Lâm Hồng Ngọc lần này đến Bảo Tượng đột xuất, không mang theo hành lý gì nhiều, chỉ có một chiếc va li nhỏ được Trần Lâm Hổ xách vào nhà giúp.
"Sao tự dưng lại bị dị ứng?" Lâm Hồng Ngọc vừa thay giày vừa hỏi "Chưa bao giờ thấy con bị dị ứng cả, ăn gì mà bị vậy?"
Trần Lâm Hổ ậm ừ đáp: "Chắc là do mấy hôm trước ăn trái cây. Va li của mẹ để trong phòng con rồi đấy."
Cậu cố nén không kéo cổ áo lên cao hơn, sợ phản ứng quá rõ sẽ khiến Lâm Hồng Ngọc chú ý.
Lão Trần xách chiếc radio đi dạo từ sân nhỏ về, thấy Lâm Hồng Ngọc thì khá ngạc nhiên: "Ồ, sao con lại đến đây? Sao không báo trước một tiếng, đã ăn gì chưa? Muốn ăn gì ba đi mua cho!"
"Con đang đàm phán dự án ở thành phố bên cạnh, hôm nay rảnh nên ghé qua ạ," Dù đã li hôn với Trần Hưng Nghiệp nhưng Lâm Hồng Ngọc vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp với lão Trần, bà thực sự quý mến vị cha chồng lúc nào cũng vui vẻ này, cách xưng hô cũng chẳng hề thay đổi, "Ba đừng bận tâm, con đang giảm cân, ăn qua loa là được rồi ạ."
Lão Trần nghe không rõ: "Gì cơ?"
"Giảm cân!" Lâm Hồng Ngọc gào lên.
"Phân gì cơ?" Lão Trần nói, "Nhặt phân á? Cơ quan các con còn phát triển cả mảng này nữa à?"
Lâm Hồng Ngọc dở khóc dở cười: "Tai ba nghe kém thật đấy." Rồi bà chỉ lên trần nhà, hỏi: "Vừa nãy con gặp người thuê trọ rồi, trẻ thế, người thế nào hả ba?"
"Tốt lắm," Trần Lâm Hổ vừa để xong vali bước ra, nghe Lâm Hồng Ngọc nhắc đến Trương Huấn liền lên tiếng.
Lâm Hồng Ngọc liếc nhìn cậu: "Vậy à? Con thân với anh ta lắm phải không, tối qua còn ở lại tầng hai."
"Anh ấy giúp con vài lần nên cũng thân quen," Trần Lâm Hổ căng thẳng, cố tỏ ra thoải mái trả lời, "Nhà anh ấy có nhiều sách nên con hay lên mượn, xem phim các thứ."
Lão Trần cũng phụ họa: "Hợp tính thì chơi với nhau thôi mà."
"Chỉ là lạ thôi," Lâm Hồng Ngọc cười nhẹ, "Không ngờ con trai con còn có bạn hợp gu thế này. Hồi nhỏ ở mẫu giáo nó còn chẳng thèm quan tâm tới ai cơ mà."
Trần Lâm Hổ làm như không nghe ra giọng điệu dò hỏi và nghi hoặc trong lời Lâm Hồng Ngọc, không hưởng ứng thêm nữa.
"Lần này đến khi nào thì về?" Lão Trần chen ngang "Ở lại vài hôm đi, ba dọn phòng cho."
Lâm Hồng Ngọc để chủ đề vừa rồi trôi qua, cũng không níu kéo nữa, xoay người đi lấy đồ bảo vệ sức khỏe và quần áo mua cho lão Trần: "Không cần đâu ba à, ngày mai con còn việc. Trước khi đến đây con đã đặt khách sạn rồi, ở một đêm là về ạ."
"Cũng được," Lão Trần nói, "Vài ngày nữa ba nó cũng đến, hai đứa không gặp nhau cũng tốt, đỡ phải cãi vã."
Trần Lâm Hổ nhân lúc hai người nói chuyện liền lẻn vào nhà vệ sinh, vén áo lên soi gương.
Ngực và bụng đều có vết đỏ, cậu quay lưng lại vặn cổ nhìn, tối qua trêu chọc Trương Huấn quá đà, giờ mấy vết trên lưng Trần Lâm Hổ vẫn chưa tan hết.
May mà Trương Huấn tỉnh táo hơn cậu, không để lại dấu ở cổ hay xương quai xanh, cũng là những vị trí dễ lộ nhất.
Trần Lâm Hổ "tặc" một tiếng, lát nữa phải thay cái áo cổ kín hơn mới được.
Điện thoại reo lên một tiếng, Trương Huấn nhắn tin cho cậu: [Cổ áo quá rộng à? Em bị hỏi gì vậy?]
Trần Lâm Hổ thấy tin nhắn này, biết Trương Huấn chắc đã nghe được lời Lâm Hồng Ngọc, sợ anh nghĩ ngợi, vội vàng trả lời: [Không sao, hỏi tại sao bị dị ứng thôi.]
Nói xong chụp ảnh gương rồi gửi qua.
[Trần Lâm Hổ: Cho anh xem này, nguyên nhân gây dị ứng đây.]
Trương Huấn đang hút thuốc trong phòng, trong lòng vừa gấp vừa bực, Lâm Hồng Ngọc đến quá đột ngột, anh còn chưa kịp phản ứng, đến giờ đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Chắc Trần Lâm Hổ còn mơ hồ hơn anh, dù sao đó cũng là mẹ ruột cậu. Trương Huấn nghĩ đến việc Trần Lâm Hổ phải đối phó chuyện này, trong miệng bỗng đắng ngắt, lại không có lý do hay cớ gì để trợ giúp, đành để Trần Lâm Hổ tự nghĩ cách.
Khi tin nhắn Trần Lâm Hổ gửi đến, anh đang châm điếu thuốc thứ hai, thấy nói không sao thì thở phào, rồi tiếp theo xem đến bức ảnh.
Những vết tích lốm đốm hiện rõ trên làn da trắng, in hằn trên cơ thể săn chắc đầy sức sống của Trần Lâm Hổ, tạo nên một vẻ đẹp gợi cảm pha trộn.
Nếu Trần Lâm Hổ đang ở trước mắt, chắc chắn Trương Huấn sẽ cho cậu một cú đấm.
Anh tặc lưỡi, nhíu mày gõ chữ: [Muốn chết hả, nhớ phải cẩn thận khi thay đồ đấy!]
Gửi tin nhắn xong, anh quay lại bức ảnh đó, do dự một lúc rồi bấm lưu.
Dù sao cũng là dấu ấn mà anh để lại.
Trần Lâm Hổ thấy câu trả lời của anh liền nhướn mày, lại vặn người chụp tấm lưng gửi qua: [Nhìn này.]
[Trương Huấn:? Chụp mãi chưa chán à?]
[Trần Lâm Hổ: Anh bảo bị cọ xát đến bong da, cho em xem thử với?]
[Trương Huấn: Thật sự phải cho em ăn đòn rồi Trần Lâm Hổ. Em quá hư rồi]
Trương Huấn bị cậu làm cho nhức đầu, chắc là không còn tâm trí đâu mà tưởng tượng lung tung nữa, Trần Lâm Hổ vừa mặc áo vào vừa trả lời tin nhắn, miệng cười tủm tỉm.
Bên ngoài, Lâm Hồng Ngọc cuối cùng cũng nói xong chuyện với lão Trần, lại gọi con trai: "Tối có thời gian không, đi ăn với mẹ!"
Trần Lâm Hổ soi gương kéo thẳng cổ áo, lại nhấn nút xả nước, rửa tay xong bước ra như vừa đi vệ sinh: "Được ạ."
Ăn trưa xong, bàn mạt chược của lão Trần đã bày ra, Lâm Hồng Ngọc không biết gì về mạt chược, trò chuyện với hàng xóm láng giềng vài câu rồi ra hiệu với Trần Lâm Hổ, Trần Lâm Hổ hiểu ý, dẫn bà đi dạo một vòng quanh Cung Văn hóa.
So với Trần Hưng Nghiệp, Lâm Hồng Ngọc và Trần Lâm Hổ trò chuyện nhiều hơn hẳn, dọc đường vừa đi vừa tán gẫu đủ thứ trên trời dưới đất, Lâm Hồng Ngọc khoác tay cậu trông rất vui vẻ, còn hỏi cậu có phải lại cao thêm không.
Đi đến 6-7 giờ, Lâm Hồng Ngọc tìm một quán ăn gia đình gần đó để dùng bữa.
"Vẫn không ăn được cay à?" Lâm Hồng Ngọc gọi vài món mình thích, trêu chọc con trai, "Có cần mẹ gọi cho con một bát trứng hấp không, hồi bé con chỉ ăn mỗi món đó thôi."
Trần Lâm Hổ lướt qua thực đơn, gọi đại hai đĩa thịt rồi gấp lại, vừa trả lời tin nhắn của Trương Huấn vừa nói: "Thôi ạ, có lần bị bỏng lưỡi nên không thích ăn nữa."
"Sao con không nói," Lâm Hồng Ngọc vội hủy món trứng hấp vừa định gọi, trách yêu, "Mẹ đâu biết."
Trần Lâm Hổ cười cười không đáp lại, phần lớn những gì Lâm Hồng Ngọc biết về cậu vẫn dừng lại ở giai đoạn tiểu học đến trung học cơ sở, cậu cũng lười chỉnh, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Không gian quán khá tốt, yên tĩnh, dọc đường mẹ con toàn nói chuyện phiếm, giờ mới có tâm trí nói chuyện tâm tình.
"Cuộc sống đại học thế nào?" Lâm Hồng Ngọc gắp một đũa đồ nguội cho Trần Lâm Hổ, "Bốn năm này là lúc thoải mái nhất đấy, muốn làm gì thì làm, đừng nghe ba con, ổng chỉ muốn con thi lấy cái bát cơm vững chắc ngay bây giờ, vừa tốt nghiệp là lập gia đình."
Trần Lâm Hổ nghe đến nửa sau, tay cầm đũa bất giác khựng lại, cúi mắt nói: "Cũng tốt ạ, chỉ vẽ tranh thôi. Trước đây con theo thầy làm một dự án, gần đây đang vẽ truyện tranh, định gửi đi đăng."
"Thật à, thế thì tốt quá! Nhưng mẹ không hiểu nhiều về ngành này, con tự quyết định nhé, thích thì cứ làm cho tốt." Lâm Hồng Ngọc chưa bao giờ yêu cầu Trần Lâm Hổ phải đạt được mục tiêu gì của mình trong lĩnh vực này, chỉ vui vẻ hỏi tiếp, "Quan hệ với bạn bè thế nào? Không đánh nhau chứ?"
Kể từ lần suýt đánh Viên Dự ra chuyện hồi cấp ba, Lâm Hồng Ngọc đã bị dọa sợ, khi nói chuyện vẫn vô tình có ý liếc nhìn cậu, xem trên người con trai có thêm vết sẹo mới nào mà mình chưa thấy không.
Trần Lâm Hổ vô thức kéo cổ áo, giờ đang mặc áo cổ hẹp, những vết "dị ứng" đều đã được che kín: "Không ạ, bạn cùng phòng đều rất tốt."
"Ừm," Lâm Hồng Ngọc yên tâm, lại đá đá Trần Lâm Hổ dưới bàn, nháy mắt đùa "Con có bạn gái chưa?"
Trần Lâm Hổ ho khan một tiếng, không biết trả lời thế nào, hỏi lại: "Sao mẹ lại hỏi vậy?"
"Chỉ là cảm giác thôi," Lâm Hồng Ngọc thấy món nóng được bưng lên, vừa gắp đồ ăn vừa nói, "Lần trước gặp con còn là hồi nghỉ hè, con suýt bị Trần Hưng Nghiệp chọc tức phát điên, mẹ sợ con nghĩ quẩn. Lần này thấy tâm trạng con không tệ, cả chiều cứ nhìn điện thoại, mẹ tưởng con có bạn gái rồi chứ."
Mẹ ruột quả nhiên là mẹ ruột, dù hai năm qua số lần gặp mặt cộng lại chưa đến một tháng, nhưng một số hành động của Trần Lâm Hổ vẫn khiến Lâm Hồng Ngọc chú ý.
Trần Lâm Hổ uống một ngụm nước, miệng khô khốc, cố gắng chuyển chủ đề: "Con đều ổn cả, còn mẹ thì sao, công việc suôn sẻ chứ?"
"Con nghĩ sao," Mắt Lâm Hồng Ngọc sáng lên, ngồi thẳng người "Mẹ đã chính thức được bổ nhiệm phó giám đốc rồi!"
Trần Lâm Hổ cười: "Giỏi quá."
"Đúng vậy," Lâm Hồng Ngọc chẳng từ chối lời khen dành cho mình, nhưng câu tiếp theo lại quay lại chủ đề ban nãy, "Nếu con thật sự có bạn gái thì cứ nói với mẹ, mẹ không giống ba con, cái ông già cứng đầu cứng cổ đó đâu. Chỉ cần không quá đáng hay làm bậy thì mẹ đều ủng hộ con."
Trần Lâm Hổ thực sự không muốn dây dưa chủ đề này với bà, sợ mình lỡ lời, đành bất lực nói: "Sao cứ lôi chuyện này ra nói hoài vậy mẹ."
"Mẹ muốn nói với con từ lâu rồi, chỉ là trước đây con còn nhỏ nên chưa tìm được cơ hội," Lâm Hồng Ngọc nói xong, tự im lặng vài giây, rồi thở dài, "Hổ à, chuyện của mẹ và ba con, mẹ biết đã để lại cho con những kí ức không hay. Đặc biệt là khi cãi nhau dữ dội, những lời mẹ nói đã làm tổn thương con."
Trần Lâm Hổ nhai miếng gà, nhạt nhẽo nói: "Chuyện bao nhiêu năm trước rồi. Hai người sống tốt là được rồi."
"Lúc đó mẹ nói không ly hôn là vì con," Lâm Hồng Ngọc nhìn đồ ăn, nói nhỏ, "Nói xong thực ra mẹ đã hối hận rồi. Chuyện người lớn sao lại kéo con vào chứ, mẹ và ba con là hết tình cảm mà không đủ can đảm chia tay thẳng thừng, kéo theo nhiều cái cớ, làm tổn thương con nhất. Lúc con nghe những lời đó, mặt tái đi, mẹ biết con đã rất đau lòng."
Lúc đó Trần Lâm Hổ còn nhỏ, trong lòng vẫn còn chút hy vọng ba mẹ có thể hòa thuận, sau này mới nhận ra đó chỉ là ảo tưởng.
Những cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh giữa ba mẹ khiến Trần Lâm Hổ không biết đối phó thế nào, hai chữ "vì con" khiến Trần Lâm Hổ một thời gian dài cảm thấy mình như một chai keo kém chất lượng, cố gắng gắn kết hai người vốn không thể ở bên nhau, kết quả chỉ để lại một gia đình dị dạng méo mó.
Sau này lớn hơn thì nhìn nhận thoáng hơn, nhưng những lời đó khi ấy quả thực như con dao nhỏ cứa vào tim Trần Lâm Hổ.
"Sao lại nhắc đến chuyện đó làm gì," Trần Lâm Hổ cười, "Bây giờ không phải đang rất tốt sao?"
Lâm Hồng Ngọc lắc đầu: "Chỉ là muốn xin lỗi con thôi."
"Mẹ là mẹ của con mà," Trần Lâm Hổ đáp.
"Ôi," Lâm Hồng Ngọc khẽ xoa mắt, "Gần đây nghĩ lại, mẹ cũng tệ lắm, cứ trách ba con không quan tâm yêu thương con, nhưng mẹ với ông ấy cũng chỉ là kẻ tám lạng, người nửa cân thôi."
Trần Lâm Hổ đưa cho bà một tờ giấy: "Thì hai người cộng lại cũng đã đủ một cân rồi."
"Thật là," Lâm Hồng Ngọc vừa cười vừa trừng mắt nhìn cậu, rồi nghiêm túc nói, "Nhưng con phải luôn nhớ rằng, mẹ là mẹ của con, dù thế nào cũng vậy, không bao giờ thay đổi, biết không?"
Trần Lâm Hổ "ừm" một tiếng, nhìn bà: "Có phải có chuyện gì không mẹ?"
"Đâu có gì đâu." Lâm Hồng Ngọc hơi ngạc nhiên.
"Trông không giống vậy." Trần Lâm Hổ cầm đũa lên ăn cơm.
Lâm Hồng Ngọc có vẻ ngạc nhiên: "Con biết đọc sắc mặt rồi à?"
Quả thật là có chút, ở lâu với Trương Huấn nên thường nghe anh nói về những chi tiết nhỏ khi quan sát người khác, dần dà Trần Lâm Hổ cũng học được chút kỹ năng. Nghe bà hỏi vậy, cậu chỉ cười.
"Ban đầu định đợi thêm một thời gian nữa mới nói với con, nhưng con cũng lớn rồi, nói thì nói luôn vậy," Lâm Hồng Ngọc uống một ngụm nước trái cây, hít một hơi như để lấy can đảm, "Trước đây mẹ cũng đã nhắc với con rồi, chú Ngô ấy, hai người bọn mẹ khá hợp nhau, dự định sẽ kết hôn."
Trần Lâm Hổ ngẩng đầu nhìn Lâm Hồng Ngọc, bỗng cảm thấy có điều gì khó nói, giống như cảm giác mất trọng lực khi ngồi tàu lượn siêu tốc trượt từ trên cao rơi xuống.
Nét mặt của Lâm Hồng Ngọc cũng hơi căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, má hơi ửng hồng.
"Con thấy thế nào?" Lâm Hồng Ngọc khẽ hỏi.
Trần Lâm Hổ nuốt miếng thức ăn trong miệng, mất vài giây mới nói: "Mẹ đến gặp con là vì chuyện này sao?"
"Tất nhiên là không phải!" Lâm Hồng Ngọc vội vàng lắc đầu, "Mẹ đã nói rồi, ban đầu không định nói đâu, ai ngờ bây giờ con tinh mắt thế."
Trần Lâm Hổ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thực ra từ khi Trần Hưng Nghiệp tái hôn, cậu đã cảm thấy sớm muộn gì cũng đến ngày này, cũng đã chuẩn bị tâm lý, suy nghĩ một lúc rồi đặt đũa xuống: "Mẹ ở bên chú ấy có hạnh phúc không?"
"Hạnh phúc chứ," Lâm Hồng Ngọc cười nói, "Trò chuyện hợp ý, hiểu nhau, làm gì cũng ủng hộ nhau, sao mà không hạnh phúc được?"
Trần Lâm Hổ đưa tay nắm lấy tay bà, nhìn vào mắt bà nói: "Vậy con cũng mừng cho mẹ."
Mắt Lâm Hồng Ngọc bỗng đỏ hoe, vội vàng lấy tờ giấy đã nhàu nát lên lau mắt, nắm chặt tay Trần Lâm Hổ, giọng hơi nghẹn ngào: "Mẹ thật sự... Thôi không nói nữa, bây giờ con giống như một người lớn bé bỏng rồi vậy."
"Con mấy tuổi rồi chứ." Trần Lâm Hổ cười.
"Dù là bao nhiêu tuổi, trong mắt mẹ cũng vẫn còn bé bỏng."
Trần Lâm Hổ nắm tay Lâm Hồng Ngọc, cảm thấy đã rất lâu rồi không nắm tay như thế này.
Trong lòng cậu chất chứa bao nhiêu cảm xúc, dâng lên đến miệng rồi lại nhanh chóng rút đi, chỉ còn lại một câu thăm dò: "Mẹ, nếu con tìm được một người khiến con hạnh phúc khi ở bên cạnh, mẹ cũng sẽ vui mừng cho con chứ?"
"Tất nhiên rồi, đương nhiên là vui rồi," Lâm Hồng Ngọc vừa lau mắt vừa gật đầu, "Con từ nhỏ đã có chủ kiến, người con chọn chắc chắn sẽ rất tốt."
Trần Lâm Hổ không kìm được lại hỏi: "Dù là người như thế nào, mẹ cũng sẽ vui sao?"
"Sẽ vui." Lâm Hồng Ngọc dứt khoát nói, ngước mắt nhìn thẳng vào Trần Lâm Hổ, hơi ngạc nhiên, "Con có tâm sự gì phải không Hổ?"
Đầu lưỡi Trần Lâm Hổ chạm vào vòm miệng, môi hơi động đậy.
Lâm Hồng Ngọc cười đáp: "Có khi nào mẹ lại quên chuyện của con đâu chứ?"
"Sắp không tin mẹ nữa rồi đấy," Trần Lâm Hổ nửa đùa nửa thật, "Cứ hứa rồi lại nuốt lời."
Lâm Hồng Ngọc bỗng nhớ lại nhiều chuyện cũ trước đây, lập tức đầy vẻ hối lỗi, ho khan một tiếng rồi nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa, mẹ hứa với con!"
Sau này cũng chẳng còn chuyện gì để mẹ phải hứa hẹn nữa đâu, Trần Lâm Hổ vừa uống nước nho vừa nghĩ. Chỉ có mỗi việc này thôi, nuốt lời hay không cũng chẳng quan trọng nữa, dù sao ý định của con cũng sẽ không thay đổi.
Không biết là do linh cảm giữa mẹ con hay gì, trên đường về sau khi ăn xong, Lâm Hồng Ngọc thỉnh thoảng lại nhìn Trần Lâm Hổ, ánh mắt có chút dò xét và lo lắng, khá phức tạp.
Trần Lâm Hổ tuy không giỏi đọc sắc mặt như Trương Huấn, nhưng lại rất nhạy cảm với ánh mắt người khác. Cậu biết Lâm Hồng Ngọc đang nhìn mình nhưng vẫn giả vờ không hay biết, chỉ lẳng lặng đi cùng bà về nhà lấy vali.
"Không phải nói mua một cái máy tính bảng để vẽ sao? Để mẹ xem nào," Lâm Hồng Ngọc tuy vẫn nhìn nhưng không nói gì, vừa vào nhà đã hỏi, "Đã bảo con mua cái mới đi, mẹ sẽ cho tiền. Thế mà con lại lén lút mua cái cũ, dùng có tốt không?"
Thực ra Trần Lâm Hổ đã dùng tiền của mình để mua, ngoại trừ học phí, bây giờ cậu không động đến đồng nào của ba mẹ cho cả, nhiều lắm là chỉ nhận tiền tiêu vặt từ ông nội thôi.
Cậu lười giải thích với Lâm Hồng Ngọc, sợ bà lại lo lắng thêm: "Dùng tốt lắm ạ, còn mới đến 90%, là của một anh khóa trên mua về nhưng thấy không hợp nên bán lại."
Nói rồi cậu đảo mắt tìm máy tính bảng trên bàn, lúc này mới nhớ ra là nó đang không ở bên mình.
"Để trên tầng hai rồi," Trần Lâm Hổ hơi ngượng ngùng, liếc nhìn Lâm Hồng Ngọc, "Ở chỗ anh Trương Huấn, con đi lấy ngay đây."
Lâm Hồng Ngọc khoát tay: "Thôi khỏi, muộn thế này rồi đừng làm phiền người ta nghỉ ngơi. Con có tranh vẽ gì gần đây cho mẹ xem cũng được, để mẹ tìm hiểu một chút. Con trai mẹ định vẽ truyện tranh cơ à, hồi nhỏ mẹ cũng thích xem truyện tranh lắm."
Thấy bà có vẻ không để tâm lắm, Trần Lâm Hổ cũng nhẹ nhõm hơn, dùng máy tính mở ra những bức tranh mèo mập và hạc trọc lông mà cậu vẽ trước đây cho bà xem: "Mẹ cũng xem truyện tranh hả?"
"Ừ, truyện tranh ghép ấy mà." Lâm Hồng Ngọc ngồi trước máy tính lướt xem, "Cũng giống nhau thôi! Thể loại đại trà, không đánh nhau thì cũng yêu đương... Úi trời, con vẽ con này là mèo à, sao nó béo ú như cái bình gas vậy!"
Trần Lâm Hổ cười không ngớt: "Vẽ theo con mèo nuôi ở tầng hai đấy, nó béo thế thật mà."
"Ôi là trời, khi nào rảnh mẹ cũng phải đến xem mới được." Lâm Hồng Ngọc cười nói, rồi lại lướt xuống vài trang nữa, khóe miệng vẫn nở nụ cười khi xem hai trang, đến trang thứ ba thì bỗng hỏi, "Con hay lên tầng hai lắm à?"
Trần Lâm Hổ đang rót nước cho bà, tay cầm ấm nước chợt khựng lại: "Cũng bình thường thôi, thằng bé nhà bà Đinh cũng hay lên đó chơi."
Lâm Hồng Ngọc những năm trước đây khi còn có quan hệ tốt với Trần Hưng Nghiệp thì năm nào cũng đến, nên cũng biết sơ về hàng xóm trong tòa nhà, gật đầu: "Nhà đối diện tầng hai phải không?"
"Vâng." Trần Lâm Hổ đưa cốc nước cho bà.
"Nghe con nói vậy, hình như con khá thích lên đó chơi nhỉ," Lâm Hồng Ngọc nghiêng đầu nhìn cậu, "Thật sự lớn rồi, từ nhỏ đến lớn, biết bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy con thân thiết với ai như vậy."
Trần Lâm Hổ ngồi trên giường, tim đập dồn dập mà nặng nề.
Cậu vốn không giỏi che giấu hay nói dối, không hiểu ý Lâm Hồng Ngọc khi nói câu này là gì, đành làm như không nghe thấy, không đáp lại.
May mà Lâm Hồng Ngọc cũng không hỏi thêm, xem xong truyện tranh liền khen Trần Lâm Hổ một trận, khen đến nỗi lão Trần cũng chen vào góp vui. Hai người nói Trần Lâm Hổ như thể cậu sẽ trở thành ngôi sao sáng chói trong tương lai vậy.
Trần Lâm Hổ vốn định đưa Lâm Hồng Ngọc đến khách sạn, nhưng Lâm Hồng Ngọc không đồng ý, chỉ để Trần Lâm Hổ và lão Trần đưa bà đến cổng khu nhà ở, gọi một chiếc taxi rồi dỗ dành con trai và ba chồng về nhà nghỉ ngơi.
"Có chuyện gì thì gọi điện cho con nhé ba," Lâm Hồng Ngọc dặn lão Trần, "Chắc chắn sẽ đến."
Lão Trần vẫy tay: "Được rồi."
Lâm Hồng Ngọc cười với ông xong, lại quay sang kéo kéo tay áo Trần Lâm Hổ, bỗng không biết nói gì, đành nói: "Con nhớ nhé, dù mẹ thế nào, có tái hôn hay không, con vẫn là con trai của mẹ."
"Vâng," Trần Lâm Hổ nói, "Vậy con cũng không thể trở thành cháu trai được."
"Cái miệng thối này!" Lâm Hồng Ngọc đánh cậu một cái, cười rồi lên xe đi mất.
Tiễn Lâm Hồng Ngọc đi, ông cháu mới chậm rãi đi về, Trần Lâm Hổ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trương Huấn.
Khi về đến nhà vào cửa, lão Trần bỗng hỏi: "Mấy ngày tới mày có việc gì không?"
"Không ạ," Trần Lâm Hổ nói, "Sao vậy ông?"
"Sắp đến Tết Đoan Ngọ nghỉ lễ rồi còn gì," lão Trần quay lại nhìn cậu, "Ba mày sẽ tranh thủ nghỉ phép đến thăm bà, ở lại hai ba ngày."
Trần Lâm Hổ gật đầu: "Con biết rồi."
"Thế thì tốt, mấy ngày này đừng đi lung tung nữa, đợi ba mày đi rồi tính sau, tránh để nó có cớ mắng mày." Lão Trần chậm rãi thay giày, đeo tai nghe, vừa đi về phòng ngủ vừa mở điện thoại chơi game đánh bài, rồi quay đầu lại nói thêm một câu, "Cũng đừng hay lên chỗ thầy Trương nữa, cứ làm phiền người ta nghỉ ngơi hoài thế không hay đâu."
Nói xong ông vẫy tay, tự mình về phòng chơi bài.
Cái nhìn quay đầu lại của ông và cái nhìn của Lâm Hồng Ngọc chợt chồng lên nhau trong tâm trí Trần Lâm Hổ. Cậu đứng im trên tấm thảm trước cửa, bỗng thấy lưng toát mồ hôi lạnh.
Thay xong giày về phòng mình, Trần Lâm Hổ đóng cửa lại, mò mẫm đến bên giường ngồi xuống, trong đầu cứ lặp đi lặp lại lời lão Trần nói.
Khác với Lâm Hồng Ngọc, người mà thỉnh thoảng cậu mới gặp, lão Trần mới thực sự là người gần gũi nhất trong cuộc sống của cậu.
Có phải ông cảm thấy cậu lên tầng hai quá thường xuyên không? Hay chỉ đơn giản là nghĩ cậu ham chơi, thích lêu lổng?
Có khi nào ông đã nhận ra điều gì rồi hay không?
Ông đang nghĩ gì?
Hơi thở Trần Lâm Hổ chậm lại. Cậu không dám nghĩ ông nội có phát hiện ra điều gì không, càng không dám tưởng tượng nếu ông không chấp nhận được thì mọi chuyện sẽ thế nào.
Lão Trần khác với Lâm Hồng Ngọc. Lâm Hồng Ngọc đã bắt đầu cuộc sống mới, sắp xây dựng gia đình của riêng mình, nên Trần Lâm Hổ không khỏi cảm thấy có chút xa cách với mẹ mình.
Dù biết đó vẫn là mẹ ruột, nhưng quả thật đã không còn như xưa. Chắc chắn Lâm Hồng Ngọc cũng hiểu điều này, nên mới liên tục nhấn mạnh bà vẫn luôn là mẹ cậu, sợ cậu không thoải mái trong lòng.
Nhưng ông nội thì khác, tình yêu thương của ông dành cho Trần Lâm Hổ chưa bao giờ vơi đi.
Trần Lâm Hổ có thể cãi lại Lâm Hồng Ngọc và Trần Hưng Nghiệp, có thể không nghe lời họ. Nói khó nghe một chút, không có Trần Lâm Hổ, họ vẫn còn có gia đình và cuộc sống của riêng mình. Vậy còn lão Trần thì sao?
Trần Lâm Hổ không dám nghĩ tiếp nữa, lặng lẽ ngồi đó trong căn phòng tối om.
Điện thoại rung lên, giải thoát cậu khỏi cảm giác ngột ngạt. Trần Lâm Hổ cầm lên xem, là tin nhắn của Trương Huấn: [Thấy anh đang rung chuông em không?]
Phía trên còn có mấy tin nữa, giờ Trần Lâm Hổ mới thấy. Đọc lướt qua, toàn là Trương Huấn than phiền về chuyện của Đoạn Kiều và Ninh Tiểu Mộng.
Cặp tình nhân nhỏ kia cứ lúc nào cũng dính lấy nhau, xong rồi lại mỗi người lén lút tìm Trương Huấn tâm sự xin tư vấn. Thầy Trương đâu phải chuyên gia tình cảm, bị họ phiền mà bực mình muốn chết.
Trần Lâm Hổ đọc xong mỉm cười, gửi lại một biểu tượng cảm xúc. Trương Huấn lập tức trả lời.
[Trương Huấn: Không vui à?]
Người này có cài radar lên người mình không nhỉ? Trần Lâm Hổ sờ sờ tay chân, nghi hoặc nghĩ.
[Trần Lâm Hổ: Không có gì, vừa tiễn mẹ lên taxi.]
[Trương Huấn: Lúc ăn cơm mẹ em có nói gì không?]
Trần Lâm Hổ thở dài. Trương Huấn quá thông minh, lại nhạy bén, chắc cả ngày nay đều để tâm đến cậu, mà lại cố nhịn không hỏi.
Ngoại trừ lúc sáng Trương Huấn có hỏi thêm vài câu, cả ngày sau đó đều không nhắc lại chuyện này nữa. Trần Lâm Hổ cứ tưởng đã qua mặt được anh, giờ xem ra chắc là sợ cậu vừa phải đối phó với Lâm Hồng Ngọc, lại còn phải lo lắng bên này, sợ cậu áp lực.
Trần Lâm Hổ nhắn lại: [Cũng chẳng có gì, chỉ hỏi thăm tình hình gần đây, chửi ba em vài câu.]
Ngừng một lát, để giải thích vì sao mình không vui, Trần Lâm Hổ lại thêm: [Nghe mà bực.]
[Trương Huấn: Em sinh ra đã ngốc à Hổ con. Không sao đâu, thỉnh thoảng làm nũng với mẹ em một chút, tốt nhất là khóc lóc vài tiếng.]
[Trần Lâm Hổ:?]
[Trương Huấn: Mấy đứa trẻ hay khóc mới được ăn kẹo, nếu khóc không ra nước mắt thì anh mua thuốc nhỏ mắt cho.]
Trần Lâm Hổ cười thành tiếng.
Vài giây sau, Trương Huấn lại nhắn: [Còn chuyện gì khác không?]
Trần Lâm Hổ ngập ngừng một lúc, dằn hết mọi chuyện xuống, chỉ nói: [Mẹ em bảo có thể sẽ tái hôn.]
Lần này bên kia im lặng khá lâu, Trần Lâm Hổ nằm trên giường giơ điện thoại đợi tin nhắn, lát sau Trương Huấn mới hồi âm.
[Trương Huấn: Thôi, em vẫn nên làm nũng với anh đi, anh thích em làm nũng lắm]
[Trương Huấn: Nhanh lên, làm nũng một cái đi!]
Trần Lâm Hổ cong môi trả lời: [Anh Huấn ơi]
[Trương Huấn: Ơi, sướng quá. Muốn sao trên trời không? Anh đi lấy thang hái cho em nhé.]
Trần Lâm Hổ nói phải, bên kia trả lời "Đợi một chút" rồi im bặt.
Khoảng chừng năm sáu phút trôi qua, Trần Lâm Hổ nghe thấy có tiếng gõ cửa sổ phòng mình.
Cậu bước lại nhìn thì phì cười, cái giỏ tre được thòng xuống vào ngày đầu tiên dọn đến giờ đang lơ lửng giữa không trung, gõ vào cửa sổ phòng cậu, bên trong còn đựng một ổ bánh mì nhỏ.
Tìm được một cái móc phơi quần áo cũ, bẻ cong sợi thép thành hình móc câu, Trần Lâm Hổ thò tay qua song cửa sổ chống trộm, móc được cái giỏ tre, lôi ổ bánh mì qua khe hở vào trong.
Trên bao bì còn dán một mảnh giấy ghi nhớ, trên đó Trương Huấn viết hai chữ: Cho mèo.
Trần Lâm Hổ cười không khép được miệng, tiện tay xé một tờ giấy vẽ nhanh, cũng viết: Ăn rồi, khi nào mới đến vuốt ve?
Nhét mảnh giấy vào giỏ, lại dùng sức kéo xuống.
Người bên trên quả nhiên cảm nhận được, chiếc giỏ tre lại chầm chậm được kéo lên.
Trần Lâm Hổ xé bao bì, nhảy lên giường mình, vừa cắn một miếng đã nhận được tin nhắn của Trương Huấn: [Vuốt ve gì mà vuốt ve, anh phát hiện dạo này em đạo đức suy đồi quá trời rồi, kiểm điểm đi!]
[Trần Lâm Hổ: Vuốt ve mèo chứ gì, anh mới nên tự kiểm điểm đó. Tư tưởng có vấn đề.]
Bên kia Trương Huấn gửi một loạt dấu chấm lửng rồi trả lời: [Em là mèo à? Anh nói cho em biết, nhóc Hổ làm nũng với anh đâu có giống như em.]
Nếu là người khác hỏi câu này, Trần Lâm Hổ chắc chắn sẽ cho ba đấm, để họ cảm nhận đạo lý hổ dữ không thể bị mèo khinh thường.
Nhưng đổi thành Trương Huấn, cậu lại quên béng mất nắm đấm của mình.
Một mặt cậu muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Trương Huấn về chuyện hôm nay, mặt khác có lẽ cũng thực sự hơi quá bức bối, muốn tìm chỗ nào đó để giải tỏa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại gõ một chữ gửi đi: [Meo?]
[Trương Huấn:... Không nghe thấy]
Trần Lâm Hổ bấm ghi âm: "Meo."
Bên kia Trương Huấn suýt nữa thì muốn khuân cái thang để kiếm cho cậu ngôi sao hay thiên thạch gì đó, lại muốn ôm Trần Lâm Hổ hôn vài cái. Xoa mặt mấy lần mới trả lời: [Dịch ra xem, nghĩa là gì?]
Trần Lâm Hổ lại nói: ""Anh Huấn ơi"."
Một lúc sau, bên kia Trương Huấn cũng gửi tới một đoạn ghi âm.