Sau khi Bạch Tĩnh Ngâm rời khỏi chỗ trọ của Đỗ Minh Trà, không xuống dưới tầng, ngược lại đi bên ngoài dạo.
Tiếp nhận một lượng lớn dân tị nạn, có người đã bắt đầu trêu đùa gọi Paris là “Pakistan”. Dưới sự ảnh hưởng của số lượng lớn các nhân tố không xác định, Paris bây giờ trị an không tốt, các vụ xả súng thỉnh thoảng xảy ra, tỷ lệ tội phạm tăng vọt.
Nhưng trong khu vực này, bởi vì nguyên nhân du học sinh các nước nhiều, thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh sát tuần tra, buổi tối tương đối mà nói, tốt hơn chút. 
Bạch Tĩnh Ngâm ôm cánh tay mình, ngồi dưới ô che màu trắng gọi một cốc cafe nóng, cái vị đắng này khiến cho bà nhớ đến chút chuyện không tốt, bên cạnh một cậu trai trẻ người Italy bước xuống từ chiếc xe thể thao đầu đầy mồ hôi dùng tiếng anh chào hỏi bà: “Xin chào, quý bà xinh đẹp, có thể xin bà giúp tôi một chút không?”
Bạch Tĩnh Ngâm hai chân vắt chéo, chỉ híp mắt nhìn anh ta: “Chuyện gì?”
“Tôi muốn lái xe dẫn cô gái mình thích đi hóng gió” Cậu trai người Italy mỉm cười, chỉ tay lên tầng, lại cho bà xem hoa để đầy chỗ ghế ngồi phía sau của xe thể thao “Nhưng kỹ thuật dừng xe của tôi không được tốt, có thể nhờ bà giúp tôi xem phía sau không? Đợi đến khi xe tôi sắp đụng vào xe đằng sau bà có thể nhắc nhở tôi một chút không?”
Bạch Tĩnh Ngâm mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play