Bước vào sảnh tiệc, vị trí đã được sắp xếp xong, bàn của Đỗ Minh Trà đều là cùng vai phải lứa. Bàn ghế bên cạnh trống trơn, là chỗ dành cho Thẩm Thiếu Hàn.
Lúc Đỗ Minh Trà một mình ngồi xuống, tiếng trò chuyện trên bàn dừng lại một lúc, một vài cặp mắt nhìn về vị trí trống bên cạnh cô.
Còn cả khẩu trang trên mặt cô.
Tình hình bây giờ đặc biệt, đeo khẩu trang cũng không hẳn chuyện hiếm hoi gì.
Nhưng người đeo khẩu trang đến tiệc mừng thọ như Đỗ Minh Trà không nhiều, đến bàn tiệc thấy khá nhiều người vẫn đeo.
Năm đó, cha của Đỗ Minh Trà bỏ trốn vì người đẹp, từ bỏ tài sản bạc triệu gây chấn động một thời. Mẹ của Đỗ Minh Trà quả thật rất đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt màu nâu, dáng người mảnh khảnh thon thả, là một mỹ nhân bước ra từ trong tranh cổ.
Nhưng tướng mạo của Đỗ Minh Trà dường như không hoàn hảo như vậy——
Có người đã từng thấy bức ảnh thu thập được của Đỗ Minh Trà khi mới nhập học, cặp mắt vô thần, hai bên má do tai nạn giao thông nên có hai vết sẹo bỏng. Dù đã được phẫu thuật ghép da nhưng hiệu quả không được như ý, dữ tợn đáng sợ đến mức người ta không dám nhìn lần thứ hai.
Cũng chính bức ảnh này khiến Thẩm Thiếu Hàn bị đám bạn bè xấu cười nhạo rất lâu, cười nhạo vì anh lấy được bụi hoa, quay đầu nhìn lại bông hoa xấu xí nhất.
Còn là một con bé quê mùa lớn lên từ địa phương nhỏ.
Đỗ Minh Trà lễ phép chào hỏi, trong số những người này, cô cũng chỉ biết mình Thẩm Tuế Tri.
Người sau cũng giống cô, vẫn còn đang đi học, cũng nói chuyện với cô nhiều hơn chút.
Khi Thẩm Tuế Tri đứng dậy đi vệ sinh, cô cũng đứng dậy.
Hai người vừa rời đi, trên bàn đã có người thở dài: “Đỗ Minh Trà cũng thật là thảm, vốn có thể lớn lên trong nhung lụa, bây giờ mặt đã bị hủy hoại thì không nói, Thẩm Thiếu Hàn ——”
“Shhh” Người còn lại ra hiệu cô chớ có lên tiếng, hạ thấp giọng: “Đừng nói điều này.”
“Sao không được nói?” Người đó ném đũa xuống: “Thẩm Thiếu Hàn với Biệt Vân Trà kia cũng là Bạch Vân Trà kia mập mờ với nhau không phải ngày một ngày hai. Tôi thấy Đỗ Minh Trà thật đáng thương, làm sao mà không nói cho được? Cô ấy lớn lên từ một địa phương nhỏ, cha mẹ đều chết trong một vụ tai nạn xe cộ rồi. Bây giờ là tiệc mừng thọ của cụ Đặng, Thẩm Thiếu Hàn cũng không đến đây cùng cô ấy, rõ ràng là đang vả vào mặt cô ấy —— "
“Đừng nói nữa.” Một người lớn tuổi hơn trách mắng: “Thông cảm thì thông cảm, đừng nói đến vết sẹo của người khác.”
Cô không nhìn được nhìn sang chiếc ghế mà Đỗ Minh Trà vừa ngồi.
Mọi sự dạy dỗ hay sinh hoạt hàng ngày từ người trong thị trấn nhỏ này ra ngoài có thể nói là khác một trời một vực, giờ đã không còn cách nào hoà nhập vào vòng tròn này nữa rồi. Người nhà không coi trọng, Thẩm Thiếu Hàn cũng có người trong lòng, cố ý lạnh nhạt với cô ở hoàn cảnh này.
Thật đáng thương.
Trong phòng vệ sinh.
Rửa tay sạch sẽ, Đỗ Minh Trà đối mặt với tấm gương sáng bóng, dè dặt cởi bỏ khẩu trang ra hóng mát một chút.
Cô gái trong gương da trắng tóc đen, lông mày đen tự nhiên như vẽ, đôi môi đỏ không cần tô.
Vết sẹo trên má cũng đã mờ nhiều rồi, chỉ còn lại một chút dấu vết. Để phòng sự phát triển của vết sẹo, Đỗ Minh Trà rất chú trọng đến đồ ăn thức uống, kiêng kỵ tương đối nhiều.
Trong tình huống như tối nay này, sau khi ăn cơm xong thì cô mới tham gia.
Trong một bữa tiệc tối ngột ngạt với một nhóm người xa lạ, không bằng trở về ký túc xá một mình, nấu mì ăn liền rồi xem .
Khi Đỗ Minh Trà quay trở lại chỗ ngồi của mình lần nữa, chủ đề đã chuyển sang "Thẩm nhị gia" thần bí kia.
“…Thị lực và trí nhớ của Thẩm nhị gia đều khác với người thường.” Người đó vừa cười vừa nói: “Nghe nói anh ta có thể nhận ra chính xác một người trong màn đêm đen kịt, chỉ cần đã từng gặp một lần sẽ không thể quên."
Đỗ Minh Trà nghĩ thầm, trí nhớ tốt như vậy, không học thuộc từ mới thì thật đáng tiếc.
“Đâu chỉ có những điều này khác với người thường.” Lại có người nói, “Những năm gần đây anh ta làm nhị gia sao có thể phát triển doanh nghiệp mạnh như vậy.”
“Lại đang thảo luận về nhị gia à?”
Một giọng đàn ông không phấn chấn chen ngang, Thẩm Thiếu Hàn bước tới, ánh mắt anh quét qua mặt Đỗ Minh Trà, chạm đến chiếc khẩu trang của cô thì khẽ cau mày, sau đó rời ánh mắt đi, ngồi xuống bên cạnh cô, đặt ngón tay lên bàn: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Trên người anh có mùi thuốc lá thoang thoảng của sự mệt mỏi, Đỗ Minh Trà nhích sang bên cạnh một chút không để lại dấu tích.
Cô không ngửi được mùi thuốc lá, vừa ngửi liền thấy khó chịu.
“Không muộn không muộn.” Có người vừa cười vừa trêu đùa: “Sinh viên xuất sắc mà, vừa học vừa đi làm với cha, bận rộn cũng bình thường.”
Thẩm Thiếu Hàn cười cười, cũng không phản bác.
Anh sinh ra đã có gương mặt ưa nhìn, cặp mắt đào hoa biết cười, dáng người cao ráo, là hotboy của trường đại học mà Đỗ Minh Trà theo học.
“Thật ra cũng không bận lắm.” Thẩm Thiếu Hàn nói: “Có một đàn em bị ốm, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện nên làm lỡ thời gian.”
Anh nói bình thản như thể anh đang nói về một chuyện nhỏ hết sức bình thường. Nhưng sau khi lời nói của anh vừa nói ra, toàn bộ những người trên bàn đều yên lặng.
Đàn em.
Ai mà chẳng biết Biệt Vân Trà mập mờ không rõ ràng đó của Thẩm Thiếu Hàn chính là đàn em cùng trường của anh, cũng là bạn cùng lớp của Đỗ Minh Trà.
Những người khác không nhịn được để ý phản ứng của Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà đang cúi xuống xem điện thoại.
Cô dường như không nghe thấy những gì Thẩm Thiếu Hàn vừa nói.
Đỗ Minh Trà có khuôn mặt nhỏ, dù có đeo khẩu trang thông thường thì nó cũng che gần hết khuôn mặt, phải đưa tay kéo xuống thì mới không bị che mắt.
Thẩm Thiếu Hàn siết chặt chiếc cốc trong tay, mặt thủy tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, mặt anh không biểu cảm nói: “Minh Trà, tôi có chuyện muốn nhờ cô.”
Lúc này Đỗ Minh Trà mới ngẩng đầu: “Anh gọi tôi à?”
Giọng nói của cô mát rượi như tiếng suối khe núi tháng ba róc rách chảy.
Nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt bị bỏng dưới lớp khẩu trang của cô ——
Có người không đành lòng nhìn vào đôi mắt của cô.
Thảo nào Thẩm Thiếu Hàn thà bất hiếu với cha mẹ cũng muốn chọn Biệt Vân Trà.
Thẩm Thiếu Hàn ăn ngon mặc đẹp, ăn mặc hay nơi ở đều là tốt nhất, cũng thích nhất là sạch sẽ, nào có thể bao dung một người “bạn gái” như vậy.
Thẩm Thiếu Hàn tránh ánh mắt của cô, nhìn chằm chằm rượu trắng chuyển động trong cốc: “Tôi nghe Vân Trà nói thầy giáo đã chọn cô vào danh sách những người theo ông ấy ra ngoài học tập.”
Đỗ Minh Trà hừm một tiếng: “Sao thế?”
“Nhường vị trí đó cho Vân Trà đi.” Thẩm Thiếu Hàn tuỳ ý nói: “Thầy giáo của cô cho cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho cô gấp mười lần.”
Những người còn đang định khuyên bảo vòng vo lập tức im lặng.
Đây rõ ràng là đang bắt nạt Đỗ Minh Trà.
Muốn “bạn gái” của mình nhường cho đối tượng mập mờ của anh ta, nhưng phàm là người thì sẽ không làm loại chuyện này.
Thẩm Thiếu Hàn dựa vào ghế, rủ mắt nhìn Đỗ Minh Trà, trong đôi mắt đào hoa không hề có ý cười.
Đỗ Minh Trà hỏi: “Nếu tôi không muốn thì sao?”
Thẩm Thiếu Hàn khẽ nhíu mày, chậm rãi nói: “Nếu cô khăng khăng không nhường vị trí đó cho Vân Trà, như vậy việc đính ước từ nhỏ của chúng ta không tính nữa.”
Giọng điệu mang hàm ý đe dọa.
“Một lời đã định!” Phía trước mắt Đỗ Minh Trà sáng lên, buột miệng nói ra: “Vậy quả thật là song hỷ lâm môn!”