Lúc Thẩm Hoài Dữ nói mấy chuyện này của ba mình, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, giọng điệu trầm ổn, giống như một khán giả ở bên cạnh lạnh nhạt quan sát mọi chuyện.
“Đây chắc là một loại bệnh, tâm bệnh” Mượn rượu, Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh lộ ra một mặt mà bản thân không muốn lộ ra, hoàn toàn lộ ra ở trước mặt Đỗ Minh Trà, không chút giữ lại “Ba cường ép mẹ ở lại bên người ông, không thể thoát khỏi. Người bên cạnh từng khen ngợi mẹ anh giống như hoa hướng dương, mặc dù anh thấy bà ấy, luôn luôn hồn bay phách lạc, ánh mắt trống rỗng.”
Bạch Tĩnh Ngâm đã từng, dịu dàng hào phòng, thông minh lanh lợi, có một đôi tay khéo léo, có thể đàn ra những bản nhạc thanh nhã. 
Sau đó bị Thẩm Tòng Hạc nuôi thành con chim chỉ có thể ở trong trong lồng vàng ăn thức ăn, uống nước, cho dù đàn có bị bám bụi cũng không chạm vào một chút.
“Ba không thể rời khỏi mẹ” Thẩm Hoài Dữ nói “Ba sẽ không để mẹ rời đi, cho dù sau đó mẹ cố ý chọc ba tức giận, tìm mấy người đàn ông về nhà, ba cũng sẽ không ly hôn…..”
Đỗ Minh Trà cố gắng ưỡn cao người đi ôm lấy anh: “Đừng nói nữa.”
“Anh cũng như vậy” Thẩm Hoài Dữ nói “Cũng có bệnh giống như vậy, Minh Trà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play