Dựa vào ấn tượng của Chu Tráng Tráng về khu vực xung quanh, bốn người của phòng 307 tìm được một hiệu thuốc để mua thuốc sát trùng và băng cá nhân. Sau đó, họ như những kẻ vô gia cư, tạm bợ sát trùng và băng bó vết thương trong một quán ăn nhanh mở cửa 24/7.

Cả bốn người trông như vừa lăn lộn trong bùn đất, bẩn thỉu không thể tả. Ai nấy đều mang vài vết thương, không nặng lắm, nhưng khiến họ trông chẳng khác gì mấy tên côn đồ. Nhân viên phục vụ nhìn họ từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét.

Trần Lâm Hổ, vốn có kỹ năng đánh nhau xuất chúng, chỉ bị xước da ở cánh tay. Mọi người trong phòng 307 tưởng cậu không sao, nào ngờ khi cậu xoay người kéo áo thun đen lên, trên lưng không biết bị cọ xát ở đâu mà rách một mảng to bằng nửa bàn tay. Tuy chỉ là vết thương nhẹ, nhưng cứ cọ vào áo thì khó chịu vô cùng.

Bị nhân viên nhìn chằm chằm, không tiện cởi trần bôi thuốc giữa chốn đông người, nên Trần Lâm Hổ và Chu Tráng Tráng chạy vào nhà vệ sinh bôi thuốc sát trùng. Sau đó họ dùng gạc băng bó sơ sài đề tránh cọ xát, xem như xong xuôi.

Cuộc gọi của Trương Huấn đến đúng lúc đó. Trần Lâm Hổ không mang điện thoại vào, khi ra ngoài thì Thượng Thanh Hoa đã nghe xong, trả điện thoại cho cậu rồi nói: "Có điện thoại, tôi thấy là của anh Huấn nên đã nghe. Hay là ông gọi lại cho anh ấy đi, anh ấy có vẻ hơi gấp."

Tim Trần Lâm Hổ đập mạnh vài cái, cảm xúc phấn khích hạ xuống một chút, lý trí dần trở lại. Cậu nhìn Thượng Thanh Hoa, thấy y không có phản ứng gì đặc biệt, biết rằng Trương Huấn rất thận trọng, sẽ không nói gì nhiều khi chưa chắc chắn tình hình. Cậu mới "ừm" một tiếng: "Không sao đâu, anh ấy nói gì vậy?"

"Chẳng có gì, chỉ hỏi đánh thắng chưa," Thượng Thanh Hoa cũng khá thân với Trương Huấn nên cười nói thoải mái, "Còn bảo sẽ qua ngay."

Có lẽ Trương Huấn hơi gấp, cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì nữa, chỉ muốn gặp Trần Lâm Hổ càng sớm càng tốt.

Nét mặt Trần Lâm Hổ dịu lại, cậu vừa cử động lưng vừa đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh Thượng Thanh Hoa.

Mở điện thoại ra xem, quả nhiên Trương Huấn đã gửi một tin nhắn riêng: [Tìm em, sắp đến nơi.]

Năm chữ ấy khiến Trần Lâm Hổ cảm thấy an tâm hơn, cảm xúc thăng trầm dần ổn định lại. Cậu trả lời: [Không sao, đừng vội.]

"Bây giờ đến á? Vậy thì không kịp rồi!" Chu Tráng Tráng cũng ngồi xuống, "Hay là chúng ta quay lại trường Kỹ thuật một chuyến nữa? Tao có cảm giác trận vừa rồi chúng ta thua về số lượng, chứ không thì chiến tích còn đẹp hơn nữa!"

Mọi người đã có khả năng miễn dịch cực mạnh với tư duy nhảy cóc của gã, ngoại trừ Trần Lâm Hổ còn nói một câu "Để lần sau đi", còn lại đều lười không buồn đáp lại.

"Gọi cái gì đó ăn đi, đói chết mất rồi," Thượng Thanh Hoa sai Chu Tráng Tráng, "Nhân viên nhìn bốn đứa mình như tội phạm trốn trại ấy, gọi món gì đó cho họ yên tâm."

Góc miệng Chu Tráng Tráng bị rách trong lúc đánh nhau, vừa nói vừa nhăn nhó: "Miệng tao cũng không nói chuyện lưu loát được nữa, xui thật! Đánh vào mặt đẹp trai của ông đây, để lại sẹo thì sao? Cái sẹo trên mặt Hổ con ít nhất còn có thể coi là đặc điểm của nhân vật chính trong truyện shounen, chứ sẹo ở khóe miệng, chẳng phải trông như bị viêm mép không chữa khỏi à?"

Gã vẫn còn hưng phấn, người khác chỉ cần nói gì đó là có thể khiến gã lảm nhảm một tràng dài. Cao Nhất Đẳng đã bắt đầu mất kiên nhẫn, vừa lấy bông tẩm thuốc sát trùng bôi lên vết thương trên trán vừa nói: "Sao mà lắm mồm thế, ông không gọi thì tôi gọi nhé, ăn gì? Cơm thịt kho?"

Vừa trải qua một trận đánh nhau kích thích, lúc này tuy đói nhưng chẳng có khẩu vị gì. Cao Nhất Đẳng gọi đại ba phần cơm, còn Chu Tráng Tráng bị rách miệng thì gọi cháo.

Thấy Chu Tráng Tráng sờ khóe miệng nhìn điện thoại, Trần Lâm Hổ cảm thấy có lỗi, cậu cắm ống hút vào ly coca của mình rồi đưa cho gã: "Lại làm các ông gặp rắc rối rồi, xin lỗi nhé, bữa này tôi mời."

"Đừng, tao chỉ là không ưa cái bọn ngu ngốc đó thôi," Chu Tráng Tráng hài lòng hút một ngụm coca do Trần Lâm Hổ "cung phụng", không ngờ mình còn có ngày được ông anh này phục vụ, vui đến mức như mọc đuôi có thể vẫy lên tận trời, nói một cách thoải mái, "Thấy không vừa mắt thì đánh thôi, cái kiểu chửi người ta là "âm dương quái gở" đó là sao chứ, ghét nhất là loại người như vậy!"

Thượng Thanh Hoa cũng gõ gõ bàn: "Mà âm dương quái gở thì làm sao? Tôi thích âm dương quái gở đấy, nhưng tôi nhắm vào vấn đề chứ không nhắm vào người. Mấy đứa khoa Kĩ thuật đó vừa hèn vừa mồm miệng thối hoắc, bọn mình dù có âm dương quái gở thật cũng không hạ đẳng như bọn chúng đâu, đúng không?"

"Bọn họ quá đáng thật," Cao Nhất Đẳng xếp bát đũa cho mọi người, lại như bà nội trợ lấy khăn giấy đặt cho từng người, "Lời bậy bạ gì cũng nói, miệng đúng là thiếu đánh mà."

Nói xong câu đó, mấy người phòng 307 đều im lặng một lúc.

Tâm trạng nhẹ nhõm của Trần Lâm Hổ bỗng chốc chùng xuống, cậu chợt nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.

Hồi lớp 12 cậu đã bị tin đồn làm đau đầu khó chịu, lần này còn dữ dội hơn, cậu đã trực tiếp come out ngay tại chỗ!

Cao Nhất Đẳng có vẻ mặt hơi phức tạp, môi mấp máy hồi lâu mà chẳng thốt ra được lời nào, cuối cùng cũng lấy hết can đảm định phá vỡ bầu không khí im lặng, thì nghe Chu Tráng Tráng hỏi nhỏ: "À, cái vụ đó, Hổ con này, mấy thằng khốn vừa nãy nói... Haizz, tao chỉ hỏi thôi nha, mày không cần trả lời đâu, không cần!"

Nói xong lại cúi đầu uống vài ngụm coca, kết quả uống quá nhanh nên bị sặc ho sù sụ.

Bộ dạng không ra gì đó khiến Thượng Thanh Hoa nhìn mà lắc đầu thở dài, đưa cho gã tờ giấy: "Thôi, có gì đâu. Phương Thanh còn bảo tôi nữ tính cơ mà, đến giờ lớp khác vẫn đồn tôi trang điểm trong ký túc xá mỗi ngày đấy. Họ nói gì kệ họ, các ông đâu phải không biết tôi là đấng nam nhi thép đúc!"

Nói rồi y còn giơ tay khoe cơ bắp, cánh tay gầy còm lộ ra thêm hai vết xước.

"Đừng khoe nữa," Trần Lâm Hổ bật cười, lấy mấy miếng băng cá nhân đưa cho y, "Lát nữa lại chảy máu bây giờ."

Thượng Thanh Hoa nhận lấy rồi dán lên vết thương: "Ui, sao còn hơi đau nhói nữa!"

"Chịu đựng đi nhé, đấng nam nhi thép đúc," Chu Tráng Tráng cười đến nỗi suýt phun coca ra mũi, "Tao chỉ hỏi thôi mà, dù sao cũng đánh nhau rồi, coi như đã cùng nhau vào sinh ra tử."

Cao Nhất Đẳng lo lắng nhìn Trần Lâm Hổ, thấy cậu mím môi không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng, vội vàng giục ăn cơm: "Không ăn thì nguội mất, nói ít lại, ăn nhiều vào--"

"Bọn chúng nói cũng không sai," Trần Lâm Hổ lên tiếng, giọng không to, điệu bộ bình tĩnh, "Người tôi thích là con trai, trước đây chưa từng thích ai, nên có lẽ tôi là gay."

Ba người còn lại dừng động tác ăn trong chốc lát, ánh mắt Cao Nhất Đẳng lộ rõ vẻ quan tâm và lo lắng, lắp bắp: "Thế thế thế cũng có sao đâu."

"Đúng đúng đúng vậy," Chu Tráng Tráng cũng lắp bắp, "Con con con trai thì sao, tao đâu phải chưa từng thấy đàn đàn đàn ông!"

Thượng Thanh Hoa là người chấp nhận dễ dàng nhất, bình tĩnh nói: "Dù sao xung quanh không phải nam thì cũng là nữ, hoặc là thân nam tâm nữ hay thân nữ tâm nam, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy loại đó thôi, chẳng phải ai cũng có hai vai gánh một đầu sao? Thời đại nào rồi, chuyện này tính là gì chứ."

"À đúng đúng đúng," Chu Tráng Tráng vỗ ngực nói, "Đều như nhau mà, nam nữ bình đẳng!"

"Đúng thật," Cao Nhất Đẳng gật đầu, "Thích ai cũng vậy thôi, bình đẳng! Tôi đã nói rồi, đây là chuyện riêng của cậu!"

Chu Tráng Tráng: "Đúng đúng đúng, chuyện của mày mày mày—"

"Suỵt!" Thượng Thanh Hoa làm động tác "im lặng", "Không nói được cho ra hồn thì đừng nói, phiền quá."

Trần Lâm Hổ cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, cảm giác này lan từ ngực lên mặt, khắp người đều thoải mái hẳn.

Những ký ức u ám trước đây bỗng chốc bị lật đổ, những kẻ như Viên Dự dường như trong giây lát đã trở nên không còn quan trọng nữa. Tuy vẫn còn khó chịu, nhưng cảm giác đau đầu và phẫn uất mỗi khi nhớ đến dường như đã giảm đi rất nhiều.

Trên đời không phải ai cũng là rác rưởi, cũng không phải ở đâu cậu cũng không hòa nhập được. Trần Lâm Hổ nhận ra, cậu chỉ là không hợp với đám người đó thôi, chứ không phải cả thế giới đều chống lại cậu.

Rất nhớ Trương Huấn, đặc biệt là vào lúc nhẹ nhõm thế này, Trần Lâm Hổ càng muốn để Trương Huấn cảm nhận sự thoải mái của mình. Có vẻ như cảm xúc này có thể lây lan, cậu hy vọng Trương Huấn cũng có thể buông bỏ gánh nặng đang đè nén trên vai anh.

Quá để tâm đến những lời ra tiếng vào vô bổ, chỉ khiến khoảng cách giữa mình và thế giới rộng lớn ngày càng thêm sâu sắc.

Trần Lâm Hổ quyết định từ hôm nay, coi những kẻ như Viên Dự và đồng bọn chẳng khác gì một cái rắm và thả nó đi.

Cuối cùng thức ăn cũng được mang lên đầy đủ, bốn người dưới ánh mắt nhìn kẻ đói khát của nhân viên phục vụ, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Ăn được nửa chừng, trí tuệ của Chu Tráng Tráng hiếm khi lóe sáng, bỗng nhận ra: "Khoan đã? Ý Cao Nhất Đẳng vừa rồi là gì, mày biết trước Trần Lâm Hổ là... à, hơi khác người sao?"

Cao Nhất Đẳng sặc một miếng cơm, ho đến không thở nổi, ôm ngực không lên tiếng.

"Giờ mới nghe ra à?" Thượng Thanh Hoa chế giễu, "Mạch suy nghĩ của ông là phải đi khắp cơ thể một vòng mới hoạt động được à?"

Trần Lâm Hổ cúi đầu ăn cơm, Chu Tráng Tráng đối diện nhào tới lắc vai cậu, quở trách: "Tao đã bảo mày không bình thường mà! Mày là...cái đó thì không sao cả, nhưng phản bội cách mạng thì chắc chắn không thể dung thứ! Cao Nhất Đẳng cũng là kẻ phản bội, lừa tao đau khổ thế này!"

Anh em lén lút có người yêu đã là một tổn thương, anh em lén lút có người yêu mà một anh em khác biết nhưng không báo cáo, đây quả là đòn đánh kép. Chu Tráng Tráng kêu la ầm ĩ, bị Thượng Thanh Hoa đánh về chỗ ngồi, vẫn còn tức giận trừng mắt nhìn Cao Nhất Đẳng - kẻ che giấu tin tức quân sự.

Tình bạn của con trai có một sự ăn ý như cùng mặc một cái quần chạy về đích vậy, ai chạy trước hoặc ai thay quần trước đều không được.

"Tôi cũng đâu có biết nhiều," Cao Nhất Đẳng đỏ mặt giải thích, "Mới vô tình biết được vài ngày trước thôi..."

Chu Tráng Tráng "hừ" một tiếng, lại cầm lon coca Trần Lâm Hổ cho uống vài ngụm, rồi thở dài: "Trần Lâm Hổ, mày thật sự có người yêu rồi à? Với ai vậy, tụi tao có quen không?"

Trần Lâm Hổ nhai cơm có chút do dự, cậu thật sự muốn công bố với cả thế giới về mối quan hệ của mình với Trương Huấn, nhưng khi lời nói đến bên miệng, lại sợ Trương Huấn cảm thấy không thoải mái trong lòng, dù sao đây đều là những người quen biết, Trương Huấn suy nghĩ nhiều lo lắng nhiều.

Đang định nói qua loa cho xong, bỗng cảm thấy có người kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, một giọng nói quen thuộc thay cậu trả lời: "Với tôi."

Mấy người phòng 307 ngẩng đầu nhìn, Trương Huấn đang ngồi trên ghế, vẻ mặt chẳng khác gì bình thường, cong mắt cười.

Trương Huấn chạy một mạch mới bắt được taxi ở ngã tư, vừa lo Trần Lâm Hổ xảy ra chuyện vừa không hiểu sao lại đánh nhau với Viên Dự, trong lòng nghĩ lung tung đủ thứ, đổ mồ hôi đầy trán. Khi anh đẩy cửa vào quán ăn nhanh, vừa hay nghe được câu "hơi khác người" của Chu Tráng Tráng, trong đầu trước tiên là "ù" một tiếng, rồi nhìn sắc mặt Trần Lâm Hổ.

Trần Lâm Hổ đang cười, từ chân mày đến khóe mắt đều toát lên vẻ thư thái.

Bốn tên ngốc nửa đêm ồn ào trong quán ăn nhanh, khuôn mặt của Trần Lâm Hổ khi mới quen còn như thể bị nợ tám trăm vạn, lúc này ném vào đám người phòng 307 lại khá hài hòa. Chỉ khi bị hỏi "người yêu là ai" mới lộ vẻ đắn đo, như đứa trẻ muốn nói nhưng phải ngậm miệng vì lời hứa.

Trái tim Trương Huấn "thịch" một cái rơi về vị trí cũ, anh thở dài nhẹ nhõm.

Câu "Với tôi" đó, cứ thế tuôn ra một cách trơn tru chưa từng có.

Ba người còn lại của phòng 307 đều hơi ngỡ ngàng. Chai coca rỗng trong tay Chu Tráng Tráng rơi xuống đất, kêu "cạch" một tiếng. Gã thốt lên đau đớn: "Trời ơi, ngay cả Trần Lâm Hổ cũng có người yêu rồi. Tại sao tới tao tìm một người yêu lại khó thế nhỉ?!"

Lời xen ngang ấy khiến chút bất ngờ và ngượng ngùng của mọi người tan biến, ngay cả Trương Huấn cũng không nhịn được cười.

Mắt Trần Lâm Hổ sáng long lanh nhìn Trương Huấn, muốn nói gì đó nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp.

Cậu đã công khai!

Cả hai người cùng nhau!

Trước mặt nhiều người như vậy!

Những suy nghĩ cứ lũ lượt kéo đến trong đầu Trần Lâm Hổ, Trần Lâm Hổ như đứa trẻ ba tuổi bị ép cai đường bỗng lao vào tiệm kẹo không khóa, muốn quét sạch cả quầy hàng.

Trương Huấn cũng nhìn cậu, tay dưới bàn sờ soạng một hồi rồi nắm lấy bàn tay hổ của cậu.

"Được rồi, nhìn tình hình mấy đứa cũng không giống thua trận," Trương Huấn tự nhiên vừa nắm tay Trần Lâm Hổ, vừa nhìn từng người, "Tôi yên tâm rồi, lát nữa các cậu về ký túc xá hay sao?"

Thượng Thanh Hoa ho khan một tiếng, cảm giác ngượng ngùng chợt lóe lên rồi tan biến trước vẻ tự nhiên của hai nhân vật chính, y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như bình thường: "Về không được đâu, ký túc xá đóng cửa rồi."

"Sáng mai tụi em về lấy hành lý là được," Cao Nhất Đẳng cũng nói, hắn mới nhớ ra người còn lại trong ảnh giống ai, cười cười, "Em có chuyến xe trưa mai, hai đứa này thì một chiều một tối."

Trần Lâm Hổ chợt nhớ ra chuyện này, quay sang hỏi: "Vậy tối nay các ông tính sao?"

"Quán net chứ sao," Chu Tráng Tráng uể oải đáp, "Mày đi không?" Vừa nói xong đã bị Cao Nhất Đẳng thúc cùi chỏ, lại đổi giọng, "Ủa mà mày đi cái gì, mày có chơi game với bọn tao đâu. Chán chết, đừng đến, tạm biệt."

Lời nói chuyển hướng quá đột ngột, Thượng Thanh Hoa đảo mắt.

"Quán net quanh trường các cậu môi trường tệ lắm," Trương Huấn nhìn điện thoại, "Vẫn nên ở khách sạn thôi."

So với sự chu đáo của Trương Huấn, mấy đứa phòng 307 như lũ trẻ con, theo sau anh đi taxi về trường, rồi lại theo anh tìm khách sạn.

Chỗ Trương Huấn chọn không tệ, sạch sẽ gọn gàng, vì Chu Tráng Tráng ngáy to nên còn đặt riêng hai phòng.

"Chắc không rẻ đâu," Cao Nhất Đẳng ngượng ngùng nói, "Bọn em góp tiền trả anh nha!"

Trương Huấn khua tay: "Không thiếu mấy đồng của mấy sinh viên các cậu đâu, khách sáo gì, coi như phí bồi thường đánh nhau tập thể đi."

Thượng Thanh Hoa nhìn Trần Lâm Hổ, thấy vị vua muông thú hùng dũng oai phong này giờ cũng ngoan ngoãn nghe sắp xếp, một tay còn lén lút nắm tay với Trương Huấn, bỗng thấy buồn cười khó tả.

"Cảm ơn anh Huấn nhé," Thượng Thanh Hoa búng tay, đẩy Chu Tráng Tráng còn muốn lải nhải và Cao Nhất Đẳng muốn tranh thủ trả tiền vào phòng, quay đầu nói, "Hổ à, mai liên lạc nhé!"

Trần Lâm Hổ gật đầu, cửa phòng "cạch" một tiếng đóng lại.

Còn lại cậu và Trương Huấn đứng ngoài hành lang, tay hai người siết chặt hơn, Trương Huấn đợi xung quanh yên ắng mới sờ soạng khắp người Trần Lâm Hổ, nhíu mày hỏi: "Bị thương chỗ nào?"

Hơi ấm từ lòng bàn tay thấm qua lớp vải mỏng, Trần Lâm Hổ được vuốt ve rất thoải mái: "Cánh tay."

Trương Huấn vén tay áo lên xem.

"Lưng nữa." Trần Lâm Hổ lại nói.

Xung quanh không có ai, Trương Huấn lại vén áo cậu lên nhìn, thấy miếng gạc to bằng bàn tay dán trên đó, "chậc" một tiếng: "Đau không?"

"Ừm," Trần Lâm Hổ lập tức gật đầu, "Lúc bôi thuốc đau lắm."

Trương Huấn đau lòng không thôi, vừa định nói gì, cửa phòng lại mở ra, Chu Tráng Tráng thò đầu ra: "Hổ à, để lại thuốc iốt cho tao nhé, cồn sát trùng đau lắm, iốt còn đỡ."

"..." Trần Lâm Hổ nhét túi thuốc vào tay gã, rồi nhét luôn đầu gã vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Trương Huấn cũng hiểu ra, vừa tức vừa buồn cười, giơ tay khẽ đánh vào gáy cậu: "Được rồi, em muốn đặt thêm phòng hay là-"

"Về nhà," Trần Lâm Hổ nắm tay anh nói, "Về tầng hai."

Tầng hai như một thiên đường nhỏ, một vương quốc bé xíu, bên trong còn có một thần dân mập mạp đang chờ đợi đồ hộp và đồ ăn vặt an ủi tâm hồn.

Trương Huấn vốn định bắt taxi về, nhưng không tranh được với Trần Lâm Hổ, đành phải đi lấy xe đạp điện.

Gió đêm hè ấm áp dễ chịu, chiếc xe chạy vù vù trên đường phố vắng người, Trần Lâm Hổ khi mới đến Bảo Tượng cũng từng ngồi sau xe cảm nhận gió thổi bay phiền muộn, lúc này càng thả lỏng toàn thân, dựa vào đêm khuya không người, táo bạo ôm lấy Trương Huấn cùng chiếc áo đang phồng lên vì gió, vòng tay qua eo anh.

"Đừng cù!" Cơ thể Trương Huấn cứng đờ, "Ngã xe anh đánh em đấy!"

"Không cù mà," Trần Lâm Hổ vùi mặt vào lưng Trương Huấn, tay sờ sờ bụng anh, "Em xem tim anh có đập nhanh không, có sợ không?"

Trương Huấn bị trêu cười: "Tim mọc ở dạ dày hả?"

"Em tưởng," Trần Lâm Hổ nói, "anh không muốn người khác biết."

Từ quán ăn nhanh đến giờ hai người chưa có thời gian nói chuyện, lúc này Trương Huấn ngẫm lại, chợt nhận ra mình lần đầu tiên trong đời nói một câu thẳng thắn trước mặt mọi người, mà không cảm thấy sợ hãi hay hối hận.

Anh thậm chí quên cả lo sợ.

"Chưa bao giờ muốn giấu giếm cả, anh cũng luôn muốn nói cho mọi người," Giọng Trương Huấn theo gió bay về phía sau, "Chỉ là không phòng bị nên... cảm giác khá kỳ diệu."

"Đúng không," Trần Lâm Hổ ôm anh chặt hơn, "Trương Huấn ơi, giờ họ đều biết em là bạn trai anh rồi."

Trái tim Trương Huấn như bị bóp nghẹt, ngứa ngáy khắp nơi, đâm đâm vào lồng ngực, anh bóp phanh, chiếc xe đạp điện "két" một tiếng dừng lại trên làn đường dành cho xe không động cơ.

Chưa kịp để Trần Lâm Hổ phản ứng, Trương Huấn xoay người, ấn đầu cậu hôn lên môi một cái.

"Ừm," Trương Huấn nhìn cậu nói, "Sau này em đi với anh, họ đều biết chúng ta đang hẹn hò. Quán cà phê sách, rạp chiếu phim, bờ sông, công viên, khu vui chơi... Em còn muốn đi đâu nữa không?"

Dù thành phố nhỏ về đêm yên tĩnh ít người, nhưng vẫn thường có xe cộ qua lại, Trần Lâm Hổ đứng dậy khỏi ghế sau, cùng Trương Huấn quên mất mình đang ở đâu, vô tư hôn nhau.

Ánh đèn đường rọi xuống, tiếng ve kêu của thành phố nhỏ vang lên, bầu trời đầy sao treo lơ lửng, dưới đất có hai con cá đang dừng lại trong dòng sông đèn đường, gần như hòa vào đêm hè ấm áp này.

...

Đến khi chiếc xe đạp điện chạy thêm một dặm nữa, hai người mới tìm thấy một siêu thị mở cửa suốt đêm.

Sau nụ hôn tâm trạng đương nhiên tốt, nhưng đói bụng cũng là thật, Trần Lâm Hổ một phần cơm thịt kho không đủ no, Trương Huấn cũng chưa ăn tối, đành phải mua ít đồ ăn vặt trong siêu thị để đỡ đói, tiện thể mua thuốc lá.

Trần Lâm Hổ như được hít thở sau nhiều ngày thiếu oxy, cảm thấy khắp nơi đều là đất lành để sinh tồn, cùng Trương Huấn chọn một đống đồ ăn, rồi đến quầy thu ngân bảo ông chủ lấy thuốc lá.

Bên cạnh quầy thu ngân xếp một hàng hộp đủ màu sắc, Trần Lâm Hổ liếc nhìn, ngẩn người, rồi lại liếc nhìn như kẻ trộm.

Trương Huấn đang chỉ cho ông chủ loại thuốc lá mình hay hút, lại cầm thêm cái bật lửa, không nhìn về phía này.

Trần Lâm Hổ thở phào nhẹ nhõm, lại dùng khóe mắt liếc nhìn hàng hộp bên cạnh.

Chưa bao giờ nghĩ bao cao su lại được bày trí nổi bật đến thế, trước đây cậu hoàn toàn không để ý.

Bảy tám ý nghĩ lướt qua trong đầu, đang lưỡng lự thì thấy một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, cầm một hộp đặt lên quầy.

Ông chủ không ngẩng đầu lên, "bíp" một tiếng quét qua, rồi cho vào túi nhựa cùng với đống đồ ăn vặt của họ.

Tim Trần Lâm Hổ "thình thịch" đập mạnh, ngước mắt nhìn Trương Huấn.

Trương Huấn hơi cụp mắt xuống, tự nhiên như không có chuyện gì xách túi đồ ăn vặt và món đồ kia ra khỏi siêu thị nhỏ, rồi ở cửa suýt vấp ngã.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Tráng Tráng, phải mạnh mẽ lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play