Editor: Giừa

-

Cảm thấy Trì Diễn đang đứng sau lưng mình, Giang Chu nắm lấy tay nắm cửa, muốn đẩy cửa mở ra, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, có một bàn tay phủ lên tay cậu.

Trì Diễn nắm tay Giang Chu mở cửa phòng ngủ ra, một tay ôm lấy cậu từ phía sau, dẫn cậu vào phòng.

"Đội trưởng..." Giang Chu ngượng ngùng giãy giụa một chút, muốn thoát khỏi vòng tay của Trì Diễn.

Trì Diễn cố tình hiểu sai ý cậu: "Hửm? Em muốn đi tắm?"

"Không, không phải vậy, cửa vẫn chưa đóng... Sẽ có người nhìn thấy."

Giang Chu quay đầu nhìn về phía cửa, cậu muốn đi ra đóng cửa, nhưng Trì Diễn vẫn không chịu buông cậu ra, anh tiện tay đẩy cửa đóng lại.

Trì Diễn xoay người Giang Chu, để cậu đối diện với anh: "Giờ cửa đã đóng rồi, có thể đi tắm chưa?"

Mặt Giang Chu nóng bừng, "Ý em không phải vậy..."

Trì Diễn lại ôm cậu vào lồng ngực mình, "Vậy em muốn ôm một lúc rồi mới đi tắm à?"

"Em..."

Thấy gương mặt Giang Chu đã đỏ đến sắp nhỏ máu, Trì Diễn cuối cùng cũng ngừng trêu ghẹo cậu, anh cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu Giang Chu, nhẹ giọng nói: "Được rồi, không trêu em nữa, cho anh ôm một cái là được rồi."

Lần này Giang Chu không động đậy nữa, ngoan ngoãn để anh ôm.

Cái ôm này của Trì Diễn rất dịu dàng, Giang Chu dựa vào ngực anh, có cảm giác vị trí này sinh ra là để dành cho mình, vô cùng thoải mái vừa vặn, khiến cho trái tim rối ren của cậu dần dần bình tĩnh lại.

Thế nhưng ngay sau đó, Giang Chu lại nghe thấy một nhịp tim dữ dội khác, đập rộn ràng như nhịp trống vui sướng trong lòng cậu.

Là nhịp tim của Trì Diễn.

Vừa rồi trêu chọc cậu còn trông rất chi là thạo đời, thế mà chỉ mới ôm cậu một cái thôi mà trong lòng anh đã kích động đến cái mức này.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Giang Chu nghe thấy Trì Diễn thì thầm: "Hệt như là mơ vậy, chúng ta thật sự ở bên nhau rồi."

Giang Chu nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng dụi dụi vào ngực Trì Diễn, "Không phải mơ, chúng ta đã ở bên nhau thật rồi."

Giây tiếp theo, Giang Chu cảm thấy vòng tay đang ôm mình siết chặt hơn một chút, tiếng tim đập bên tai cậu càng lúc càng lớn hơn.

Giang Chu nghĩ, chắc hẳn Trì Diễn thích cậu còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cậu.



Tất nhiên là lần này họ đã không tắm chung, tuy rằng Giang Chu đã hơi dao động, nhưng cuối cùng cảm giác ngại ngùng vẫn chiếm ưu thế.

Khi Giang Chu tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, cậu thấy Trì Diễn đang ngồi ở cạnh giường với chiếc áo sơ mi hồng trên tay, nhìn cậu, "Em đã nói, anh muốn nhìn em mặc gì, em sẽ đều mặc cho anh xem phải không."

"Ừm." Giang Chu chuyển tầm mắt sang chiếc áo sơ mi kia, "Anh vẫn còn muốn thấy em mặc cái này à?"

Trì Diễn gật đầu, dò hỏi: "Tối nay em mặc cái này đi ngủ được không?"

Cái áo sơ mi này rất giản dị, chất liệu mềm mại, mặc đi ngủ cũng không có gì khó chịu, chỉ là...

Mặc quần áo của bạn trai đi ngủ thế này, cậu vẫn thấy hơi xấu hổ.

Thấy Giang Chu hơi do dự, Trì Diễn đặt áo sơ mi sang một bên, giọng điệu hơi trầm đi: "Thôi, nếu em không muốn thì cũng không sao."

Giọng nghe rất chi là đáng thương.

Chỉ là mặc một cái áo thôi mà, Giang Chu nào nỡ từ chối anh, vội vàng bước tới cầm áo lên, "Không phải em không muốn, em đã hứa với anh rồi mà, chỉ cần anh muốn xem thì em sẽ mặc cho anh xem."

Tuy nhiên cậu lại nói thêm, "Nhưng mà mặc cái này đi ngủ thì nó dễ bị nhăn lắm."

Trì Diễn đâu có quan tâm áo bị nhăn hay không nhăn, nghe thấy Giang Chu bằng lòng mặc nó thì anh đã không nén nổi nụ cười, "Không sao cả, nhăn thì ủi là được."

Nhìn nụ cười trên mặt Trì Diễn, Giang Chu có cảm giác vẻ mặt đáng thương vừa rồi của anh chỉ là giả vờ.

Có điều đã đồng ý rồi, Giang Chu cũng không định quay xe.

Cậu nói với Trì Diễn: "Vậy anh quay đi chỗ khác, em thay quần áo."

Trì Diễn ngoan ngoãn quay lưng lại, không hề có ý định nhìn trộm.

Giang Chu nhìn anh hai giây, sau đó mới bắt đầu cởi đồ ngủ của mình ra.

Cậu cảm thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng họ đã từng nhìn thấy nhau trong tình trạng nửa thân trên ở trần, thậm chí trong thời gian sống chung họ đã thay quần áo trước mặt nhau vô số lần, thế nhưng lúc này cậu lại để ý này nọ.

Giang Chu tưởng tượng một chút, nếu bây giờ cậu nhìn thấy Trì Diễn không mặc quần áo... thôi bỏ đi, không thể nghĩ tiếp, sẽ lạc đề mất.

Quả nhiên là trở thành bạn trai một cái là sẽ khác hẳn.

Giang Chu vừa nghĩ ngợi linh tinh, vừa thay cái áo sơ mi của Trì Diễn.

"Xong rồi, anh quay lại đây đi."

Trì Diễn quay đầu lại nhìn Giang Chu.

Khác với lúc mặc áo sơ mi hồi trưa, lúc này Giang Chu đã cài cúc áo.

Chỉ là cậu sợ nóng, cúc cổ áo không cài hết, hơn nữa cái áo sơ mi này thực sự có hơi rộng so với cậu, để lộ ra phần cổ trắng nõn và một mảng xương quai xanh xinh đẹp.

Ánh mắt của Trì Diễn tối đi, hơi thở gấp gáp hơn vài phần.

Giang Chu lại chẳng có chút tự giác nào, thấy Trì Diễn nhìn mình không lên tiếng, cậu kéo kéo vạt áo hỏi: "Em mặc thế nào? Sao anh không bình luận gì cả?"

Người mình thương hiện giờ đang mặc màu hồng mà mình thích nhất, lại còn là áo sơ mi của mình, Trì Diễn bị mê hoặc đến không mức không chịu nổi, nhưng vốn từ nghèo nàn, không biết phải khen thế nào, chỉ có thể đáp lại bằng một từ, "Đẹp."

Giang Chu lại rất hài lòng với câu trả lời này, "Trông cũng được nhỉ."

Nói xong, cậu vươn vai một cái, chuẩn bị lên giường ngủ.

Thế nhưng động tác này lại khiến đồng tử Trì Diễn co rụt lại, "Em không mặc quần?"

Cái áo này rất dài so với Giang Chu, Trì Diễn còn tưởng là vừa rồi quần của cậu bị áo sơ mi che mất, thế nhưng khi Giang Chu vươn vai, vạt áo bị co lên, để lộ một đôi chân thon dài, Trì Diễn mới nhận ra rằng Giang Chu chỉ mặc một cái quần lót bên dưới cái áo này.

"Hở? Anh bảo quần ngủ á? Em thấy cái áo này của anh đủ dài rồi nên không mặc, dù sao cũng là để đi ngủ mà, mặc nhiều quần áo thì khó chịu lắm." Giang Chu không hề ý thức được quyết định của cậu gây ra chấn động như thế nào đối với Trì Diễn, cậu xốc chăn của mình lên xong nằm xuống.

Khi Giang Chu đã nằm xuống rồi giục Trì Diễn tắt đèn, anh mới thoát khỏi trạng thái đờ đẫn.

Đèn tắt, phòng ngủ chìm vào bóng tối, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt hắt vào qua khe hở rèm cửa.

Giang Chu nằm trên giường, vẫn chưa ngủ.

Phải nói rằng cậu đang phấn thích đến mức không ngủ được.

Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên cậu và Trì Diễn ở bên nhau.

Không ngờ là mình lại thoát kiếp FA như thế này, mà đối tượng còn là Trì Diễn nữa chứ.

Giang Chu xoay người nhìn về phía giường của Trì Diễn, mặc dù chẳng nhìn rõ được cái gì, nhưng Giang Chu vẫn biết lúc này chắc hẳn anh đang nằm nghiêng, còn ôm quả dâu tây nhồi bông trong lòng.

Giang Chu nhớ lại cảm giác khi được Trì Diễn ôm trong lòng lúc này, cái ôm của anh thật sự rất thoải mái.

Bỗng dưng cậu cảm thấy hơi ghen tị với quả dâu nhồi bông kia, vì lúc nào nó cũng được Trì Diễn ôm.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng Trì Diễn xoay người.

Ủa? Lẽ nào Trì Diễn cũng chưa ngủ?

"Đội trưởng?" Giang Chu thử gọi anh một tiếng.

"Ừ?" Đối phương lập tức đáp lại.

Giang Chu hỏi: "Anh chưa ngủ à?"

"Anh không ngủ được."

"Thật ra em cũng hơi bị mất ngủ."

Hai người chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát, Trì Diễn đề nghị: "Em có muốn sang đây ngủ với anh không?"

Giang Chu không trả lời, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

Trì Diễn cũng không giục cậu, thậm chí còn không hỏi lại lần nữa.

Dường như anh cũng cảm thấy yêu cầu này của mình có vẻ hơi được nước lấn tới, dù sao thì đêm nay Giang Chu cũng đã mặc áo sơ mi của anh đi ngủ như anh mong muốn rồi.

Thế nhưng một lát sau, Trì Diễn nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ bên phía Giang Chu, sau đó là tiếng Giang Chu xoay người xuống giường, theo đó là tiếng dép lê loẹt xoẹt trên sàn.

Âm thanh này càng lúc càng gần, rất nhanh sau đó Trì Diễn nghe thấy giọng Giang Chu ở ngay trên đầu mình, "Đội trưởng, anh dịch vào một chút, cho em nằm nữa."

Trì Diễn duỗi tay bật đèn ngủ ở đầu giường.

Giang Chu, mặc áo sơ mi của anh, đang đứng bên giường nhìn anh.

Giang Chu vừa mới bò dậy từ trên giường nên không để ý, cái áo sơ mi kia hiện tại đang treo xiêu vẹo trên người cậu, để lộ hẳn ra bờ vai tròn trịa mượt mà.

Thấy Trì Diễn nhìn mình chằm chằm mà không động đậy gì, Giang Chu bèn tóm lấy quả dâu tây nhồi bông trong tay anh, "Đội trưởng, anh nhanh lên đi."

Trì Diễn vội nhích sang bên cạnh một chút.

Giang Chu lại lắc lắc quả dâu nhồi bông trong tay, "Phải rồi, còn nó thì sao giờ?"

Trì Diễn không chút lưu luyến người bạn nhỏ đã ngủ chung với mình bao lâu nay, "Để nó ngủ trên giường em?"

"Ừm, được đó." Giang Chu quay người đặt quả dâu tây bông lên giường mình, "Hôm nay mày ngoan ngoãn ngủ ở đây nhé."

Cậu vỗ vỗ quả dâu, sau đó bước lại tới giường Trì Diễn, chui vào chăn anh.

Trì Diễn chỉ cảm thấy phần nệm bên cạnh mình chùng xuống, người trong lòng cuối cùng cũng nằm ở bên cạnh anh.

Giang Chu kéo chăn của Trì Diễn lên, cậu liếc nhìn người bên cạnh, sau đó nhích lại tới gần anh.

Trì Diễn cuối cùng cũng giải tỏa xong cơn kích động quá mức trong lòng, anh xoay người về phía Giang Chu, vươn tay ôm cậu vào lòng.

Giang Chu lại nghe được tiếng tim đập của Trì Diễn, cậu khẽ cười: "Đội trưởng, anh hồi hộp lắm à?"

"Ừ, đây là lần đầu anh yêu đương." Trì Diễn vuốt ve khuôn mặt của Giang Chu, ôm cậu chặt thêm chút nữa.

Giang Chu rất ngạc nhiên trước lời của Trì Diễn, "Lần đầu á?"

"Phải."

"Nhưng mà đội trưởng, hình như có rất nhiều người thích anh mà, chắc chắn đã có không ít người từng tỏ tình với anh rồi, đúng không?" Với ngoại hình của Trì Diễn, Giang Chu dám cá dù là nam hay nữ cũng đều sẽ thích, chưa kể anh còn chơi game giỏi như vậy, còn là một tuyển thủ esports quá nổi tiếng nữa.

"Có thì có thật, nhưng mà," Trì Diễn nhìn thẳng vào mắt Giang Chu, "Trước khi gặp em, anh không thích ai cả."

Giang Chu có cảm giác mình vừa được Trì Diễn tỏ tình thêm một lần, lần này cậu còn vui vẻ hơn lần trước.

Hóa ra mình là mối tình đầu của Trì Diễn đó nha.

Lúc này, Giang Chu nghe thấy Trì Diễn hỏi, "Vậy em thì sao, anh là người đầu tiên em thích à?"

"Tất nhiên là vậy rồi." Giang Chu ngừng lại một chút, "Có điều anh không phải là chàng trai đầu tiên tỏ tình với em."

Giọng của Trì Diễn chợt trầm đi một chút, "Hử? Có ai tỏ tình với em nữa?"

"Một người bạn qua mạng," Giang Chu hồi tưởng lại chuyện lúc trước, "Cậu ấy bảo muốn yêu qua mạng với em."

Trì Diễn vốn định nói gì đó nhưng lại nghẹn họng, anh chợt nhận ra Giang Chu đang nhắc đến ai.

"Vốn là em thấy chơi game với người đó rất vui, phối hợp với nhau rất là ăn ý, nhưng đột nhiên cậu ấy lại hỏi em có muốn yêu đương với cậu ấy không, em không biết phải trả lời thế nào nên offline luôn. Đến giờ em vẫn chưa dám vào lại cái acc clone đó." Giang Chu ngượng ngùng cắn môi, "Thật ra làm thế cũng không hay, rõ ràng là bạn bè chơi game với nhau, lẽ ra em không xử lý chuyện một cách cứng nhắc như vậy."

Trì Diễn vỗ vỗ lưng cậu, "Không sao, lúc đó chắc là em hoảng lắm phải không?"

Giang Chu khẽ gật đầu, "Hơi hơi, chủ yếu là do em không ngờ con trai lại có thể thích con trai, hơi bị đột ngột."

Trì Diễn thở nhẹ một hơi, "Cũng nay là lần này anh không dọa em sợ."

Giang Chu dụi dụi vào lồng ngực Trì Diễn, "Phải khác chứ, chúng ta đã ở chung lâu như vậy rồi mà."

Thật ra, Giang Chu cũng đã rất kinh ngạc khi biết Trì Diễn thích nam, tuy nhiên thì Trì Diễn đã cho cậu thời gian để tiêu hóa, từ từ chờ cậu chấp nhận chuyện này.

Giang Chu biết rằng bản thân mình là một người hơi chậm chạp trong chuyện tình cảm, thế nhưng cậu có thể dễ dàng cảm nhận được lòng tốt của người khác đối với mình.

Trì Diễn đối xử với cậu rất tốt, chăm sóc cậu rất kỹ, Giang Chu biết ơn Trì Diễn rất nhiều.

Thế nhưng mà nếu chỉ là biết ơn thì cậu sẽ không thường xuyên muốn nhìn thấy người ta, sẽ không có chuyện làm gì cũng sẽ nghĩ đến người ta, càng sẽ không để ý tới mọi chuyện của người ta. Đến lúc đó cậu mới nhận ra được rằng tình cảm của mình dành cho Trì Diễn hóa ra lại không hề đơn giản như cậu từng nghĩ.

Cậu thật sự rất thích Trì Diễn.

Giang Chu chưa từng nói điều này cho Trì Diễn, thế nhưng Trì Diễn vẫn cảm nhận được từ việc cậu cứ bám dính lấy anh.

Trì Diễn đang định nói cho cậu biết cái này gọi là "lâu ngày sinh tình", nhưng lại nghe Giang Chu bảo: "Cơ mà, ID của người đó là "Gấu hồng nhỏ mềm mại", hình như sở thích cũng giống anh thì phải. Chẳng lẽ mấy bạn nam thích người cùng giới đều thích gấu hồng nhỏ sao?"

-

Hết chương 50.

Ngọt muốn sâu răng luôn mấy bác ơi ; v ;

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play