Trước khi cho thuê căn nhà tầng hai, lão Trần đã dọn dẹp đồ đạc, cái cần bỏ thì bỏ, cái cần chuyển đi thì chuyển. Khi Trương Huấn dọn vào chỉ mua thêm vài món đồ cần thiết, nên trong nhà hơi trống trải.
Phòng ngủ chính có đặt một cái ghế sofa dài một mét rưỡi, được dùng làm phòng khách. Trần Lâm Hổ đi một vòng quanh nhà, từ hồi học cấp ba cậu không về đây nữa, giờ trong nhà chỉ thiếu vài món đồ, thế nhưng lại khác quá nhiều so với ký ức, như thể bị móc rỗng.
"Đói thì trên bàn có đồ ăn đấy," Trương Huấn chỉ vào cái bàn trà, vừa đi về phía phòng ngủ vừa nói, "Đợi chút, tôi lấy điện thoại gọi cho bác Trần."
Nói là có đồ ăn, thực ra chỉ là vài gói bánh mì nhỏ với xúc xích, vài bao thuốc lá vứt lăn lóc, dưới ngăn bàn còn chất ba gói mì ăn liền, thể hiện rõ nét lối sống tự do và thói quen ăn uống không mấy lành mạnh của đàn ông độc thân.
Đầu óc Trần Lâm Hổ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đứng trong phòng điều hòa để tỉnh ngủ.
Mỗi lúc đầu óc không hoạt động, cậu chỉ muốn ăn cái gì đó. Cầm lấy cây xúc xích định nhét vào bụng, vừa cắn một miếng thì thấy con mèo mướp béo ú ụ đang ngồi chồm hổm ở cửa, như một cái gốc cây không nhúc nhích, trừng trừng nhìn cậu.
Lúc mới vào chỉ liếc qua sơ sài, giờ nhìn kỹ thì con mèo này trông thật khó tả, đặc biệt là cái ánh mắt coi thường vạn vật, như thể đưa nó con dao là nó có thể xử hết cả loài người vậy.
Có lẽ vì Trần Lâm Hổ đang ăn đồ ăn trên lãnh thổ của nó, nên bị nó nhìn chằm chằm đề phòng như kẻ trộm, giữ một khoảng cách an toàn, chẳng thèm lại gần cậu chút nào.
Trần Lâm Hổ đã quen với tình huống này rồi, đừng nói là mèo, ngay cả chó đi ngoài đường gặp cậu cũng phải né xa.
Ngoại trừ đánh gián đuổi chuột ra thì cậu hầu như chẳng có tiếp xúc gần gũi nào với động vật nhỏ cả, từ nhỏ đã không được lòng mấy sinh vật bé nhỏ này, ngay cả con chó mực mà Lâm Hồng Ngọc mua cho cậu trước đây cũng không thích ở một mình với cậu. So sánh thì con mèo của Trương Huấn nuôi còn gan dạ chán.
Trần Lâm Hổ cẩn thận bóc vỏ nhựa cây xúc xích trước mặt con mèo béo, từ từ nhai từng miếng, thấy ánh mắt của nó càng lúc càng như có thù sâu oán nặng, cậu mặt không biểu cảm gật đầu.
Nếu không thể có được cái buff thân thiện với động vật như nam chính truyện tranh, thì cũng nên có cái tài làm cho động vật tức xù lông.
Về khoản chọc tức người khác thì Trần Lâm Hổ rất có niềm tin giữ vững ngôi vị.
Khi Trương Huấn cầm điện thoại đi vào phòng, liền thấy con mèo mình nuôi đang bực bội quét đuôi qua quét lại, đối diện là vị khách nửa đêm đang nghiêm túc gặm một cây xúc xích.
"Hai đứa có phải đang lén lút trao đổi gì không?" Trương Huấn không nhịn được hỏi, "Trông hai đứa có vẻ khác thường."
Trần Lâm Hổ bình thản nói: "Nó muốn ăn xúc xích."
"Mèo tốt nhất đừng ăn nhiều cái này," Trương Huấn nói, "Mặn lắm."
Trần Lâm Hổ "ừm" một tiếng: "Nên tôi ăn cho nó xem, để nó đỡ thèm."
"..." Trương Huấn bị cái thái độ ít lời mà chọc tức người của cậu làm cho sửng sốt, "Cậu có phải đang lợi dụng nhóc Hổ không biết nói để bịa chuyện không? Không ngờ đấy chú chủ nhà nhỏ, trông người mà không phải người, sao lại có một bụng nước đục thế?"
"Tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi," Trần Lâm Hổ phủ nhận, "Thật đấy."
Trương Huấn liếc nhìn con mèo của mình, thật muốn thay nó kêu oan, nhưng nhịn được, chỉ vào ghế sofa: "Ngồi đi, cậu đứng nó càng để ý."
Trần Lâm Hổ ngồi xuống ghế sofa, cuộc gọi của Trương Huấn cứ "tút tút" mãi nhưng không được kết nối mới tự động cúp.
"Tôi gọi cho bác Trần ba cuộc rồi," Trương Huấn bắt đầu bấm số lần thứ tư, vừa nói, "Đều không nghe máy, cái tật nặng tai này đang phát triển theo hướng điếc luôn rồi."
Một cây xúc xích vào bụng, đầu óc Trần Lâm Hổ cũng bắt đầu hoạt động cùng với dạ dày.
Kể từ khi cậu dọn vào nhà, âm lượng điện thoại của lão Trần luôn để ở mức thấp nhất, sợ tiếng chuông điện thoại như tiếng heo bị chọc tiết của mình làm phiền đến cháu trai yêu quý, ngay cả trò chơi đánh bài yêu thích cũng phải đeo tai nghe để chơi.
Lão Trần luôn có sự chu đáo không tương xứng với vẻ ngoài trong những chi tiết vặt vãnh như vậy, chỉ là không ngờ lại chu đáo đến mức đẩy cháu trai mình ra ngoài cửa.
"Chắc là âm lượng để quá nhỏ rồi," Trần Lâm Hổ ăn nốt cây xúc xích trong tay trong hai ba miếng, đứng dậy, "Không sao đâu, anh ngủ đi, tôi đi đây."
Cậu vừa động đậy, con mèo béo liền nhảy dựng lên như bị nổ súng, làm Trương Huấn cũng giật mình theo.
"Cậu đi đâu?" Trương Huấn liếc nhìn điện thoại, hơn 3 giờ, chỉ vài giờ nữa là trời sáng, "Còn họ hàng bạn bè nào ở gần đây không?"
Trần Lâm Hổ lắc đầu: "Tìm chỗ nào ngồi một lát, 7-8 giờ ông tôi dậy rồi."
Giọng điệu tùy ý, nhưng thái độ vẫn kiên định như lần đầu Trương Huấn gặp cậu trên đường phố.
"Ngồi ở đâu? KFC gần nhất ở trung tâm thành phố, đi bộ mất 40-50 phút, đi về một chuyến cũng gần sáng rồi," Trương Huấn bắt đầu hứng thú với thái độ này của cậu, lần lượt chặn hết đường đi của Trần Lâm Hổ, "Ngồi ở hành lang chờ, đến khi ông cậu thức dậy thì cậu cũng bị muỗi hút khô máu rồi. Hay là cậu đi ở nhà nghỉ?"
Trần Lâm Hổ do dự một chút, cậu không mang tiền.
"Tôi cho cậu mượn tiền," Trương Huấn cũng nhìn ra, "Miễn là cậu sẵn sàng đi bộ hơn 30 phút, toàn thân đẫm mồ hôi rồi tắm trong nhà vệ sinh bẩn thỉu không biết đã tích bao nhiêu lớp bùn, nằm trên ga giường không thay mấy ngày để ngủ, ngủ không được mấy tiếng lại phải lội bộ về, nếu cậu muốn thì ngay bây giờ có thể xuất phát, đội gió đạp tuyết mà đi."
Trần Lâm Hổ bị làm cho khó chịu đến nhăn mày, đôi lông mày như lưỡi kiếm nhíu lại thành một cục mực: "Tôi đi Cung Văn hóa dạo vài vòng."
Trương Huấn nhìn ra rồi, trong đầu Trần Lâm Hổ, hoàn toàn không có khái niệm nhờ người khác giúp đỡ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp Trần Lâm Hổ trên đường phố, ấn tượng của Trương Huấn về cậu đã không sai. Người này là một kẻ cứng đầu bẩm sinh, lại đang ở trong một giai đoạn tuổi tác nhạy cảm, về lý thuyết đã trưởng thành, nhưng tư tưởng vẫn còn đang vắt vẻo giữa thiếu niên và thanh niên.
Treo lơ lửng giữa không trung, chẳng bên nào đứng vững, lại còn mang cái tính khí thiếu niên, không biết làm sao để nắm lấy bàn tay người khác chìa ra một cách tự nhiên, không phân biệt được người ta chỉ xã giao hay thực sự không ngại cho cậu nắm.
Thật ra trong mắt Trương Huấn, những cậu trai 18 tuổi đều như những con quái vật nhỏ, suy nghĩ nhảy cóc, lòng tự trọng cao chót vót, lại có cái sự liều lĩnh mà người khác không thể sánh được.
Trương Huấn nghĩ đến cái bóng lưng bối rối không biết làm sao của cậu khi co ro trên bậc thang hẹp của hành lang, cứng đầu như một hạt giống bám rễ trong đêm tối, không ai nhìn thấy nó nảy mầm, chỉ khi nó lớn lên mới cảm thấy hạt giống như thể chỉ trong một đêm đã sinh trưởng thành một cây lớn.
Hạt giống không biết nói, nên cũng chẳng ai nhớ ra là phải tưới nước bón phân diệt sâu diệt bệnh cho nó.
"Này, Trần Lâm Hổ," Trương Huấn hỏi, "Nếu tôi không gọi cậu lên nhà, cậu có thật sự định ngồi ở hành lang cả đêm không?"
Trần Lâm Hổ suy nghĩ vài giây: "Có thể, không biết nữa."
Trương Huấn thấy cậu như vậy, như thể nhìn thấy bản thân mình hồi 17-18 tuổi chẳng sợ trời sợ đất, trong lòng nảy sinh một chút bất đắc dĩ, thở dài: "Ở nhà tôi đi, tạm bợ một đêm, dù sao trời cũng sắp sáng rồi."
"Không cần đâu," Trần Lâm Hổ theo bản năng từ chối, ngập ngừng một lúc, lại không tìm ra được lý do thích hợp để từ chối, chỉ là cảm thấy mình với Trương Huấn không thân, nửa đêm chạy đến nhà người khác cũng không phải phép, lại nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Trương Huấn, rõ ràng là dáng vẻ kiệt sức vì thiếu ngủ, "Tôi không sao đâu."
Ai nửa đêm không ngủ đi dạo Cung Văn hóa mà lại không sao cho được? Trương Huấn cũng lười vạch trần.
Trần Lâm Hổ đi vòng qua con mèo béo đang nằm trên sàn, đang nghĩ không biết Cung Văn hóa nửa đêm có mở cửa không, vai bỗng bị Trương Huấn ấn mạnh một cái.
"Ngồi xuống," Trương Huấn lại ấn cậu ngồi xuống ghế sofa, "Tôi thật sự cảm thấy không hiểu nổi luôn đấy, chú chủ nhà nhỏ. Ai mà chẳng có lúc cần người khác giúp đỡ, sao đến cậu lại khó khăn thế?"
Trần Lâm Hổ lần đầu tiên bị "ép giúp đỡ", còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã xuống ghế sofa, mông còn bị cái gì đó đè lên.
"Lúc bắt trộm tôi đâu có khách sáo với cậu, bây giờ cậu cũng đừng khách sáo với tôi." Trương Huấn nói, "Nhà tôi đâu phải chợ đen, cho cậu một chỗ ngủ cũng đâu có nửa đêm mổ nội tạng cậu..."
Những lời còn lại của anh chưa kịp nói ra đã bị Trần Lâm Hổ chặn lại trong cổ họng.
Trần Lâm Hổ sờ ra phía sau, vật đang đè lên cậu vừa cứng vừa lạnh, cậu trực tiếp kéo nó ra.
Một cây gậy kim loại lấp lánh dưới ánh đèn xuất hiện trước mặt hai người.
Trần Lâm Hổ dựa vào kinh nghiệm đánh nhau gây sự nhiều năm, đoán đây chính là cây gậy dùng để đánh Tưởng Hướng Đông mấy ngày trước.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng xấu hổ, Trương Huấn nhìn cây gậy đó, phát hiện ra lời nói vừa rồi của mình có vẻ không thuyết phục lắm.
"Trong nhà anh," Trần Lâm Hổ cân nhắc một chút, nhướn mày, "Cũng không ít đồ thuận tiện nhỉ."
Trương Huấn sống đến hai mươi mấy tuổi, lần đầu tiên chủ động giúp đỡ người khác nhưng thất bại, sau khi xấu hổ lại thấy cái nhướn mày của Trần Lâm Hổ như thể đang coi khinh cả nhân loại, ngược lại còn hơi buồn cười, cũng lười giả vờ ra vẻ nhiệt tình nữa.
Anh chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, híp mắt từ từ nói: "Sao? Không dám ở à?"
Trần Lâm Hổ từ khi lớn lên, có cái gì mà không dám làm?
Với cái quan điểm "Ai sợ làm chó", Trần Lâm Hổ không những ở lại cái nhà có thể moi được gậy sắt từ khe ghế sofa, mà còn tắm rửa qua loa, thay bộ đồ Trương Huấn đưa trong nhà vệ sinh. Còn bộ đồ cũ của cậu đã dính đầy bụi bẩn vì lăn lóc ngoài hành lang, cậu vo tròn lại, tạm bỏ vào giỏ đồ bẩn.
Bộ đồ Trương Huấn đưa chắc lâu rồi không mặc, tỏa ra mùi long não, giống hệt mùi Trần Lâm Hổ ngửi được hồi nhỏ. Cậu vừa nhăn mũi ngửi vừa đi vào phòng ngủ.
Trương Huấn lôi ra từ tủ quần áo một cái chăn mới giặt, thấy Trần Lâm Hổ vào thì hỏi: "Không dùng nhầm khăn chứ?"
"Cái thứ ba từ trái qua phải không?" Trần Lâm Hổ gật đầu, rồi thắc mắc, "Sao anh nhiều khăn thế, lau mặt hết nổi không?"
"Khăn lau mặt, lau tay với lau đầu để riêng, cái cậu dùng là khăn dự phòng," Trương Huấn ngậm điếu thuốc, nói chậm rãi, "Cậu không phân loại thế à?"
Không chỉ là một dãy khăn treo, nghĩ đến mấy cái đồ vệ sinh xếp như đội hình trên bàn rửa mặt và nền gạch sáng bóng, Lâm Hổ thấy cuộc sống của mình có vẻ hơi thô ráp quá.
"Tôi thường chỉ có hai cái khăn thôi," Trần Lâm Hổ lầm bầm.
"Lau mặt với lau tay à?" Trương Huấn hỏi.
"Lau mặt," Trần Lâm Hổ ngập ngừng, "Với lau bát."
Trương Huấn cười: "Treo cùng nhau luôn hả? Đúng là cầu kỳ, đều là đồ gia dụng, không phân biệt giai cấp đúng không."
Trần Lâm Hổ không đáp lại lời châm chọc của anh, kéo kéo bộ đồ trên người: "Anh toàn thay đồ trong nhà vệ sinh à?"
Lúc nãy khi Trương Huấn đưa quần áo, Trần Lâm Hổ định thay luôn, nào ngờ Trương Huấn đuổi thẳng cậu vào nhà vệ sinh, bảo thay xong mới được ra.
Nghĩ đến cái nhà vệ sinh sạch bong, lúc này Trần Lâm Hổ nghĩ Trương Huấn có hơi sạch sẽ quá.
Động tác của Trương Huấn khựng lại, lí nhí nói "Coi như thế", rồi đặt chăn lên giường, chuyển chủ đề: "Cái gối này tôi thay vỏ rồi, cậu ngủ cái này nhé."
Đôi mắt sau cặp kính của anh hơi cụp xuống, vẻ mặt không thay đổi nhiều, nhưng Lâm Hổ nhạy bén cảm thấy có gì đó không ổn.
Trần Lâm Hổ vốn không tự tin lắm về khả năng giao tiếp của mình, tưởng là lại nói sai chỗ nào, nhìn khuôn mặt còn mệt mỏi của Trương Huấn, cách vài giây mới nói khẽ: "Cảm ơn."
"Ừm," Trương Huấn kéo dài giọng qua mũi, "Hạc tiên bọn tôi chu đáo lắm."
Tên này tâm trả thù hơi mạnh, cứ bám riết cái câu đùa "hạc tiên" không buông. Trần Lâm Hổ nén nụ cười muốn nhếch lên, ho khan một tiếng: "Cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ."
Cậu cũng không phải không biết điều, cũng hiểu ở chỗ Trương Huấn là tiện nhất, nhưng dù sao vẫn không quen.
Một là không quen ở chung không gian nhỏ với người nửa quen nửa lạ, mặt khác là không quen nhận sự giúp đỡ từ người khác.
Kinh nghiệm sống của Trần Lâm Hổ chưa nhiều, tất cả giáo dục cậu nhận được đều củng cố cho cái quan niệm rằng: phải tự mình giải quyết rắc rối. Cậu càng tự làm được nhiều, càng tiến gần hình ảnh người trưởng thành hoàn hảo trong lòng.
Không biết Trương Huấn có nhìn thấu tâm lý này của cậu không, như nắm rõ mạch của cậu vậy, luôn có thể đưa ra cái bậc thang thoải mái nhất cho cậu trèo lên.
Trần Lâm Hổ có cảm giác vi diệu, cứ như mình là con tôm càng xanh bị người khác nhìn thấy lúc đang lột vỏ vậy. Trương Huấn vén tảo lên nhìn thấy, rồi lại giả vờ không biết đậy lại, thậm chí còn đậy dày hơn, kín hơn, như sợ Trần Lâm Hổ sẽ không chịu lột vỏ nữa.
Ví von kỳ lạ này khiến Trần Lâm Hổ thấy buồn cười, nảy sinh chút thoải mái sau khi bị vạch trần, không cần căng thẳng nữa, tiếng "cảm ơn" này nói ra cũng suôn sẻ hơn.
Trương Huấn thấy cậu cảm ơn mà mặt mày nghiêm túc quá, điếu thuốc ngậm trên miệng cười đến rung lên: "Tiết kiệm lời cảm ơn của cậu đi, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn thiếu niên lang thang ngoài đường nửa đêm được."
Cái từ này Trần Lâm Hổ không thích nghe lắm, cậu giao tiếp như người lớn, Trương Huấn lại trả lời như đang chăm sóc trẻ con.
Cậu mím môi không lên tiếng.
So với phòng khách hơi trống trải, phòng ngủ chật ních.
Cuối giường đôi 1m5 kê một kệ sách đơn giản, sách vở bừa bộn từ kệ lan ra sàn nhà, ngay cả trên giường cũng vứt không ít, chỉ để trống nửa bên để ngủ.
Trong phòng không bật đèn trần, đèn bàn trên bàn học tỏa ánh sáng vàng nhạt, màn hình laptop dừng ở giao diện tài liệu, trên bàn còn trải vài tờ bản thảo ghi chép chữ viết lỉnh kỉnh.
Trần Lâm Hổ liếc qua, tài liệu trên máy tính và bản thảo chi chít chữ, cùng với cái gạt tàn đầy đầu lọc thuốc lá đã dập tắt, xác nhận Trương Huấn quả thật làm việc đến tận khuya vẫn chưa xong.
"Để tôi dọn giường," Trương Huấn quay lưng về phía cậu, cúi người dọn sách trên giường, "Xong rồi cậu nghỉ đi. Ngủ nông không? Nông thì cũng phải chịu, việc của tôi chưa xong, cậu coi tiếng gõ phím như tiếng ồn trắng để ru ngủ nhé."
"Anh cứ làm việc của mình đi," Trần Lâm Hổ thấy không ổn, đi đến bên cạnh Trương Huấn, muốn tiếp quản việc gom sách, "Để tôi."
Trương Huấn đang bận lảm nhảm "Điều kiện khó khăn, đồng chí nhỏ phải cố gắng vượt qua", không nghe thấy tiếng Lâm Hổ đến gần phía sau, chỉ cảm thấy bên cạnh đột nhiên xuất hiện một khối lửa, vai chạm vào anh.
Bộ đồ cũ của Trần Lâm Hổ đã vứt vào giỏ đồ bẩn, cái áo ba lỗ đang mặc, hơi nóng trên da nhanh chóng thấm qua vải áo Trương Huấn.
Trong căn phòng lúc 3 giờ sáng, châm đốt Trương Huấn một cái.
Chưa kịp cúi người gom sách, Trần Lâm Hổ đã cảm thấy Trương Huấn bên cạnh lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với cậu.
Trần Lâm Hổ sững người, quay đầu nhìn Trương Huấn.
Người kia cũng hoàn hồn, nhận ra hành động của mình hơi đột ngột, nụ cười trên mặt càng đậm: "Sách để dưới đất là được."
"Ờ." Trần Lâm Hổ gom ba bốn cuốn sách từ phía sát tường chồng lên, ngần ngừ một lúc, lại quay đầu nhìn Trương Huấn.
Sắc mặt Trương Huấn dưới ánh đèn bàn tản mạn trông rất mệt mỏi, cười đến híp cả mắt, nhưng nụ cười ấy khiến Trần Lâm Hổ thấy khó chịu, như thể đôi mắt sau cặp kính của anh đang nheo lại, che đậy tất thảy cảm xúc.
Trần Lâm Hổ suy nghĩ một chút, cảm thấy sau khi mình chạm vào anh lúc nãy, Trương Huấn mới phản ứng thế này.
Lại nghĩ đến dãy khăn Trương Huấn treo, động tác chồng sách của Trần Lâm Hổ chậm đi không ít, do dự một hồi, rồi vẫn do dự hỏi: "Anh mắc chứng sạch sẽ à?"
Trần Lâm Hổ dường như vỡ lẽ: "Thảo nào anh đánh nhau đều phải cầm đồ."
Thì ra là sợ dính tay.
"Sao không nói sớm?" Trần Lâm Hổ thấy lúc nãy Trương Huấn lùi lại như bị điện giật vậy, gần như phản xạ có điều kiện, mang theo vội vã và hoảng hốt, liền đặt sách xuống, ôm lấy chăn điều hòa và gối, "Tôi ngủ sofa cũng được, anh đừng lo."
Trương Huấn sau ba chữ "anh đừng lo" này, như nghe thấy trái tim bọc thép của mình bị "rầm rầm" đập cho một trận.
Vừa chửi mắng bản thân sao lại lừa gạt đứa trẻ chính trực, Trương Huấn vừa nghĩ, lúc trước lão Trần nói thằng cháu mình rất ngoan, anh còn tưởng mắt ông đã lão hóa nên đục thị giác nặng rồi chứ.
Cuối cùng, vẫn là người già mắt độc, nhìn một cái là trúng phóc.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Click để xem livestream Trương Huấn lừa nhóc ngốc nè mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT