"Chủ nhân, hãy chọn tôi đi, tôi rất hữu dụng!” Một quả cầu ánh sáng nhỏ xoay vòng vòng quanh người trên ghế sô pha, tự tiến cử một cách vui vẻ.
Sở Lệ ngồi ôm gối, thu mình thành một cuộn tròn, nhét cơ thể vào ghế, quay mặt vào lưng sô pha, cả người toát lên vẻ chán nản, không còn tha thiết gì với cuộc sống. Thật bất ngờ, cậu lại trọng sinh… trọng sinh lần nữa.
Trước khi trọng sinh, Sở Lệ vừa mới đưa người chú ngu ngốc của mình vào sở cảnh sát. Vừa ra khỏi cửa thì bị tấn công. Nhớ lại cảnh đứa em trai đầy thù hận và nhếch nhác nhìn cậu, Sở Lệ lúc đó chỉ có thể cười lớn.
Điều duy nhất khiến cậu thấy tiếc là cảm giác đau đớn… đau đến mức không chịu nổi. Khi mới bị đâm, cậu chưa kịp phản ứng, nhưng sau đó thì cơn đau thực sự khiến cậu muốn gục ngã.
Và rồi, khi mở mắt ra lần nữa, cậu thấy mình đã trọng sinh.
Trong kiếp trước, ngoài việc nghĩ cách lật đổ người chú, cậu chỉ mải mê trả thù. Cuối cùng cũng thành công, nhưng rồi lại bị đưa trở lại điểm khởi đầu. Điều này khiến Sở Lệ chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Cậu đã đọc nhiều tiểu thuyết, nhưng thường là về những nhân vật đã chết oan rồi trọng sinh để báo thù. Còn cậu thì đã báo thù thành công, ngay cả cái chết cũng nằm trong tính toán. Hơn nữa, cậu đã biết mình mắc ung thư giai đoạn cuối, không thể chữa khỏi, nên cũng chẳng muốn điều trị. Cậu định kéo đứa em vào cùng.
Nghĩ vậy, Sở Lệ càng thêm chán nản. Quả cầu ánh sáng (hệ thống) nhìn chủ nhân của mình toát ra khí chất tiêu cực mà không khỏi lo lắng. Theo lý, một người trọng sinh phải vui vẻ mới đúng chứ? Hệ thống không khỏi sợ mình sẽ bị bỏ rơi.
Nó lao đến bên Sở Lệ, hai “tay” nhỏ bé vỗ nhẹ lên người cậu, giọng nói thỏ thẻ: “Chủ nhân… Tôi rất hữu dụng mà, đừng bỏ mặc tôi!”
Sở Lệ nhìn quả cầu nhỏ trước mặt, rồi quay đi không nói lời nào. Hệ thống cảm thấy bị tổn thương, nước mắt như sắp rơi. Người đàn ông này thật tàn nhẫn, không thèm để ý đến mình!
Quả cầu ánh sáng xẹp xuống thành một đốm sáng, tự hỏi làm sao để Sở Lệ chịu “kết nối” với mình. Là một hệ thống mới, nó thiếu kinh nghiệm.
099 – tên gọi của hệ thống – là hệ thống nhỏ nhất được cấp trên giao nhiệm vụ. Trong khi các hệ thống anh chị khác đều bị kẹt trong những không gian hỗn loạn, năng lượng dần tiêu hao, thì nó lại may mắn gặp được Sở Lệ.
Nhìn quả cầu ánh sáng nằm đó, Sở Lệ lắc đầu, cả người toát ra vẻ không quan tâm: “Đừng nhìn tôi. Tôi không có hứng thú với việc thám hiểm dã ngoại, hơn nữa tôi cũng không có kỹ năng sinh tồn gì cả.”
Kết nối với hệ thống là điều không thể. Điều duy nhất có lợi khi trọng sinh chính là những bằng chứng mà cậu đã tìm được không cần phải tìm lại lần nữa. Sở Lệ đã nghĩ kỹ, chỉ cần có chứng cứ trong tay, cậu sẽ đưa Sở Hiên cùng gia đình hắn vào tù.
Nhưng tại sao mình không trọng sinh sớm hơn để có thể gặp lại cha? Nghĩ vậy, Sở Lệ buồn bã.
Quả cầu ánh sáng nhỏ rưng rưng nước mắt, giọng run rẩy: “Không sao đâu chủ nhân, tôi có thể giúp ngài. Hệ thống của tôi có rất nhiều thứ tốt!”
Sở Lệ hơi động lòng, nhìn hệ thống nói: “Cho tôi xem nào.”
Nghe thấy vậy, hệ thống bừng lên hy vọng, biến lại thành quả cầu sáng, và bắt đầu giới thiệu. “Chủ nhân không cần lo lắng về khả năng sinh tồn dã ngoại! Hãy xem thiết bị thở dưới nước này, tàu ngầm chịu áp lực cao này, có thể giúp ngài ẩn mình ở nơi mà con người chưa từng khám phá. Chẳng lẽ ngài không tò mò sao?”
“Còn nữa! Đây là bộ tương tác sức mạnh động vật, có thể biến ngài thành vua của muôn thú. Còn chiếc xe nhà này, có thể đi trên núi như đi trên đất bằng. Chưa kể, nó còn có nguồn năng lượng hạt nhân, ngài muốn đi đâu cũng không lo hết điện.”
Phải thừa nhận rằng, Sở Lệ có chút hứng thú. Cậu nhận ra công nghệ trong hệ thống này vượt xa so với thế giới hiện tại, và dường như nó được thiết kế để hỗ trợ sinh thái dã ngoại.
Ngoài những món mà hệ thống vừa giới thiệu, Sở Lệ còn đặc biệt chú ý đến máy điều trị động vật, máy khử nước và thiết bị tái tạo năng lượng. Tuy nhiên, cậu vẫn không muốn tự mình sử dụng. Cậu nghĩ đến việc giao nộp những thứ này cho nhà nước, để họ tìm người phù hợp sử dụng chúng.
Những món này quá hữu ích cho việc cứu vãn môi trường. Sở Lệ hạ ánh mắt xuống, có lẽ cậu nên thử một lần? Nhớ lại lời cha khi còn nhỏ, trong ngôi làng dưới gốc cây đại thụ, ngẩng đầu lên là bầu trời đầy sao, tiếng côn trùng kêu râm ran trong đêm hè. Đó là âm thanh của thiên nhiên.
Nghĩ tới đó, Sở Lệ mỉm cười.
Cậu nhìn hệ thống nhỏ đáng thương trước mặt và nói: “Những thứ này thật sự rất tuyệt. Có thể hiện thực hóa chúng sao?”
Hệ thống nghe vậy liền tự hào đáp: “099 không bao giờ nói dối!”
Sở Lệ không khỏi cười thầm. Cậu đoán đúng, hệ thống này chắc là một “lính mới”, hơn nữa nó không ép buộc kết nối với chủ nhân, nên cũng không nguy hiểm. Trước tiên, cậu cần chắc chắn rằng hệ thống này không bị phát hiện bởi các thiết bị kiểm tra, nếu không, tự nhiên nói mình có một hệ thống thì sẽ bị coi là bệnh hoang tưởng.
Cậu nhìn quả cầu ánh sáng và mỉm cười: “099 là tên của ngươi sao?”
Quả cầu nhỏ lắc đầu: “Đó là số hiệu của tôi.”
Sở Lệ gật đầu: “Vậy trước khi chúng ta kết nối, hãy tìm hiểu thêm về nhau.”
Hệ thống háo hức đợi, chỉ cần Sở Lệ hiểu rõ về nó, cậu sẽ biết nó không giống những hệ thống ép buộc chủ nhân phải hoàn thành nhiệm vụ bằng cách trừng phạt hay kiểm soát.
Nó là một hệ thống thân thiện và hữu ích! Hệ thống nhỏ tự hào ngẩng cao đầu.
Góc nói nhỏ:
Khi edit thì mình vừa đọc vừa edit nên mình cũng không rõ tình tiết truyện phía sau sẽ diễn ra như thế nào và mình cũng không phải là dân học tiếng Trung nữa nên chắc chắn mình sẽ mắc lỗi, có thể lớn cũng có thể nhỏ. Chính vì thế mà nếu mọi người thấy lỗi ở đâu thì báo mình để mình sửa nha.
Vì mình đang học và đi thực tập nên thường thì mỗi ngày mình đăng 1 chap hoặc cũng có thể là 2 tùy theo thời gian hôm đó có deadline môn học nào dí hay hong nhá! Cảm ơn mọi người, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!