Phòng 307 khu ký túc xá số 8 chưa đón được vị khách thứ sáu. Chủ yếu là vì ngành mới mở của Trần Lâm Hổ quá ít số lượng người đăng ký, chưa đủ lấp đầy ký túc xá cho bọn họ.
Cả lớp gộp lại cũng chẳng đủ mấy bàn mạc chược, giờ học còn chẳng cần điểm danh. Thầy cô chỉ cần đếm sơ qua cái đầu là biết có thiếu ai không.
Thế nên khi huấn luyện quân sự, lớp họ thiếu người, đội hình trông như canh loãng cơm thiu. Vì vậy, ngoại trừ mấy đứa ốm thật hay có giấy chứng nhận, ít ai được nghỉ ngơi.
Phòng của Trần Lâm Hổ có năm người, đứa nào cũng tứ chi lành lặn, nhảy nhót tưng bừng nên chẳng đứa nào trốn được, tất cả đều phải đi huấn luyện quân sự. Thỉnh thoảng còn phải ra tay giúp các anh chị khóa trên chuyển đồ, nắng như đổ lửa nướng da xém thịt.
Người đầu tiên chịu không nổi không phải là Phương Thanh gầy như que tăm, mà là Thượng Thanh Hoa - cậu chàng có cả bàn toàn đồ dưỡng da.
Thượng Thanh Hoa đắp mặt nạ liên tục ba ngày cũng không cứu nổi khuôn mặt ngày càng đen xì. Y giả vờ yếu ớt ngất xỉu để xin nghỉ, nhưng liếc thấy nền gạch phủ đầy bụi, động tác ngã xuống biến thành chậm rãi, chậm đến mức cuối cùng chỉ còn là ngồi xổm. Kết quả chỉ được mười phút nghỉ ngơi từ huấn luyện viên, rồi lại ngượng ngùng quay lại đứng nghiêm.
So với y, Phương Thanh thì khôn ngoan hơn nhiều. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã làm quen được với mấy anh chị lớp trưởng. Thỉnh thoảng lại tìm cớ đi giúp việc vặt, mỗi lần đi là lông nhông cả tiếng đồng hồ mới quay lại.
Thảm nhất có lẽ là Cao Nhất Đẳng. Vốn đã đen sẵn, hút nhiệt nhiều hơn người khác, chỉ vài ngày đã từ "hơi đen" chuyển sang "đen thui". Tối về ký túc xá, không bật đèn chẳng ai tìm ra hắn ở đâu.
Mấy ngày không gặp Trần Lâm Hổ, đến khi gặp lại đã là ngày cuối cùng huấn luyện quân sự.
Trương Huấn đang cúi đầu đặt gói đường cà phê lên khay, một bàn tay đưa ra trước mặt anh, cong ngón tay gõ gõ lên bàn, giọng hơi trầm vang lên: "Gọi món."
Trương Huấn đang nghĩ bụng tên nhóc nào lại ra oai trước mặt anh đây, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt nửa cười nửa không của Trần Lâm Hổ.
Sau nửa tháng huấn luyện quân sự, Trần Lâm Hổ chẳng thay đổi gì cả, da vẫn trắng như vừa nặn ra từ tuyết. Chỉ có mái tóc cắt ngắn đi không ít, không còn tóc mái che đi, các đường nét trên khuôn mặt càng thêm sắc sảo, khi nhướng mày trông đáng đánh gấp bảy tám lần.
"Cậu cắt tóc ở đâu thế?" Trương Huấn thấy mái tóc lởm chởm của cậu, không nhịn được cười, "Bôi chút xốt thịt lên đầu, để cho chó gặm còn gọn gàng hơn."
Trần Lâm Hổ chẳng mấy bận tâm đến kiểu tóc 15 tệ cắt ở con hẻm gần trường, tay vân vê: "Có ảnh hưởng gì đến việc uống nước đâu, không cho gọi món à?"
"Cho chứ, cho chứ," Trương Huấn đưa khay cho Vũ Nguyệt đến lấy đồ ăn, tự mình vừa bấm máy gọi món vừa hỏi, "Uống gì?"
"Hai ly latte," Trần Lâm Hổ nói, "Một ly Americano đá, thêm hai phần trà sữa nữa."
Trương Huấn viết đến Americano đá thì dừng lại: "Cậu gọi món hay đọc thực đơn đấy?"
Phía sau Trần Lâm Hổ thò ra mấy cái đầu, Thượng Thanh Hoa lên tiếng: "Gọi món chứ, bao nhiêu người đứng đây mà, không thấy à?"
"Đã bảo mày cao quá đừng đứng trước mà," Chu Tráng Tráng trách Trần Lâm Hổ, "Gọi món mà nhân viên chỉ thấy mỗi mày, thế còn ra thể thống gì nữa."
Đúng là chẳng ra thể thống gì, nhưng Trần Lâm Hổ cũng chẳng vì thế mà không làm.
"Lùn thì đi giày độn gót." Trần Lâm Hổ không thèm ngoái đầu lại.
Trương Huấn thấy Chu Tráng Tráng rõ ràng bị tức đến méo mặt, vội vàng cắt ngang cuộc cãi vã sắp nổ ra: "Cả phòng cùng đến à?"
Chu Tráng Tráng lúc này mới nhận ra Trương Huấn: "Anh không phải là người đi cùng Trần Lâm Hổ hôm nhập học sao..."
"Phải," Trương Huấn cười cười, "Cậu ta có làm gì cậu không?" Dù có làm gì tôi cũng chẳng quản nổi, nghe cho vui thôi.
Trần Lâm Hổ thấy câu này nghe sao cũng chói tai, nhíu mày nhìn Trương Huấn.
"Nhìn cái thân hình cường tráng này của tôi," Chu Tráng Tráng bất mãn, "Ai dám chọc tôi chứ!"
"Ông mau gọi món đi," Cao Nhất Đẳng nhăn nhó nói, "Chậm tí nữa là đánh nhau mất. Mau uống cái gì đó bịt miệng lại, ít nhất cũng bớt được vài câu chửi thề."
Phương Thanh phụ họa: "Nhanh lên, chủ yếu là bịt miệng cái đứa đánh không lại mà chỉ biết dùng mồm ấy."
Trương Huấn phải dùng hết đạo đức nghề nghiệp nửa năm làm việc mới nhịn được không bật cười.
Gọi xong món, mấy người kia tìm chỗ ngồi gần cửa sổ, Trần Lâm Hổ cũng định đi, bỗng thấy sau quầy thò ra một cái đầu, đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, khẽ gọi: "Anh."
Trần Lâm Hổ nhận ra Đinh Vũ Lạc qua cặp kính to tướng kia, hơi ngạc nhiên, thu chân lại: "Sao em lại ở đây?"
"Viết văn," giọng Đinh Vũ Lạc chỉ hơn tiếng muỗi một chút, "Thầy Trương dạy em."
Nói xong còn giơ tờ giấy viết văn trong tay lên, Trần Lâm Hổ nhìn ra đề bài gồm hai chữ trên đó, 《Tuổi trẻ》.
"Mẹ nhóc ấy biết tôi từng dạy văn, nhờ anh giúp nâng điểm," Trương Huấn vừa pha trà sữa vừa giải thích với Trần Lâm Hổ, "Một tuần đến một hai lần, trường nhóc ở con đường sau lưng kia."
Trần Lâm Hổ "À" một tiếng, hóa ra Đinh Vũ Lạc gọi Trương Huấn là thầy vì Trương Huấn vẫn giữ thói quen dạy học.
Cậu ta không thể tưởng tượng nổi cảnh Trương Huấn ngậm điếu thuốc dạy người ta viết về tuổi trẻ là như thế nào, bèn ghé vào quầy nhìn một cái, thấy Đinh Vũ Lạc co ro viết một câu "Khi tôi bối rối, tôi không biết đó là tuổi trẻ".
Ê, đọc cũng văn nghệ phết, hồi cấp ba Trần Lâm Hổ cũng từng viết những đề tương tự, ghép nhặt câu từ trong mấy bài "súp tâm hồn" đã đọc, cuối cùng vẫn chẳng nặn ra nổi nửa điểm.
Đinh Vũ Lạc bị nhìn nên không viết được nữa, ngẩng đầu qua cặp kính tròn như Harry Potter nhìn Trần Lâm Hổ.
"Cũng được đấy," Trần Lâm Hổ tưởng nhóc muốn lời nhận xét, cố gắng vắt óc mới nặn ra mấy chữ, "Nếu anh biết viết câu này, anh đã chẳng đứng đây uống latte rồi."
Trương Huấn bám vào máy pha cà phê cười mãi.
Trần Lâm Hổ liếc anh một cái, chẳng thèm đếm xỉa, cúi đầu nhìn Đinh Vũ Lạc loay hoay vất vả viết thêm vài chữ, thỉnh thoảng còn phải ngồi thẳng người rồi cúi về phía trước, nhường chỗ cho Vũ Nguyệt và Trương Huấn ra vào, hỏi: "Sao không về nhà viết?"
"Ông bà ngoại em ở nhà," Đinh Vũ Lạc vừa cắn bút vừa nói, "Tai không nghe rõ, phải bật ti vi rất to, còn ồn hơn cả ở đây."
Vừa nói, cậu ta vừa nghiêng đầu nhìn cuốn vở bên cạnh, trên đó là những công thức làm văn mà Trương Huấn đã viết cho.
Chữ của Trương Huấn, Trần Lâm Hổ đã từng thấy ở nhà anh, nhưng chưa nhìn kỹ. Lúc này được xem gần, thấy nét chữ mạnh mẽ, chẳng hợp tí nào với hình tượng khôn khéo uyển chuyển của Trương Huấn.
"Anh ơi," Đinh Vũ Lạc gọi một tiếng, rồi ấp úng hỏi, "Anh ăn socola chưa ạ?"
Trần Lâm Hổ sững người, nhớ đến hộp socola đã bị cậu và lão Trần chia nhau xơi tái: "Ừm."
Ừm xong rồi im re, Đinh Vũ Lạc mắt long lanh nhìn cậu, Trần Lâm Hổ chẳng hiểu mô tê gì, theo bản năng liếc sang Trương Huấn.
"Ăn xong không cho feedback à?" Trương Huấn chỉ điểm, "Sao mà sóng não của cậu với nó không cùng tần số thế?"
"Ngon lắm," Trần Lâm Hổ hiểu ra, thành thật nói, "Ông anh ăn suýt tăng đường huyết luôn."
Nửa câu đầu Đinh Vũ Lạc đang cười toe toét, khóe miệng chưa kịp kéo lên đỉnh cao đã bị nửa câu sau đè bẹp xuống.
"Cậu đừng nói nữa," Trương Huấn khuyên Trần Lâm Hổ, "Tôi sợ cậu nói tiếp, cậu sẽ trở thành một cái hố sâu trong tuổi thanh xuân của Đinh Vũ Lạc mất."
Để không gây ảnh hưởng tiêu cực không cần thiết đến bài văn của Đinh Vũ Lạc, Trần Lâm Hổ đành phải ngậm miệng.
Vũ Nguyệt đang lấy đồ ăn bên cạnh nghe đoạn đối thoại này cười không ngớt: "Lúc nãy tôi đi ngang qua chỗ bạn cùng phòng cậu, nghe họ đang bàn tán xem cậu làm sao mà chỉ một hai câu đã có thể chọc người ta tức chết được."
"Tuổi thanh xuân của họ chưa gặp hố, giờ bổ sung cũng bình thường thôi," Trần Lâm Hổ cụp mắt xuống, giọng bình thản nói.
Trương Huấn thật sự chịu không nổi: "Có thể đừng mượn gió bẻ măng không? Lúc nãy tôi đâu có khen cậu."
Trần Lâm Hổ không hé răng, lúc này quán cà phê ít người, cậu cũng chẳng muốn quay lại đám bạn cùng phòng vừa vấp phải cái hố của mình, nên gục xuống quầy, tay chống cằm nhìn Đinh Vũ Lạc viết văn. Ngửi thấy mùi cà phê thơm, ánh mắt cứ thế bay về phía Trương Huấn.
Trà sữa đã được Vũ Nguyệt mang qua trước, lúc này Trương Huấn đang pha latte, vẽ một bông hoa khá tinh tế.
Không biết có phải vì hơn cậu 8 tuổi nên tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn không, nhưng khi làm việc, thầy Trương trông luôn toát ra vẻ thong dong, vững vàng. Bàn tay với những đốt ngón rõ ràng nắm lấy quai cốc sứ, đặt ly latte vừa pha xong lên khay.
"Đang nói chuyện với cậu đấy," giọng Trương Huấn vọng đến tai Trần Lâm Hổ, "Thế này mà cũng thất thần được à?"
Trần Lâm Hổ chớp chớp mắt: "Hả?"
"Cậu với cái anh chàng có hiềm khích kia," Trương Huấn hất cằm, "Thế mà cũng đi chung với nhau được à?"
Trần Lâm Hổ theo hướng nhìn của anh, thấy bốn người ở phòng 307, Chu Tráng Tráng đang vén tay áo khoe cơ bắp với Cao Nhất Đẳng, Thượng Thanh Hoa thì đảo mắt ra vẻ khinh thường.
"Có gì mà không được," Trần Lâm Hổ chẳng để tâm.
"Nhìn cậu ta cũng không giống kiểu người dễ dàng nhún nhường," Trương Huấn cảm thấy mình nhìn người vẫn khá chuẩn, "Cứ tưởng hai đứa sớm muộn gì cũng phải choảng nhau một trận so tài, không ngờ giờ lại đi chung với nhau."
Trần Lâm Hổ nhạt nhẽo nói: "Tụi tôi thường xuyên bị gọi đi phụ chuyển đồ cùng nhau."
Hai đứa được coi là cao trong đám tân sinh, Chu Tráng Tráng người như tên gọi, thấp hơn Trần Lâm Hổ một chút, nhưng thắng ở chỗ thân hình cường tráng khỏe mạnh. Hễ có việc hơi nặng là gọi hai đứa giúp một tay.
Trương Huấn đoán, cái này có lẽ cũng tính là tình bạn cùng trường cùng lớp, quả thật dễ xây dựng tình bạn giữa các chàng trai: "Sau khi mặt trận cách mạng thống nhất thì cậu ta mới công nhận cậu à?"
"Không phải," Trần Lâm Hổ nói, "Là vì nó thấy tôi hai tay đang bê ghế mà vẫn có thể rảnh chân đuổi theo đá nó, nên chủ động bỏ qua chuyện cũ."
"..." Thì ra không phải là chưa so tài, mà là đối phương chưa thắng nổi, "Các cậu sống trong xã hội loài sói à?"
Trần Lâm Hổ chống cằm, khóe miệng nhếch lên: "Tôi chỉ biết giải quyết vấn đề như thế." Và cả những kẻ gây rắc rối nữa.
Còn về chuyện Chu Tráng Tráng bị giải quyết cuối cùng cảm thấy thế nào, Trần Lâm Hổ chẳng mấy bận tâm.
Mấy ngày huấn luyện quân sự này, chắc hai đứa cũng xung đột không ít, nhưng nhìn thái độ của những người khác trong phòng Trần Lâm Hổ, Trương Huấn đoán chừng người chủ động gây sự chín trên mười lần không phải là cậu chủ nhà nhỏ của mình.
Cậu chủ nhà nhỏ này rất thần kỳ, dễ vướng vào rắc rối tuy rằng bản thân không chủ động tìm rắc rối. Nhưng dù rắc rối có tìm đến cửa thì cậu ta cũng chẳng sợ. Chu Tráng Tráng lỡ đá phải tấm sắt lớn đầu tiên trong đời, tưởng tháo ra là xong, nào ngờ tấm sắt đứng dậy biến thành robot, Chu Tráng Tráng đành phải lùi một bước trước nắm đấm to như bao cát kia của nó.
Trần Lâm Hổ vốn cũng không hứng thú truy đuổi con mồi đã chịu thua, Chu Tráng Tráng lùi một bước mới phát hiện ra người này có vẻ cũng không đến nỗi không biết điều, nên sinh ra chút tò mò, tiếc là thật sự không muốn lấy bộ mặt nóng của mình đi ấp cái mông lạnh của người ta, đành cứ lấy phương châm nước sông không phạm nước giếng mà chung sống.
"Lo lắng của tôi cho cậu có vẻ thừa thãi rồi," Trương Huấn giơ tay đầu hàng trước ánh mắt hơi đắc ý của Trần Lâm Hổ, "Xin mời ngài ngồi ghế, anh pha thêm cốc cà phê nữa rồi mang qua cho ngài nhé."
Như thể vừa nhận được thông báo chiến thắng, Trần Lâm Hổ cảm thấy mình có thể dùng sự thật để áp đảo đạo lý của Trương Huấn, khá là có cảm giác thành tựu. Cậu độ lượng không để ý đến giọng điệu cười cợt trong lời Trương Huấn, đi đến chỗ mọi người trong ký túc xá đang ngồi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thượng Thanh Hoa.
Cậu vừa ngồi xuống, Chu Tráng Tráng đã hạ tạp chí che mặt xuống: "Này, anh trai mày làm việc ở đây à?"
"Không phải anh trai tôi," Trần Lâm Hổ tiện tay lấy một quyển truyện tranh khách trước để lại trên kệ sách phía sau lật xem, "Không giảm giá đâu."
Chu Tráng Tráng đang định hỏi sao không phải anh trai, nghe vế sau lập tức nổi đóa: "Mày có thể đừng nghĩ tao là loại người keo kiệt ki cóp thế được không?"
"À, hóa ra là người quen, quen thế nào vậy?" Thượng Thanh Hoa nâng trà sữa lên uống một ngụm, nhìn mụn mới mọc trên mặt qua camera selfie trên điện thoại, "Lúc tôi lướt diễn đàn trường mới biết quán sách này khá được ưa chuộng trong trường, trong ảnh đăng trên diễn đàn, hai trên ba tấm đều chụp có anh chàng lúc nãy... Ôi cái mụn trên mặt tôi này xem ra không xẹp được rồi, phiền thật."
"Môi trường ở đây đúng là khá tốt," Cao Nhất Đẳng cười nói, "Mặt tôi cũng nổi mụn, cái của cậu là vì trắng nên mới thấy rõ, mụn của tôi như quạ đậu đống than ấy, phải dùng kính lúp mới tìm ra dấu vết."
Trần Lâm Hổ chưa bao giờ lướt diễn đàn trường, cũng chẳng mấy hứng thú với mấy chuyện bàn tán kiểu này: "Hàng xóm."
"Hàng xóm á?" Chu Tráng Tráng ngạc nhiên, "Thời buổi này còn có hàng xóm thân thiết đến thế à? Đi cùng nhập học tìm ký túc xá, tao cứ tưởng đó là anh trai mày chứ!"
Thượng Thanh Hoa cũng hơi ngạc nhiên: "Ồ, vậy quả thật là hàng xóm khá thân thiết rồi, quen từ nhỏ à?"
Quan hệ thân thiết ư? Trần Lâm Hổ sững người, cậu với Trương Huấn quan hệ thân thiết sao?
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT