Cái ý nghĩ "Lão Trần đúng là người khó hiểu nhất nhà" của Trần Lâm Hổ chẳng mấy chốc đã lung lay.
Sáng sớm hôm sau, Trần Lâm Hổ bị đánh thức bởi tiếng hát "Sóng Hồng Hồ ào ạt vỗ bờ..." lạo xạo từ cái radio. Cậu ngu ngơ bò dậy, đảo mắt quanh căn phòng vừa quen vừa lạ, ý thức mới dần dần tỉnh táo.
Trên lầu không biết nhà nào vội đi làm, giày cao gót gõ cộp cộp trên cầu thang xi măng của khu tập thể cũ kỹ.
Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót xen lẫn tiếng trẻ con khóc the thé, "Con không muốn học múa, con không muốn đến Cung Văn Hóa!" Tiếng khóc lóc bị mẹ mắng mỏ lôi đi xa dần, vẫn còn nghe thấy dư âm run rẩy.
Từ hướng khu một vọng lại tiếng bà già chửi bới: "Thằng cờ hó nào lại say xỉn nôn dưới cửa sổ nhà tao hả? Đồ mất dạy, để bà túm được thì bắt mày liếm sạch chỗ nôn đó..."
Trần Lâm Hổ ngồi trên giường, chân vẫn đắp tấm chăn hoạt hình hổ, đầu óc đau nhức ong ong.
Cậu vất vả bò xuống giường, nhắm mắt lảo đảo mò vào nhà vệ sinh. Vào khoảnh khắc nhắm chuẩn bồn cầu mà phóng tên lửa, cậu mới thực sự cảm nhận được mình đã xa nhà, rất xa rồi.
Thành phố này để lại cho cậu ký ức cay đắng tột cùng khi lần đầu quay lại sau khi trưởng thành.
Trần Lâm Hổ gọi lão Trần vài tiếng, giọng nói đều chìm nghỉm trong cơn "sóng vỗ bờ" của cái radio.
Khi vốc nước lạnh vỗ lên mặt, trong đầu Trần Lâm Hổ lóe lên tia sáng.
Lúc nãy đi qua phòng khách, hình như cậu ta thấy có người. Không giống lão Trần lắm.
Có trộm vào nhà!
Ý nghĩ chợt lóe lên này như châm ngòi cho Trần Lâm Hổ bật dậy, toàn thân căng cứng, cậu bèn mở tung cửa nhà vệ sinh đi ra phòng khách, nắm đấm vừa siết chặt, chưa kịp nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thì đã thấy có hai người đang ngồi ở bàn bát tiên.
Người ngồi đối diện Trần Lâm Hổ là lão Trần, người ngồi quay lưng lại có vẻ quen mắt.
Trần Lâm Hổ bước lại gần nhìn kỹ. À, cái anh chàng miệng không giữ đức.
Nhìn kỹ hơn nữa. Ồ, giữa hai người đặt một bàn cờ nhảy.
Lão Trần phe phẩy cái quạt mo như cây quạt giấy của thư sinh đoạt mệnh trong phim truyền hình, mặt mang điệu cười đắc thắng, đối diện với Trương Huấn đang xoa cằm, do dự cầm một viên bi thủy tinh nhảy về phía trước hai bước.
Cái radio đặt ở một bên, vẫn đang "sóng vỗ bờ".
Có hai vị ngồi giữa cơn sóng, mải mê đánh cờ nhảy.
Trần Lâm Hổ dụi mắt bằng nắm đấm, cứ tưởng mình đang mộng du.
"Dậy rồi à?" Giọng lão Trần còn to hơn cả cái radio, "Đi, vào bếp lấy ba cái bát ba đôi đũa, thầy Trương đã mua sẵn bữa sáng rồi."
Núi này vừa động, ngọn núi giả kia cũng lập tức sống dậy.
Trương Huấn nhanh chóng dịch ra sau, rời khỏi bàn cờ, mặt tươi cười: "Thôi bác cứ ăn ngon miệng nhé. Cháu hoàn thành nhiệm vụ rồi, lên lầu đây."
"Lên lầu gì, ván này chưa đánh xong mà! Cứ ăn ở đây, có phải lần đầu đâu," lão Trần vung cái quạt mo, "Hổ con, nhanh lên, lấy bát đũa!"
Trương Huấn ngoái lại nhìn Trần Lâm Hổ một cái, Trần Lâm Hổ thấy rõ trong ánh mắt đó mang ý cầu cứu.
"Bữa sáng để ở đâu?" Trần Lâm Hổ hỏi.
Tia sáng hy vọng trong mắt thầy Trương lụi tắt.
Anh không thể trông mong vào một đứa nhỏ ngay cả sự tò mò cơ bản "Sao anh lại ở đây?" cũng không có sẽ nhìn ra tâm trạng không muốn đánh cờ nữa của anh, mà còn lại sắp thua tới nơi!
Thằng ngốc vừa ngủ dậy, nước trên mặt còn chưa lau khô, nhấc áo ba lỗ đen lên, để lộ một vòng eo săn chắc trắng trẻo, tùy tiện lau những giọt nước đang trượt xuống má rồi gật đầu, trước tiên đi tắt cái radio một cái, chở hai vị từ trong sóng trở lại đất liền, rồi mới vào bếp dọn bữa sáng Trương Huấn mua về vào bát.
Đậu hủ với bánh bao rán còn nóng, hơi nóng bốc lên chui tọt vào dạ dày Trần Lâm Hổ.
Nhìn độ nóng này, bàn cờ của lão Trần và Trương Huấn xem ra mới mở chưa lâu.
Trần Lâm Hổ đặt đậu hủ vào bát sứ cùng túi nhựa, bưng hai phần ra bàn bát tiên ở phòng khách trước, vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng cười lớn của lão Trần: "Ha ha, ta lại thắng rồi!"
Ván này không chỉ mở chưa lâu, mà còn kết thúc rất nhanh.
Trần Lâm Hổ liếc Trương Huấn một cái, cậu thực sự không ngờ trên đời còn có người thua được ông già nhà cậu - cái thùng rác cờ này.
"Ha ha, bác lại thắng rồi." Trương Huấn lặp lại một lần không đổi giọng, nụ cười trên mặt như dán keo xong bị bong ra, muốn rớt không rớt, "Mình không chơi cái này nữa được không? Cháu đói rồi, thật sự đói rồi."
Trần Lâm Hổ vừa đặt bát xuống, Trương Huấn đã như sói đói vồ lấy một bát đặt trước mặt mình, đẩy bàn cờ sang một bên.
Đợi đến khi Trần Lâm Hổ bày hết bánh bao chiên ra, lão Trần vẫn lải nhải: "Tuần trước đấu địa chủ anh cũng chẳng thắng, tuần này chơi tám ván cờ nhảy, tổng cộng anh nợ tôi một đồng ba hào..."
Trương Huấn cười cười: "Cần gì phải ghi sổ hả bác? Đầu óc bác nhanh như cái máy tính ấy, cháu chỉ việc trả tiền định kỳ là được rồi."
Trần Lâm Hổ ngồi bên bàn với vẻ mặt gỗ đá, gắp một cái bánh bao nhét vào miệng.
Vừa cắn xuống một miếng, hương vị thịt cừu trộn với miến bùng nổ trong miệng, vỏ bánh đã thấm đẫm mỡ cừu, hai mặt chiên vàng giòn, trượt từ khoang miệng xuống dạ dày, khiến Trần Lâm Hổ tỉnh táo hẳn ra.
Buổi sáng ở thành phố nhỏ bắt đầu với một bữa sáng dầu mỡ thơm lừng mua ở quán vỉa hè. Nóng hổi mà lộn xộn. Mỗi buổi sáng ở khu tập thể cũ lúc nào cũng đều hỗn độn và rộn ràng như thế.
Trần Lâm Hổ ăn liền hai cái bánh bao nhân thịt cừu, lại uống nửa bát đậu nành, ngẩng đầu lên thấy lão Trần và Trương Huấn đều không ăn nữa, nhìn cậu với vẻ mặt trìu mến.
Lão Trần thổi hơi nóng trên bát đậu nành: "Mới ngủ dậy mà ăn ngon thế, may mà mua nhiều."
Trương Huấn từ từ nhai bánh bao: "Nhìn cái khí thế này, tuổi trẻ thật tốt bác nhỉ."
Trần Lâm Hổ: "..."
Cậu có cảm tưởng mình như một con hổ trên Hổ Sơn trong sở thú, vốn đang rất vui vẻ nhảy nhót đi ăn, ai ngờ nhìn quanh thấy không chỉ có một đám người vây quanh, mà còn chỉ trỏ bàn tán, thậm chí ăn no ợ một cái cũng có người cảm thán "Trời ơi ợ ghê thật".
Đầu óc tỉnh táo, tư duy của Trần Lâm Hổ bắt đầu hoạt động bình thường, cậu không đếm xỉa đến lời của hai người, chuyển sang chủ đề khác, hỏi Trương Huấn: "Sao anh lại ở đây?"
"Đối với bác Trần là trả tiền định kỳ," Trương Huấn không ăn nổi nữa, hóa ra người này không phải không có tò mò, chỉ là phản ứng quá chậm, "Đối với cậu là đến tận nơi để báo ân."
Lão Trần giải thích: "Nó thua cờ đến một mức nhất định, thì phải chạy vặt đi xếp hàng mua đồ ăn sáng cho ông. Cửa hàng này khách đông quá, ông lười xếp hàng."
Trương Huấn mỉm cười, không thấy chút ngượng ngùng nào: "Tiện thể ở lại thua bác thêm vài ván, đẩy nhanh tiến độ trả tiền lần sau."
Thật bình tĩnh, Trần Lâm Hổ vừa ăn vừa vô thức nghĩ, cậu không biết tiếp chuyện kiểu này, chỉ biết căng mặt ra như không nghe thấy gì.
Nếu cậu có hai ba chiêu như Trương Huấn, có lẽ số lần Trần Hưng Nghiệp bị cậu chọc tức sẽ giảm đáng kể.
Nhưng cậu có một điểm hơn Trương Huấn, cậu đánh cờ nhảy không thua lão Trần.
Nghĩ đến đây, Trần Lâm Hổ cảm thấy bữa sáng trong miệng có chút hương vị nhục nhã của kẻ thua cuộc.
Ngon gấp đôi.
"Ăn xong ông định mang loa đi tìm lão Liêu," lão Trần nhét bánh bao vào miệng, "Cho ông ấy trải nghiệm cái hay của công nghệ hiện đại."
Lão Liêu ở đối diện, cỡ tuổi với lão Trần.
"Cái này có thể ghi âm đấy. Không phải bác luôn bảo bác chửi không lại mấy người ở phòng chơi bài cờ sao?" Trương Huấn hiến kế, "Lát nữa bác viết sẵn kịch bản chửi một lượt rồi ghi âm lại, lúc cãi nhau thì mở lên, chỗ gần bình nước ở phòng chơi bài cờ sẽ nhanh chóng thuộc về bác thôi."
Trần Lâm Hổ không ngờ lại có người trước mặt cậu xúi ông nội làm chuyện như vậy.
"Quả nhiên là thầy Trương, đúng là có sáng kiến!" Lão Trần khen không ngớt lời, quay sang bảo Trần Lâm Hổ, "Học hỏi người ta đi Hổ con, sau này mày cũng là người phát triển theo con đường làm thầy giáo, phải biết giảng đạo lý dùng mưu kế như thầy Trương đây, đừng có cứng đầu cứng cổ suốt, một lời không hợp là tát người ta ngay."
Trần Lâm Hổ liếc nhìn Trương Huấn, người sau cười rất khiêm tốn, mắt híp lại, trông như con cáo, nhìn thế nào cũng toát ra vẻ đạo mạo giả tạo.
"Quá khen quá khen," Trương Huấn từ tốn nói, "Nhưng ưu điểm duy nhất của cháu là biết giảng đạo lý, không động tay chân, có thể giải quyết hòa bình thì không cần giảng đạo lý."
Trần Lâm Hổ nghĩ đến cảnh anh một cú đá hạ gục tên móc túi trên đường lớn, rồi còn lăng mạ tên móc túi bằng ngôn từ tàn nhẫn vô nhân đạo, ngạc nhiên trước bộ mặt dày và cái miệng nói như thật của Trương Huấn.
"Đừng nản lòng, mày thế cũng tốt rồi," lão Trần thấy cháu trai không lên tiếng, vội an ủi, "Đánh nhau mày có bao giờ thua đâu."
Trương Huấn thấy sắc mặt kỳ quái của Trần Lâm Hổ, lập tức phụ họa: "Bác không thấy hôm qua cậu chủ nhà nhỏ ra tay nghĩa hiệp thế nào đâu. Chỉ cần một phát, tên trộm kia bị ấn gục ngay lập tức, phong thái tiêu sái, dũng mãnh vô song!"
Một hồi khen ngợi, khiến việc bắt trộm nghe như cuộc quyết đấu trên đỉnh Tử Cấm Thành.
Lão Trần nghe mà sôi sục nhiệt huyết, vì tai hơi nặng nên còn bắt Trương Huấn lặp lại mấy lần, hỏi Trần Lâm Hổ: "Thật không? Mày giỏi vậy thật à?"
Trần Lâm Hổ mặt không đổi sắc, điềm tĩnh gật đầu: "Ừm, đúng vậy."
Trương Huấn sặc một cái.
Anh chỉ nói bừa, không ngờ Trần Lâm Hổ lại nhận hết.
Trần Lâm Hổ và Trương Huấn đưa mắt nhìn nhau rồi lại vội vàng né tránh, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ngắn ngủi ấy, họ đều cảm nhận được chút đồng cảm vi diệu từ đối phương.
Giống như quả sầu riêng bị lột vỏ và cây thủy tiên chỉ còn rễ gặp nhau ở khu rau quả, ngoài sự ngượng ngùng, trong lòng cùng lúc nổi lên một câu: Thì ra mi cũng đang giả vờ ngây ngô à?
So với Trần Lâm Hổ, tốc độ ăn của hai người còn lại giống như đang chạy ở tốc độ x0.5 vậy.
Lão Trần là vì ăn nhiều, Trương Huấn thì đơn giản là ăn chậm, một cái bánh bao phải chia ra ba bốn miếng ăn, bộ dáng trong lớn tuổi hơn cả lão Trần.
Trần Lâm Hổ với cách ăn uống tàn bạo trông thật lạc lõng trên bàn ăn này, đối mặt với ánh mắt trìu mến của hai người, cậu đẩy nhanh tốc độ nuốt, cuốn gió cuốn mây như muốn ăn xong rồi phắn ngay.
Tiếng rung trong túi quần khiến động tác của cậu khựng lại, lấy ra xem, là cuộc gọi video.
"Ai thế?" Lão Trần hỏi, ngó đầu liếc nhìn màn hình điện thoại của cháu trai, lông mày lập tức nhăn tít lại, "Phiền phức thật, sáng sớm đã gọi."
Trần Lâm Hổ không đáp lại, bấm nút nghe.
Giây tiếp theo, khuôn mặt cứng đơ như đáy nồi của con trai lão Trần, bố ruột của Trần Lâm Hổ, xuất hiện trên màn hình điện thoại.
"Cũng được, còn biết dậy sớm." Giọng điệu của Trần Hưng Nghiệp như thể lúc nào cũng không hài lòng với mọi thứ, "Ăn sáng chưa? Ăn gì thế?"
Trương Huấn nghe ra đây là giọng của người mà Trần Lâm Hổ gọi điện hôm qua, theo bản năng liếc nhìn biểu cảm của đối phương.
Trần Lâm Hổ mặt vẫn tỉnh bơ, mắt lim dim, một tay cầm điện thoại, tay còn lại vẫn tiếp tục xơi bữa sáng: "Đậu hủ nóng với bánh bao rán."
"Không phải bảo mày ăn đồ bổ dưỡng rồi à?" Giọng Trần Hưng Nghiệp lại cao vút lên, "Rau xanh sữa tươi trứng gà, tao không nhắc một ngày là mày quên ngay hả? Mấy quán vỉa hè dầu mỡ đó sạch sẽ gì mà cứ nhét vào bụng thế?"
Nghe giọng ba mình càng lúc càng cao, Trần Lâm Hổ vốn cảm thấy bụng đói bỗng dưng no căng.
Bánh bao rán thấm đẫm mỡ cừu trong miệng bỗng ngấy ngấy khó nuốt hẳn.
"Thôi đi ông Trần lãnh đạo ơi," Giọng lão Trần vang lên qua điện thoại, không cần thấy mặt Trần Hưng Nghiệp cũng nhận ra được, "Làm quan to ở tận Thái Bình Dương, vậy mà thằng con của ông quản lý rộng quá, ăn bữa sáng thôi mà cũng phê bình chỉ đạo. Lần sau tôi đi ị cũng gọi video cho ông xem tôi tiêu hóa thế nào nhé?"
Nụ cười không chê vào đâu được của Trương Huấn bỗng méo mó đi trong giây lát.
Trần Hưng Nghiệp mặt hơi cứng đờ, cũng nâng giọng: "Ba không hiểu đâu, ở nhà ngày nào nó cũng phải bổ sung sữa trứng vitamin, mới ra khỏi nhà một ngày đã không nghe lời, con nói nó có sai không? Nó không chăm sóc sức khỏe, bổ sung chất xám thì làm sao thi đại học được? Học đại học thường thôi là xong à? Nó thế này thì có tương lai gì?"
Cảnh ăn uống trên núi Hổ Sơn tan biến.
Trần Lâm Hổ đặt đũa xuống, cầm điện thoại đứng dậy.
Lão Trần ăn dở chiếc bánh bao rán đã ném vào bát đậu hủ, lời nói bị Trần Lâm Hổ đứng dậy chặn lại, đành bảo: "Đi đâu đấy? Ngồi đây ăn đi!"
"Nói vài câu rồi quay lại," Trần Lâm Hổ quay đầu, ra hiệu cho lão Trần và Trương Huấn để lại cho mình vài cái bánh bao, "Mọi người cứ ăn đi."
"Được, nghe ba mày phê bình giáo dục nhiều vào," Lão Trần vung tay, "Cả thế giới này ngoài ba mày ra thì chẳng ai có tương lai đâu."
Một tràng mỉa mai chua cay, khiến mặt Trần Hưng Nghiệp tức đến xanh lè.
Trần Lâm Hổ vội vàng đi về phía sân nhỏ trước khi Trần Hưng Nghiệp kịp gào lên, để lại cho lão Trần và Trương Huấn một bóng lưng vội vã như hổ sa cơ bị chó đuổi.
Trương Huấn thầm thở dài.
Anh thực sự không muốn ăn trên bàn ăn có những cảnh "dạy con" kiểu này, trong vòng 24 giờ qua, đây đã là lần thứ hai anh bị buộc phải nghe cuộc đối thoại không mấy vui vẻ giữa bố con nhà họ Trần.
"Mất khẩu vị rồi chứ gì," Lão Trần gắp nửa cái bánh bao rán bị ngâm trong đậu hủ nóng lên, vừa ăn vừa nói, "Không sao đâu, nhà tôi là thế đấy. Tôi trêu con trai, con trai tôi trêu cháu nội, may mà thằng Hổ ngoan từ bé, không thì dân đen sớm muộn cũng lật đổ giai cấp thống trị, đánh đổ quyền lực của quan chức Thái Bình Dương mất."
Lão Trần xoa xoa cái đầu trọc của mình, vẫn nói cười hớn hở.
Nhưng Trương Huấn nghe ra được chút bất lực trong lời nói của ông lão, mỉm cười, cũng không tiếp lời, chỉ mở miệng: "Ăn xong chơi thêm ván nữa nhé?"
Lão Trần lập tức phấn chấn tinh thần, ném hết con trai cháu nội ra sau đầu.
Khi Trần Lâm Hổ đối phó xong với Trần Hưng Nghiệp quay lại, lão Trần đã hứng khởi xơi sạch một bát đậu hủ nóng, vui vẻ xếp những viên bi thủy tinh lên bàn cờ nhảy.
"Bàn cờ như chiến trường đấy thầy Trương ạ. Anh phải học cách khéo léo hơn, không thì còn phải chịu thua dài dài." Lão Trần ra vẻ người từng trải, ân cần chỉ bảo, "Đường đi nước bước trên bàn cờ cũng giống như nhân cách con người vậy, anh xem anh này, quá thẳng thắn rồi. Ây da, phải sửa đổi thôi."
Trương Huấn "thẳng thắn" lĩnh giáo: "Đúng vậy, phải học hỏi bác. Khéo léo nhưng không xu nịnh, thông minh nhưng không xảo quyệt, tự tin nhưng không tự mãn."
Lão Trần khiêm tốn nói: "Anh xem, tôi bảo anh quá thẳng thắn mà, cứ toàn nói sự thật."
Trần Lâm Hổ hoàn toàn không hòa nhập được vào cuộc đối thoại giả tạo này.
Tính tình của ông nội mình ra sao Trần Lâm Hổ khá rõ, mỗi lần cãi nhau với Trần Hưng Nghiệp xong, tuy lão Trần không biểu hiện ra mặt, nhưng vẫn còn tức trong lòng mười mấy hai mươi phút.
Lúc này lão Trần lại thực sự vui vẻ, vừa xoa đầu trọc vừa giục Trương Huấn đi quân. Ông càng vui, động tác xoa đầu càng nhanh, cái đầu không một sợi tóc phản chiếu ánh sáng vui vẻ như một quả trứng vịt lộn bóng loáng.
Trương Huấn còn chưa ăn xong, chỉ có thể tay phải cầm đũa tay trái đẩy viên bi thủy tinh, miệng vẫn không quên nịnh nọt tâng bốc, cứ nói vài câu là cúi đầu húp một ngụm đậu hủ nóng, thỉnh thoảng ngẩng lên, lén nhìn phản ứng của lão Trần.
Một tâm ba bốn dụng, chỗ nào cũng có hiệu quả kỳ diệu.
Đây là lần đầu tiên Trần Lâm Hổ thấy lão Trần bị dỗ ngon dỗ ngọt như con lừa được vuốt lông xuôi, cũng là lần đầu tiên thấy có người có thể sử dụng kỹ năng quan sát sắc mặt một cách thuần thục đến vậy.
"Chưa no phải không?" Trương Huấn bỗng liếc mắt nhìn Trần Lâm Hổ, đẩy những chiếc bánh bao rán còn lại về phía cậu, "Để dành cho cậu đấy."
Lão Trần mắt dán vào bàn cờ, đầu cũng không ngẩng lên: "Đúng đấy, ăn nhiều vào, đừng để ý đến ba mày nữa."
"Tâm lý bác tốt thật," Trên mặt Trương Huấn là vẻ kính phục chân thành, "Đánh cờ mà còn phân tâm vẫn thắng được, ván này chắc cháu lại thua rồi."
Câu nói này còn có thể nhân tiện nịnh nọt một phen, Trần Lâm Hổ thực sự có chút khâm phục.
Từ ngày chào đời cậu đã nói chuyện muộn, dường như đã định sẵn hệ thống ngôn ngữ không theo kịp đại bộ phận người khác, khả năng xử lý các mối quan hệ cũng loanh quanh ở mức tạm cho qua, thỉnh thoảng còn rơi xuống dưới mức trung bình.
Cậu không mấy quan tâm đến ý kiến của người khác, cũng không bận tâm đến những tranh cãi hiểu lầm do đó mà ra, nhưng đôi khi cũng cảm thấy những người như Trương Huấn, chu du trong những môi trường khác nhau hẳn phải đặc biệt thoải mái tự tại, cũng khá tốt.
Trần Lâm Hổ từ tận đáy lòng khâm phục kỹ năng của Trương Huấn, lại cảm thấy khó hiểu trước bộ dạng vừa quan tâm đến bàn cờ, bữa sáng và cả lão Trần của anh.
Người này không thấy mệt sao? Cứ phải treo nụ cười trên mặt miết như vậy.
Trần Lâm Hổ thử điều khiển cơ mặt một chút, đã thấy mệt rồi.
Ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào mặt Trương Huấn, như thể muốn tháo mặt Trương Huấn ra xem cấu tạo thế nào, khiến Trương Huấn cảm thấy da mặt nhói đau.
Trương Huấn không đoán được những người như Trần Lâm Hổ có cảm thấy ngượng ngùng sau một cuộc điện thoại dạy dỗ như dạy trẻ con không, nếu trên mặt Trần Lâm Hổ có thêm chút cảm xúc không vui, anh cũng có thể tìm một câu chuyện thích hợp để an ủi đối phương.
Không ngờ thằng nhóc này vừa ngồi xuống đã nhìn chằm chằm vào anh như nhìn miếng thịt béo, Trương Huấn cuối cùng không nhịn được quay đầu sang một bên, bày ra nụ cười hiền lành nhất của mình: "Bánh bao rán nguội rồi thì mùi vị sẽ khác đi." Ý là cậu mau ăn đi.
Một câu nói chu đáo, nói xong lại thấy Trần Lâm Hổ nhướn mày.
Trần Lâm Hổ sinh ra đã có một khuôn mặt nhìn ai cũng như không vừa mắt, động tác nhướn mày này càng tỏ vẻ kiêu ngạo xem thường người khác, lầy lội từ đầu đến chân.
Trương Huấn nghĩ bụng: Thằng ranh con này chắc là khinh anh trong lòng đây mà. Cái vẻ mặt đó mà đem ra đường, chỉ cần nhướn mày một cái là có khi đã gây ra cuộc ẩu đả với mấy câu kiểu "Mày nhìn cái gì?" hay "Mày muốn gì?" rồi.
Một thằng nhóc có thể đè bọn móc túi xuống đất mà chà xát mặt người ta, ấy vậy mà lão Trần lại nói ra được câu "Từ bé đã ngoan" không biết xấu hổ kia. Cái hiệu ứng kính lọc do quan hệ huyết thống đúng là đáng sợ thật.
Trương Huấn bị cái nhướn mày của Trần Lâm Hổ làm cho hết hơi, liền lười chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu lấy nửa cái.
Đoán tâm lý mấy thằng nhóc tuổi dậy thì, quá phí công vô ích.
Trần Lâm Hổ làm sao mà nghĩ được cái nhướn mày của mình lại gây ra nhiều hoạt động tâm lý trong đầu Trương Huấn đến thế. Cái bộ não cấu hình cơ bản của cậu ta dù có lắp thêm hai cái quạt tản nhiệt nữa cũng không theo kịp tốc độ vận hành trong não của tên già đời Trương Huấn đầy những uẩn khúc này.
Cậu nhướn mày là vì cậu đã khẳng định được một ý nghĩ - nụ cười của Trương Huấn là bẩm sinh.
Thật là được lợi quá, nếu mình có khuôn mặt đó, độ tin cậy khi nói chuyện trong lòng ba mình chắc phải tăng lên ít nhất hai mươi phần trăm.
Trần Lâm Hổ mặt không biểu cảm suy nghĩ xong bộ lý thuyết này, đưa tay gom chén đũa trước mặt Trương Huấn.
Trương Huấn đang nhìn bàn cờ, bất ngờ thấy một bàn tay xuất hiện trước mặt, giật mình: "Hả?"
Lão Trần đắc ý nói: "Ừ, nó thích sạch sẽ lắm, rửa bát lau nhà đều là chuyện nhỏ, còn định kỳ tổng vệ sinh nữa đấy."
Trần Lâm Hổ cứng đầu giả vờ không nghe thấy lời khen của ông nội, cảm giác này giống như khoe khoang đứa cháu ba tuổi biết đọc bài thơ "Ngỗng ngỗng ngỗng" vậy, cậu thực sự khó mà diễn tả được.
"Đeo găng tay rửa bát vào," lão Trần dặn một câu, "Hôm qua bảo mày cẩn thận khi tắm mà không nghe, vết thương trên tay đã sưng lên rồi kìa."
Trương Huấn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thoáng qua một vết xước nhỏ trên mu bàn tay Trần Lâm Hổ.
Vì ở khớp xương nên khó lành, tạo thành một lớp chai mỏng.
Vòi nước ở bồn rửa bát trong bếp có lực phun mạnh như súng bắn, Trần Lâm Hổ dùng nước rửa chén rửa kỹ bát đũa một lượt, rồi đổi khăn lau dọn dẹp bếp ga và mặt bàn mà lão Trần không thích dọn.
Thực ra cậu ta không thích lắm việc dọn dẹp vệ sinh, chỉ là do thói quen mà thôi.
Trong những năm Trần Lâm Hổ còn có thể thu hút sự chú ý của bố mẹ, Trần Hưng Nghiệp và Lâm Hồng Ngọc luôn nói con nhà người ta đều thích sạch sẽ, lại còn học giỏi nữa.
Về học giỏi thì Trần Lâm Hổ làm được tàm tạm, còn thích sạch sẽ thì chỉ cần bỏ công sức là có thể làm được.
Nhưng rất nhanh Trần Lâm Hổ phát hiện ra, cậu đang tiến hóa, mà con nhà người ta cũng đang tiến hóa, lại còn với tốc độ nhanh hơn, toàn diện hơn cả cậu. Suốt một thời gian dài, Trần Lâm Hổ bé nhỏ cảm thấy vô cùng hoang mang.
Rốt cuộc con nhà người ta là con nhà ai? Cậu đi đánh một trận có thể giải quyết triệt để vấn đề không?
Những trải nghiệm cuộc sống sau này khiến Trần Lâm Hổ biết rằng làm một kẻ ngang tàng ngoài vòng pháp luật là không thể chấp nhận được, cậu chỉ có thể nuốt giận mà thôi.
Trần Lâm Hổ vừa dọn dẹp nhà bếp vừa nghĩ, thực sự mà nói thì, từ nhỏ đến lớn, ngoài đánh nhau ra cậu chẳng có ưu điểm gì khác.
Lại để Trần Hưng Nghiệp nói trúng rồi.
Vết thương trên tay bị chà xát trong quá trình rửa ráy, lớp vảy mới kết bị bong ra, lộ ra lớp thịt đỏ mỏng trên khớp xương, co giật đau đớn dưới tác động của nước rửa chén.
Trần Lâm Hổ vẩy tay hai cái, định đưa vết thương dưới vòi nước rửa qua, chợt nghe thấy tiếng nói từ cửa sổ bếp: "Cậu rửa thêm một lúc nữa tối nay sẽ chảy mủ đấy."
Trương Huấn đứng bên ngoài cửa sổ, điếu thuốc ngậm trong miệng nhấp nhô theo lời nói: "Cậu không đau à Trần Lâm Hổ?"
"Cũng bình thường," Trần Lâm Hổ theo phản xạ trả lời, rồi mới quay đầu nhìn vào trong nhà, mới phát hiện không biết từ lúc nào trong nhà chỉ còn lại mình cậu.
"Đừng nhìn nữa, lúc tôi với bác Trần đi, tôi có chào cậu mà cậu chẳng phản ứng gì cả." Trương Huấn cũng khá là bất đắc dĩ, nếu không phải vì hành động nghĩa hiệp trên đường phố hôm qua, anh còn tưởng Trần Lâm Hổ là kẻ thực sự coi thường người khác, "Cái tay đó của cậu, hôm qua bị xước phải không?"
Chưa đợi Trần Lâm Hổ trả lời, Trương Huấn đã nhét một túi nilon qua khe hở của khung chống trộm: "Cồn iốt, khử trùng đi. Trong đó có tăm bông, lau khô nước rồi hãy dùng."
Thực ra lão Trần cũng đưa cồn iốt, chỉ là đã hết hạn hơn một năm rồi, nên Trần Lâm Hổ cũng không dùng.
Thuốc Trương Huấn mang đến là mới tinh, tăm bông cũng được niêm phong kỹ càng, Trần Lâm Hổ do dự một chút, nghĩ đến vết thương trên tay quả thật có chút khó chịu, mới nhận lấy: "Cảm ơn nhé."
"Đừng," Trương Huấn ngậm điếu thuốc chưa châm, từ tốn nói, "Cậu xem, sự báo ân của nhân dân đã phát huy tác dụng rồi đấy, kịp thời và đúng lúc."
Thuốc là báo ân, bữa sáng cũng là báo ân, đi nhờ xe đạp điện cũng là báo ân.
Trương Huấn dù có giúp đỡ cũng phải tìm một lý do.
Trần Lâm Hổ thấy tính cách này khá thú vị, không nhịn được cười: "Anh thuộc cung Hạc à?" Cứ phải báo ân hoài.
Nụ cười này là nụ cười rõ ràng và xán lạn nhất trong ký ức của Trương Huấn từ hôm qua đến giờ, tim Trương Huấn đột nhiên đập mạnh, trong khoảnh khắc này, anh hiểu được tại sao lão Trần lại có cái bộ lọc dày đặc như vậy đối với Trần Lâm Hổ.
Đội cái mặt lạnh lùng hung dữ của tên côn đồ, nhưng khi cười lại lộ ra hai cái răng nanh.
"Ngay cả chuyện Hạc báo ân cũng biết à," Trương Huấn dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Trần Lâm Hổ, bộ não chậm nửa nhịp mới nhận ra sự trêu chọc trong giọng nói của đối phương, vỗ tay mạnh, "Không hổ danh là sinh viên đại học, vỗ tay cho cậu nào."
Trần Lâm Hổ im lặng, cảm thấy Trương Huấn thực sự rất giống tên nít ranh đi cổ vũ cho hổ trong sở thú.
Đặc biệt là qua khung chống trộm, cảm giác nhập vai này thật là không gì sánh được.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Trần, khi mắng con trêu cháu thì miệng không nương tay, có thể nói là đứng đầu về địa vị trong nhà rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT