Trong phòng tạm thời rơi vào yên tĩnh.
Con vẹt màu vàng kem vẫn đang nằm trong tay của Thẩm Hoài Dữ, dùng hết sức định ngọ nguậy, mỏ màu đỏ hé mở, cái lưỡi linh hoạt vẫn đang định kêu ra tiếng: “Minh——”
Sắc mặt ông cụ Đặng đen như đít nồi, tức giận muốn nổ tung: “Thẩm Hoài Dữ, cậu đều dạy con vẹt này nói mấy lời vớ vẩn gì vậy? Minh Trà của tôi đâu?” 
Trong lòng ông cuộn thành đống lửa lớn, gần như muốn cuồn cuộn phun ra.
Con vẹt không hề biết bản thân đã gây ra họa lớn,  lúc bị bắt lại rụt đầu lại không dám động đậy.
Đỗ Minh Trà trốn trong phòng khách không dám thở.
Cô đã cố gắng chống đỡ cơ thể mệt mỏi mặc quần áo cẩn thận, chỉ là tối hôm qua quả thực có chút quá mức, trên váy bị làm cho dính một mảng vết bẩn, hoàn toàn không có cách nào xử lý. Hiện tại chỉ mặc áo sơ mi của Thẩm Hoài Dữ, và chiếc quần ở nhà màu xám của anh, quần quá dài, xắn lên mấy vòng mới miễn cưỡng không chạm đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play