26.
Sau khi xuất cung, người khác đều oán trách ta nhiều chuyện. Chỉ quyên góp tiền đã là giản lược nhất rồi, vả lại bệ hạ cũng nói có thể góp tiền tùy tâm, vì sao ta còn nói muốn dốc hết vốn liếng làm gì?
Đến lúc đó nếu bọn họ không góp nhiều tiền bằng ta, chẳng phải bệ hạ sẽ trách cứ sao?
“Chư vị không cần phải lo lắng. Bệ hạ lòng dạ bao dung, nhất định sẽ không sinh lòng oán trách, có thể tùy theo năng lực cùng lương tâm của mình mà quyên góp nhiều hay ít. Người khác đều nói thương nhân coi trọng tiền tài, chỉ biết mưu tính. Chỉ là hiện giờ thiên hạ mới bình định, lẽ phải ngay trước mắt, quốc thái dân an*, đó mới là lúc chúng ta kiếm lời. Tiền bạc có thể kiếm được, nhưng phải biết tiêu dùng đúng chỗ.”
*quốc thái dân an là đất nước thái bình, dân chúng yên ổn
Ta xắn ống tay áo, bình tĩnh hòa nhã nói.
“Ngươi chỉ có một mình, đương nhiên là không phải lo nghĩ điều gì, ta còn có vợ con đang chờ, làm sao có thể cái gì cũng quyên góp?”
“Tôn huynh chưa bao giờ nghĩ đến con cái trong nhà mai sau sẽ như thế nào sao? Bệ hạ chưa từng nói xuất thân thương nhân không thể tham gia khoa cử. Ta và ngươi làm ăn, nếu có người thân làm trong triều, chẳng phải thuận lợi hơn rất nhiều sao? Đây là lúc tạo xuất thân tốt cho con cái trong nhà, chẳng lẽ bệ hạ sẽ quên chuyện ngươi đã làm sao? Quay trở về suy ngẫm lại đi!”
Mọi người liền không một ai lên tiếng, cân nhắc rồi rời đi.
Trong nhà nếu có người làm quan, đó chính là thay đổi xuất thân.
Đạo lý dễ hiểu như vậy, chẳng lẽ còn không nhìn ra được hay sao?
“Ngũ nương chờ một chút.”
Có người gọi ta, ta quay người nhìn lại.
Người đến ăn mặc giống thị nữ trong cung, áo xanh quần trắng, dáng người cao gầy.
Mặc dù hai má đã được thoa phấn, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn là đôi mắt nhỏ ngày xưa.
Chỉ là hiện giờ đã nở nang hơn, cách hành xử cũng theo chuẩn mực, là khí chất của một nữ nương.
“A Đào.”
Ta khẽ gọi nàng.
Nàng vững vàng đi tới, lại chậm rãi quỳ gối trước mặt ta.
“Ngũ nương…” Nàng quỳ ở bên chân ta, khẽ nấc.
Ta nghiêng người đỡ nàng dậy, thay nàng lau đi giọt lệ ở hai má.
“Thật sự là nhiều năm không gặp, A Đào nhà ta đều đã lớn như vậy rồi nha!”
“Ngũ nương đã đi đâu? Không phải đã nói đi rồi về hay sao? Sao lại bỏ lại A Đào suốt ngần ấy năm mà không trở về? Người có khỏe không? Tại sao lại gầy hơn trước nhiều như vậy? Người không biết, không biết…”
Nàng vừa nói vừa khóc, đây chính là người bạn cũ ngày trước của ta nha!
Ít nhất nàng còn biết đường tìm đến ta.
“Ta không sao, chỉ là lúc ấy rất loạn, đường ta đi quá xa, nên tạm thời chưa thể quay về mà thôi!”
“Phu nhân muốn gặp người, đã xin chỉ thị của bệ hạ, ta liền dẫn người đi gặp nàng.”
Ta đi theo A Đào, dọc theo con đường đá xanh cũ bằng phẳng, xuyên qua những tán cây và vườn hoa cúc.
Người bạn cũ của ta đang nằm trên một sạp giường nhỏ dưới mái hiên nhà, nàng mặc một bộ cung trang màu hồng, vòng eo cực kỳ thon gọn.
Dung mạo vẫn xinh đẹp, trong sáng như ngày trước, nhìn thấy ta đến, liền bước xuống giường, nhìn ta từ xa.
“Viên Anh.”
Ta nhẹ giọng gọi nàng, giống như ngày xưa, ta chỉ là rời xa nhà một chuyến, mấy ngày không gặp, có chút nhớ nàng.
“Ngũ nương.” Nàng lẩm bẩm một mình.
“Là ta.”
Ta đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai ôm lấy nàng.
Thật tốt biết bao! Trải qua một thời loạn thế rối ren chấn động lòng người, chúng ta còn có thể gặp lại nhau như vậy, còn gì có thể tốt hơn đây.
“Ta chỉ biết, ngươi nói sẽ quay về, chắc chắn một ngày sẽ bình an trở về.”
“Đúng vậy, ta đã gạt ngươi bao giờ chưa?”
“Ta chỉ mong ngươi có thể bình an trở về, như vậy là tốt lắm rồi.”
“Phu nhân chớ thương tâm, hiện tại Ngũ nương đã bình an trở về, đúng là vui mừng còn không kịp. Chẳng phải sáng sớm người đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn sao? Sao còn không mời Ngũ nương vào trong ngồi?”
Tú Viên đã hòa nhã hơn xưa. Nàng vốn thông minh lễ độ, hiện giờ còn hầu hạ Viên Anh, cũng có thể coi là phúc khí của Viên Anh.
27.
Trong sân không quá rộng, trong phòng lại được bày trí vô cùng thoải mái.
Trên tường còn treo một bức hồng mai ngày xưa ta cùng Viên Anh làm, bức tranh là nàng vẽ, chữ là ta viết.
Trên bàn bày rất nhiều món, ta thực sự đã đói bụng, cũng không từ chối, uống chén nước đường, lại ăn rất nhiều.
“... Sau khi bệ hạ thu lại mỏ muối, ta liền đến thượng kinh.”
Ta kể lại chuyện mấy năm nay, thực ra cũng không có gì hay để kể, chỉ là một chuyến ngao du bên ngoài mà thôi.
Gian khổ trong đó ta cũng không muốn để nàng biết, ta nhìn Viên Anh, vẫn còn một chút ngây ngô, hiện giờ nàng như vậy cũng đã là tốt lắm rồi.
“Viên Anh, ngươi thế nào rồi?”
“Mùa đông năm ấy ngươi rời đi, Nhị lang cùng Thất ca mang theo hơn phân nửa tài sản trong nhà đi tòng quân. Trong thành rối loạn, may mà A Đào dẫn chúng ta về cửa tiệm, như vậy mới tránh được một kiếp. Sau khi đã ổn định trở lại, ta liền theo Thất ca đến Tây Kinh.”
Viên Anh kể về chuyện cũ, vô cùng bình tĩnh, cũng không lộ vẻ sợ hãi.
Thời gian chính là như vậy, có thể khiến chúng ta vừa khóc vừa cười. Sau này trưởng thành, lại trở nên cứng rắn gan dạ ngoài sức tưởng tượng.
“Bệ hạ đối đãi ngươi tốt chứ?”
“Ngũ nương, như thế nào là tốt? Như thế nào là không tốt đây? Hắn là vua một nước, hậu cung hiện giờ hơn mười mấy người, đều là liên quan đến lợi ích. Ta đã sớm hiểu rõ, chỉ mong được sống tốt, không tranh giành tình cảm. Mọi chuyện đều nghe theo hắn, sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, còn có thể che chở người nhà, như vậy đã là đủ rồi!”
Ta vốn còn sợ rằng nàng không hiểu, nhưng hóa ra nàng lại thông suốt như vậy.
Đây đã điều rất tốt, có khi không thể nhìn rõ, người khổ lại chính là mình.
Mỗi người đều có mong cầu khác nhau, không có ai tốt ai xấu, ai đúng ai sai, thời cuộc ngăn chở, nếu không có năng lực phản kháng, cũng chỉ có thể thuận theo.
“Viên Anh cũng có ngày trưởng thành như vậy nha!”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi chỉ lớn hơn ta có nửa tuổi thôi! Con gái của ta hiện tại sắp hai tuổi rồi, đợi lát nữa tỉnh ngủ liền ôm tơi cho ngươi xem. Ngũ nương, hiện giờ ngươi vẫn đơn độc một mình sao?”
Nhắc tới con gái của nàng, vẻ mặt liền mềm mại, làm mẹ, tất cả tâm tư đều đặt lên con mình.
“Đúng vậy! Ngươi biết ta không phải là người có thể ở hậu viện giúp chồng dạy con.”
“Đúng vậy, lang quân trên thế gian này, có mấy người có thể sánh với ngươi? Huống chi để lọt vào mắt ngươi càng khó.”
“Nhưng lang quân trên thế gian này chỉ xem ta là một nữ lang không tuân thủ nữ tắc mà thôi!”
“Ngày đó ngươi bảo Thất ca của ta đi theo Nhị lang, lúc ta cùng Thất ca nói chuyện, ngươi đoán xem Thất ca nói với ta thế nào? 『Uổng công ta còn tự xưng mình là tri kỷ của Nhị lang, nhưng vẫn không thể địch lại nửa phần với Ngũ nương.』Nhị lang muốn đi tòng quân, Thất ca của ta phải quỳ mấy ngày trời mới cầu được a phụ cho phép đi theo. Viên gia có thể được như ngày hôm nay, một nửa công lao là của Nhị lang, một nửa là thuộc về ngươi.”
“Là do Thất ca ngươi thông suốt, nói một lần liền hiểu, ta chỉ nói một câu thôi!”
“Ngươi có nghe qua lời đồn trên phố? Nhị lang là cánh tay của bệ hạ. Việc trong triều, bệ hạ đều nghe theo hắn, khoa khảo chính là đề xuất của Nhị lang.”
Thanh danh cũng là gánh nặng, hiện tại thanh danh của Bùi Tiềm quá lớn, chuyện này còn có thể truyền đến hậu cung, làm sao tân đế có thể không biết?
Thánh tâm khó dò, tất nhiên chuyện này cũng phải cân nhắc.
Ta nhíu mày suy tư, Bùi Tiềm có biết chuyện này không? Đương nhiên là biết, nếu đã biết, vì sao không cản lại?
“Việc này về sau không thể nói thêm, tân triều mới thành lập, đã có thể hưng thịnh như vậy, toàn bộ đều là do bệ hạ anh minh, Viên Anh hiểu không?”
Ta nhìn chằm chằm vào Viên Anh dặn dò.
Viên Anh nhìn ta, một lúc sau đưa tay bịt kín miệng, ta nhìn nàng lắc đầu.
“Đúng vậy, toàn bộ là do bệ hạ anh minh thần võ.”
Nàng lại lớn tiếng phụ họa nói.
Trong phòng ngủ, con gái của nàng đã tỉnh, mở miệng gọi a mẫu, người tuổi tác còn nhỏ, lảo đảo chạy tới.
Nàng khoác lên mình một bộ y phục màu hồng, hai lọn tóc nhỏ, bàn tay nhỏ trắng nõn như gạo nếp, không giống a mẫu nàng, nhưng lại cực kỳ giống Viên Thận.
28.
“A Dung, đây là dì ở Thôi gia mà a mẫu đã kể con nghe.”
Con gái lại sà vào lòng a nương nàng, dùng một đôi mắt đào hoa nhìn ta. Sau khi xiêu xiêu vẹo vẹo hành lễ với ta, lại mở miệng gọi “Dì”.
Đây là công chúa của một quốc gia, ta làm sao xứng?
Nhưng nàng lại là con gái của Viên Anh, cũng nên gọi ta một tiếng dì.
Trên người ta cũng không mang theo thứ gì, liền cầm lấy một miếng ngọc bích treo ở bên hông đưa nàng.
Nàng tiếp nhận bằng hai tay, lại thi lễ theo quy củ.
A mẫu của nàng giáo dưỡng nàng, nhất định là vô cùng dụng tâm.
“Hôm khác nếu cầu được a phụ ngươi ân chuẩn, liền dẫn ngươi cùng a mẫu đến nhà dì, dì có rất nhiều thứ thú vị, đến lúc đó đều mang cho A Dung chơi có được không?”
Ta cười nói với nàng.
Con gái nghiêng đầu, hàng lông mi dài chớp chớp, mím môi mỉm cười gật đầu.
Ta không thể nán lại lâu hơn, liền đứng dậy cáo từ.
Dù cực kỳ không muốn nhưng có thể làm thế nào? Đã vào cung liền là thân bất do kỷ, mặc dù muốn gặp mặt người nhà, cũng phải được ân chuẩn, vả lại còn phải chờ rất lâu.
“A Đào không hiểu chuyện, Tú Viên, xin ngươi hãy dạy dỗ nàng nhiều một chút! Nếu một ngày nào đó trong cung thả người, ngươi không muốn ở lại, liền tới tìm ta.”
Dù nàng muốn rời đi, tạm thời cũng không thể đi được, hiện tại nàng đã là người trong cung.
A Đào lại rơi rất nhiều nước mắt, bảo ta yên tâm, nói Viên Anh đối đãi với nàng vô cùng tốt.
Ta yên tâm sao được? Nhìn Viên Anh cùng A Dung đứng ở cửa tiễn ta, hết thảy đều là muôn vàn lần không nỡ.
Cố kìm nước mắt, lúc Tú Viên dẫn ta ra ngoài, dù đã dặn đi dặn lại nàng nhưng vẫn không thể an tâm.
“Ngươi nói với Viên Anh, bảo nàng không cần lúc nào cũng phải nhường nhịn, dè dặt thận trọng đương nhiên là tốt, nhưng lúc cần kiên cường thì phải kiên cường, tuyệt đối không thể để người khác vô duyên vô cớ ức hiếp.”
“Việc của Viên gia đều có Thất ca của nàng cùng những lang quân khác chống đỡ. Nếu thịnh suy hay vinh nhục của một gia tộc chỉ lệ thuộc vào nàng, thì Viên gia cũng không đi được đến ngày hôm nay.”
“Tú Viên, sau này nếu cần đến ta, dù Viên Anh không muốn, ngươi cũng nhất định phải tới tìm ta. Ta không có ai bên cạnh, tiền đương nhiên cũng không thiếu. Ta biết trong cung có nhiều thứ cần sắm sửa, ngày xưa Viên gia đã đem tài sản riêng cống nạp hơn phân nửa, hiện giờ nhất định cũng không còn dư dả, ta sẽ nghĩ cách chuyển chút tiền vào. Đừng để Viên Anh cùng A Dung chịu tủi thân…”
Lúc Tú Viên nắm lấy ống tay áo của ta, nước mắt đã rơi đầy mặt.
"Người khác đều cho rằng nữ lang nhà ta sống thoải mái tự tại trong cung, chỉ có Ngũ nương mới biết chuyện này không hề dễ dàng. Người không biết, đợi nửa năm không thấy người về, nữ nương nhà ta đã tìm tới tất cả các chùa miếu đạo quán, chỉ cầu mong người bình an."
Ta hiểu nàng, hiểu nàng chính là người như vậy. Ngoài miệng thì không tha thứ cho người khác, nhưng khi đối đãi người khác lại luôn chân thành.
“Tú Viên, ngươi trở về nói với Viên Anh, nói nàng đừng sợ. Chỉ cần một ngày còn Kha Ảnh, ta liền sẽ nghĩ cách bảo hộ mẹ con nàng. Ta hiểu tấm lòng của nàng, nhất định không phụ bạc.”
Thuở nhỏ ta nghèo túng, cũng có mấy người bạn tốt. Các nàng tặng đồ cho ta, ta không mua nổi đồ quý giá, chỉ có thể tự tay làm chút quà đáp lễ.
Có một ngày ta nghe thấy các nàng tụ tập một chỗ thảo luận: “Thôi Ngũ nương thật là không hiểu chuyện, ta tặng nàng đồ như thế nào? Nàng lại tặng lại ta thứ gì? Đúng là keo kiệt, sau này cũng không cần giữ quan hệ với nàng ta nữa.”
Từ đó, ta không còn làm thân với người khác.
Ta cố chấp với tiền tài như vậy, hẳn có thể coi đây là nguyên do?
Gia cảnh bần hàn, định sẵn là không có bạn bè.*
*nguyên văn là “家贫无友” - “Gia bần vô hữu”
Nhưng Viên Anh thì khác. Nàng cũng chưa từng hỏi ý kiến ta, lúc còn chưa thích nghi được nàng đã đột ngột bước vào* cuộc sống của ta rồi.
*nguyên văn là “横冲直撞”, là thành ngữ của Trung Quốc chỉ việc đấu đá bừa bãi, đâm quàng đâm xiên.
Nàng chia sẻ mọi thứ với ta, chỉ vì ta tặng nàng một đôi giày liền đã vô cùng vui vẻ.
Lòng người nham hiểm, nàng lại đối đãi với ta trong sáng vô tư, làm sao ta có thể không biết?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT