Lúc anh giơ tay, Đỗ Minh Trà ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, lạnh lẽo của cỏ cây.

Bỗng nhiên trong đầu cô lại hiện ra những cuốn tiểu thuyết đã từng đọc. Trong văn ABO, A phóng ra pheromone, hoặc là loại hương nước hoa của bá tổng thường dùng —— cây Thông Bạc Vân Sam, cây Tùng Bách Tuyết Tùng lạnh, dù sao thì đó cũng là mùi của thực vật rừng lá kim lạnh giá.

Khi Đỗ Minh Trà đọc sách không tưởng tượng được hương vị này như thế nào, chắc có lẽ nó giống như hơi thở trên người thầy Hoài lúc này.

Thẩm Hoài Dữ cụp mắt, cẩn thận gỡ những sợi tóc đen quấn quanh móng chim ra. Tóc Đỗ Minh Trà được gỡ buông rơi trên trán, dưới ánh sáng có một cảm giác ấm áp mềm mại.

Đúng lúc này cửa phòng sách vang lên tiếng bình bịch, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một bé trai giống như búp bê tức giận nhìn Đỗ Minh Trà: “Cô chính là gia sư mới mà mẹ tìm tới cho tôi đúng không?”

Không đợi Đỗ Minh Trà nói, cậu đã nhìn về phía người đàn ông, vui vẻ chạy nhào đến: “Hoài Dữ! Sao hôm nay cậu lại đến sớm vậy? Mẹ của con lại mời gia sư mới đến, con đã nói là con rất ghét tiếng Pháp, tiếng Pháp khó nghe chết đi được ấy, y như là bong bóng mắc kẹt trong cổ họng…”

Tên nhóc này nhanh mồm nhanh miệng, một hơi nói liên mồm đến cả nửa ngày, hoàn toàn coi Đỗ Minh Trà như không khí.

Thẩm Hoài Dữ bỏ tay cậu đang lay tay mình ra: “Con đến giờ học rồi kìa.”

Cố Nhạc Nhạc năn nỉ: “Cậu nói một tiếng với mẹ con đi, đừng tìm gia sư dạy tiếng Pháp cho con nữa, bây giờ con học đến mức đầu sắp nổ tung rồi…”

Thẩm Hoài Dữ không bị lay động: “Không được.”

Con vẹt Xám Úc lúc nãy còn kiêu ngạo ở trên đầu Đỗ Minh Trà, khi vào tay anh thì lại ngoan ngoãn như một con gà con, chỉ là đôi mắt như hạt đậu đen vẫn nhìn chằm chằm Đỗ Minh Trà.

Cuối cùng Thẩm Hoài Dữ cũng nhìn về phía Đỗ Minh Trà, không có biểu cảm gì: “Cô Đỗ, tôi không quấy rầy cô dạy học nữa.”

Anh vòng qua người Đỗ Minh Trà rời đi, đi qua kệ sách cao rồi ra cửa phòng sách, bà vú cung kính gọi anh: “Chào Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Hoài Dữ là cậu họ của Cố Nhạc Nhạc, được Cố Dĩ Lệ nhờ vả nên tạm thời chăm sóc đứa nhỏ này.

Anh thả tay ra, con vẹt Xám Úc vỗ cánh bay, bay tới bay lui khắp phòng, vẫn còn kêu: “Ảnh chụp! Ảnh chụp!”

Tống Thừa Hiên đứng ở cửa, chỉ nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống, báo cáo với Thẩm Hoài Dữ: “Sếp, bên kia vẫn không có tin tức. Bản thân những cô gái này đều làm công việc bán thời gian tạm thời, cơ quan dẫn mấy cô gái này thì trốn thuế và bị báo cáo, văn phòng đã bị niêm phong…”

Tháng trước, Thẩm Hoài Dữ được bạn bè mời đến núi Thạch Cảnh tham gia lễ khai trương trung tâm mua sắm nào đó. Các hoạt động được sắp xếp cũng chỉ có vậy, mời một số ngôi sao đến. Thẩm Hoài Dữ không thích ồn ào nhưng cũng đã đồng ý đến, chỉ là về sớm.

Một tuần sau, Thẩm Hoài Dữ tình cờ nhìn thấy ảnh chụp hôm đó, từ bức ảnh phát hiện ra một mỹ nhân.

Nói là mỹ nhân cũng không thích hợp lắm, chẳng qua chỉ là một nhân viên bán thời gian ở tầng ba đang hóng hớt, mặc quần áo của con thỏ bông to đùng, có lẽ do mệt mỏi nên tháo mũ xuống, vụng về đặt hai tay lên cầu thang. Trong bức ảnh, người cô nhỏ nhắn giống như con kiến, chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn, trắng không tì vết.

Do chụp ở khoảng cách xa nên dù có phóng to ra cũng không nhìn thấy rõ, miễn cưỡng nhìn rõ ngũ quan thì có lẽ là một mỹ nhân.

Nhưng mỹ nhân nhiều, Thẩm Hoài Dữ đào ba thước đất cũng muốn tìm thấy người, chỉ có một nguyên nhân ——

Đây là khuôn mặt đầu tiên mà anh có thể nhìn rõ.

Tống Thừa Hiên biết điều này có ý nghĩa gì với anh.

Đẹp và xấu, đối với Thẩm Hoài Dữ thì không có gì khác nhau.

Anh không có khả năng phân biệt giữa đẹp và xấu, mọi khuôn mặt trong mắt anh đều chỉ là màu xám trắng, giống như một chiếc mặt nạ cứng đờ.

Nhưng Thẩm Hoài Dữ thấy rõ mặt cô gái trên ảnh chụp.

Thẩm Hoài Dữ ngồi trên sofa, nghe Tống Thừa Hiên báo cáo xong, đột nhiên hỏi: “Vị hôn thê của Thiếu Hàn có phải tên là Đỗ Minh Trà không?”

Tống Thừa Hiên hơi ngạc nhiên, có hơi không theo kịp suy nghĩ của sếp: “Đúng vậy, xét theo vai vế thì phải gọi sếp một tiếng ông hai đó.”

“Cô ấy đến Bắc Kinh khi nào?”

“Chắc cũng được một tháng rồi.”

Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Tôi nghe nói, cô ấy bị thương trong một vụ tai nạn xe cộ à?”

“Vụ tai nạn xe cộ đó đã sắp được ba tháng rồi.” Tống Thừa Hiên nói với vẻ thương tiếc, chỉ vào mặt của mình: “Trên mặt còn lưu lại vết sẹo rất lớn, sau này luôn phải đeo khẩu trang để che đi.”

“Ừm.” Lông mày Thẩm Hoài Dữ hơi giãn ra, như đang nói với chính mình: “Cụ Đặng làm ăn cũng được, chắc không để cô ấy thiếu tiền.”

Tống Thừa Hiên không biết “cô ấy” trong miệng anh là ai, nên không dám nói.

Thẩm Hoài Dữ hơi ngước mắt, nhìn Tống Thừa Hiên: “Tiếp tục tìm đi.”

“Đây là người Nhị gia muốn tìm sao?”

Cổng hình vòm tròn, đèn chùm trang trí có phần chân đèn tua rua, bộ bàn ghế gỗ được sắp xếp ngẫu hứng, giống như trong quầy bar sang trọng của một nhà thờ xưa thời Trung cổ. Thẩm Thiếu Hàn lười biếng ngồi trên ghế, tùy ý nghịch chiếc ly trong tay, mỉm cười nhìn một đám người đoạt bức ảnh đó.

Ảnh chụp đã được phóng to ra và in riêng, trên chiếc lan can màu gỗ có một cô gái mặc quần áo thỏ bông đang dựa vào, cô bỏ mũ xuống, buộc tóc đuôi ngựa, đang xem buổi biểu diễn ở dưới tầng. Trên trán ướt đẫm mồ hôi, tóc bị dính vào mặt, làn da trắng đến mức phát sáng, đôi môi đỏ mọng, cho dù không thấy rõ toàn mặt nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đẹp đến loá mắt.

Một người cầm tấm ảnh nhìn nửa ngày mới trầm trồ: “Quả là một mỹ nhân… Thiếu Hàn, cậu nhìn đôi mắt này, cái mũi này, cả cái miệng nhỏ nữa… Chậc chậc chậc, đỉnh.”

“Tôi kêu các cậu tới không phải vì nghe những lời vô nghĩa này” Thẩm Thiếu Hàn nâng mắt: “Đã từng gặp qua chưa?”

Đám bạn bè xấu đồng loạt lắc đầu.

Thẩm Thiếu Hàn khẽ xoạt một tiếng, cúi người lấy ảnh chụp đi, chợt bị một người gọi lại: “Anh Hàn, từ từ đã.”

Người đó lại gần, cầm ảnh chụp nhìn kỹ nửa ngày, nói thầm: “Này, anh Hàn, anh xem đôi mắt này, có phải rất giống chị dâu không?”

Hai chữ “Chị dâu” vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Thiếu Hàn thay đổi, dẫn tới một trận cười vang.

“Ôi này, cậu đừng xúc phạm đến mỹ nhân như thế chứ, cũng đừng xúc phạm đến anh Hàn của chúng ta.” Có người bật cười đến mức không đứng thẳng lên được: “Là Đỗ Minh Trà á? Cậu còn gọi cô ta là “chị dâu” nữa?”

“Cậu chưa từng nhìn thấy tấm ảnh Đỗ Minh Trà đăng ký thẻ trường hả? Anh bạn này, một vết sẹo đỏ to ở trên mặt như vậy… tôi nhìn xong cả đêm còn không ăn cơm được.”

“Nhị gia sao có thể coi trọng người có dung mạo như vậy? Cho dù mắt của Nhị gia có vấn đề, cũng không thể——”

Một tiếng choang.

Thẩm Thiếu Hàn đặt ly lên trên bàn thật mạnh, tiếng cười đùa tạm dừng, đồng loạt nhìn về phía khuôn mặt đen lại của anh.

Em trai anh là Thẩm Khắc Băng thuận thế ngồi xuống, rót đầy rượu cho anh: “Anh làm sao vậy? Thấy mọi người nói xấu Đỗ Minh Trà nên anh tức giận à?”

Đôi mắt lanh lợi của Thẩm Khắc Băng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiếu Hàn.

Thẩm Thiếu Hàn không nhìn cậu ta, đột nhiên cười nói: “Sao có thể chứ.”

Mặt anh không cảm xúc, một hơi uống hết ly rượu: “Đỗ Minh Trà thật sự trông như thế này, tôi sẽ biểu diễn cho các cậu xem cách trồng cây chuối gặm cỏ.”

Một đám người nói đông nói tây cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc này mới lần lượt ai về nhà nấy. 

Thẩm Thiếu Hàn có tiết vào sáng sớm hôm sau, đi thẳng xe về đại học C.

Các xe bên ngoài không được phép tiến vào khuôn viên trường, Thẩm Thiếu Hàn xuống xe ở cổng trường.

Cơn gió đêm cuối hè se lạnh, anh vừa uống rượu, đi ra được vài bước đã bị gió lạnh thổi làm rét run.

Cũng đúng lúc đó, anh nhìn thấy một chiếc Rolls Royce màu đen dừng ở cổng trường, Đỗ Minh Trà đeo khẩu trang từ trong xe bước xuống, đôi vai gầy yếu, dường như không chịu được gió thổi.

Mọi người xung quanh cười nhạo: “Tôi đã nói rồi, Đỗ Minh Trà lúc trước nói gì mà ‘không cần một đồng nào của nhà họ Đặng, cũng không thay đổi họ’ tất cả đều là nhảm nhí, không phải bây giờ cô ta đang ngồi xe của nhà họ Đặng đấy sao, còn tỏ vẻ thanh cao…”

Thẩm Thiếu Hàn im lặng.

Khi Đỗ Minh Trà vừa được nhận về, cụ Đặng muốn cô đổi họ, nhưng lại bị cô từ chối thẳng thừng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play