở nhà cô ta cũng chỉ là ăn bột nhão trộn lẫn nước cho no, làm sao mà có cơm khô được?
Lý Tư Vũ chỉ xào một món khoai tây sợi, còn có một bát canh trứng hấp.
Hai quả trứng được hấp trong một cái bát lớn.
Hai người ăn một bữa ngon, Lý Tư Vũ cảm thấy nên nhắc khéo một chút rồi.
Quần áo đã đủ dụng, nhưng không có giày.
Cô vẫn đang đi giày vải Bắc Kinh cũ trong không gian.
Tuy nói giày này cũng không tệ, nhưng Đào Đan người ta ra ngoài là đi giày da nhỏ.
Thời gian gần đây Lý Tư Vũ nhìn thấy không ít nữ bí thư, ai cũng đều mặc sạch sẽ, giày da sáng bóng.
Phải nói là giày da ở thời đại này không có gì đẹp mắt, nhưng cái khác cô cũng không tìm được.
Người khác có thể đi, cô cũng muốn đi.
Lý Tư Vũ tỉnh bơ nhìn đôi giày da nhỏ của Đào Đan.
"Đôi giày này của chị thật đẹp, em thấy trong cửa hàng bách hóa cần hai mươi đồng còn phải có phiếu gì nữa."
Đôi mắt lấp lánh của Lý Tư Vũ thỏa mãn được lòng hư vinh của Đào Đan.
Cô ta mỉm cười và trả lời:
"Ừ, đây là một tháng lương của chị đấy! Nhưng đây là đồng chí bên xưởng giày bán cho chị, có chút lỗi nhỏ."
Nói xong, cô ta giơ chân chỉ cho Lý Tư Vũ.
"Cái cúc này bị lệch, chị bảo mẹ chị đóng thêm vào một miếng da."
Lý Tư Vũ nhìn chiếc giày, quả thật có một miếng da, không nhìn kỹ đúng là nhìn không ra.
Có điều dù như vậy thì Lý Tư Vũ cũng cảm thấy đôi giày này không tệ.
Dù sao cũng là một đôi giày da nhỏ, người phụ nữ nào mà không thích cái đẹp chứ?
Người khác có thể có, Lý Tư Vũ cũng muốn cố gắng có một đôi.
Đào Đan nhìn Lý Tư Vũ có vẻ rất thích, cô ta liền nói:
"Em có muốn mua không?"
Một đôi giày da cho dù là có lỗi cũng cần rất nhiều tiền, cho dù cô ta muốn hỗ trợ, cũng phải hỏi ý kiến của Lý Tư Vũ.
Mấy chục đồng liền mua một đôi giày, đây không phải chuyện nhỏ, hơn nữa sợ Lý Tư Vũ bị tổn thương lòng tự trọng, cho nên cô ta nhất định phải hỏi rõ ràng.
Lý Tư Vũ vừa nghe có chỗ mua, liền chần chờ hỏi:
"Cái này không dễ mua phải không? Em có tiền, gia đình em không quan tâm đến tiền lương của em, vì vậy em có thể tùy ý dùng."
Đào Đan vừa nghe tiền lương của cô tự do, trong lòng hâm mộ vô cùng, ngoài miệng nói:
"Người nhà em đối xử tốt với em thật đấy, mỗi tháng chị phải nộp cho nhà hơn phân nửa tiền lương, những thứ khác dùng là tiền tiêu vặt, còn cần tự mình tích góp của hồi môn."
Đào Đan hiện tại đã hai mươi tuổi, nói đến của hồi môn cũng không ngại ngùng nữa.
Hết Chương 110: Muốn mua giày.