Editor: Giừa

-

Thấy bản thân đã bị Giang Chu nhận ra, Dish càng thêm hoảng loạn giãy giụa ra khỏi tay Giang Chu, "Là tao thì sao, mày buông tao ra! Đường này chỉ có mình mày đi hay gì?"

Nếu là người khác nói ra câu này thì Giang Chu còn cảm thấy chỉ là vô tình bắt gặp trên đường, nhưng người này lại là Dish, cậu vẫn còn nhớ rõ ánh mắt căm hận của cậu ta lúc trước, hiện giờ đi theo sau cậu chắc chắn là không có ý tốt.

"À, mày..." Giang Chu đang định mỉa mai vài cậu, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mình có động tĩnh.

Cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao to đang giơ một cái gậy gỗ nhắm về phía mình.



Khi Trì Diễn quay lại phòng ký túc xá, Giang Chu vẫn chưa trở về.

Anh đặt bánh kem mới mua cho Giang Chu xuống, gửi thêm một tin nhắn cho cậu, nhưng vẫn không có hồi đáp.

Có chuyện gì vậy? Một tiếng trước Giang Chu nói với anh là cậu đã cùng Chanh Tử quay trở về từ bệnh viện, ước tính thời gian thì hẳn giờ đã phải về đến căn cứ mới đúng.

Nhưng tin nhắn trước đó Giang Chu cũng chưa trả lời lại, Trì Diễn còn tưởng rằng cậu trở về xong thì đi tắm rửa nên không thấy.

Hiện giờ xem ra chuyện không phải vậy.

Trì Diễn lại bấm số gọi Giang Chu, nhưng vẫn không có ai nhận cuộc gọi.

Trì Diễn có hơi nóng ruột, vội vàng bấm gọi cho Chanh Tử, Chanh Tử lại nhận cuộc gọi rất nhanh, "Đội trưởng? Có chuyện gì thế?"

Trì Diễn hỏi: "Cậu về căn cứ rồi à?"

Bên phía Chanh Tử có tiếng đóng cửa, "Em về rồi, vừa mới vào phòng ngủ xong, sao thế?"

"Mới về đến căn cứ?"

"Chịu thôi, hôm nay đường hơi tắc mà."

Trì Diễn lại hỏi: "Thế Giang Chu đâu?"

"À, cậu ấy xuống xe trước để đi mua hoa quả, chắc là giờ cũng phải về đến nơi rồi."

Cúp máy, Trì Diễn lẽ ra nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn không thể tiêu tan.

Nếu chỉ đi mua hoa quả thì tại sao Giang Chu lại không nhận cuộc gọi của anh?

Cũng may là anh biết Giang Chu thường đi mua hoa quả ở cửa hàng kia, anh cất điện thoại, nhanh chân rời khỏi ký túc đi tìm Giang Chu.

Chẳng mấy chốc Trì Diễn đã đi tới cái ngõ nhỏ kia.

Đèn đường trong ngõ không sáng lắm, nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ, Trì Diễn đi được một lúc thì nhìn thấy vài quả táo nằm rải rác dưới đất, bên cạnh còn có hai hộp dâu tây vỡ nát.

Trì Diễn kinh ngạc, cảm giác hoảng loạn càng lúc càng mãnh liệt, trực giác mách bảo anh rằng đây là hoa quả mà Giang Chu mua.

Đã xảy ra chuyện gì?!

Anh vội vàng chạy về phía trước vài bước, rất nhanh đã nghe thấy động tĩnh từ ngã tư bên trái.

Anh quay đầu nhìn, sợ đến mức hồn suýt lìa khỏi xác.

Lúc này Giang Chu đang đánh nhau với hai người, bóng người nhỏ gầy bị Giang Chu đấm một phát ngã gục xuống, một bóng người khác lại dùng gậy gỗ đánh vào cánh tay Giang Chu.

Giang Chu đã cố hết sức để né, nhưng tốc độ của đối phương không hề chậm. Mắt thấy cây gậy sắp đập vào tay Giang Chu, Trì Diễn lao thẳng tới đạp văng đối phương ra ngoài.

"Đội trưởng?!" Giang Chu nặng nề thở hổn hển, ánh mắt nhìn Trì Diễn lộ ra vẻ vui mừng.

Trì Diễn thấy tóc Giang Chu bù xù, quần áo cũng nhăn nheo, trái tim như chùng xuống. Anh nhanh chóng nhìn một lượt quanh người Giang Chu, xác định cậu không bị thương thì mới nhẹ nhõm hơn một chút.

Lúc này Trì Diễn mới đưa mắt nhìn hai người đang đánh nhau với Giang Chu, "Các người là ai? Sao lại đánh Giang Chu?"

Bóng người gầy gò vừa bị Giang Chu đánh không nhẹ, rên rỉ ngồi dậy, nhìn thấy Trì Diễn, mắt cậu ta tràn đầy hoảng sợ.

Người đàn ông cao to kia trừng mắt, hung ác nhìn bọn họ, nhìn là biết đây là loại côn đồ lưu manh.

Trì Diễn nhận ra cậu trai gầy gò kia, "Dish? Sao lại là cậu?"

"Tôi..." Dish nhất thời không biết nói gì, sợ hãi lùi lại hai bước.

Người đàn ông cao to lại khịt mũi nói: "Nhóc con, tao khuyên mày bớt lo chuyên bao đồng, tao chỉ đang đòi lại công bằng cho em trai tao thôi! Tất cả là do cái thằng đứng cạnh mày hại em trai tao không được đánh giải chuyên nghiệp nữa, không đánh gãy tay nó thì tao nhất quyết không bỏ qua!"

"Em trai? Đòi lại công bằng?"

Trì Diễn hoàn toàn không hiểu gã đang nói cái gì, Giang Chu cũng chẳng hiểu gì, "Gì mà em trai cơ, tôi còn chẳng biết anh là ai nữa là."

"Đúng là mày không biết tao, nhưng mà mày dám bảo mày không biết em trai tao?!" Người đàn ông nói ra một cái tên, "Nếu không phải vì mày tố cáo thì em trai tao đã không phải đến cục cảnh sát!"

Giang Chu chẳng hiểu mô tê gì, "Đại ca à, anh có nhận nhầm người không vậy, tôi chẳng biết người anh nói là ai hết, còn cái gì mà đến cục cảnh sát cơ, tôi chẳng hiểu gì cả."

Trì Diễn nghe cái tên này thì hơi giật mình, nhớ ra là ai, "Anh là anh trai của Hippo?"

Vẻ mặt của người đàn ông trở nên dữ tợn, "Chúng mày biết nó thật! Phải, chính là Hippo."

Giang Chu nghĩ ngợi, "À! Là cái người bị bắt quả tang đánh bạc hả?"

Nghe thấy lời này, người đàn ông lại càng giận dữ, giơ gậy lên muốn động thủ.

"Anh từ từ đã, chúng tôi tuy là cùng câu lạc bộ, nhưng mà tôi thực sự không hề thân với cậu ta, chúng tôi đâu có chơi chung một hạng mục esports," Giang Chu chỉ tay về phía Dish đang co rúm người lại ở bên cạnh, "Tôi thấy người này mới là thân với em trai anh này, họ không phải bạn thân à?"

Người đàn ông cao to trừng mắt nhìn Giang Chu, "Chính nó là người nói rằng mày tố cáo em trai tao!"

Giang Chu "chậc" một tiếng, "Anh không bị nó lừa đấy chứ, nó nói gì anh tin nấy hả?"

Thấy gã đàn ông nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Dish chột dạ la lên: "Tôi không nói dối, chính là nó làm!"

"À," Giang Chu trợn trắng mắt, "Có phải tao hay không trong lòng mày biết rõ mà, hơn nữa đánh bạc vốn là đã sai ngay từ đầu rồi, giờ chúng mày chặn đường đánh tao như thế này cũng là phạm tội!"

Nghe vậy, gã đàn ông lập tức nổi điện, lao vọt về phía Giang Chu.

Trì Diễn chắn trước mặt Giang Chu, trong nháy mắt đã hạ gục được người đàn ông kia.

Trì Diễn cau mày nói với Giang Chu: "Đừng lãng phí thời gian với bọn họ nữa, gọi thẳng cho cảnh sát đi."

"Được!" Lôi điện thoại ra, trước khi bấm 110 cậu nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc của Trì Diễn.

Cậu không nghe được cuộc gọi của Trì Diễn, chắc hẳn vừa rồi anh lo lắng lắm.

Giang Chu có chút rung động trong lòng, nhưng hiện tại không phải lúc để cảm động, cậu gọi điện báo cảnh sát.

Nghe thấy Giang Chu gọi điện báo cảnh sát, Dish hiển nhiên rơi vào khủng hoảng, "Mày... Chúng mày sao dám gọi cảnh sát, tao cũng là người của ST, chúng mày làm vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến đội."

"Biết ảnh hưởng xấu vậy sao mày còn dám chặn đường đánh Giang Chu?" vẻ mặt Trì Diễn trầm xuống, "Dish, chuyện hôm nay không kết thúc dễ dàng vậy đâu."

"Con mẹ chúng mày dám báo cảnh sát thật, tao sẽ nhớ kỹ mặt hai đứa chúng mày!" Gã đàn ông cao to cũng hơi sợ cảnh sát, hắn lồm cồm bò dậy, xoay người định chạy. Trì Diễn không hề cho hắn cơ hội thoát thân, lại giơ chân đạp hắn ngã xuống đất.

"Được, tao cũng sẽ nhớ kỹ mặt mày." Trì Diễn túm tay gã lại, dùng sức đè hắn xuống đất, "Hôm nay mày đừng hòng đi đâu hết, ngoan ngoãn đến cục cảnh sát đi."

Sức lực của Trì Diễn rất lớn, gã đàn ông cao to ra sức giãy giụa mấy lần vẫn không thể bò dậy.

Giang Chu cũng tóm lấy Dish đang chuẩn bị chạy trốn, "Mày cũng ngoan ngoãn chờ đó, cảnh sát đến ngay thôi."

Ngõ nhỏ này cách cục cảnh sát không xa, cảnh sát mất chưa đầy hai phút đã tới nơi, đưa Dish và gã đàn ông cao to kia đi.

Trì Diễn và Giang Chu cũng đi theo về cục cảnh sát để lập biên bản.

Một lát sau, An Thành nghe được tin đã vội vã chạy đến, sau khi biết chuyện gì đã xảy ra thì vẻ mặt hắn rất khó coi.

Tuy nhiên An Thành vẫn an ủi Giang Chu trước: "Không sao đâu Hound, cảnh sát nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, dù Dish có tấn công cậu vì lý do gì đi nữa thì cậu ta cũng sẽ bị trừng phạt."

Giang Chu gật đầu, "Vâng, giám đốc vất vả rồi."

Trì Diễn nói chuyện điện thoại xong liền bước tới, An Thành vội bảo, "Phần còn lại cứ giao cho anh, hôm nay mệt mỏi rồi, hai cậu về nghỉ ngơi trước đi, chắc Hound bị dọa sợ lắm, Trì Diễn về chăm sóc cậu ấy nhé."

Trì Diễn nắm lấy tay Giang Chu: "Em biết rồi."

Rời khỏi cục cảnh sát, Giang Chu thở phào một hơi, "Không ngờ lại gặp phải chuyện này, đúng là tai bay vạ gió."

"Ừm."

"Lúc tên kia cầm gậy đánh lén, may mà em phản ứng nhanh, ném thẳng túi táo vào mặt hắn, mỗi tội hơi tiếc đống hoa quả vừa mua." Giang Chu thật sự tiếc nuối đống hoa quả kia, táo thì bỏ qua đi, nhưng hai hộp dâu tây đó là cậu cố tình mua cho Trì Diễn, cậu cũng đã đặc biệt chọn mấy quả vừa đỏ vừa to.

Trì Diễn siết chặt tay Giang Chu, "Hoa quả không quan trọng, em không sao là tốt rồi."

Cảm nhận được lực siết bàn tay, Giang Chu cuối cùng cũng nhận ra cảm xúc của Trì Diễn hình như không ổn, cậu quay đầu lại nhìn Trì Diễn chằm chằm: "Đội trưởng vẫn còn lo cho em à? Thật ra cũng không có vấn đề gì mà, em đánh nhau giỏi lắm, họ cũng không làm gì được em."

Sắc mặt Trì Diễn lại càng xấu đi, bàn tay nắm lấy tay Giang Chu cũng càng lúc càng chặt.

Giang Chu nhéo nhẹ lòng bàn tay anh, "Đội trưởng, em không sao thật mà."

Trì Diễn nhìn Giang Chu, không biết anh đang nghĩ gì mà đôi mắt đen láy của anh vô cùng sâu thẳm.

Cuối cùng, anh nhắm mắt lại, ôm Giang Chu vào lòng, "Xin lỗi vì đã để em gặp phải loại chuyện này."

"Không phải lỗi của đội trưởng mà, em cũng không bị thương..." Giang Chu còn muốn nói gì đó, nhưng nhận thấy thân thể Trì Diễn như đang hơi run rẩy, cậu chợt không nói nên lời.

Trì Diễn đang sợ hãi sao?

Cậu gặp chuyện lại khiến Trì Diễn sợ hãi như vậy?

Cậu nhẹ nhàng vỗ về lưng Trì Diễn, "Không sao mà, đội trưởng, em không sao hết."

Trì Diễn vùi đầu bên cổ Giang Chu, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Giang Chu cảm nhận được thân thể anh đang dần thả lỏng, cậu cũng thở phào một hơi.

"Đội trưởng, không còn sớm nữa, chúng ta về đã." Giang Chu liếc nhìn cục cảnh sát bên cạnh, chủ yếu là vì cậu cảm thấy cứ đứng đây ôm ấp thì có hơi kỳ cục.

Trì Diễn thấp giọng "ừm" một tiếng, nhưng không hề có ý muốn buông Giang Chu ra.

Giang Chu đành phải dụi dụi anh một chút, làm nũng: "Đội trưởng, em muốn về mà."

Giờ Trì Diễn mới lui lại một chút, nhưng cho tới tận khi hai người trở về đến phòng ngủ, anh vẫn không hề buông tay Giang Chu.



Buổi sáng, Giang Chu bị cơn nóng đánh thức.

Khi tỉnh lại, cậu bị Trì Diễn ôm chặt trong vòng tay, hoàn toàn không thể động đậy.

Giang Chu cũng không giãy giụa, cậu biết Trì Diễn vẫn còn sợ hãi chuyện xảy ra tối qua.

Đặc biệt là sau khi Trì Diễn biết cậu có thể đã bị Dish theo dõi nhiều lần, tâm trạng anh càng tệ hơn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là chiếc điện thoại đặt bên cạnh Trì Diễn.

Giang Chu vốn định giúp xem ai gọi, nhưng lại bị ôm chặt đến mức không thể nhúc nhích.

Cũng may là Trì Diễn bị tiếng chuông đánh thức, dù mắt vẫn nhắm nghiền nhưng anh vẫn vươn tay cầm lấy điện thoại, bấm nghe, "Alo?

Bởi vì Giang Chu dựa rất gần Trì Diễn, cậu nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, "Vẫn còn ngủ hả? Mười giờ rồi đấy, dậy đi ông tướng."

"Em biết rồi, anh," Trì Diễn vẫn chưa tỉnh lắm, nhưng tay anh đã vô thức ôm lấy Giang Chu, "Có chuyện gì vậy?"

Nghe được cách Trì Diễn xưng hô, Giang Chu đoán được người đó chắc hẳn là anh trai của Trì Diễn, nhưng cũng không rõ là người anh nào.

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có hơi bất lực, "Cậu còn hỏi anh hả? Thôi bỏ đi, anh thấy cậu ngủ đến ngu người rồi. Anh gọi báo cho cậu một tiếng thôi, chuyện tối qua cậu nhờ anh giải quyết xong rồi, anh đã chỉ định một luật sư giỏi đến xử lý vấn đề này. Hai người đó ít nhất cũng sẽ bị quy tội cố ý gây thương tích, với cả hình như một người còn có một số tiền án tiền sự khác, khả năng là sẽ bị kết án lâu hơn."

-

Hết chương 70.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play