Thẩm Thiếu Hàn hôm nay làm ra việc xấu hổ đã truyền tới tai của anh, anh không có ý tham gia vào việc riêng của hậu bối, chỉ biết đến nay cha của Thẩm Thiếu Hàn và mẹ kế vẫn đang tranh cãi nhau không ngừng. Hiện tại nói không chừng từ tranh cãi giữa vợ chồng trở thành hai vợ chồng cùng nhau đánh đứa con trai bất hiếu.
Gia đinh phức tạp như vậy đúng là không hợp với cô.
Đỗ Minh Trà đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu của Thẩm Hoài Dữ, cô chỉ biết đôi mắt đối phương nhìn mình có chút kì quái.
Ho nhẹ một tiếng, để che giấu sự việc xấu hổ vừa rồi, Đỗ Minh Trà đi đến trước bức tranh thứ hai cảm khái: “Cố tiểu thư thật sự là thích Andrew Wyeth, mua nhiều hàng giả như vậy. Bức này là “Nhà của Kana”. Bức tranh nhái nhưng trông rất giống thật. Thủ pháp nét vẽ tinh tế, điêu luyện giống như được vẽ ra bởi chính họa sĩ thật sự.”
Thẩm Hoài Dữ: “Đúng là rất giống.”
Khó mà nghe được một câu tán thưởng của anh ta, Đỗ Minh Trà trong lòng vui mừng trông thấy chỉ là niềm vui vẫn chưa bao lâu thì nghe thấy Thẩm Hoài Dữ không nhanh không chậm nói một câu: “Bởi vì đây chính là hàng thật.”
TMD...
Đỗ Minh Trà: “Nếu như thầy không thể nói chuyện thực tế cũng có thể lựa chọn không nói gì.”
Cô chống tay lên bức tường trắng bên cạnh chuyển người nhìn Thẩm Hoài Dữ, hít sâu một hơi nói: “Thầy Hoài, xin hỏi thầy có người yêu chưa?”
“Chưa có.”
Đỗ Minh Trà nói: “Tôi nghĩ là tôi biết lý do thầy độc thân đến giờ là gì rồi.”
--Người đàn đông thẳng thừng như vậy chắc chắn là độc thân đến già!
--Một câu nói liền có thể làm người khác nghẹn cứng họng!
--Một người tướng mạo đẹp trai đến như vậy thật đáng tiếc là sinh ra với chiếc miệng như vậy!
Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Đỗ Minh Trà, Thẩm Hoài Dữ lại cảm thấy có chút buồn cười.
Anh đứng dậy đi qua Đỗ Minh Trà đang bày ra khuôn mặt tức giận đến giá sách bên cạnh, đôi tay thon dài vươn ra tìm kiếm một đĩa nhạc: “Nghe nói cô rất thích các bản nhạc piano, lần trước Cố Nhạc Nhạc làm xáo trộn những đĩa nhạc này. Cô xem có thể giúp tôi nghe qua rồi sắp xếp lại không?”
Nghe nhạc thưởng thức là điểm mạnh của cô.
Lại nói, nếu thật sự nghe không hiểu thì cô vẫn có thể bịa ra mà.
Cái lưỡi linh hoạt được ví như tiểu bạch long uốn lượn trong sóng nước, không thể làm lãng phí danh xưng này mà.
Tinh thần Đỗ Minh Trà phấn chấn trở lại: “Rất vui khi được góp chút công sức.”
Một chiếc máy hát đĩa được đặt trên tủ gỗ gụ trong góc phòng, Thẩm Hoài Dữ tùy ý lấy ra một đĩa nhạc không có ghi chú gì đặt vào máy.
Đặt vào máy hát, đĩa nhạc đen từ từ chuyển động.
Sau mười giây qua đi không có một chút nhạc nào phát ra.
Đỗ Minh Trà ngưng thần bắt đầu bịa chuyện: “Người nhạc sĩ này đúng là có năng lực cao, kéo dài sự im lặng trong mười giây mục đích là vì để người nghe yên lặng lại để chú ý lắng nghe hơn.”
Thẩm Hoài Dữ đứng ở bên cạnh máy hát đĩa, mỉm cười nhìn cô: “Ồ?”
Tiếp đó đến nửa phút vẫn không có bất kì âm thanh nào.
Đỗ Minh Trà giữ đều hơi thở tiếp tục nói bừa: “Mặc dù mạnh dạn để sự im lặng kéo dài như vậy có thể khiến cho người nghe có thêm không gian vô tận để tưởng tượng đồng thời cũng nâng cao độ kì vọng mong chờ được nghe giai điệu của người nghe hơn. Sự thiết kế này thật sự là tuyệt vời, thú vị!”
Thẩm Hoài Dữ như hiểu ra nhiều điều: “Hóa ra là như vậy”
Một phút trôi qua vẫn là sự im lặng.
Đỗ Minh Trà bắt đầu phát huy năng lực làm văn đại học tám trăm chữ của mình, càng nói càng xuất thần: “ Vĩ nhân quả nhiên là vĩ nhân. Đây chính là bầu không khí của người nghe. Sự im lặng kéo dài như vậy lại càng khiến tôi nhịn không được nghĩ tới sự tĩnh lặng trước mỗi cơn giông bão, giống như trước mỗi cơn sấm chớp mưa giật đều có chim hải yến bay thấp, lại giống như người dân bị đàn áp, bóc lột quá mức thì sẽ có quyết tâm đứng lên phản kháng, lại giống như không thanh điệu thì êm ái nhẹ nhàng trước khi đến đoạn tình cảm kịch tính.”
Thẩm Hoài Dữ khoanh tay trước ngực mỉm cười: “Xin lĩnh giáo.”
Lại nửa phút nữa im lặng trôi qua.
Đỗ Minh Trà: “...”
Trời ơi, đây là vị nhạc sĩ nào vậy! Cái gì cũng không đàn ra tiếng mà cũng có thể phát hàng đĩa nhạc ra sao?
Cô bây giờ không còn lời nào khua môi mua mép nữa rồi, mặt ngưng đọng: “Xin lỗi, cảnh giới của bài hát này quá uyên thâm rồi, tôi đã không còn lời nào để phân tích nữa rồi. Đối mặt với một thứ âm nhạc tao nhã như vậy thì không có bất kì một lời nào có thể thể hiện ra hết, như là không tôn trọng tác phẩm của vị nhạc sĩ này rồi”
Thẩm Hoài Dữ đột nhiên cúi đầu, chậm rãi đặt lại đĩa nhạc.
Tiếng nhạc piano bắt tai từ từ phát ra.
Thẩm Hoài Dữ hạ mắt, trong đôi mắt đen láy đều là ý cười, nhìn đến thân hình cương cứng của Đỗ Minh Trà.
Anh từ tốn bình tâm nói: “Hóa ra là do tôi quên không cắm điện.”
Đỗ Minh Trà: “...”
Đứng hình mất năm giây.
Đỗ Minh Trà bình tĩnh mở miệng: “Thầy Hoài, kì thực thầy không nói chuyện cũng sẽ không có người nói thầy là kẻ câm đâu.”
“Đỗ Minh Trà!” Cố Nhạc Nhạc ăn uống no nê xong, trên đầu là chú vẹt có chiếc mào giương cao, đi qua giá sách đi đến: “Có thể xem phim tiếp rồi!”
Đứa trẻ tràn đầy sức sống, giọng trong nói lanh lảnh.
Đôi mắt tròn xoe giống như một con búp bê xinh đẹp quỷ dị.
Đỗ Minh Trà đột nhiên nhớ tới một câu tục ngữ ở quê nhà: trẻ nhỏ tầm tám chín tuổi thì chó mèo đều ghét.
Cố Nhạc Nhạc vẫn chưa tới tầm tám chín tuổi mà da mặt đã dày vậy rồi.
Con vẹt bất ngờ giương cánh bay nhào tới Đỗ Minh Trà vẫn còn lảm nhảm gọi tên cô: “Minh Trà! Minh Trà!”
Đỗ Minh Trà vẫn chưa từng chứng kiến qua loại tình cảnh này nên không kịp phòng bị liền bị con vẹt bay nhào tới bị dọa không kiềm chế được liền lùi lại phía sau một bước. Sau người là bàn gỗ, vừa hay lại bị đập vào mép bàn đau đến thở ra một hơi thở. Cùng lúc đó trên bàn rung lắc chiếc bút bi đặt trên bàn không vững liền bị rơi lăn lóc dưới đất phát ra một tiếng nặng nề.
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Minh Trà là đi nhặt lên.
Nhưng Thẩm Hoài Dữ đã đến trước cô một bước gập thân nhặt chiếc bút lên.
Đỗ Minh Trà ôm lấy bên chân bị đau nhìn Thẩm Hoài Dữ đang ngưng thần, nhịp tim trầm đi một nhịp: “Rơi hỏng rồi sao?”
Đào Nhạc Nhạc nhìn chiếc bút bi đó cũng ngẩn người ra, cậu vươn tay bắt lấy con vẹt bay loạn rồi khẩn trương: “Hoài Dữ...”
Đôi tay thon dài cầm chiếc bút bi màu trắng bạc, Thẩm Hoài Dữ cẩn thận xem xét.
Theo cùng sự trầm mặc của anh, Đỗ Minh Trà càng lo lắng hơn.
Ngừng hít thở, không dám hô hấp.
Chỉ nghe Thẩm Hoài Dữ nói: “Đầu bút, ngòi bút, thân bút...”
Trong đầu Đỗ Minh Trà lặp đi lặp lại “Tiêu rồi, tiêu rồi”
Chiếc bút này sao lại giống như thiếu nữ gầy yếu vậy, rơi một cái liền đã hỏng rồi sao?
“—Đều không hỏng gì hết.”
Đỗ Minh Trà: “...”
Thẩm Hoài Dữ cẩn thận nhìn: “Chỉ là vỏ bút có chút xước mà thôi.”
Khuôn mặt anh vẫn nghiêm trọng như cũ, hơi cau mày.
Tim Đỗ Minh Trà lại nhảy lên một nhịp, hết sức cẩn thận hỏi: “Chiếc bút này có phải là của một người rất quan trọng tặng không?”
Thẩm Hoài Dữ cảm thán: “Cũng không phải là rất quan trọng”
Đỗ Minh Trà hơi thả lỏng một chút.
Thẩm Hoài Dữ sắc mặt ngưng trọng: “Chỉ là lúc cụ ngoại qua đời...”
Đỗ Minh Trà: “!!!”
Tình tiết này sao quen thế! Chẳng lẽ đây là vật mà cụ ngoại tặng lại anh ta sao? Là vật rất quan trọng mà người thân trước khi qua đời tặng lại cho anh ta?!!
Cô lại làm hỏng một vật vô cùng quan trọng như vậy sao?
Đỗ Minh Trà hoang mang bất an.
Đồ vật quý như vậy hoàn toàn không thể lấy tiền ra để đong đếm.
Vào lúc Đỗ Minh Trà sầu não trong lòng thì cô nghe được vế sau của Thẩm Hoài Dữ--
“—Tôi ở văn phòng phẩm mua được, mua một tặng một.”
Hoàn chỉnh một câu.
Lúc cụ ngoại còn sống, anh ta đã mua ở tiệm văn phòng phẩm, còn mua một tặng một....
Đỗ Minh Trà: “...Anh nói chuyện có thể đừng ngắt dài như vậy không?”
Thẩm Hoài Dữ cầm chiếc bút trong tay nhìn cô cười: “Trông cô sợ đến như vậy kìa, không có việc gì, chỉ là một chiếc bút mà thôi.”
Đỗ Minh Trà chống tay lên bàn, cuối cùng cũng ổn định lại thân thể.
Bị dọa sợ một trận.
Cô cuối cùng cũng biết thế nào là từ địa ngục trở lên thiên đường.
--Cùng với thầy Hoài nói chuyện tâm can của cô lên xuống so với leo núi còn kích động hơn.
Đỗ Minh Trà chân thành nói chuyện: “Thầy Hoài, tôi sao cảm thấy thầy hôm nay hình như luôn đang lừa tôi vậy?”
“Thế giới của người lớn luôn tràn đầy sự lừa dối” Thẩm Hoài Dữ chơi đùa cây bút trong tay, cười nhìn cô: “Là do cô dạy mà.”
Đỗ Minh Trà: “...”
Được rồi, so với anh ta thì cô cũng không được xem là người lớn.