Editor: Giờ đã hơn 3h sáng bên này rồi nhưng mà edit đang mượt tay quá nên cố làm cho xong để up luôn chương mới =)))))

-

Giường của Trì Diễn rất mềm, cũng rất rộng.

Điều này khiến Giang Chu vô thức nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Và khi cậu nhìn hấy con gấu hồng quá khổ ở cạnh giường, suy nghĩ trong đầu cậu lại càng không phù hợp với trẻ em.

Cậu đang ở nhà của Trì Diễn, đã vậy trong nhà hiện tại chỉ có mỗi hai người họ, chắc hẳn Trì Diễn cũng sẽ muốn làm chút chuyện gì đó nhỉ.

Kể từ lần trước Giang Chu tra cứu thông tin trên mạng, cậu đã có thêm chút kiến thức về loại chuyện này.

Cậu biết rằng nếu nam với nam làm chuyện kia với nhau, thì phải mua một ít đồ.

Không biết Trì Diễn có.... ở đây hay không.

Chắc là không có đâu, hay là giờ ra ngoài mua nhỉ?

Giang Chu đang mải mê suy nghĩ, Trì Diễn đã tắm xong bước ra ngoài.

Giang Chu ngước mắt nhìn, liếc mắt đã thấy nửa thân trên trần trụi và cơ bụng quyến rũ của Trì Diễn, cậu vô thức nuốt nước miếng, sau đó rời mắt đi chỗ khác.

Tuy nhiên động tác nhỏ này của cậu không thoát được mắt của Trì Diễn, anh ngồi xuống bên cạnh cậu, kéo tay cậu nói: "Sao không nhìn nữa, không phải em thích nhìn lắm à?"

"Em... Em chỉ là ngưỡng mộ anh có cơ bắp thôi." Giang Chu vẫn còn cứng miệng, nhưng Trì Diễn đã nắm lấy tay cậu đặt lên ngực mình.

Trì Diễn cười với cậu, "Thấy sao? Sờ vậy có thấy hài lòng không?"

Giang Chu bị anh trêu chọc đến đỏ bừng mặt, dứt khoát nhéo mạnh một cái, "Cũng tạm."

Trì Diễn cũng vươn tay nhéo eo Giang Chu, "Còn anh thì lại rất hài lòng."

Eo Giang Chu vẫn còn khá mẫn cảm, thân thể bất giác co rúm lại, tức thì nhớ tới chuyện mình vừa suy nghĩ.

Trì Diễn đúng là muốn làm chút gì đó.

Giang Chu cố gắng chuẩn bị tâm lý cho bản thân, khi Trì Diễn quay người lên giường, tim cậu đã đập nhanh như trống dồn.

Trì Diễn vươn tay ôm lấy cậu, cảm nhận được tiếng tim đập của cậu làm anh hơi ngạc nhiên, "Sao thế? Đâu phải lần đầu ngủ với nhau, sao em căng thẳng vậy?"

"Dù sao đây cũng là nhà anh mà." Giang Chu nói vậy, trong lòng vẫn đang ngóng chờ hành động tiếp theo của Trì Diễn.

Thế nhưng Trì Diễn chỉ vỗ về lưng cậu, "Không sao đâu, sau này về thêm vài lần là sẽ quen thôi."

Giang Chu hỏi: "Anh định thường xuyên đưa em về chơi à?"

"Đúng vậy, anh còn nhiều figure giống mấy cái em vừa cầm lắm." Trì Diễn sợ Giang Chu không chịu, nên lần này anh nói vô cùng nghiêm túc, "Ở đây thật sự có rất nhiều thứ hay ho."

Trì Diễn không đề cập đến mấy cái "thứ hay ho" này thì thôi, nhưng đã nhắc tới rồi thì Giang Chu càng thêm căng thẳng, cậu co rụt người lại trong chăn, nhỏ giọng hỏi: "Còn có thứ gì hay nữa?"

Cậu có cảm giác Trì Diễn rất có khả năng là sắp ra tay.

Trì Diễn thì lại thật sự kể cho cậu nghe về từng thứ trong phòng một, từ máy chơi game hiện đại, kính VR, rồi còn cả máy bay điều khiển mà anh chơi hồi nhỏ.

Giang Chu chưa từng chơi thử những trò này, dần dần trở nên hứng thú, còn đòi Trì Diễn kể lại một số chuyện trong quá khứ.

Không biết đã qua bao lâu, Giang Chu có hơi buồn ngủ, không nhịn được mà ngáp một cái.

Trì Diễn thấy vậy, nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi."

Giang Chu sững sờ một hồi, ngủ luôn sao, không làm gì nữa hả?

Cậu muốn hỏi thẳng, nhưng lại quá ngại để nói ra.

Trong khi đó Trì Diễn đã ôm cậu, nhắm mắt lại.

Giang Chu không biết cảm giác này là thất vọng hay gì, sự căng thẳng nhanh chóng biến mất, nhưng những nghi ngờ trong lòng lại tuôn ra.

Rõ ràng trước đó Trì Diễn vẫn luôn làm này làm kia với cậu, nhưng tại sao hiện giờ lại không muốn tự mình thực hiện bước cuối cùng?



Sáng hôm sau khi thức dậy, Giang Chu đã gác lại mọi nghi vấn của đêm qua.

Bởi vì bố mẹ Trì Diễn đã trở về.

Nhìn hai người trước mặt trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, Giang Chu suýt chút nữa đã gọi cô chú thành anh chị.

Bố mẹ Trì Diễn trông trẻ quá trời!

Trì Diễn đi tới nhận lấy túi trong tay bố mẹ, "Bố mẹ, sao hai người về sớm vậy? Hôm qua không phải mẹ bảo phải đến trưa mới về à?"

"Tối hôm qua anh hai con nhắn tin bảo là gấu bông của con biến thành người rồi, bảo mẹ nhất định phải về nhà sớm để xem." Mẹ Trì vừa nói câu này vừa nhìn chằm chằm Giang Chu, khuôn mặt bà tràn đầy ý cười, "Nó không gạt mẹ nha, đáng yêu thật đấy, con tên Giang Chu đúng không."

Lại nghe thấy câu gấu bông biến thành người, Giang Chu khựng lại một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Vâng thưa cô, con tên là Giang Chu ạ."

"Ui chà chà, dễ thương quá luôn! Trì Diễn từ nhỏ đã thích mấy món đồ đáng yêu rồi, không ngờ lại còn tìm được bạn trai cũng cưng như vậy luôn." Đôi mắt mẹ Trì sáng lấp lánh, bà vẫy tay gọi Giang Chu ngồi xuống sofa: "Trông nó dữ dằn vậy, con thích nó cũng tội con quá."

Giang Chu vội nói: "Không có đâu cô, đội trưởng không dữ chút nào đâu ạ, thường ngày cũng rất quan tâm con."

Tuy mẹ Trì biết Giang Chu và Trì Diễn ở chung một đội, nhưng nghe thấy xưng hô như vậy bà lại thấy Giang Chu cực kỳ ngoan ngoãn, thêm vào đó bà còn rất hiểu sở thích của con trai mình, nhất thời cứ có cảm giác thằng con nhà mình đang bắt cóc con nhà người ta về.

Bà trừng mắt nhìn Trì Diễn ở bên cạnh, "Con đừng có nói tốt cho nó, cô biết thừa nó là kiểu người gì mà, nó không bắt nạt con đó chứ?"

Trì Diễn đang rót trà cho mẹ đột nhiên bị lườm, không hiểu tại sao tự nhiên mẹ lại mắng mình, anh chỉ đành cười cười với mẹ Trì.

Giang Chu lại có cảm nhận hoàn toàn khác Trì Diễn, cậu không ngờ mẹ Trì lại hiền lành như vậy, đã thế còn dễ dàng chấp nhận chuyện Trì Diễn có bạn trai, cảm giác căng thẳng dịu đi rất nhiều, "Cô à, đội trưởng thật sự rất tốt, không có bắt nạt ai cả."

Giang Chu bèn kể một số chuyện bình thường cậu và Trì Diễn hay làm khi ở chung.

Mẹ Trì nghe vậy xong mới yên tâm hơn hẳn, cũng nhân tiện hỏi thăm tình hình sinh hoạt của họ ở căn cứ.

Hầu hết các bậc phụ huynh đều sẽ lo lắng cho con cái mình, mẹ Trì cũng không thể không hỏi thêm nhiều chuyện của Giang Chu và Trì Diễn ở căn cứ.

Việc này đối với Trì Diễn là chuyện rất bình thường, nhưng đối với Giang Chu thì lại là trải nghiệm hiếm có.

Kể từ khi bà nội qua đời, cậu không còn nhận được sự quan tâm này từ những người lớn, vì vậy cậu rất nghiêm túc trả lời những câu hỏi của mẹ Trì, cũng không hề mất kiên nhẫn khi bà hỏi những chi tiết nhỏ nhặt rườm rà.

Thấy Giang Chu như vậy mẹ Trì cũng rất vui, cảm thấy trò chuyện với Giang Chu còn vui hơn với mấy thằng con nhà mình nhiều.

Chịu thôi, ai bảo mỗi lần bà hỏi chuyện sinh hoạt, Trì Diễn toàn trả lời qua loa kiểu rất tốt, rất ổn, khiến bà không khỏi lo nghĩ lung tung, hơn nữa mặt mũi Trì Diễn còn lạnh lùng như thế kia, sao có thể thoải mái tám chuyện bằng bé Giang Chu đáng yêu.

Chính xác, mẹ Trì cũng là một người cực mê những thứ đáng yêu, bà đặc biệt thích những món đồ nữ tính, màu hồng đương nhiên cũng là màu yêu thích của bà.

Mẹ Trì mải mê tán gẫu, lôi kéo Giang Chu tiếp tục nói chuyện, quăng bố Trì và Trì Diễn qua một bên. Tuy nhiên thì hai người họ cũng đã quen với điều này, Trì Diễn lặng lẽ gọt vỏ táo ở bên cạnh, còn bố Trì thì ngồi ở một bên uống trà.

Nói xong những chuyện ở căn cứ, mẹ Trì lại quan tâm tới chuyện của Giang Chu.

Khi được hỏi về cha mẹ, Giang Chu tuy có hơi do dự, nhưng vẫn nói thật về tình hình của mình.

Nghe được chuyện quá khứ của Giang Chu, mẹ Trì đầu tiên lộ ra vẻ mặt đau lòng, sau đó lại nổi giận: "Sao trên đời lại có cái loại cha mẹ vô trách nhiệm như thế chứ!"

Bố Trì nãy giờ ngồi im lặng bên cạnh cũng cau mày: "Đúng là quá kỳ cục."

Tình cảm của Giang Chu dành cho cha mẹ không hề sâu sắc, nói đúng hơn là không có chút tình cảm nào, mẹ thì thôi không nói, cha mẹ cậu ly hôn khi cậu mới chỉ mấy tháng tuổi, cậu lớn lên cũng không có ấn tượng gì mấy. Còn cha cậu, trước khi cậu lên mười bốn tuổi cũng chỉ gặp có mấy lần, dù có sống với nhau mấy năm những thái độ của cha dành cho cậu cũng chẳng khác gì người dưng nước lã, vậy nên Giang Chu chỉ nói: "Bọn họ có gia đình riêng, con không muốn làm phiền họ."

Bố Trì mẹ Trì nghe Giang Chu nói vậy, liền hiểu được tâm tư của Giang Chu.

Mẹ Trì "hừ" một tiếng: "Nếu bọn họ đã mặc kệ con rồi, sau này con cũng đừng để ý đến họ nữa, chờ đến khi còn thành đạt thì kiểu gì họ cũng hối hận cho xem."

Xong bà lại quay qua nói với Trì Diễn: "Sau này con về nhà nhớ đưa Giang Chu về cùng, thằng bé không có người thân nào ở đây, con dẫn nó đến nhà mình chơi nhiều vào."

Bố Trì cũng nói với Giang Chu: "Dù sao Trì Diễn cũng có xe, các con về đây cũng tiện."

Trì Diễn nghe lời, "Được, con nhất định sẽ dẫn em ấy về."

Mẹ Trì mỉm cười với Giang Chu: "Con cứ con nơi này như nhà mình, nếu hôm nào Trì Diễn bắt nạt con thì cứ về nhà nói với cô, cô mắng nó cho con."

Giang Chu ấm áp trong lòng, nhất thời xúc động không nói nên lời, vì vậy chỉ có thể nói một cách chân thành: "Con cảm ơn cô ạ."



"Bố mẹ anh tốt thật đấy." Ngồi trên đệm mềm, Giang Chu thở dài một hơi.

Hiện tại cậu và Trì Diễn đã về phòng ngủ của anh, bố Trì mẹ Trì đều biết tụi nhỏ có sự sắp xếp riêng của mình, sau khi trò chuyện xong xuôi thì bảo Trì Diễn đưa Giang Chu về phòng chơi.

Trì Diễn đưa cặp kính VR vừa tìm cho Giang Chu, "Nếu thấy họ tốt thì sau này nhớ thường xuyên về với anh."

Giang Chu nhận lấy kính VR, nghịch ngợm một chút, "Em thì thoải mái thôi, chỉ sợ làm phiền mọi người."

"Sao lại phiền, em không thấy mẹ anh thiếu điều viết chữ "thích Giang Chu" trên mặt sao." Trì Diễn cũng rất hiểu mẹ mình, kiểu cục cưng đáng yêu như Giang Chu cũng gây sát thương rất lớn cho mẹ anh.

Giang Chu dĩ nhiên là cảm nhận được sự yêu thích của mẹ Trì dành cho mình, được gia đình bạn trai quý mến lại một chuyện rất đáng mừng, Giang Chu cũng rất vui.

Hơn nữa cậu cũng rất quý người nhà Trì Diễn.

"Lần này về hơi vội, lần sau nhất định phải mang quà gì đó mà cô chú thích." Giang Chu nhìn về phía Trì Diễn, nói: "Bố mẹ anh thích gì thế? Có đề xuất gì không?"

Trì Diễn ngồi xuống bên cạnh Giang Chu, ngẫm nghĩ, "Bố anh hình như ngoài âm nhạc ra thì không có sở thích gì đặc biệt, còn mẹ thích gì thì rõ ràng lắm, chỉ cần tặng bà ấy mấy món đồ dễ thương là đảm bảo bà ấy sẽ thích."

"Món đồ dễ thương? Vậy không phải cùng sở thích với anh sao?" Giang Chu liếc đám thú nhồi bông trong phòng Trì Diễn.

"Vẫn có chút khác biệt, mẹ anh thích những món đồ nữ tính hơn, còn anh chỉ đơn giản là thích những món đáng yêu mềm mại thôi." Khác biệt cụ thể chỗ nào thì Giang Chu cũng không thể nói rõ.

Có điều lời giải thích này khiến Giang Chu lập tức nghĩ đến câu "gấu bông biến thành người" mà mẹ Trì và Trì Nhạc ngày hôm qua đã nói.

Cậu đột nhiên hỏi Trì Diễn: "Vậy anh thích em là vì thấy em trông đáng yêu à?"

Giang Chu còn chỉ vào con gấu hồng cỡ bự ở bên cạnh, "Vì em giống nó?"

Trì Diễn nghẹn lời, anh không thể phủ nhận rằng anh rất thích dáng vẻ của Giang Chu, nhưng vấn đề là anh còn thích Giang Chu từ trước khi nhìn thấy ngoại hình của cậu.

Tuy rằng lúc đầu anh cũng là bị giọng nói của Giang Chu hấp dẫn, nhưng sau khi chơi chung một khoảng thời gian, anh phát hiện ra mình thực sự thích người này, vậy nên đã mở lời đề nghị yêu đương trước cả khi nhìn thấy cậu ngoài đời.

Chỉ có điều Giang Chu không biết chuyện này, hơn nữa lúc trước cậu còn cảm thấy người đó tỏ tình qua mạng với mình rất kỳ quặc, anh cũng không biết bây giờ nhắc tới thì cậu sẽ phản ứng như thế nào.

Thế nhưng nếu không nói, Trì Diễn sợ rằng Giang Chu hiểu lầm anh vì vẻ bề ngoài nên mới thích cậu.

-

Hết chương 74.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play