Hắn không để ý đến, cùng với Lục Vân Phi đi về phía xe của chú Lý. Vừa chuẩn bị lên xe thì nghe thấy tiếng gọi từ phía sau: "Tấn Tấn."
Biên Tấn Nguyên:...
Lục Vân Phi quay đầu về phía hắn, hỏi: "Tấn Tấn?"
Nguyên Sóc đã đi tới, ông ấy nhìn thấy Lục Vân Phi, cười một chút: "Đây là Tiểu Phi đúng chứ? Chú và bố cháu là đối tác, trước đây đã nghe bố cháu nhắc tới cháu, quả nhiên là một thanh niên đẹp trai nhỉ."
Lục Vân Phi lễ phép cười: "Chào chú ạ."
"Chào cháu." Nguyên Sóc nói xong với Lục Vân Phi rồi nhìn sang con trai mình: "Con định dạy kèm cho Tiểu Phi phải không? Vậy lát nữa học xong để ta đưa con về nhà nhé."
"Không cần đâu, chú Lý sẽ đưa tôi về."
"Ta muốn mời con đi ăn một bữa."
"Hôm nay không được, đợi đến Chủ Nhật đi."
Nguyên Sóc thấy vậy cũng không ép buộc, chỉ nói: "Vậy được rồi."
Ông ấy lấy điện thoại ra, hỏi Biên Tấn Nguyên: "Con có thể cho ta số điện thoại của con không?"
Biên Tấn Nguyên cũng không từ chối, thản nhiên đọc số điện thoại của hắn.
Nguyên Sóc không làm phiền bọn họ nữa, chào tạm biệt rồi quay lại xe của ông ấy.
Lục Vân Phi cảm thấy có biến lớn, kéo Biên Tấn Nguyên lên xe, hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra.
Biên Tấn Nguyên cũng không giấu giếm, trực tiếp nói: "Ông ấy nói ông ấy là bố của tôi."
Lục Vân Phi:!!!
"Bố của cậu?"
"Ừm."
"Thật... thật sao?"
"Ừm."
"Tại sao ông ấy lại xuất hiện đột ngột như vậy, trước đây ông ấy đi đâu?"
"Trước đây ông ấy không biết đến sự tồn tại của tôi, bây giờ đột nhiên xuất hiện..." Biên Tấn Nguyên nói đến đây, chậm rãi nhìn Lục Vân Phi: "Chẳng phải cậu vừa nghe thấy rồi sao, ông ấy là đối tác của bố cậu, bố cậu vô tình nhắc đến tôi trước mặt ông ấy nên ông ấy biết thôi."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi nhanh chóng nghĩ đến buổi tối hôm đó, lúc mẹ nói với cậu: "Dĩ nhiên là khách hàng lớn rồi, nói thật, đối phương còn rất đẹp trai đấy, không chỉ đẹp trai mà còn có vẻ hiền lành nữa, mẹ nhìn mà có chút quen mắt."
Hóa ra đây chính là bố của Biên Tấn Nguyên... Thiệt tình... Bảo sao mẹ cậu lại cảm thấy quen thuộc!
Lục Vân Phi nhất thời không biết nói gì, im lặng một lúc lại hỏi hắn: "Vậy cậu nghĩ sao về người bố đột nhiên xuất hiện này?"
Biên Tấn Nguyên điềm tĩnh trả lời: "Coi như người qua đường thôi."
"Cậu ghét ông ấy sao?"
Biên Tấn Nguyên lắc đầu.
"Vậy cậu thích ông ấy không?"
"Làm sao có thể."
Biên Tấn Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi là người rất lạnh nhạt, phần lớn mọi người đối với tôi chỉ đều như người qua đường thôi, cậu đương nhiên sẽ không ghét một người qua đường, nhưng cũng sẽ không thích, tôi chính là như vậy đấy. Ngoại trừ cậu, dì của tôi và Song Song, những người khác đối với tôi đều chẳng có ý nghĩa gì."
Lục Vân Phi ngạc nhiên: "Có cả tôi nữa sao?"
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu: "Cảm thấy vinh dự không?"
Lục Vân Phi gật đầu: "Rất vinh dự luôn á."
Biên Tấn Nguyên mỉm cười, đưa tay nhéo má cậu.
Thời gian buổi tối học thêm trôi qua rất nhanh, chú Lý như thường lệ sau khi học xong đưa Biên Tấn Nguyên đến ga tàu điện ngầm. Biên Tấn Nguyên nói cảm ơn, lặng lẽ đi bộ về nhà.
Trời rất tối, hắn đi trên đường, chầm chậm nhớ lại một lá thư từ rất lâu trước đây.
Đó là lá thư Biên Đình viết cho hắn, lúc đó bà ấy sắp qua đời, đặt vào tay hắn.
Biên Tấn Nguyên đã đọc rất nhiều lần, nhiều đến mức gần như không cần nghĩ đến cũng có thể thuộc lòng.
"Tiểu Nguyên, con đang buồn sao? Bởi vì mẹ không còn bên cạnh con ư, nếu đúng là như vậy thì mẹ chỉ có thể gửi lời xin lỗi đến con, mẹ cũng không muốn rời xa con đâu, nhưng mẹ lại không còn cách nào khác, vì vậy, đừng trách mẹ có được không con? Bất cứ ai đến một độ tuổi nhất định cũng sẽ phải ra đi thôi, nếu gặp phải bệnh tật hoặc tai nạn khác lại càng nhanh hơn."
"Con còn nhớ ông bà ngoại không? Chắc con đã quên rồi nhỉ, nhưng mà khi con còn rất nhỏ, còn được mẹ bế trên tay, con đã gặp họ rồi đấy, chỉ là họ đến tuổi nên đi trước thôi. Bây giờ mẹ cũng vậy, tuy nhiên sau khi mẹ đi, mẹ có thể đến thế giới bên kia để đoàn tụ với ông bà ngoại, cho nên con đừng buồn nữa nhé."
"Tiểu Nguyên, con không được qua đây đâu, bởi vì còn có dì của con, nếu chúng ta đều sang đây, chỉ để dì con ở lại một mình, dì sẽ rất tội nghiệp, dì đối với con tốt như vậy, con chắc chắn không nỡ lòng nào đúng không. Mẹ cũng sẽ không đành lòng, vì vậy mẹ hy vọng con và dì con có thể sống tốt, sống thật tốt cùng nhau."
"Mẹ còn nhớ khi con mới sinh ra, nhỏ xíu như vậy, nháy mắt một cái đã lớn thành thế này rồi. Khi con còn nhỏ từng hỏi mẹ rằng, bố con đâu? Tại sao nhà mình lại không có bố? Không biết từ khi nào con không còn hỏi nữa, nhưng mà bây giờ mẹ muốn nói với con về chuyện của bố con. Bởi vì nếu bây giờ không nói, có lẽ con sẽ không bao giờ nghe được nữa. Nếu con không hiểu, hoặc không muốn đọc nội dung tiếp theo thì hãy cất lá thư đi, đợi sau này con lớn rồi, hoặc khi gặp bố, lúc đó hãy đọc."
"Tiểu Nguyên, con có tin vào duyên phận không con? Mẹ thì tin. Vì vậy, nếu một ngày nào đó con gặp bố mình, đừng hoảng sợ, đừng buồn, cũng đừng oán trách. Ông ấy không biết trên đời này còn có con, ở điểm này ông ấy vô tội. Con đến trong cơ thể mẹ, lúc tình yêu của mẹ đang nở rộ, mang theo đầy sự yêu thương và dịu dàng, thế nên mẹ sinh con ra."
"Con được sinh ra trong tình yêu thương vô vàn, giống như tất cả những đứa trẻ khác trên thế giới, mẹ yêu con, mẹ cũng yêu bố con. Mẹ không biết liệu có một ngày nào đó, trong biển người mênh mông con sẽ gặp lại bố con hay không, nhưng mẹ hy vọng đến lúc đó con có thể làm theo trái tim mình. Nếu con muốn gần gũi ông ấy thì hãy gần gũi. Còn nếu con muốn xa lánh ông ấy, thì hãy xa lánh. Con thuộc về chính con, cuộc đời của con là do con làm chủ."
"Chỉ có điều, tất cả những điều này đều dựa trên cơ sở ông ấy chưa lập gia đình. Bố con là người rất thích tự do, ông ấy ghét sự ràng buộc, bởi vậy đã từ chối hôn nhân cùng với gia đình, đó cũng là lý do mà chúng ta chia tay. Mẹ là một người phụ nữ bình thường, mẹ muốn ở một độ tuổi nhất định có gia đình, con cái, thế nhưng ông ấy lại không nghĩ như vậy. Cuộc sống của ông ấy giàu có và tự do, có thời gian và tình cảm để tiêu xài phung phí, nhưng mẹ thì không, vì vậy mẹ chọn chia tay với ông ấy."
"Nếu con gặp lại ông ấy, đồng thời ông ấy vẫn chưa lập gia đình, con có thể làm theo trái tim mình, gần gũi hoặc né tránh ông ấy, miễn con thấy vui là được. Nhưng nếu ông ấy đã có gia đình mới, con nên tránh xa ông ấy. Sự ra đời của con không nằm trong dự tính của ông ấy, không liên quan đến ông ấy, chỉ liên quan đến mẹ thôi, sự trưởng thành của con cũng không can hệ gì đến ông ấy, ông ấy nên tôn trọng quyết định của con."
"Mẹ yêu con, trong cuộc đời này, người mẹ yêu nhất chính là con, cho nên mẹ chỉ hy vọng con có thể luôn hạnh phúc và vui vẻ. Sau khi mẹ rời đi, Tiểu Tiệp sẽ chăm sóc con, cô ấy là người mẹ yêu nhất ngoài con, giao con cho cô ấy mẹ rất yên tâm. Cuộc đời này, tình mẫu tử quá ngắn ngủi, chưa kịp nhìn con trưởng thành đã phải rời đi trước rồi, mẹ thật sự không nỡ nhưng lại không có cách nào khác. May mắn thay, trên thế gian này còn có người đáng tin cậy, có thể giao con cho cô ấy."
"Tiểu Nguyên của mẹ, hãy khỏe mạnh, trưởng thành thật tốt và luôn hạnh phúc nhé. Cứ theo ý của con, lớn lên theo cách con muốn. Thế giới này rất đẹp, con có thể từ từ thưởng thức nó. Cả cuộc đời này của mẹ, món quà tuyệt vời nhất mẹ dành cho con chính là đưa con đến thế gian này, ở đây có vô số khả năng và hy vọng, con sẽ nhận ra từng điều một thôi."
Biên Tấn Nguyên vô thức đứng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời đêm của thành phố chẳng hề có một ngôi sao nào. Hắn bước tiếp, bước tiếp về phía trước.
Con gặp được ông ấy rồi, hắn lặng lẽ nói trong lòng, chỉ là con đối với ông ấy không có tình cảm. Mẹ ơi, con không hận ông ấy, không buồn, không oán trách, đồng thời cũng không yêu ông ấy, cho nên mẹ đừng lo lắng nhé, con sẽ nghe theo trái tim của con, xử lý tốt chuyện này.
Biên Tấn Nguyên đẩy cửa đi vào sân nhà, ánh đèn ấm áp trong nhà đang sáng rực. Hắn chưa bao giờ hối hận vì đã được sinh ra trên thế gian này, ngay cả khi gia đình rơi vào những thời điểm khó khăn nhất, hắn cũng chưa từng có ý nghĩ ấy. Thế gian này là món quà tuyệt vời nhất mà Biên Đình đã dành tặng cho hắn. Bà đã mang hắn đến thế giới này và trao cho hắn tất cả tình yêu của bà. Hắn sống trong sự yêu thương và hy vọng như thế đấy. Cho dù sau này Biên Đình ra đi, Biên Tiệp vẫn tiếp tục thắp sáng ngọn đèn yêu thương ấy, làm cho cuộc sống của hắn trở nên ấm áp.
Vì vậy, hắn không hận Nguyên Sóc, không bài xích ông ấy, nhưng cũng không cảm thấy mình cần ông ấy. Hắn đang sống một cách trọn vẹn, có tình thân, tình bạn và tình yêu. Hắn không thiếu thốn điều gì cả. Tuy nhiên, Nguyên Sóc thì khác, ông ấy cần hắn.
Vào ngày Chủ Nhật đã hẹn trước, Nguyên Sóc bước vào sân nhà của Biên Tấn Nguyên rồi theo hắn vào trong nhà. Ông ấy nhìn quanh căn nhà nhỏ trước mặt, chỉ cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa đau lòng.
Biên Tiệp đã chuẩn bị sẵn bữa ăn, còn Song Song đã được đưa đến nhà bạn. Biên Tiệp lên tiếng: "Ngồi đi."
Nguyên Sóc nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Biên Đình, trong khoảnh khắc đó, ông ấy chợt bừng tỉnh.
Ông ấy như nhìn thấy gương mặt lúc trẻ của Biên Đình, lại giống như được nhìn thấy khuôn mặt thời trung niên của bà.
Nhưng mà ông ấy biết rõ, người đối diện này không phải là người phụ nữ mà ông từng yêu, mà là cô em gái Biên Đình thường hay nhắc đến, Biên Tiệp.
Nguyên Sóc ngồi xuống ghế sofa, Biên Tiệp và Biên Tấn Nguyên cũng kéo hai chiếc ghế nhỏ ngồi đối diện ông ấy. Nguyên Sóc đang chuẩn bị mở lời thì Biên Tiệp đã lên tiếng trước: "Chuyện của ngài, tôi đã nghe Tiểu Nguyên kể một số rồi. Nhưng có một điều tôi không rõ, muốn hỏi ngài một chút, có được không?"
Nguyên Sóc đáp: "Được."
Biên Tiệp không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Ngài Nguyên hiện giờ đã lập gia đình chưa?"
Nguyên Sóc không ngờ bà lại hỏi thẳng như vậy, hơi ngạc nhiên một chút, rồi trả lời: "Chưa."
Ở độ tuổi này mà chưa lập gia đình thì cũng khá hiếm gặp. Nhưng Biên Tấn Nguyên và Biên Tiệp đã nghe Biên Đình kể về sự kháng cự hôn nhân của ông ấy, cho nên chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Ngài Nguyên thật sự vẫn như khi còn trẻ, không thích ràng buộc, đến tuổi này rồi mà vẫn chưa lập gia đình, chắc hẳn sống rất thoải mái rồi nhỉ."
Biên Tấn Nguyên không nói gì, nhìn lướt qua dì của hắn, hiểu được lý do tại sao bà muốn gặp người bố mà hắn mới nhận lại. Chỉ không ngờ, bà từ trước đến nay dịu dàng nhỏ nhẹ lại có thể nói lời châm chọc như vậy.
Những điều mà Biên Tấn Nguyên nhìn ra, Nguyên Sóc cũng hiểu. Ông ấy nhớ lại những lời Biên Đình từng nói về mối quan hệ tốt đẹp giữa bà và em gái, vì thế chỉ cười nhẹ rồi đáp: "Cũng thoải mái, nhưng không hoàn toàn như vậy."
"Ngài Nguyên còn dự định lập gia đình không?"
"Chuyện này để sau này tính."
Biên Tiệp cười châm chọc: "Ngài Nguyên đúng là luôn để sau này tính nhỉ, bao nhiêu lần nói về chuyện hôn nhân, ngài Nguyên luôn nói không vội, để sau này rồi tính. Giờ đã trung niên, lại vẫn nói để sau này tính. Ngài Nguyên thật là khó đợi, may mà chị tôi mất sớm, nếu không có lẽ chị ấy có đợi đến chết cũng không được một câu hứa hẹn."
Nguyên Sóc lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Biên Tiệp.
Biên Tiệp không để ý đến sự giận dữ của ông ấy, trong mắt chứa đầy hận thù và khinh bỉ. Bà biết rõ những gì đã xảy ra giữa Biên Đình và Nguyên Sóc, cũng biết được Biên Đình đã phải chịu khổ thế nào để nuôi dưỡng Biên Tấn Nguyên. Bà là em gái của Biên Đình, luôn đứng về phía chị mình vô điều kiện. Trong lòng bà, Nguyên Sóc đã bị dán nhãn là một kẻ tồi tệ. Nếu Nguyên Sóc không xuất hiện cũng không sao, nhưng một khi ông ấy đã xuất hiện trước mặt bà, bà cũng lười cho ông ta nét mặt tốt.
Biên Tấn Nguyên nhìn hai người, nhẹ nhàng rót một cốc nước cho Biên Tiệp rồi nhắc: "Dì, uống nước đi."
Rồi hắn đặt chai nước xuống, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện: "Thu lại ánh mắt của ông ngay đi. Nếu ông không thể nói chuyện tử tế với dì tôi thì ông mời ông về cho."
Nguyên Sóc:?
Nguyên Sóc ngạc nhiên nhìn con trai mình. Là ông ấy không muốn nói chuyện tử tế sao? Rõ ràng là đối phương không muốn nói chuyện tử tế với ông mà. Thật là oan uổng cho ông ấy quá rồi đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT