Cậu là mối tình đầu của Trì Diễn, anh thật sự không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Ngày thường cũng chưa từng bắt gặp anh xem mấy nội dung kiểu này bao giờ, vậy nên về phương diện này có khi anh còn không có nhiều kiến thức bằng cậu.
Giang Chu càng nghĩ càng thấy đây đích thị là nguyên nhân.
Nhưng cậu cũng không thể nào trực tiếp bảo Trì Diễn đi học tập thêm về mặt này được.
Nghĩ đi nghĩ lại, mình đành phải tự đi học hỏi và chủ động xuất kích vậy!
Đúng thế, vì hạnh phúc về sau của họ, chỉ còn cách này thôi!
Giang Chu có cảm giác mình đang ôm một trọng trách vĩ đại, quyết tâm học tập thật tốt, sau đó sẽ dạy lại cho Trì Diễn.
Khi Trì Diễn tỉnh dậy, thấy ánh mặt tràn trề kiên định của Giang Chu, anh còn tưởng cậu đang chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho hành trình Sa mạc lốc xoáy hôm nay, nóng lòng muốn đi thám hiểm.
—
Từ công viên Bí Cảnh Vĩnh Hằng về tới căn cứ, hai người nghỉ ngơi thư giãn một ngày, sau đó lên kế hoạch cho mấy ngày còn lại.
Vì không có ý định đi đâu, buổi trưa Trì Diễn order đồ ăn về, còn mua thêm thật nhiều hoa quả và đồ ăn vặt, chuẩn bị cho Giang Chu ăn khi xem phim.
Nhưng hôm nay Giang Chu lại không đề nghị xem phim kinh dị với Trì Diễn, còn lén lén lút lút ôm điện thoại không biết đang làm gì.
Trì Diễn có hơi tò mò, có điều hiếm khi nào thấy Giang Chu như vậy, anh cũng không chủ động hỏi, biết đâu đấy Giang Chu đang chuẩn bị bất ngờ cho anh thì sao.
Tối đến, Giang Chu càng lúc càng kì quặc, đầu tiên cậu ra ngoài đi mua gì đó, sau khi tắm xong lại ngồi thừ người trong phòng tắm một lúc lâu.
Chờ đến khi Giang Chu đỏ mặt bước ra từ phòng tắm, Trì Diễn cuối cùng cũng không nhịn nổi mà lên tiếng hỏi cậu.
Nhưng Giang Chu chỉ giục Trì Diễn nhanh nhanh đi tắm.
Trì Diễn hết cách, đành phải đi tắm trước.
Có điều, khi anh ra khỏi phòng tắm, nằm lên giường chuẩn bị nói chuyện với Giang Chu một chút, anh lại phát hiện Giang Chu ở cạnh anh không hề mặc quần áo!
"Đội trưởng..." Giang Chu cúi mặt không dám nhìn Trì Diễn, cậu kéo kéo tay anh lại gần mình.
Trì Diễn nhìn cả cơ thể Giang Chu đang đỏ lên như con tôm luộc, hai mắt trợn tròn, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Giang Chu thấy Trì Diễn không nhúc nhích gì, tiếp tục vòng tay ôm lấy cổ Trì Diễn, nhỏ giọng gọi một tiếng "Anh ơi".
Đầu óc Trì Diễn đình trệ, bé cưng dễ thương của anh sao lại biến thành một nhóc quyến rũ rồi?
Phải làm gì bây giờ? Anh hưng phấn lắm rồi!
Nhưng có hưng phấn đến đâu thì cũng không thể bốc đồng, dù gì cũng phải làm rõ tình hình hiện tại là như thế nào.
Vì vậy khi Giang Chu chủ động rướn người hôn anh, Trì Diễn đã dùng hết sức lực kìm nén của cả đời mình cản Giang Chu lại, "Khoan, từ từ đã, em đang..."
"Em biết đội trưởng không biết phải làm như thế nào, nếu đội trưởng không biết thì để em chủ động cho. Em đã học hành cẩn thận rồi, cũng chuẩn bị đủ đồ dùng rồi!" Đôi mắt Giang Chu sáng lấp lánh, mang theo khí thế "nhất định phải thành công".
Mất một lúc lâu Trì Diễn mới nhận ra cậu đang nói gì, "Em nghĩ anh không biết làm chuyện này như thế nào hả?"
Giang Chu gật đầu, "Đúng thế, nếu không thì sao anh chẳng bao giờ chịu đi đến bước cuối chứ?"
"Anh..." Trì Diễn cạn lời, anh chỉ lo lắng Giang Chu chưa sẵn sàng thôi mà! Hơn nữa lần đầu làm chuyện này Giang Chu nhất định sẽ bị đau, anh vốn định từ từ tiến tới để Giang Chu có thể thong thả thích ứng, nhưng không ngờ Giang Chu lại nghĩ là anh không thể...
Thấy Trì Diễn không nói nên lời, Giang Chu càng có niềm tin mãnh liệt vào nhận định của mình, vì vậy cậu leo lên người Trì Diễn, nói: "Không sao đâu đội trưởng, cứ giao hết cho em!"
Trì Diễn thấy cậu nói nghiêm túc như vậy, còn tưởng cậu đã hiểu hết rồi, cho rằng cậu thật sự biết chuyện gì sẽ xảy ra, nếu đã vậy thì cứ làm đi!
Một lát sau...
Giang Chu: "Sao lại đau thế chứ!? Fanfic đâu có bảo là sẽ đau như vậy đâu!"
Trì Diễn: "......"
Vậy tóm lại là kiến thức của Giang Chu đều đến từ fanfic?
Trì Diễn xoay người đè Giang Chu xuống, "Thôi vẫn nên để anh làm."
......
Ngày hôm sau tỉnh lại, Giang Chu cảm thấy xương cốt của mình đều như sắp vỡ vụn, nhưng cậu vẫn gắng gượng mở điện thoại ra, xóa bay bộ fanfic mà cậu đã đọc đi đọc lại ngày hôm qua.
Khốn kiếp! Từ nay về sau cậu sẽ không bao giờ tin tưởng những gì được viết trong fanfic nữa!
Hơn nữa ai bảo Trì Diễn không làm được chứ, hại cậu chết thảm rồi!
Giang Chu rầu rĩ không thôi, nhưng Trì Diễn lại vô cùng phấn khởi, anh duỗi tay kéo cậu vào lòng.
"Đội trưởng, chờ đã..."
Giang Chu muốn ngăn cản, nhưng Trì Diễn vẫn không dừng lại, "Chu Chu sao lại gọi đội trưởng rồi, anh muốn nghe cái xưng hô tối qua em gọi."
Hai má Giang Chu đỏ bừng bừng, không dám hé miệng một lời, nhưng Trì Diễn lại có cách khiến cậu phải kêu lên.
Thế là một ngày nữa lại trôi qua.
Vào ngày thứ ba, Giang Chu kiên quyết muốn rời giường, "Hôm nay em nhất định phải rời giường!"
Trì Diễn không ngờ cậu lại đưa ra yêu cầu này, thoải mái đồng ý, "Được."
Vì vậy bọn họ rời khỏi giường, chơi đùa ở những vị trí khác trong phòng.
—
Khi Chanh Tử trở lại căn cứ, đến phòng huấn luyện, cậu ta bị đôi mắt thâm quầng của Giang Chu dọa cho giật nảy mình.
"Ối! Bé Hound, mấy hôm nay cậu làm cái gì thế hả?"
Giang Chu giận dữ chỉ tay vào Trì Diễn ở bên cạnh: "Cậu hỏi anh ấy."
Bộ dạng này là đang cãi nhau hả? Chanh Tử không dám hỏi Trì Diễn, nhưng thấy cổ và xương quai xanh của Giang Chu đầy rẫy các vết đỏ khả nghi, dường như cậu ta đã hiểu được ra gì đó.
"Biết là được nghỉ, nhưng mà hai người cũng hơi quá đà rồi đó." Chanh Tử có hơi ngượng, cậu ta nhìn Trì Diễn nói: "Đội trưởng, ngày kia phải đi chụp ảnh quay phim quảng bá đấy, hai người như này... Đến lúc đó định chụp kiểu gì?"
Chính xác, không chỉ có Giang Chu, Chanh Tử phát hiện ra trên cổ Trì Diễn hình như cũng có dấu răng.
Giang Chu trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó quay đi.
Trì Diễn ho nhẹ một cái, nói: "Đến lúc đó mượn phấn nền che khuyết điểm hay gì đó của chuyên viên trang điểm, chắc là có thể che một chút."
Anh cũng biết là mình hơi quá đáng, nên hôm nay ngoan ngoãn chịu đựng sự bất mãn của Giang Chu, anh càng thêm ân cần chăm sóc, rót nước cho cậu, mua bánh ngọt cho cậu.
Nếu không phải vì Giang Chu ngăn cản thì có khi anh còn bế cậu đi WC luôn.
Chỉ Sơn về căn cứ sớm hơn Chanh Tử một chút, nãy giờ ngồi cạnh vẫn không nói gì, lúc này cũng tháo tai nghe xuống, bồi thêm một câu, "Nhưng mà cũng phải nói, Vũ Thần nhà mình khỏe thật sự, Hound phải kiên cường lên nhé."
Tức thì hai người đều đỏ ửng mặt.
Giang Chu âm thầm chửi bới trong lòng, thể lực của Trì Diễn như vậy, đúng là làm khó cậu quá rồi!
Tuy nhiên thì đó vẫn là bạn trai mình, chỉ còn cách cố gắng rèn luyện thân thế nhiều hơn thôi.
—
Một tháng sau, giải vô địch thế giới Bí Cảnh Vĩnh Hằng được nhà nhà đón chờ đã chính thức bắt đầu.
Các thành viên đội tuyển ST cũng đã lên đường đến nước K.
Khi họ đến khách sạn đã được ban tổ chức sắp xếp, A Khắc đi giúp mọi người xử lý thủ tục check-in, trong khi những người khác ngồi đợi tại khu vực chờ ở sảnh khách sạn.
Giang Chu đi theo bên cạnh Trì Diễn, lần đầu tiên ra nước ngoài, cậu cảm thấy khá mới lạ khi nhìn thấy những khuôn mặt đậm chất phương Tây trong khách sạn.
Đúng lúc này, một thiếu niên da trắng với mái tóc bạch kim hào hứng lại gần, mở miệng nói gì đó.
Giang Chu không hiểu ngôn ngữ của cậu ta, chỉ nghe thấy đối phương gọi một tiếng "Rain", là người quen của Trì Diễn sao?
Trì Diễn mỉm cười đáp lại đối phương, Giang Chu còn đang bối rối không hiểu gì thì đã thấy Trì Diễn nói được thêm mấy câu với cậu ta.
Người nọ hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cũng mỉm cười nói gì đó với Giang Chu.
Trì Diễn phiên dịch giúp cậu: "Đây là Mid laner Aky của đội tuyển BND, cậu ấy bảo là đã nghe danh Hound từ lâu, rất mong có thể đấu giao lưu với em, cậu ấy còn bảo nhìn em ngoài đời trông còn đáng yêu hơn trên video."
BND là đội tuyển hạt giống số một của nước F, Giang Chu cũng đã từng nghe tên Aky, nhớ rằng cậu ấy là một Mid laner rất mạnh.
"Cảm ơn," được người ta khen, Giang Chu lễ phép đáp lại, có điều vẫn nhấn mạnh: "Anh bảo cậu ấy, mong cậu ấy đừng khen em đáng yêu, khen đẹp trai thì được."
"Được." Trì Diễn cười, truyền đạt lại chính xác ý tứ của Giang Chu.
Không ngờ Aky nghe được lời này lại càng mỉm cười rạng rỡ hơn, không cần Trì Diễn phiên dịch Giang Chu cũng có thể hiểu được ý của cậu ta, nhất định là cậu ta vẫn cảm thấy mình rất đáng yêu!
Thôi kệ đi, lên sân thi đấu rồi cậu ta sẽ biết rốt cuộc mình có đáng yêu hay không, khà khà, nhất định sẽ ngầu đến mức cậu ta phải khóc!
Aky nói lời tạm biệt, Giang Chu hỏi Trì Diễn, "Đội trưởng, anh quen thân với cậu ấy lắm à?"
"Gặp nhau ở giải thế giới năm ngoái, có quen một chút, cậu ấy đánh solo rất mạnh."
Trì Diễn đánh solo cũng rất giỏi, ở khu vực của mình anh vẫn luôn là sự tồn tại mà mọi người đều ngưỡng mộ, vậy nên thực lực của đối phương ắt hẳn phải rất ghê gớm nên mới có thể khiến anh nói vậy.
Giang Chu trở nên hứng thú, "Rất mạnh là cỡ nào?"
Trì Diễn nói: "BND có cậu ấy, hầu như trận nào cũng giành được quyền chọn map."
Giang Chu kinh ngạc, "Vậy không phải là giống đội trưởng à?"
Trì Diễn lại lắc đầu, "Không giống, cậu ấy chơi thủ đoạn hơn anh nhiều."
Trì Diễn vốn định nói thêm chi tiết về Aky và đội BND* cho Giang Chu nghe, nhưng A Khắc đã làm xong thủ tục, đi đến phân chia phòng, đề tài này đành phải tạm hoãn lại.
(*Ở chỗ này tác giả ghi là BES, hình như là nhầm nên mình chỉnh lại thành BND.)
Nhưng Giang Chu vẫn luôn ghi nhớ về điều này.
Khi vừa về đến phòng khách sạn, Giang Chu đã thả hành lý xuống, lấy điện thoại tra cứu video Aky đánh solo.
Ngay kết quả tìm kiếm đầu tiên cậu đã thấy một video cậu ta đánh solo với Trì Diễn ở giải năm ngoái.
ST và BND đã gặp nhau ở trận bán kết năm ngoái.
Dưới hình thức đánh BO5, họ đã chơi hết bốn ván, vậy nên Trì Diễn và Aky cũng đã đánh solo được bốn lần.
Ở ván đầu tiên, cả hai bên đều lựa chọn tướng pháp sư có thể hành động linh hoạt.
Sau một khoảng thời gian dây dưa dài giữa hai người, Aky đã dự đoán chính xác vị trí tốc biến của Trì Diễn, hạ gục nhân vật của anh.
Ở ván thứ hai, hai bên đều lựa chọn tướng y như ván thứ nhất, và lần này một số nước đi của Trì Diễn đã được Aky tính toán chuẩn xác, anh gặp không ít bất lợi ở giai đoạn cấu rỉa máu. Cũng may là sau đó Trì Diễn trong tình trạng không có tầm nhìn đã bắt trúng vị trí của Aky, liều lĩnh thành công giết ngược lại được cậu ta.
Chỉ nhìn vào hai ván solo này, Giang Chu đã có thể thấy được Aky là một tuyển thủ có tư duy rõ ràng và khả năng ứng biến tuyệt vời.
Không còn gì phải bàn cãi, năng lực cá nhân của cậu ta rất mạnh, nhưng điều mà Giang Chu để ý nhiều hơn đó là khả năng phán đoán của cậu ta.
Aky luôn luôn đoán được hành động của Trì Diễn, dường như cậu ta rất quen thuộc với anh.
Giang Chu lại tìm kiếm thêm các video solo của Aky với những tuyển thủ khác, nhưng bất kể đối thủ có là ai thì dường như Aky đều hiểu rất rõ bọn họ, thường xuyên có thể đoán được trước nước đi tiếp theo của họ.
Thấy Giang Chu đang xem mấy trận solo của Aky, Trì Diễn bước tới, "Cậu ấy rất mạnh, gặp phải cậu ấy anh cũng không chắc là có thể thắng solo được hay không."
Giang Chu ngẫm nghĩ: "Cậu ấy cứ như thế đã nắm hết đường tiến công của đối phương, chắc là đã nghiên cứu cực kỳ kỹ càng rồi."
"Đúng vậy." Trì Diễn ngồi xuống bên cạnh Giang Chu, nhìn vào hình ảnh trên điện thoại cậu, "BND có đội ngũ phân tích rất mạnh, không chỉ giúp Aky phân tích số liệu của các tuyển thù mà còn phân tích từng đội tuyển một, xây dựng ra các chiến thuật khác nhau cho từng đội."
-
Hết chương 79.
Hai đứa này quần nhau lần đầu mà chơi lớn dữ:))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT