Cuộc ẩu đả giữa Trần Lâm Hổ và Hồ Vĩ Minh trong nhà vệ sinh tòa nhà Nghệ thuật cuối cùng cũng bị nhà trường biết được. Cả hai bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng và phạt năm mươi roi, rồi chuyện cũng qua đi.

Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió. Chẳng mấy chốc, những người còn lại trong phòng 307 cũng đã hiểu đại khái sự tình. Việc âm thầm đâm sau lưng bạn cùng phòng khiến mọi người cảm thấy khó chịu vô cùng.

Có lẽ do lời đe dọa của Trương Huấn và ánh mắt của các bạn cùng phòng đã phát huy tác dụng, suốt cả tuần thi cử, Phương Thanh đều cúi đầu lủi thủi một mình, trở nên yên ắng hơn hẳn.

Những ngày đầu, trong ánh mắt Phương Thanh nhìn Trần Lâm Hổ vẫn còn chút e dè và cảnh giác. Mỗi khi tình cờ chạm mặt trong phòng, Phương Thanh đều giật mình như bị dẫm phải đuôi.

Trần Lâm Hổ thậm chí còn lười nhìn thẳng mặt cậu ta. Một phần vì nhìn thấy là thấy bực, phần khác vì cậu cũng bận rộn.

Ngoài việc ứng phó với kỳ thi cuối kỳ, Trần Lâm Hổ còn cố gắng cập nhật phần thứ hai của bộ truyện tranh đăng trên Weibo và diễn đàn.

Vẽ truyện tranh phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của Trần Lâm Hổ. Ngoài việc thiết kế cốt truyện và phân cảnh, cậu không rành về động tác nhân vật, biểu cảm và cách sử dụng ngôn ngữ truyện tranh. Vẽ phông nền cũng không được thuận tay lắm, nói chung rất vất vả.

May mắn là cậu đã kịp hoàn thành và đăng lên Weibo trước khi nghỉ đông. Thượng Thanh Hoa xem xong cười không ngớt, vội vàng đồng bộ lên diễn đàn trường.

Trần Lâm Hổ đăng phần hai lên Moments, rồi tiện tay lưu hình ảnh phần đầu tiên từ Weibo và đăng lên cùng.

Trương Huấn bị hình ảnh chú mèo mập mặt đầy thịt và chú hạc trọc lông đeo kính trên đó chọc cười nửa ngày, theo dấu watermark tìm đến Weibo của Trần Lâm Hổ, tham gia vào hàng ngũ chia sẻ và like.

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, kỳ nghỉ đông cũng đến. Vết thương trên mặt Trần Lâm Hổ đã lành, chỉ để lại hai vết hơi đỏ hơn màu da một chút. Bôi thêm ít thuốc trị sẹo, có lẽ sẽ không để lại dấu vết.

Mặc dù vậy, lão Trần vẫn tức điên lên, thậm chí không đánh mạt chược nữa, cầm ghế đẩu xông ra ngoài vừa đi vừa chửi: "Lũ chó đẻ này, chỉ ghen tị vì cháu trai lớn của lão đẹp trai thôi. Tay chúng mày cũng thâm thật, chỉ biết nhắm vào mặt. Đợi đấy, ông nhất định phải đến trường lý luận với ban lãnh đạo của chúng mày!"

Ông già chân tay nhanh nhẹn lắm, Trần Lâm Hổ suýt không giữ được, may mà đụng phải Trương Huấn vừa từ ngoài về. Hai chàng trai to lớn mới cùng nhau giữ ông lại được. Sau đó, ông vẫn cứ càu nhàu suốt cả buổi tối, thành ngữ và hoán dụ dùng đan xen, khiến Trương Huấn từng là giáo viên văn học cũng phải nghe đến ngẩn ngơ.

"Ông cậu trước đây có phải từng làm lãnh đạo cấp thấp không?" Trương Huấn thắc mắc hỏi Trần Lâm Hổ, "Sao chửi người mà có hệ thống thế?"

Trần Lâm Hổ đang ngồi trên thảm vẽ tranh, kỳ nghỉ đông rảnh rỗi hơn, buổi tối cậu cũng có thời gian lên tầng hai. Còn Trương Huấn thì vì đại học nghỉ nên quán cà phê sách cũng nghỉ theo, cả ngày ở nhà viết bài và đọc sách.

Nghe vậy, Trần Lâm Hổ cười nói: "Hình như trước đây ông có phụ trách viết bài khen ngợi gì đó, còn viết bài cho đài phát thanh nữa."

"Người có văn hóa đây mà." Trương Huấn nhớ lại cảnh lão Trần chửi suốt cả buổi tối thì buồn cười, lại có chút cảm khái, "Ông cậu thật sự rất thương cậu. Lúc đó nếu không ngăn lại, ông ấy thực sự sẽ bắt taxi đến trường cậu đánh người ngay trong đêm đấy."

Điểm này Trần Lâm Hổ không phản đối. Lão Trần thực sự rất nổi giận, chưa kịp hỏi rõ nguyên nhân đánh nhau đã tức đến nỗi lông mày dựng ngược. Trần Lâm Hổ thậm chí không dám kể chi tiết lý do đánh nhau với Hồ Vĩ Minh, sợ một ngày nào đó khi khai giảng, lão Trần sẽ vác dao phay đến trường chặn đường Hồ Vĩ Minh và Phương Thanh.

Trương Huấn tựa lưng vào ghế châm thuốc, liếc mắt nhìn Trần Lâm Hổ, thấy cậu đang thư thái ngồi trên thảm nhà mình, khóe miệng còn mang theo nụ cười.

Có lẽ trong cả nhà này, chỉ khi nhắc đến lão Trần, trên biểu cảm cậu mới hiện lên chút tươi cười.

"Lại vẽ gì đấy?" Trương Huấn trượt ghế về phía sau, đến gần Trần Lâm Hổ hơn một chút, nghiêng người ngậm thuốc nói lầm bầm, "Đừng có vứt mẩu tẩy lên thảm nhà tôi nhé. Cậu cứ thế này suốt ngày, không kết bạn không yêu đương, không ra dáng sinh viên đại học chút nào hết, cậu biết không?"

Lông mày Trần Lâm Hổ nhướng lên khi nghe nửa câu sau, không đáp lại, chỉ ngồi bên cạnh chân Trương Huấn, đưa quyển vở phác thảo cho anh: "Vẽ phân cảnh."

Quyển vở phác thảo đã gần vẽ xong, Trương Huấn lật vài trang, khung cảnh vẽ khá lộn xộn, nhưng anh vẫn nhận ra chú mèo mập trên đó. Vừa định cười thì đầu gối chợt nặng đi, con mèo tam thể anh nuôi đã nhảy lên.

Con mèo này có lẽ đã chấp nhận sự mua chuộc bằng pate và thức ăn của Trần Lâm Hổ trong thời gian qua, giờ đã không còn xa lạ gì với cậu nữa. Lúc này Trần Lâm Hổ ngồi gần Trương Huấn như vậy, nó cũng dám nhảy lên đùi Trương Huấn.

"Trời ơi, gần đây lại béo thêm rồi à?" Trương Huấn tặc lưỡi, đưa quyển vở phác thảo đến trước mặt con mèo mập, chỉ vào con mèo trên đó, "Nhìn xem, mày đang phát triển theo hướng nhân vật truyện tranh này đấy. Hổ anh đã vẽ ra tương lai của mày rồi."

Con mèo tam thể nổi giận đùng đùng, vung một móng vuốt gạt quyển vở phác thảo sang một bên, trừng mắt nhìn Trần Lâm Hổ đang bật cười.

Một mèo một người trừng mắt nhìn nhau, mèo ngồi trên đùi Trương Huấn, Trần Lâm Hổ ngồi dưới đất bên chân Trương Huấn, tầm nhìn của hai kẻ này vẫn miễn cưỡng ngang hàng nhau, có vẻ ngang tài ngang sức.

"Thôi nào," Trương Huấn nghiêm túc khuyên giải, "Hai anh em đừng so đo nữa."

Trần Lâm Hổ không nhịn được cười, không đếm xỉa đến lời chọc ghẹo của Trương Huấn, hai tay tả hữu kéo nhẹ hai bên má lông xù của con mèo mập đang ngồi trong lòng chủ nhân, cánh tay cũng vô tình đè lên đùi phải của Trương Huấn.

Trong phòng đã bật sưởi từ lâu, cảm thấy độ ấm chưa đủ, phòng ngủ của Trương Huấn còn mở thêm một cái đèn sưởi nhỏ, hai người mặc cũng không dày, qua lớp vải có thể cảm nhận được hơi ấm mơ hồ của cơ thể.

Tay Trần Lâm Hổ bóp má con mèo tam thể, nhưng đầu óc lại không tự chủ được mà nghĩ đến chỗ tiếp xúc với Trương Huấn.

Ký ức về lần trước trong phòng nghỉ nhân viên lại hiện lên, cậu cúi đầu như kẻ trộm có lương tâm cắn rứt.

Trương Huấn dường như chẳng nghĩ gì cả, hoàn toàn không bắt được với sóng não của Trần Lâm Hổ, tự nhiên lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, vươn qua đầu Trần Lâm Hổ gạt tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn.

"Đói không?" Giọng Trương Huấn vang lên.

Trần Lâm Hổ xoa tai con mèo mập: "Cũng bình thường."

"Tôi đói rồi," Tay Trương Huấn vươn ra xoa xoa đầu Trần Lâm Hổ đang gần như tựa vào chân mình, "Đi, ra bếp lấy mấy cái bánh mì nhỏ mua hôm trước đi."

Da đầu Trần Lâm Hổ tê dại theo, liếc nhìn Trương Huấn rồi đứng dậy, đi ra bếp tìm bánh mì nhỏ.

Nguồn nhiệt bao quanh nửa thân mình rời đi, Trương Huấn mới khẽ thở ra một hơi, dụi tắt điếu thuốc rồi gãi gãi chân phải vừa tê rần vừa ngứa ngáy.

Gãi xong lại thấy khó hiểu về phản ứng của mình, ngượng ngùng buông tay ra, nửa nằm sấp trên bàn làm việc, vò đầu bứt tóc.

Vừa rồi chỉ là một đứa trẻ nhỏ hơn anh tám tuổi tựa vào chân anh thôi mà, Trương Huấn nghĩ, một người dị tính luyến ái, đã từng có bạn gái, có gia đình quan tâm đến cậu, có người cha có địa vị không thể lay chuyển trong lòng cậu, có người mẹ có mối quan hệ rất tốt với cậu.

Một đứa trẻ lành lặn, có lòng tự trọng và ý thức về ranh giới rất mạnh mẽ. Không giống như anh.

Trương Huấn cảm thấy từ chân tóc truyền đến cơn đau tê dại như bị bóc ra, tinh thần dưới sự nhắc nhở này tìm thấy một hướng đi hợp lý.

"Sao thế?" Giọng Trần Lâm Hổ vang lên, "Làm gì vậy?"

Trương Huấn buông tay quay đầu nhìn, không thấy rõ biểu cảm của Trần Lâm Hổ, đành cười nhẹ: "Không có gì, có một bài viết bí quá viết không ra, giờ thấy đau đầu."

Trần Lâm Hổ "À" một tiếng, đặt mấy gói bánh mì nhỏ trên bàn: "Ra ngoài đi dạo đi, thư giãn đầu óc rồi viết tiếp. Không thì anh còn mấy sợi tóc đủ để vò nữa."

"Tôi nói này, miệng cậu có thể tích đức được không?" Trương Huấn ném hết những cảm xúc thăng trầm trong lòng ra sau đầu, xé một gói bánh mì nhỏ, lười biếng nói, "Thôi bỏ đi, quanh đây cũng chỉ có cung văn hóa để thư giãn thôi, nghỉ lễ toàn trẻ con."

Trần Lâm Hổ nghĩ ngợi, vỗ vai Trương Huấn: "Đi, tôi đưa anh đến một nơi."

"Đi đâu?" Trương Huấn nhai bánh mì ngớ ra, "Phải ra ngoài à? Bây giờ luôn?"

"Bây giờ." Trần Lâm Hổ nhìn anh phồng má, cười, "Không ra ngoài đâu."

Trương Huấn lần đầu tiên mới biết có thể lên được sân thượng của khu nhà ở cũ này.

Chào hỏi vợ chồng nhà Phùng ở tầng bốn, để tránh việc đi lại trên sân thượng ảnh hưởng đến họ, cô Phùng nhét cho Trần Lâm Hổ một túi bánh khoai môn rán và thịt viên rán.

"Trên đó hơi lộn xộn đấy," Anh Phùng đưa cho mỗi người một lon nước ngọt, tò mò hỏi, "Cả tòa nhà chẳng ai thích lên đó, hai đứa lên đó làm gì thế?"

Trần Lâm Hổ nói: "Chơi."

"..." Anh Phùng nhìn cậu, "Cậu nói chuyện là do ông cậu dạy phải không, thật làm người ta nghẹn họng."

Hai người xách một túi đồ rán, cầm hai lon nước ngọt lên tới tầng trên cùng.

"Cái cửa này treo khóa này," Trương Huấn nói, "Cho vào không?"

Vừa nói xong, Trần Lâm Hổ một tay đã giật cái khóa xuống, lắc lắc trong tay: "Giả đấy. Trước đây trong tòa nhà có nhiều trẻ con, sợ chúng tự tiện chạy lên đây chơi nên treo cái khóa làm màu. Sau này lại toàn người già, sân thượng dột nước nên không cho trồng rau gì, họ cũng lười lên, cái khóa cứ treo đó."

Cậu kéo cửa ra, một luồng gió đêm lạnh lẽo từ bên ngoài ùa vào, thổi cho hai người tỉnh táo hẳn.

Trương Huấn đi theo sau Trần Lâm Hổ lên sân thượng, lúc này màn đêm đã buông xuống, xa xa một vệt nắng tàn bị màu xanh đen ép xuống, trở thành một dải màu xám cam kéo dài.

"Trước đây cậu từng lên đây rồi à?" Trương Huấn nhìn những ngọn đèn đường đã dần sáng lên ở xa, tâm trạng cùng với khóe miệng cong lên.

Sân thượng không được trồng rau, chỉ đặt hai ba chậu dương xỉ đã khô héo và một số vật liệu xây dựng còn thừa, vài cái hộp gỗ cũ chồng lên nhau.

"Hồi bé đi nghỉ hè đến đây thì phát hiện ra," Trần Lâm Hổ kéo từ cầu thang lên một cái ghế sofa nhỏ hỏng không ai muốn, tiện tay mang theo hai miếng giẻ lau cũ, ném cho Trương Huấn một miếng, "Mấy đứa trẻ khác không dám lên sân thượng, sợ bị mắng. Tôi tự lên một mình, phát hiện ra có thể vào được."

Trương Huấn cười nói: "Cậu quả thật từ bé đã là hổ báo rồi."

Hai người lau qua ghế sofa, trải lên tấm ga giường cũ mang theo là có thể ngồi được.

Ghế sofa không lớn, hai người ngồi xuống thì rất chật, Trương Huấn vừa ngồi xuống, Trần Lâm Hổ đã cảm thấy bên thân thể dính sát anh, trở nên không tự nhiên, nhưng lại không muốn nhúc nhích, chỉ có thể che giấu bằng cách kéo túi đồ rán ra, lục lọi bên trong lấy ra hai đôi đũa.

"Đầy đủ thật đấy," Trương Huấn nhận lấy, gắp một miếng bánh khoai môn, bên trong nhồi nhân thịt, còn cho cả ớt, mới ra lò chưa lâu, cắn một miếng vẫn còn chút nước thịt, "Hồi bé cậu có phải cũng cầm đồ ăn vặt lên đây, vừa ăn vừa chơi không?"

Trần Lâm Hổ nhai thịt viên lắc đầu: "Lên đây vài lần, không có ai chơi cùng, chán, nên không lên nữa."

"Tôi nói này," Trương Huấn dùng khuỷu tay huých huých cậu, "Gọi tôi lên đây là để bù đắp cho tuổi thơ của cậu phải không?"

Trần Lâm Hổ bị khuỷu tay anh chọc vào hông, giơ tay giữ cánh tay Trương Huấn lại: "Để anh thư giãn đầu óc mà."

Lực ở cánh tay không nhỏ, Trương Huấn rút một cái, không rút ra được, đành chịu không nhúc nhích: "Nước ngọt đâu?"

Trần Lâm Hổ đành phải buông tay, đưa cho Trương Huấn một lon nước ngọt, mình cũng mở lon còn lại uống.

Màu trời dần dần tối đi, màn đêm dồn ánh sáng còn sót lại vào góc rồi nuốt chửng từ từ, trong khi thành phố dưới tấm màn đen lại bắt đầu thắp sáng đèn.

Cả hai đều không lên tiếng, ngồi trên ghế sofa nhìn màn đêm buông xuống.

"Anh cứ nghĩ đang chơi với tôi," Trần Lâm Hổ cất lời trong bóng tối đã hoàn toàn nuốt chửng ánh sáng trên sân thượng, hòa vào sắc đêm, "Cũng được."

Trương Huấn quay đầu nhìn cậu, không thấy rõ biểu cảm của Trần Lâm Hổ, đành cười nhẹ pha chút lười biếng: "Người ta phải chơi cùng nhau mới vui, tôi rất vui. Cảm ơn nhé."

Trần Lâm Hổ quay đầu, nói khẽ: "Tôi cũng vậy."

Cũng vậy là sao? Cũng vui.

Trương Huấn trong lòng trở nên mềm nhũn, gió đêm mùa đông khô lạnh thổi má anh hơi lạnh, nhưng bên trong lại có hơi ấm nhen nhóm.

Một túi bánh khoai môn và thịt viên bị hai chàng trai to khỏe chia nhau ăn hết dễ dàng, dọn dẹp rác trên sân thượng, xem dự báo thời tiết mấy ngày tới cũng không mưa, nên ghế sofa cũng lười kéo về, tạm thời để ở đây.

"Mấy cái hộp gỗ bên kia để làm gì vậy?" Trương Huấn khá tò mò về sân thượng, đi một vòng rồi hỏi.

Trần Lâm Hổ nhìn qua: "Trống không ấy mà. Trong tòa nhà này có người sửa sang gì đó, vật liệu thừa, bao tải, hộp gì đó không dùng hết thì tạm chất lên đây, gom đủ rồi xem có thể bán cùng không."

Mấy khu nhà cũ này, chống thấm trên sân thượng làm sơ sài, không cho trồng rau trồng hoa gì, nên chỉ còn cách chất đồ linh tinh lên thôi.

"Lần sau kiếm cái khăn trải bàn mang lên đây," Trương Huấn bỗng nổi hứng trẻ con, đứng lên thùng gỗ thử độ chịu lực, "Ghép mấy cái thùng lại, thế là có cái bàn rồi còn gì?"

Trần Lâm Hổ đi vòng quanh: "Anh cũng biết tận dụng nguồn lực đấy chứ."

"Trí tuệ của người lao động, trẻ con như cậu thì hiểu gì," Trương Huấn đứng cao hơn, trải nghiệm cảm giác nhìn xuống Trần Lâm Hổ, lòng bỗng thấy phơi phới, lấy lại tự tin, "Hồi bé tôi ở quê... Mẹ kiếp!"

Mấy cái thùng gỗ chất trên sân thượng không biết bao nhiêu năm rồi, gió táp mưa sa nên đã mục nát, Trương Huấn đạp một cái là vỡ toang, cả người ngã nghiêng xuống.

Trần Lâm Hổ chưa kịp hỏi chuyện gì, cơ thể đã phản ứng trước, dang tay đỡ lấy Trương Huấn. Hai người ngã lăn ra đất, khuỷu tay Trương Huấn đè trúng bụng Trần Lâm Hổ.

"Đệt." Trần Lâm Hổ hít một hơi lạnh.

"Ngã đau chỗ nào?" Trương Huấn hoàn hồn, đá văng mảnh thùng gỗ bên chân, vội vàng bò dậy khỏi người Trần Lâm Hổ, lo lắng hỏi, "Xin lỗi nhé, đè trúng cậu phải không? Đè vào đâu?"

"Bụng." Trần Lâm Hổ nằm trên đất, "Khuỷu tay anh gắn kim cương à, cứng thế."

Trương Huấn chẳng màng đến lời châm chọc ấy, thấy Trần Lâm Hổ có vẻ không ngồi dậy được, nghĩ rằng mình thật sự đã làm cậu bị thương, lo lắng vội vàng dùng tay sờ bụng Trần Lâm Hổ qua lớp áo: "Chỗ này à? Chết tiệt, dạ dày phải không? Có đập lưng không, gáy có sao không? Tôi chịu rồi, trên này chẳng có đèn, không phân biệt được là mồ hôi hay máu nữa."

Anh một tay nhẹ nhàng ấn lên bụng Trần Lâm Hổ, tay kia sờ gáy cậu.

Trần Lâm Hổ thực ra chỉ toát mồ hôi vì hoảng, ngã không đau lắm, quần áo cũng dày, lưng không đau mấy. Vốn định ngồi dậy, nhưng khi tay Trương Huấn lướt qua tai, chạm vào đầu, cậu lại không cử động nữa.

Chắc là thật sự bị dọa, Trương Huấn bình thường nói năng chậm rãi giờ cũng mất hết, âm lượng cao hơn bình thường một bậc, nghe gấp gáp như thể Trần Lâm Hổ bị ngã đến ngớ ngẩn.

Khi mắt đã quen với bóng tối, biểu cảm của Trương Huấn cũng trở nên rõ ràng hơn.

Trần Lâm Hổ nằm dưới đất, nhìn Trương Huấn cau mày, đôi mắt thường híp lại cười giờ tràn ngập vẻ lo lắng.

"Ngã đến câm luôn à?" Trương Huấn qua lớp áo cũng không biết mình đã lỡ đè Trần Lâm Hổ ra sao, "Ngồi dậy được không? Xuống dưới nhà rồi nói."

"Không được." Trần Lâm Hổ như bị mỡ heo bịt mắt, ấp úng mở miệng, "Cử động là đau bụng."

Trương Huấn suýt nữa đã tin rằng cùi chỏ mình như viên đạn, đã đâm thủng bụng Trần Lâm Hổ.

Cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, Trương Huấn vén áo Trần Lâm Hổ lên, mượn ánh trăng và đèn đường tìm vết thương, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên da thịt cậu, sợ chạm phải chỗ lõm.

"Rốt cuộc đau chỗ nào?" Trương Huấn toát mồ hôi trán, "Chết tiệt, chắc tôi bế được cậu, để tôi khiêng cậu xuống dưới nhà trước nhé?"

Trần Lâm Hổ không lên tiếng, chỉ cảm thấy gió lạnh nhanh chóng ôm lấy eo và bụng dưới, trong khi hơi ấm từ lòng bàn tay Trương Huấn lại càng rõ rệt hơn, từ từ di chuyển lên trên từng tấc một.

Dòng điện chạy từ dưới lên trên xuyên qua toàn thân, đánh vào đỉnh đầu Trần Lâm Hổ. Cậu chăm chú nhìn Trương Huấn, không lên tiếng.

Không nhận được câu trả lời, Trương Huấn hơi lo lắng ngẩng đầu nhìn Trần Lâm Hổ, ánh mắt hai người chạm nhau.

Dù trong bóng đêm, đôi mắt Trần Lâm Hổ vẫn như mang theo ánh sáng lấp lánh. Ánh sáng ấy có ý nghĩa khó hiểu, như ngọn lửa đang cháy, pha lẫn sự độc chiếm, còn có chút hoang dại và chân thành.

Như thú dữ nhìn con mồi.

Bàn tay Trương Huấn đặt trên da Trần Lâm Hổ run lên, chợt nhận ra hành động của mình đang làm gì.

Trên bụng phẳng lì rắn chắc không có chút tì vết, Trương Huấn dù không cần nhiều ánh sáng cũng cảm nhận được làn da trắng và đường nét mạnh mẽ uyển chuyển trên cơ thể Trần Lâm Hổ.

Trương Huấn khẽ nhắm mắt, lòng bàn tay như bị bỏng, vội vàng rút về, chửi một câu rồi lập tức kéo vạt áo Trần Lâm Hổ xuống.

"Tưởng tôi ép nát dạ dày cậu rồi chứ," Trương Huấn cố che giấu bằng cách nói to, "Ngã đến hỏng hệ thống ngôn ngữ rồi à? Bụng không sao thì mau đứng dậy đi."

Trần Lâm Hổ vẫn nhìn chằm chằm Trương Huấn, không bỏ qua một chút biểu cảm nào trên mặt anh: "Tôi có nói là có chuyện gì đâu."

"Nếu đã không sao thì kêu cái quái gì," Trương Huấn cau mày, "Kêu như lợn sắp bị làm thịt ấy."

"Có kêu đâu, anh tự hoảng thôi." Trần Lâm Hổ nhìn anh phủ nhận, ngập ngừng rồi lại hạ giọng nói, "Anh lo cái gì? Anh căng thẳng cái gì?"

Trần Lâm Hổ chậm rãi ngồi dậy, ngay trước mặt Trương Huấn lại kéo áo lên, chứng minh mình không sao cả.

Tay vẫn chậm rãi lướt qua chỗ anh vừa chạm vào.

Lòng Trương Huấn như nước sôi đun sùng sục, đứng dậy không nhìn cậu, móc thuốc trong túi ra châm lửa, lầm bầm chửi: "Tôi sợ cái thứ hổ báo nhà cậu rơi mất linh kiện, dạ dày bị ép ra ngoài. Được chưa?"

Biểu cảm trên mặt anh vẫn không có nhiều thay đổi, sau khi nỗi lo lắng căng thẳng tan biến, dường như lại khoác lên vẻ ngoài thong dong thoải mái.

Trần Lâm Hổ ngồi trên đất không nhúc nhích, dòng điện trong cơ thể cậu dường như vẫn đang nhảy múa lung tung, khuấy động mọi dây thần kinh trong cơ thể theo cách mà cậu chưa từng cảm nhận.

Cậu phát hiện mình thực sự thích vẻ lo lắng của Trương Huấn dành cho cậu vừa rồi, thậm chí không hối hận vì đã giả vờ yếu ớt để trêu chọc người ta.

Nhưng ngoài ra, dòng điện ấy dường như cũng không chỉ đại diện cho điều đó.

Bầu không khí trên sân thượng rơi vào im lặng kỳ lạ, Trương Huấn trong lòng thấp thỏm, ho một tiếng định tìm chủ đề khác, thì nghe thấy tiếng hét như pháo nổ của lão Trần từ dưới cầu thang.

"Hổ con! Trần Lâm Hổ!" Lão Trần hét đến nỗi đèn cảm ứng cả tòa nhà đều sáng lên, "Về đây, radio của ông sao không kêu nữa?!"

Hai người trên sân thượng mới tìm được khoảng nghỉ để thở, Trương Huấn đành kéo Trần Lâm Hổ dậy, hai người lại dọn dẹp qua loa những mảnh gỗ vỡ, xách mấy lon bia rỗng và túi nhựa rời khỏi sân thượng.

Bầu không khí trở nên ngượng ngập, Trương Huấn bình thường hay tìm chủ đề nói chuyện giờ không lên tiếng, khiến cả hai người càng thêm trầm mặc.

"Tết này anh về quê không?" Trần Lâm Hổ ho một tiếng trong hành lang, bật đèn sáng.

Trương Huấn treo lại ổ khóa làm màu, nghe vậy liếc nhìn cậu: "Sao thế?"

"Ông tôi bảo năm ngoái anh không về," Trần Lâm Hổ vừa đi xuống vừa nói, "Ông bảo nếu năm nay anh vẫn không về nhà, Tết có thể đến nhà tôi ăn cơm."

Trương Huấn nhìn Trần Lâm Hổ lảo đảo đi xuống, trong lòng nỗi lo lắng và bồn chồn vừa rồi tan biến, cười thở dài: "Được, nếu lúc đó tôi không có cơm ăn thì sẽ đến nhà cậu ăn ké."

Nhận được câu trả lời này, trái tim đang đập thình thịch của Trần Lâm Hổ mới yên ổn phần nào, "Ồ" một tiếng: "Vậy tôi về trước đây, lát nữa ông tôi hét đến nỗi đèn cảm ứng tòa bên cạnh cũng sáng mất."

Cậu nghe Trương Huấn cười đáp lại, mới nhảy mấy bậc xuống tầng một.

Lão Trần đang đứng ở cửa thò đầu ra nhìn, bị cậu đột ngột xuất hiện dọa giật mình, vỗ vai Trần Lâm Hổ bôm bốp hai cái: "Mày không sợ ngã gãy mũi à! Chạy kiểu gì thế này, mặt đỏ hết cả rồi!"

"Radio hỏng chỗ nào?" Trần Lâm Hổ vừa xoa mặt vừa hỏi.

"Ông đeo tai nghe vào sao không có tiếng, mày xem thử đi." Lão Trần nói, ngập ngừng, nhìn Trần Lâm Hổ một cái, "Ba mày vừa gọi điện, chắc sáng mai sẽ đến."

Nếu là bình thường, chỉ riêng tin này thôi đã đủ khiến Trần Lâm Hổ phiền lòng nửa ngày. Nhưng lần này, cậu phiền lòng vì người khác.

Trần Lâm Hổ không đáp lại ông, kìm nén tâm trạng bực dọc thay tai nghe mới cho cái radio mà lão Trần đã làm hỏng, rồi mới chui vào phòng đóng cửa lại, nằm phịch xuống giường.

Cơ thể chìm vào chăn, nhưng tay Trần Lâm Hổ lại luồn vào vạt áo, ấn vào vị trí vừa rồi Trương Huấn đã chạm vào.

Dường như dòng điện ấy còn âm ỉ rất lâu, đầu óc Trần Lâm Hổ như bị điện giật cháy, đoản mạch thành một đống hỗn độn đen kịt, chỉ thấy mặt nóng ran, cơ thể cũng tăng nhiệt.

Cậu cong người lại, vùi mặt vào chăn, khẽ chửi một câu quái quỷ.

Đúng là quái quỷ thật.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ý nghĩ đầu tiên của Trương Huấn khi nhìn trần nhà là chửi thề.

Hôm qua từ sân thượng xuống, anh đã tắm rửa rồi lên giường ngủ ngay. Không biết là bị ma ám hay bị gió thổi mà cả người bồn chồn khó chịu, anh như trở lại thời mười bảy mười tám tuổi, cả đêm mơ những giấc mơ không thể nói.

Hơi thở hỗn loạn, nhiệt độ bỏng rát và những cái chạm trong mơ dày vò thần kinh Trương Huấn, ngay cả khi tỉnh dậy vẫn còn xâm chiếm tâm trí anh.

Trương Huấn kéo chăn nhìn "cậu em" một cái, cau mày chửi thề.

Anh không đếm xỉa gì đến con mèo béo đã bắt đầu quấn quanh đòi vuốt ve, đi thẳng vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.

Sáng sớm giải quyết nhu cầu, trong đầu vẫn còn vương vấn giấc mơ cả đêm. Khuôn mặt người kia trong mơ lúc này đã không nhớ rõ nữa, nhưng Trương Huấn mơ hồ đoán ra đại khái.

Đoán ra rồi, anh lại nhớ đến cảm giác tay phải truyền đến trên sân thượng hôm qua.

Cảm giác hôm qua và giấc mơ khi tỉnh dậy chồng xéo lên nhau, gần như đốt cháy tất cả lý trí của anh.

Trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, khuôn mặt người kia hiện lên.

Trương Huấn dựa vào bức tường lạnh lẽo của phòng tắm, bên tai là hơi thở gấp gáp của chính mình, cơ thể thả lỏng vẫn còn run rẩy nhẹ, anh nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ của bản thân.

Đáng xấu hổ, đáng ghét, Trương Huấn nghĩ, lại còn rất đáng cười.

Cứ thế này không ổn.

Cứ thế này anh chỉ có thể càng thêm ghét bỏ bản thân.

Mãi một lúc sau, anh mới rửa mặt xong ra khỏi nhà vệ sinh, cho thêm thức ăn vào bát của nhóc Hổ, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã trưa rồi, khó trách mèo đói đến mức "meo meo" kêu inh ỏi.

Dạ dày Trương Huấn âm ỉ đau, anh trừng phạt bản thân bằng cách không để ý, châm điếu thuốc ra ban công hút.

Đẩy cửa ra mới nghe thấy tiếng cười nói vang lên từ tầng một, anh tựa vào lan can ban công nhìn xuống.

Người xuất hiện trong giấc mơ đêm qua, lúc này đang đứng dưới sân.

Trần Lâm Hổ cõng Trần Đồng trên lưng, nhóc ấy khá thân với cậu, nằm trên lưng mà cứ muốn với tay hái cành cây lựu mọc qua tường bên cạnh, không với tới vẫn cười ngốc nghếch, giơ tay mỏi rồi lại sà xuống, mặt cọ vào gáy cậu.

Khi Trần Lâm Hổ ngẩng đầu lên thì thấy Trương Huấn đứng ở tầng hai, biểu cảm của anh không rõ lắm, ẩn sau làn khói thuốc lá mờ ảo, cũng không biết đã đứng đó bao lâu, thấy Trần Lâm Hổ ngẩng đầu, mới cười hỏi: "Đứa bé nhà ai thế, chủ nhà trẻ?"

Giọng hơi khàn, cũng không biết là do hút thuốc hay lý do gì khác, còn mang theo chút lười biếng sau khi thả lỏng.

"Em trai tôi, Tết đến chơi với ba tôi." Trần Lâm Hổ nói, quay đầu bảo Trần Đồng, "Nước miếng dính hết cổ anh rồi kìa, lát nữa ba dậy thì bảo ba cõng đi nhé."

Trần Đồng cười hì hì ôm cổ Trần Lâm Hổ, lắc lư hai chân ngắn ngủn, chào Trương Huấn: "Anh." Rồi lại dụi mặt vào đầu Trần Lâm Hổ, "Anh ơi~"

Đứa bé mới chừng này tuổi, nhưng giọng điệu đã phân biệt được thân sơ, tiếng "anh" gọi Trần Lâm Hổ kia toát ra vẻ thân thiết.

Trương Huấn cũng cười vẫy tay với nó, trêu đùa vài câu, nhưng mắt lại nhìn Trần Lâm Hổ đang bị đứa em cùng cha khác mẹ giật tóc mà không nổi giận, trong lòng nghĩ, đây mới là anh em ruột thịt thật sự.

Chuyện này không liên quan gì đến việc có gọi "anh" hay không, không phải cứ gọi là có thể vạch rõ ranh giới.

Trương Huấn nghĩ trong lòng, nếu đã xem đối phương là em trai, cũng chẳng cần đối phương phải luôn miệng gọi tiếng "anh" mới nhắc nhở được bản thân.

Trong lòng anh bị sự hổ thẹn và lạnh lẽo nuốt chửng, lùi lại hai bước, cho đến khi không còn nhìn thấy mặt Trần Lâm Hổ mới dừng lại.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Hưng Nghiệp sắp đến rồi! Nhưng Trần Hưng Nghiệp sẽ sớm rồi đi thui.

Trước tiên phát kẹo cho mọi người trước đã (cười)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play