Tuy là một nửa người ở nhà đều là công nhân, nhưng miệng ăn núi lở, nên căn bản ăn cơm cũng không ăn được nhiều.
Nếu ăn hai bữa ngon, thì có lẽ giữa tháng sẽ bị đói chết.
Vì vậy, Đào Đan rất mong đợi đến mỗi lần tụ tập.
Người nhà không đồng ý kiểu lãng phí này thì cũng không có cách nào, bởi vì cần phải xã giao, mới có thể có nhiều đồ tốt hơn.
Lý Tư Vũ đương nhiên là không để lời từ chối của cô ta ở trong lòng.
Bởi vì bây giờ dựa theo tháng là không có rau dưa, cô cũng không muốn lộ bí mật của mình.
Cho nên buổi tối làm sủi cảo thịt và bắp cải, thịt không nhiều lắm, chưa đến nửa cân, một cây bắp cải băm nhỏ.
Hai người cùng nhau gói hơn một trăm cái sủi cảo, Đào Đan nhìn thấy thì càng ngày càng đói.
Bởi vì có sủi cảo, Lý Tư Vũ không chuẩn bị các món ăn khác, ngay cả nước chấm cũng chỉ là tỏi băm ngâm.
Không có nước tương, nhưng nó cũng ngon.
Tuy cô có thêm gia vị, nhưng không thể quá nhiều.
Đào Đan cũng không để ý, dù sao nhà cô ta xào rau cũng chỉ có muối, cũng không có gia vị khác.
Một bữa cơm ăn xong, hai người thân thiết hơn không ít, Lý Tư Vũ cũng biết thêm rất nhiều tin tức.
Đào Đan ôm bụng, mặt ngượng ngùng, hơn một trăm cái sủi cảo mà cô ta ăn một nửa, Lý Tư Vũ không ăn được bao nhiêu.
Trên bàn còn lại rất nhiều, Đào Đan cho rằng Lý Tư Vũ không nỡ ăn, mà bản thân mình lại ăn nhiều như vậy, nên nội tâm cô ta không dễ chịu.
Lý Tư Vũ đương nhiên là chủ ý đến biểu cảm này của cô ta, nhưng cô không nói gì.
Đào Đan nhanh nhẹn giúp Lý Tư Vũ dọn bàn rửa chén, tỏ vẻ áy náy của mình.
Hai người ngồi trên ghế uống nước ấm, Lý Tư Vũ cảm thấy thời cơ đã đến, nên nói chuyện về "tiền cơm" rồi.
Cơm của cô không phải dễ ăn như vậy chứ?
Lý Tư Vũ tỉnh rụi cởi quần áo ra, để ngâm ở trong chậu nước.
"Bây giờ càng ngày càng ấm áp, quần áo này cũng không mặc được nữa."
"Đúng vậy."
Vừa rồi Đào Đan ăn cơm liền đổ mồ hôi, cô ta đã cởi áo khoác ra từ lâu.
Đào Đan nhìn Lý Tư Vũ mặc một chiếc áo trong màu xanh da trời đã giặt đến trắng bệch.
Bỗng nhiên cô ta nhớ tới người này hình như mỗi lần gặp đều chỉ mặc một bộ quần áo.
Đào Đan nhìn quanh phòng một chút, phát hiện giày cũng không có thay thế.
"Cô chỉ có một bộ quần áo này thôi sao?"
Nói xong, Đào Đan liền hối hận.
Không phải bởi vì phân biệt, mà là mọi cô gái trẻ đều có lòng tự trọng của mình.
Nói một cô gái là không có quần áo mặc như vậy, sợ là làm người ta đau lòng rồi?
Lý Tư Vũ bị tổn thương, ngượng ngùng gật gật đầu.
"Lúc tới có chút vội vàng nên không mang theo quần áo, trong nhà cũng không có vải dư thừa."
Đào Đan cảm thấy rất xấu hổ, vì thế xung phong nói:
"Nhà máy của chúng tôi có rất nhiều sản phẩm lỗi, mấy ngày nữa nếu cô có thời gian thì đến tìm tôi đi."
Lý Tư Vũ thầm nghĩ: Cắn câu rồi!
Trên mặt cô lại làm ra vẻ mặt kinh ngạc, cô có chút chần chờ nói:
"Như vậy có được không? Nó có làm phiền cô không?"
Hết Chương 107: Gợi ý cho Đào Đan.